Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 5


Đọc truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà – Chương 5

“Vậy là ngươi được nhận được một vị cao thủ truyền thừa? Hơn nữa vị đó còn biết đến thiếp?”

Tử Dạ nghe được Trần Khai kể lại, nàng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Tên này may mắn như thế ư? Vừa mới bước vào con đường tu chân chưa đến một ngày đã nhận được truyền thừa. Ngươi không nghĩ đến nỗi khổ của mấy tên tán tu vất vả lặn lội tìm kiếm cơ duyên à?

Hơn nữa, tên này hoàn toàn chỉ ngồi một chỗ để cơ duyên đến tay. May mắn đến thế nào cũng không thể được lợi như vậy chứ?

Có khi nào hai bộ công pháp mà nàng đưa cho hắn là nguyên nhân không?

Nghĩ tới đây, nàng lập tức lắc đầu.

Không thể nào, nàng đã dùng thức thần để xem xét. Đây chỉ là hai bộ Cửu phẩm công pháp bình thường.

Vậy có khi nào tên này đang thức tỉnh trí nhớ kiếp trước không?

Hay là đoạt xá, trọng sinh thất bại?

“Nhức đầu thật! Không nghĩ nữa, chuyện của ngươi ngươi tự lo!”

30 phút sau, Tử Dạ lại nằm ỳ vào trên ghế. Bỏ mặc Trần Khai ngẩn ngơ ở bên cạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ vô trách nhiệm của nàng, Trần Khai thở dài. Quên đi, dù sao cũng không có hại cho hắn. Không bằng ngày sau tu vi thăng tiến, trở thành một “Con tốt thí” lại tìm hiểu cho biết.

Hắn đi vào trong phòng tắm, thay một lượt quần jeans, áo thun rồi đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn nói:

“Tôi đi mua chút đồ, cô có muốn đi cùng không?”

“A, thiếp bận rồi. Ngươi đi vui vẻ nha.”

Nghe thấy Tử Dạ đáp lại, Trần Khai đóng cửa. Bước đi ra ngoài để mua tre về luyện hóa.


2 tiếng sau, hắn về nhà. Trên tay còn mang theo hai hộp cơm. Cũng không có mấy anh công tử giàu có nào đi ra để hắn trang bức, vả mặt hay tình trạng anh hùng cứu mỹ nhân bị viết nát kịch bản xảy ra cả.

Hắn đi vào trong phòng, Tử Dạ đã đi đâu mấy, có lẽ là nàng bận việc gì đó.

Ăn xong bữa tối, bày các đốt tre lên trên bàn. Hắn bắt đầu làm theo như những gì được ghi trên Thanh Trúc Quyết.

Hai tay chạm vào một đốt tre, cố gắng dùng khí truyền vào đốt tre. Sau đó bắt đầu khắc kết trận lên đốt tre. Mọi chuyện chỉ có thế, quả thật là rất đơn giản.

6 tiếng sau.

Trời đã bắt đầu sập tối, ánh hoàng hôn lóe qua cửa sổ. Một khung cảnh bình yên cho dấu hiệu kết thúc của một ngày.

Trần Khai cắn răng, lấy đốt tre thứ bảy ra. Bên cạnh hắn là sáu đốt tre khác đã bị hủy.

Không hiểu như thế nào, cứ mỗi lành hắn định kết thúc trận pháp thì đốt tre lại nổ.

Nổ dứt khoát, quyết chí mà nổ. Ý chí của đốt tre đầu tiên còn truyền lại cho những đốt tre sau. Từng đốt tre thi nhau mà nổ như muốn cười vào mặt Trần Khai.

Mà bên cạnh hắn, Tử Dạ đã về từ lúc nào. Nàng tay cầm một cây bút lông đang không ngừng viết chữ lên xấp giấy vàng nhỏ.

Một lúc sau, nàng đặt bút xuống. Nhìn về Trần Khai, nói với giọng đầy khinh bỉ:

“Thế mà một đốt cũng không luyện hóa thành. Thiên phú của ngươi thực rất… nát đấy Trần Khai”

Còn không cần cô ngồi bên đâm tâm đâu!

