Đọc truyện Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế – Chương 19
“Sao tiểu thư còn chưa ra nữa.” An Tiểu Cẩm rướn cổ nhìn về phía sau tấm màn, “Ôn công tử đã ra lâu rồi.”
“A Hiên đi tìm tiểu thư.” Ôn Hạc Hiên càng sốt ruột hơn nàng ta, khi nói chuyện hắn đã vén lên tấm màn vải muốn tiến vào bên trong. An Tiểu Cẩm giơ tay muốn ngăn lại, nhưng nghĩ tới đây là cô gia tương lai, nàng ta hơi do dự thế là Ôn Hạc Hiên liền tiến vào.
Nhưng hắn nhanh chóng đi ra, trong tay còn ôm y phục ướt sũng mà An Nguyễn Nguyễn thay ra, hắn nghi hoặc nói: “Tiểu thư đâu rồi? Đang chơi trò trốn tìm với A Hiên hả?”
Sắc mặt những người khác đều thay đổi: “Không có trong đó?”
An Tiểu Cẩm và Diệp Cô Lan đi vào tìm kỹ càng lần nữa cũng không thấy An Nguyễn Nguyễn. Diệp Cô Lan ra hậu viện tìm tiếp, An Tiểu Cẩm quay lại tìm chưởng quầy cùng với tiểu nhị dẫn An Nguyễn Nguyễn vào trong: “Nói đi, các ngươi giấu tiểu thư của ta ở đâu rồi?”
Chưởng quầy ngớ ra: “Cô nương nói gì ta không hiểu, ta giấu tiểu thư nhà các ngươi làm gì?”
Tiểu nhị gật đầu: “Đúng đúng đúng, bọn ta không có lá gan dám giấu người trước mặt các vị thiếu gia tiểu thư.”
Thư Hòa ở bên cạnh nói: “Không phải các ngươi thì khẳng định có người khác.”
Chưởng quầy và tiểu nhị lại phủ nhận, cho dù gặng hỏi thế nào, thậm chí là hùa dọa cũng nói rằng không liên quan tới bọn họ. Mọi người thấy không hỏi ra được gì trong lòng lại sinh ra ngờ vực đối với Tăng Xảo Nhi đưa bọn họ tới đây, nhưng lúc bọn họ lên xe ngựa tìm Tăng Xảo Nhi thì phát hiện không thấy nàng ta đâu.
Tề Uy nói: “Lẽ nào thật sự là Tăng cô nương?”
“Có lẽ không phải.” Thư Minh Húc nói, “Nếu Tăng cô nương có lòng xấu xa thì đã thành công từ sớm, cũng không đến nỗi ra tay trong cửa hiệu gia đình mình.”
Ôn Hạc Hiên đi khắp nơi cũng không tìm được An Nguyễn Nguyễn, hắn giữ chặt An Tiểu Cẩm hỏi: “Tiểu thư đâu?”
An Tiểu Cẩm bỗng nhiên khóc lên: “Không thấy tiểu thư! Tiểu Cẩm làm mất tiểu thư rồi!”
Ôn Hạc Hiên nói: “Vậy thì đi tìm tiểu thư.”
Diệp Cô Lan mấy hôm nay vẫn không chấp nhận việc “Tiểu thư của ta tốt vậy lại phải gả cho một tên ngốc”, An Nguyễn Nguyễn mất tích, khuôn mặt lo lắng của nàng ta trông rất bình tĩnh, hơn nữa nàng ta đã tìm xung quanh một lần, thậm chí cũng xem qua hai cửa hiệu nằm bên cạnh, vẫn không tìm được An Nguyễn Nguyễn, nàng ta lo âu trong lòng lúc này lại thấy Ôn Hạc Hiên chẳng hề lo lắng, nàng ta hung dữ nói với hắn: “Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi rớt xuống nước thì tiểu thư sẽ không cần cứu ngươi, tiểu thư không cứu ngươi chúng ta sẽ không ở nơi này, tiểu thư cũng sẽ không biến mất.”
Tề Uy hỏi: “An tiểu thư có kẻ thù nào không?”
