Bạn đang đọc Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 15: Muốn Chịu Trách Nhiệm
Sau lần đó, vì thai nhi quá yếu ớt mà Thẩm Tư Thần vẫn luôn ở bệnh viện ấy dưỡng thai đến tận lúc sinh.
Hàn Kỳ cũng hứa sẽ giữ bí mật này giúp bọn họ, về sau anh ta thường xuyên qua lại giữa hai thành phố để thăm Thẩm Tư Thần.
Để tránh nghi ngờ, Kiều Cảnh Vân không đến thăm cậu nữa, chỉ thuê một đội ngũ chuyên nghiệp chăm nom cậu.
Tận đến ngày Thẩm Tư Thần hạ sinh bà mới lấy cớ đi du lịch rồi đến thành phố bên cạnh ở lại bệnh viện chăm sóc cậu.
Trời cao thương xót, thiếu niên và Tiểu Vũ đều bình an.
Sau khi sinh cậu phải ở lại trong bệnh viện hơn một tháng nữa để điều dưỡng, lúc cậu xuất viện Kiều Cảnh Vân đã đích thân đến đón cậu.
Lúc ấy Kiều Cảnh Vân đã ngỏ lời đón cậu về S thành, bà muốn chuẩn bị cho cậu một căn biệt thự, cho người đến chăm sóc cậu và con trai, mỗi tháng đều sẽ chuyển cho cậu tiền sinh hoạt phí đủ để hai cha con có một cuộc sống sung túc vô lo vô nghĩ.
Thế nhưng Thẩm Tư Thần đã từ chối.
“Chủ tịch, chuyện phát sinh quan hệ cùng em trai ngài là hai bên đồng thuận tự nguyện, quyết định giữ lại và sinh bé con ra cũng là ý của tôi, tôi phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Tôi biết đây là cháu trai của chủ tịch, ngài không muốn nó chịu khổ, nhưng nó cũng là con trai của tôi, tôi càng không để thằng bé chịu bất cứ uất ức gì.
Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó, cũng sẽ dành cho nó những thứ tốt đẹp nhất có thể.
Xin ngài hãy tin tưởng tôi.”
Khi ấy Kiều Cảnh Vân vô cùng ngỡ ngàng trước ngữ khí và thái độ của cậu, cậu đã hoàn toàn khác với lần đầu gặp bà ta, không còn là cậu nhóc nhút nhát rụt rè luôn nghe theo những gì người khác thay cậu quyết định nữa.
Hiện giờ cậu đã trưởng thành hơn, cũng mạnh mẽ hơn, bởi vì cậu không chỉ có một mình, cậu còn một thiên thần nhỏ đang cần cậu phải bảo vệ.
Nhưng sự trưởng thành này lại được đánh đổi bằng một cái giá không hề nhỏ, quá trình ấy cũng không hề dễ dàng một chút nào.
Kiều Cảnh Vân tôn trọng ý nguyện của cậu, thế nhưng cũng có những việc bà rất cương quyết.
Thẩm Tư Thần chọn tiếp tục sống ở vùng ngoại, bà đồng ý, nhưng cậu phải nghỉ ngơi đủ sáu tháng mới có thể tiếp tục làm việc, hơn nữa không thể làm những công việc nặng nhọc.
Bởi vì có thiên thần nhỏ mới ra đời nên cũng không thể tiếp tục ở trong căn gác mái chật hẹp trước kia, Kiều Cảnh Vân tìm mua cho cậu một căn nhà nhỏ vừa đủ cho hai cha con sinh hoạt, Thẩm Tư Thần không từ chối nhưng cậu quyết định không đứng tên ngôi nhà này, sau này khi có thể đi làm kiếm tiền cũng sẽ trả tiền thuê mỗi tháng cho Kiều Cảnh Vân.
Về sau khi Thẩm Tư Thần đã hồi phục sức khỏe, cậu định mở một căn tiệm nhỏ để tự kinh doanh, sau khi Kiều Cảnh Vân biết được thì đề nghị cho cậu “vay” tiền, sau đó còn mua lại một căn tiệm ở vị trí tốt, nhờ người khác đứng tên rồi cho cậu thuê lại với giá rẻ, cho tới nay Thẩm Tư Thần vẫn không hề biết chuyện này.
Cậu mở một tiệm mì nhỏ, kinh doanh dần dần khá lên, tiền mỗi tháng kiếm được đều dành dụm chuyển cho Kiều Cảnh Vân một khoản để trả tiền thuê nhà, còn lại đều tiêu trên người con trai.
Ngày ấy lúc làm khai sinh, Kiều Cảnh Vân nói đứa trẻ này là con trai của cậu, mọi chuyện đều theo ý cậu, cho nên cậu đã để con trai theo họ Thẩm của mình, lấy tên là Tư Vũ.
Thẩm Tư Vũ lớn lên sớm hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, Thẩm Tư Thần một mình nuôi dưỡng bé cũng không quá vất vả.