Trần Khai cắn răng, tay cố gắng điều khiển khí để khắc trận pháp lên đốt tre. Cứ mỗi lần vẽ thêm một nét thì khí trong cơ thể hắn càng khó khống chế hơn Mọi việc đều khá thuận lợi cho đến giai đoạn cuối cùng.

Hắn cố gắng giữ tay mình không run, bắt đầu định đưa tay chấm vào trong trận pháp. Chợt thấy Tử Dạ ném cây bút lông trên tay nàng ra, nói:

“Thiếp cho ngươi mượn đấy, dùng xong nhớ trả cho thiếp.”


Trần Khai ngạc nhiên vô thức dùng tay kia tiếp lấy, khi cầm cây bút lông. Hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng khí trong cơ thể mình đang tụ tập lại trên đầu viết của cây bút lông. Bây giờ Trần Khai có thể khống chế chân khí của mình dễ dàng.

“Cái này…”

Nhận thấy Trần Khai định nói gì. Tử Dạ mỉm cười đáp:

“Đúng… Đó là một kiện pháp khí nha~. Hơn nữa phẩm giai của nó cũng không thấp.”

Trần Khai nghe vậy, hắn nhanh tay vẽ trận pháp lên đốt tre một cách dễ dàng. Có đường uốn lượn, có đường thẳng tắp. Nhưng những thứ đó không làm khó được Trần Khai nữa.

Đối với việc này. Trần Khai sâu sắc cảm nhận được việc chơi game có trang bị cao cấp như thế nào.

Nếu như bạn muốn tiết kiệm tiền, có thể dùng trang bị bình thường hay thậm chí là tay không đi đánh quái. Nhưng đừng hỏi vì sao bạn lại nhanh chết như thế.

Còn nếu bạn là đại gia. Ở lv1 mua luôn một trang bị lv50, đảm bảo một đòn chết một con quái.

Có trang bị cao cấp là sung sướng như thế đấy…

(Câu trên trích từ một vị người chơi nghèo nàn không nguyện ý tiết lộ danh tính)

Khi kết thúc khâu cuối cùng. Trần Khai thở phào, đặt bút xuống. Ở trước mặt hắn, một đốt tre lơ lửng trên không trung, trận pháp được vẽ trên đốt tre hoàn toàn đã hòa nhập với nó. Đốt tre phát ra ánh sáng chiếu khắp căn phòng. Trần Khai cảm giác rằng bây giờ đốt tre hoàn toàn bị hắn khống chế, có thể làm cho nó lăn qua, lăn về. Còn để nó bay thì… Hắn thực sự bất lực a (Che mặt).

Nhưng không chỉ có thế, khí trong cơ thể hắn bỗng dưng tăng lên một phần nhỏ.

Đây chính là tinh hoa của Thanh Trúc Quyết.

Mỗi đốt tre đều ẩn chứa một đoạn linh lực rất tinh thuần, luyện hóa nó càng nhiều càng rút được nhiều linh lực của nó hơn. Chỉ cần ngươi luyện hóa được 99999 đốt tre thì không cần phải tu luyện nữa. Ngươi hoàn toàn vô địch.

Lý thuyết là thế, nhưng Trần Khai cảm giác rằng hắn chỉ có thể luyện hóa thêm một đốt nữa. Hơn nữa đốt tre vừa được luyện hóa hoàn toàn chỉ là da lông bên ngoài, không vào sâu được tinh hoa của nó. Chưa kể là khí trong cơ thể của Trần Khai đã cạn kiệt từ lâu rồi.


“A…. ngươi làm xong rồi à?”

Nghe thế, Trần Khai quay sang bên cạnh.

Nhưng vừa quay sang, hắn cảm giác như là mình đang bị sỉ nhục.