Nói đến đây, An Tiểu Cẩm không khóc nữa: người muốn hại tiểu thư nhà nàng ta tuy nói không nhiều lắm, nhưng chẳng đến mức không có. Nàng ta hỏi: “Có thể nào là những người từng bị tiểu thư đánh, biết tiểu thư rời khỏi Phú Ninh, đi theo chúng ta tới đây không?”
“Đến Bách Phương Lâu.” Thư Minh Húc chợt nói, đồng thời lên xe ngựa trước.
“Bách Phương Lâu?” An Tiểu Cẩm phản ứng lại, “Đúng, Bách Phương Lâu!”
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, có mấy lần suýt nữa đụng phải người, khi tới Bách Phương Lâu thì cánh cửa đã đóng chặt.
Diệp Cô Lan không có lòng kiên nhẫn chờ đợi, nàng ta dùng khinh công bay thẳng lên lầu hai, đá hỏng một cánh cửa sổ nhảy vào, loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng kêu hoảng hốt của nữ tử. Mặc dù Ôn Hạc Hiên không rõ vì sao Diệp Cô Lan đá cửa, nhưng hắn biết nàng ta cũng đang tìm An Nguyễn Nguyễn, thế là cũng theo sau bay lên lầu hai.
“Ôn công tử!” An Tiểu Cẩm gõ cửa một hồi, thấy Ôn Hạc Hiên cũng biến mất ở lầu hai, nghĩ rằng hắn biết võ công sẽ không có chuyện gì, nàng ta tiếp tục gõ cửa còn lấy chân đá.
Bọn họ vừa đập vừa đá vừa kêu to chừng một khắc, không ai ra mở cửa, cũng không đá cửa mở ra được. Cuối cùng là Diệp Cô Lan mở ra từ bên trong. Một tay nàng ta túm lấy áo của tú bà kéo nàng ta qua đây, hỏi Tề Uy: “Phủ thành chủ ở đâu?”
–
Khi An Nguyễn Nguyễn tỉnh lại nàng phát hiện mình nằm trong một gian phòng xa lạ. Nàng xoa cái gáy đau đớn, trong lòng chợt có phút chốc muốn cộc cằn.
Nàng hoàn toàn không ngờ tới, đối phương chẳng hề tuân theo nguyên tắc của nhiều nhân vật phản diện, mà tiến lên bịt miệng mũi nàng rồi đánh ngất nàng.
An Nguyễn Nguyễn chẳng sợ hãi. Nàng đứng dậy quan sát xung quanh, cuối cùng đi tới cửa, mở cửa ra.
Có hai người đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, cả hai đều sửng sốt.
An Nguyễn Nguyễn chẳng hề tự cảm thấy mình bị bắt cóc, nàng cười hì hì chào hỏi bọn họ: “Này, xin hỏi các ngươi bắt ta tới đây muốn làm gì? Người bắt ta là tú bà của Bách Phương Lâu à?”
Một tên dùng ánh mắt sai bảo tên còn lại, hắn ta liền rời khỏi, tên kia cũng không trả lời chỉ nói: “Xin An tiểu thư chờ ở trong phòng, chủ nhân ta biết cô nương tỉnh, một lát nữa sẽ tới đây.”
“À.” An Nguyễn Nguyễn nghe lời đóng cửa lại. Nàng tìm một vòng trong phòng, muốn tìm thứ gì đó có thể phòng thân. Nhưng bên trong trang hoàng rất đơn giản, ngoại trừ vật dụng cần thiết thì chỉ có một cây trâm gỗ nằm trong một cái hộp gỗ trên bàn trang điểm.
An Nguyễn Nguyễn cầm lấy nhìn, tay nghề chạm khắc ngược lại không tệ. Nàng cất cây trâm gỗ trở lại, giơ tay sờ trâm bạc và thoa cài tóc ngọc trai trên đầu mình, quyết định trở về thưởng cho An Tiểu Cẩm.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, An Nguyễn Nguyễn xoay người, nhìn thấy một nam tử mặc áo gấm từ ngoài tiến vào, cánh cửa đóng lại phía sau hắn ta.
An Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua cánh cửa, sau đó mới chuyển tầm mắt sang người nam tử kia, nàng hơi ngớ ra. Người bắt nàng không phải là tú bà mà nàng suy đoán.
