Đọc truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà – Chương 9: Ngươi còn thật tin hắn
Lý Nam quay đầu lại, hắn có thể trông rõ mồn một mặt Trần Khai đang mỉm cười thân thiện với hắn.
Cố gắng nặn ra một nụ cười với kẻ thù của hắn ở kiếp trước, Lý Nam nói:
“Ồ… Thật bất ngờ.”
Trần Khai nhìn thấy Lý Nam trả lời. Còn chưa kịp nói gì. Thiệu Tổ đã từ quầy thanh toán đi tới hỏi hắn:
“Người quen của chú đấy à?”
Trần Khai cười vỗ vai Lý Nam làm hắn giật cả mình. Trả lời Thiệu Tổ:
“Không có gì. Chỉ là người mà tôi mới gặp hồi sáng thôi.”
Mà lúc này, trong lòng Thiệu Tổ lại đang ầm ầm sóng dậy.
Trước mắt hắn, người thanh niên mà Trần Khai quen biết đang có một luồng năng lượng không ngừng tuần hoàn trong cơ thể. Cộng thêm hắn có thể thấy rằng đôi mắt của người trẻ tuổi đó hoàn toàn không khác gì đôi mắt của lão tổ trong tông môn. Đôi mắt mà chỉ những kẻ đứng trên đỉnh cao của thế giới sở hữu.
Không nghi ngờ gì nữa! Đây cũng là một người tu luyện. Hơn nữa hoàn toàn là một nhân vật ưu tú!
Trần Khai vừa định nói gì thêm, chợt thấy Thiệu Tổ lại gần Lý Nam, mỉm cười bắt tay Lý Nam, nói với giọng thân thiện:
“Chào em, là bạn của Trần Khai thì cũng là bạn của anh. Có gì cần giúp thì cứ nói cho anh! Đảm bảo anh sẽ giải quyết cho.”
Bình tĩnh… Bình tĩnh.
Lý Nam tự nhủ như vậy.
Móa! Đây là lần thứ bao nhiêu hắn tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh rồi?
Ngày hôm nay có cần phải như thế không? Hết đối diện với kẻ thù kiếp trước của mình lại đến một nhân vật hoàn toàn có tu vi, cấp bậc hoàn toàn cao hơn hắn.
Xem ra Trần Khai bây giờ vẫn không hề đơn giản chút nào! Phải cẩn thận mới được!
Lý Nam mỉm cười, đáp lại Thiệu Tổ:
“Cảm ơn anh rất nhiều… Xem ra chúng ta cũng cùng là một loại người nhỉ?”
Thiệu Tổ giật mình.
Sao có thể??? Hắn đã áp chế tu vi của mình rồi mà? Người thanh niên này vẫn có thể nhận ra hắn là người tu luyện ư?
Mà Trần Khai đứng một bên. Nhìn thấy Thiệu Tổ và Lý Nam trò chuyện thân mật với nhau (Ít nhất tự hắn cho là như vậy), chợt cảm thấy lòng đầy nghi ngờ.
Thiệu Tổ từ khi nào lại trở nên hòa đồng như vậy?
– —
“Sắp đến lúc rồi… Thưa tông chủ!”
Người đàn ông mặc trên thân mình một bộ trường sam nghe một tên đệ tử trẻ tuổi nói thế. Nhìn về phía nơi xa, lẩm bẩm:
“Thần Ma Chiến lại sắp mở ra… Xem ra phải gọi đại đệ tử về thôi!”
Nghe thấy tông chủ nói thể, một bên gã đệ tử cung kính bái chào, sau đó lùi đi ra khỏi căn phòng.
Cùng lúc đó, trong một ngôi đền nhỏ ở trong một căn hẻm mà khó ai nhận ra được. Một người thanh niên trẻ tuổi với bộ đồ của nho sinh đang viết thư pháp.
Cứ mỗi lần nét bút qua đi, bức thư pháp dần dần trở nên sinh động hơn. Nét chữ như rồng bay phượng múa.