Ở bên cạnh hắn, Tử Dạ đang sắp xếp các đốt tre thành một tòa thành nhỏ. Có đốt được nàng phóng to ra, có đốt lại được thu nhỏ lại. Nhưng tất cả chúng đều có phẩm chất vượt qua đốt tre mà Trần Khai vừa luyện hóa. Nếu như nói đốt tre của Trần Khai là một ngôi sao nhỏ thì đốt tre của Tử Dạ hoàn toàn có thể sánh với mặt trời đi.

Giống như khi chơi game. Ngươi lụm được một vũ khí lv50, kết quả tự tin đi thách đấu top.

Chợt nhận ra, người đứng top lại là cấp 100, khi đó hắn ta một đòn đánh bại ngươi rồi suất khí bỏ đi.

Thực lực chân chính mới là chân lý.

(Câu trên trích từ một vị đại gia không nguyện ý tiết lộ danh tính)

Về phần Tử Dạ, loay hoay xếp xong tòa thành. Nhìn thấy còn thừa một đốt tre, nàng ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nhìn sang Trần Khai.

“Đây, cho ngươi…”

Đốt tre bay về phía Trần Khai, cùng với đốt tre trước đó mà hắn luyện hóa gắn lại với nhau. Cùng lúc đó, Trần Khai cảm giác khí trong cơ thể mình tăng lên một cách nhanh chóng. Bắt đầu phá vỡ một rào cản gì đó trong cơ thể hắn.

Trần Khai, đột phá sinh môn!.

Đến lúc này, Trần Khai mới cảm giác được…

Có phú bà bao nuôi. Thật sung sướng nha!

– —

Tại một căn phòng ngủ nào đó. Một người thiếu niên tỉnh dậy.

Hắn ngơ ngác nhìn ra xunh quanh, lẩm bẩm nói:

“Mình vẫn còn sống? Không thể nào…”


Hắn chợt nhìn thấy cuốn lịch đặt ở trên bàn. Ngày 9/10/2019. Nhìn thấy thế, khuôn mặt của người thiếu niên lộ ra vẻ khó tin, sau đó tự hỏi chính mình.

“Mình trọng sinh về rồi? Thật sự là như vậy?”

“Dao Dao, mình sẽ không để cô ấy chết thêm một lần nào nữa!”

Đột nhiên, thiếu niên tay nắm chặt. Ánh mắt lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn gầm lên:

“Trần Khai! Ngươi cứ chờ đấy! Chính tay ta sẽ lấy mạng nhà ngươi! Ngươi cứ chờ đấy!”

– —

Trong một khu rừng nọ. Một thanh niên khác bỗng nhiên tỉnh dậy, hắn hai tay liên tục sờ lấy khuôn mặt của mình.

Một lúc sau, hắn bình tĩnh bỏ tay xuống, nhìn xuống bờ sông, thấy khuôn mặt anh tuấn cũng đang nhìn chính mình. Hắn nhẹ cười:

“Xem ra chuyển sinh thành công rồi… Kế hoạch vẫn diễn ra như ý định nhỉ?”

Hắn nhẹ nhàng vỗ trên người mình. Trên thân hắn xuất hiện một bộ lễ phục màu trắng, trên cổ được thắt một chiếc nơ đỏ, tay từ trong hư không lôi ra một chiếc gậy chống xuống đất. Gõ đầu gậy xuống đất, không gian vỡ nứt ra tạo thành một lối đi nhỏ.

Hắn bước đi, trước khi vào bên trong đó, hắn còn nhẹ nói:

“Trần Ma Vương. Không biết ngươi bây giờ đã trở thành cái gọi là luyện khí sĩ chưa nhỉ?”

Nhưng không có ai trả lời hắn, vết rách không gian nhanh chóng khép lại. Khu rừng lại trở nên tĩnh mịch.

– —

Tử Dạ nhìn xem Vận Mệnh Chi Thư, trên trang giấy của nó không ngừng bị rối loạn.

Là ai? Vận mệnh đang bị thay đổi sao?

Nhấp một ngụm trà, nàng thở dài.

Xem ra là hắn nói đúng. Thế giới bắt đầu hỗn loạn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.