Nhưng người này mang khuôn mặt xa lạ, nàng xác định mình chưa từng gặp. An Nguyễn Nguyễn cố gắng suy nghĩ mấy hôm nay ở thành Phú Dương có làm chuyện gì chọc tới người khác không, nhưng trừ chuyện tại Bách Phương Lâu thì nàng chỉ du sơn ngoạn thủy, hoàn toàn chẳng có cơ hội gây chuyện.
An Nguyễn Nguyễn thử hỏi: “Lẽ nào ngươi là nhân tình của tú bà?”
Nam tử kia ngây ra một chút sau đó phá cười, hắn ta rất không lễ độ đánh giá An Nguyễn Nguyễn: “An tiểu thư thật thú vị, còn trông xinh đẹp như vậy, ánh mắt bổn thiếu gia quả không tệ.”
An Nguyễn Nguyễn bị ánh mắt hắn ta nhìn đến mức cảm thấy ghê tởm, nếu không phải lúc này chỉ có mình nàng, lại ở thành Phú Dương xa lạ, thì nàng khẳng định sẽ nhảy qua đánh người.
Nàng nghiêm mặt nói: “Nói đi, ngươi bắt ta tới đây có mục đích gì?”
“Ngồi đi, An tiểu thư.” Nam tử kia chỉ vào một chỗ, còn bản thân thì ngồi ở vị trí đối diện.
Hắn ta cầm ấm nước rót ra hai tách trà, một tay cầm một tách đưa tới bên miệng uống trà, tách còn lại đưa cho An Nguyễn Nguyễn: “Ngồi xuống uống tách trà đi, An tiểu thư chưa từng gặp ta, để bổn thiếu gia giới thiệu với An tiểu thư trước.”
An Nguyễn Nguyễn nhìn cái tách kia, nàng cầm lấy nhưng không uống. Nàng đem chăn đặt lên bàn, ngồi xuống vị trí hắn ta chỉ trước đó, nói thẳng: “Ta không có hứng thú với ngươi, nếu ngươi không phải nhân tình của tú bà, vậy thì tại sao bắt ta? Nói rõ ràng đi.”
“Gấp gáp gì chứ.” Nam tử kia cười với An Nguyễn Nguyễn, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ta họ Phúc, là con trai thứ ba của thành chủ thành Phú Dương. Đêm đó lần đầu nhìn thấy An tiểu thư ở Bách Phương Lâu, ta đã muốn làm quen với An tiểu thư, nhưng bên cạnh An tiểu thư có quá nhiều người vây quanh, tới hôm nay mới rốt cuộc mời An tiểu thư đến quý phủ.”
Tuy rằng An Nguyễn Nguyễn có thể đoán được nguyên nhân mình bị bắt cóc qua vẻ mặt háo sắc của hắn ta khi nhìn nàng, nhưng tới lúc này được xác định lại nàng chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra.
Nàng đứng dậy ném đi cái tách, tức giận đến mức thốt ra lời thô tục: “Mời con mẹ ngươi đấy, cũng không xem bản thân có bao nhiêu cân lượng, lại dám có ý đồ với ta.”
Phúc công tử không biết võ công, cái tách cùng nước trà bên trong văng trên trán hắn ta. Hắn ta lau mặt, không giả vờ nhã nhặn nữa, đứng lên nói: “Các ngươi vào đây, bắt lấy nàng ta cho ta, thiếu gia không đợi đến tối, bây giờ muốn nàng ta ngay.”
Cửa phòng bị mở ra, hai nam nhân canh giữ bên ngoài tiến vào, nói tiếng “Dạ” với Phúc công tử, rồi tới bắt An Nguyễn Nguyễn.
Lúc này An Nguyễn Nguyễn ném một cái ghế qua, hai tên kia né tránh nhưng bước chân không bị ngăn cản, khi nàng ném qua cái ghế thứ hai thì bọn họ đã cách nàng chưa tới một trượng.
An Nguyễn Nguyễn lùi tới phòng trong, có lùi nữa cũng chỉ có thể lùi tới trên giường. Nàng lại nhìn con trai thành chủ trốn phía sau hai tên kia, hắn ta nhìn nàng như đang xem diễn, giống như một con mèo vờn đồ ăn, chỉ ánh mắt kia thôi đã hết sức đáng khinh hạ lưu.