Bỗng nhiên, người thanh niên khựng người lại. Đặt cây bút xuống trên bàn, nhìn ra xa xa.
Ở một nơi khác, đứng trước mặt bức tượng Phật, người thầy tu chắp tay lạy ba lần, sau đó đi ra khỏi ngôi chùa.
Trong một trường học, một người thầy giáo đang tức giận thuyết giáo học sinh bỗng nhiên như cảm thấy gì đó. Hắn viết lên bảng dòng chữ thật to “Học sinh tự tìm hiểu tiếp”, sau đó đi ra khỏi lớp học. Để lại vô số người học sinh ngơ ngác nhìn lên bảng.
Khẽ tay bắt một con sâu ra khỏi bông hoa nhỏ trong cánh đồng hoa của mình. Người phụ nữ trẻ tuổi khẽ gấp quyển sách trên tay lại, mỉm cười nhìn về một khoảng không.
Tất cả… Đều đang chuẩn bị cho bí cảnh mở ra.
– —
Trần Khai nhìn thấy hai người trước mắt đột nhiên im lặng trong khoảng thời gian dài, mất kiên nhẫn định nói gì thêm thì đột nhiên có việc xảy ra.
Trước mặt hắn, cả toàn bộ khung cảnh xunh quanh bỗng nhiên ngừng hoạt động lại. Thông qua cửa kính chứng kiến ra bên ngoài đường còn thấy một vài chiếc lá còn đang “đứng tại chỗ trên không trung.
Cứ như là thời gian bị ngừng lại vậy.
Một bên hắn, Lý Nam bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Thần Ma Chiến??? Không thể nào, sao nó lại diễn ra sớm hơn 3 tháng được?
Chẳng lẽ việc hắn trùng sinh về đã gây ra hiệu ứng cánh bướm?
Thiệu Tổ nhìn thấy mọi thứ xunh quanh đều bị ngưng lại. Khuôn mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng.
Mở ra rồi. Thần Ma Chiến, đây là cơ duyên lớn, không thể bỏ qua.
Ở giữa căn nhà hàng, dần dần khung cảnh xunh quanh đã thay đổi. Nơi đây đã biến thành một tòa thành cổ đại, không có gì ngoài một khoảng không trống rỗng không có sinh vật nào sinh sống ngoài ba người.
Khi cả ba người đang đứng hình, Trần Khai chợt lắp bắp hỏi:
“Thiệu… Tổ… Đây là đang có chuyện gì xảy ra?”
Lý Nam chợt cảm thấy Trần Khai đang làm mất mặt của ma vương trong tương lai. Chỉ là chuyện nhỏ như thế này thì làm hắn ta sợ rồi ư?
Thiệu Tổ nhìn thấy Trần Khai run lẩy bẩy như thế. Cần phải cảm giác mình làm gì để giúp Trần Khai bèn mở miệng an ủi:
“Được rồi… Đã đến nước này thì anh đành phải thú thật với chú.”
“Thực ra đây là một vùng không gian tử thần. Nếu đã vào đây rồi thì phải chiến đấu cho đến chết, rồi người còn sống sót cuối cùng sẽ được ăn thịt gà!”
Lý Nam:!!!
Ngươi đang làm đây là PUBG à? Cái kiểu gì mà chiến đấu đến chết??? Ăn gà???
Ngươi đang bày trò gì thế?
Trần Khai nghe thấy thế, cả người còn run nhiều hơn. Thiệu Tổ lại được đà lấn tới:
“Vậy nên… để loại bỏ đối thủ thì… Xin lỗi! Trần Khai!”
Nói rồi, hắn làm bộ như là lao vào Trần Khai.
Trần Khai chợt né ra, sau đó từ trong người lôi ra một đốt tre nhanh chóng đánh vào đầu Thiệu Tổ.
Thiệu Tổ:!!!
Hóa ra chú còn có chiêu này??? Còn có, đốt tre là cái gì?
Lý Nam nhìn thấy cảnh hai người như thế. Lòng cảm thấy vô vọng.
Hai tên này. một lúc sau yêu thú đi tới thì có còn sinh tồn được không?