Cậu có thể chi li tính toán với chính mình, tiết kiệm từng chút một, thế nhưng những thứ mà bé cưng của cậu dùng luôn phải là tốt nhất, quần áo đủ ấm, cơm ăn đủ ngon, đồ dùng đủ xài.
Không những thế cứ cách một đoạn thời gian Kiều Cảnh Vân sẽ đều đặn tới thăm cậu và bé cưng, bà đem rất nhiều đồ đến, thế nhưng cậu chỉ nhận những gì bé cưng có thể dùng được, về sau Kiều Cảnh Vân cũng không ép, chỉ mua đồ cho Thẩm Tư Vũ và một ít đồ ăn tới.
Ngay cả trường mẫu giáo hiện tại Thẩm Tư Vũ đang theo học cũng được Kiều Cảnh Vân bí mật quyên góp tiền vào để sửa sang và nâng cấp nó trở thành một trường đạt tiêu chuẩn.
Cứ như vậy, đã bốn năm trôi qua.
Từng câu từng chữ giống như những mũi kim nhọn hoắc đâm vào trái tim của Kiều Cảnh Nam, cảm giác ấy không phải đau đớn tột cùng mà là nhói đau âm ỉ, chỗ nào cũng đau, đau đến nghẹn cả hơi thở.
Mấy câu tóm tắt này làm sao cũng không thể tả hết những vất vả mà thiếu niên phải gánh vác.
“Chị xin lỗi, ngày ấy nếu không có sự hiểu lầm này, không chừng các em đã không bỏ lỡ nhau những năm năm trời.”
Cạch! – Chiếc cửa phòng ngủ bật mở.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước ra bên ngoài.
“Thần Thần…” Kiều Cảnh Nam và Kiều Cảnh Vân đồng loạt gọi tên cậu.
“Chủ tịch, chị không cần phải xin lỗi, mấy năm qua chị đã giúp đỡ tôi và Tiểu Vũ rất nhiều, tôi…!là tôi nên xin lỗi chị mới phải…”
Kiều Cảnh Nam nhanh chân bước tới trước mặt cậu, dang tay ôm chầm lấy thiếu niên, “Thần Thần, em không có lỗi, đều là tại anh…!tất cả đều là lỗi của anh…”
Không phải tại chị hai, càng không phải tại Thần Thần, đều là do hắn không tốt.
Nếu lúc ấy hắn bình tĩnh hơn, chín chắn hơn, nếu không phải do tính cách của hắn không tốt khiến cho chị hai phải lo ngại như vậy, hắn sẽ không lạc mất thiếu niên suốt năm năm.
Trăm sai ngàn sai, đều là Kiều Cảnh Nam hắn sai.
Thẩm Tư Vũ buông tay ba ba ra, mang khuôn mặt ngái ngủ bước đến chỗ Kiều Cảnh Vân, “Dì Kiều.”
Kiều Cảnh Vân tươi cười ôm bé con vào lòng, “Tiểu Vũ ngoan, dì Kiều xin lỗi con, lần trước dì đã khiến Tiểu Vũ buồn rồi, dì Kiều xin lỗi.”
“Bây giờ con nên gọi dì là gì đây?”
Lúc nãy ở bên trong nhóc đều đã nghe thấy hết rồi, mấy chuyện của người lớn nhóc không hiểu, nhưng có một việc nhóc hiểu rất rõ, người đàn ông kia là người ba thứ hai của nhóc, cũng là em trai của dì Kiều.
Kiểu Cảnh Nam dắt tay thiếu niên qua bên này, hắn ngồi xổm xuống để mình đối diện ngang tầm mắt Thẩm Tư Vũ, “Chào con, xin được chính thức giới thiệu, ta là cha của con.”
Nhóc con mở to đôi mắt hạnh điềm tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt không hề che giấu sự ghét bỏ, “Chào ba, con là Thẩm Tư Vũ.”
Nhóc con đứng thẳng lưng, chìa bàn tay nhỏ về phía hắn.
Kiều Cảnh Nam mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy bàn tay mũm mĩm kia.
Nhóc con này cũng thật kiêu ngạo, giống hệt như một bản sao thu nhỏ của hắn, từ khí chất cho tới tính cách.
Cho nên dù không có chị hai xác nhận thì chắc chắn hắn cũng sẽ tin lời của thiếu niên.
Bàn tay còn lại của hắn nắm lấy tay của Thẩm Tư Thần, “Cảm ơn em đã sinh cho anh một nhóc con đáng yêu như vậy.”
Cảm ơn em năm ấy đã dũng cảm giữ lại bé con, cảm ơn em đã không màng an nguy của mình mà lựa chọn sinh bé con ra, cảm ơn em đã vất vả chăm sóc và nuôi dưỡng bé con.
Em muốn chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, còn tôi muốn chịu trách nhiệm với em.
“Quãng đời về sau, hãy cho phép tôi được chăm sóc hai người, cả em và con trai.”.