Trong nháy mắt An Nguyễn Nguyễn nhớ tới lời nói của Tăng Xảo Nhi, nàng ta phải gả cho đứa con trai háo sắc của thành chủ. Nàng mở miệng nói: “Dừng!”
Phúc công tử đưa tay ra hiệu, hai tên kia liền ngừng lại. Hắn ta mang theo nụ cười thắng lợi đến gần An Nguyễn Nguyễn: “Nên biết điều từ sớm, có thể được bổn thiếu gia thích, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, bao nhiêu người muốn vào phủ thành chủ cũng chưa có phúc này đâu.”
An Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm tên này cũng quá coi trọng bản thân rồi. Nhưng trên mặt nàng tươi cười: “Ban nãy ta chưa nghĩ thông suốt. Nếu Phúc công tử không đánh ngất ta bắt qua đây mà là mời ta qua thì ta sẽ không muốn chạy trốn.” Khi nàng nói chuyện còn nháy mắt với hắn ta.
Phúc công tử cảm thấy toàn thân khoan khoái bởi cái nháy mắt kia, ánh mắt cũng thay đổi. Hắn ta đến gần hai bước, chà hai tay nói: “Nên sớm nghĩ thông suốt thì tốt hơn rồi, còn phải để bổn thiếu gia dùng sức mạnh.”
An Nguyễn Nguyễn suy nghĩ: trong đầu tên này chỉ chứa phế liệu đồi trụy. Nàng nhìn thoáng qua hai tên kia, giả vờ ngượng ngùng nói: “Vậy giờ ta không chạy trốn nữa, Phúc công tử bảo bọn họ ra ngoài đi.”
“Được, được.” Phúc công tử lập tức đuổi hai tên kia ra ngoài, còn mình thì cài cửa lại.
Hắn ta xoay người cười tủm tỉm đi về phía An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu mỹ nhân, đến đây chúng ta trò chuyện trước, chờ trời tối rồi thì dễ làm việc hơn.”
An Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cửa sổ đóng chặt, nàng đoán bây giờ đang là xế chiều, còn một lúc nữa trời mới tối. Nàng nhớ lại lúc mình bị bắt khoảng chừng giờ Mùi, có lẽ đã cách nửa canh giờ, nhóm người Diệp Cô Lan có lẽ đang tìm nàng, nói không chừng giờ đã tìm được phủ thành chủ.
Nàng nhặt lên cái ghế mình ném đi đặt bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Nhưng mà ta đói bụng, Phúc công tử.” Giọng nói nũng nịu kia khiến An Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng muốn nôn.
Phúc công tử thì lại rất hưởng thụ, hắn ta đi qua tháo then cửa, căn dặn người chuẩn bị đồ ăn cho An Nguyễn Nguyễn.
Trong thời gian đợi người đưa đồ ăn tới, An Nguyễn Nguyễn vừa rót nước vừa nói chuyện với Phúc công tử, còn nhịn buồn nôn để hắn sờ tay ôm thắt lưng.
Nàng vốn cho rằng muốn tấn công Phúc công tử sẽ rất khó, nào ngờ hắn ta không hề đề phòng nàng. Sau khi ăn xong thì trời đã tối, An Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm thời gian cũng đủ rồi, nàng nói: “Phúc công tử, y phục của ngươi ướt rồi, ta giúp ngươi đổi chiếc khác nhé?”
Phúc công tử thế mà đồng ý, sắc mặt tươi cười kia khiến An Nguyễn Nguyễn không muốn đoán trong đầu hắn ta đang suy nghĩ gì.
Nàng vòng qua phía sau Phúc công tử, giả bộ muốn giúp hắn ta cởi áo ra, nhưng thực ra là bắt chước cách tên mặt vuông đánh ngất nàng, từ phía sau bịt kín miệng mũi của Phúc công tử, rồi một chưởng đánh vào sau gáy của hắn ta.
Thế nhưng, công phu đánh người của nàng chưa học tốt, không thể đánh xỉu Phúc công tử còn cho hắn ta cơ hội hô lên “Cứu mạng”.
An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy hai tên kia xông vào lần nữa, nàng nghĩ thầm: “Các người phải tới cứu ta ngay bây giờ.”