Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Chương 12


Đọc truyện Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế – Chương 12

Thành Phú Dương và thành Phú Ninh nằm gần nhau, cảnh sắc hai nơi cũng không khác biệt mấy. Nhưng An Nguyễn Nguyễn chưa từng xa nhà, bởi vậy trên đường đi nàng đầy hứng thú, giống như đứa trẻ mới tới thế gian đều cảm thấy tò mò mới mẻ đối với mọi thứ.

Nàng không muốn ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa rong ruổi trong làn gió tháng tư. Tại nơi rất xa phía sau nàng là xe ngựa của An phủ, Lâu phủ và Thư phủ, sau đó nữa là tùy tùng cưỡi ngựa phụ trách bảo vệ bọn họ.

Khi sắp không nhìn thấy bóng dáng của An Nguyễn Nguyễn, Diệp Cô Lan ở trên một chiếc xe ngựa của An phủ bèn nhảy xuống xe, nàng ta vận dụng khinh công đuổi theo người.

Ôn Hạc Hiên bị bỏ lại trong xe ngựa vốn rầu rĩ không vui, thấy hành động của Diệp Cô Lan, hắn bắt chước theo cũng nhảy xuống xe ngựa, ngay lập tức đi tới đằng trước Diệp Cô Lan.

Diệp Cô Lan sửng sốt, ngược lại không đủ sức đuổi theo, nhưng nhìn thấy bóng lưng của Ôn Hạc Hiên, trong lòng nàng ta sinh ra ý tưởng muốn luận bàn cùng người này.

Từ xa, cửa thành Phú Dương đã xuất hiện ở phía trước. An Nguyễn Nguyễn dừng ngựa quay đầu lại, trông thấy Ôn Hạc Hiên vừa chạy tới vừa hô lên “Tiểu thư”.

Nàng chờ Ôn Hạc Hiên đuổi tới nơi, ngồi trên ngựa chìa tay về phía hắn.

Ôn Hạc Hiên không chịu lên ngựa, ngửa đầu hỏi An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư không cần A Hiên hả?”

An Nguyễn Nguyễn ngớ ra rồi cười nói: “Sao A Hiên lại nghĩ vậy?”

Ôn Hạc Hiên ấm ức nói: “Tiểu thư cưỡi ngựa không mang theo A Hiên.”

An Nguyễn Nguyễn xuống ngựa, nàng giơ tay sờ đầu hắn: “Đó là vì đầu ngươi bị thương, cưỡi ngựa rất chòng chành.”


Ôn Hạc Hiên vô thức lấy đầu cọ cọ bàn tay nàng, đôi mắt ảm đạm chợt sáng ngời: “Cho nên tiểu thư không phải không cần A Hiên?”

“Đương nhiên rồi.” An Nguyễn Nguyễn buông tay, nàng nghiêng đầu hỏi Diệp Cô Lan, “Cha ta sợ ta một mình đi lạc à?”

Diệp Cô Lan lắc đầu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Ôn Hạc Hiên, nàng ta lại quay đầu nhìn thoáng qua rồi mới nói với An Nguyễn Nguyễn: “Tiểu thư, Cô Lan muốn cùng Ôn công tử luận bàn võ nghệ.”

An Nguyễn Nguyễn hơi bất đắc dĩ: “Sao cô cứ thấy người lợi hại hơn mình là muốn luận bàn? Tự cô hỏi A Hiên đi, nếu hắn bằng lòng cùng cô luận bàn thì ta không xen vào.”

Diệp Cô Lan nhìn sang Ôn Hạc Hiên.

Ôn Hạc Hiên nắm tay áo An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Luận bàn là cái gì?”

An Nguyễn Nguyễn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hạc Hiên, còn suy nghĩ về vấn đề của hắn, cứ cảm thấy mình bị thầy thuốc lừa: Ôn Hạc Hiên thế này đâu có bảy tám tuổi, rõ ràng chỉ ba bốn tuổi thôi. Nàng giải thích cho Ôn Hạc Hiên nghe, sau đó hắn nói: “Đánh nhau không tốt.”

An Nguyễn Nguyễn hiếm khi thấy dáng vẻ Diệp Cô Lan bị người khác từ chối lại chẳng thể ép buộc, nàng buồn cười: “A Hiên nói đúng, đánh nhau không tốt.”

Mọi người vào thành trước hoàng hôn. Sau khi qua cửa thành liền có người tiến đến chào hỏi An lão gia, nói là đã thuê được chỗ tốt nhất trong thành, kính cẩn chờ đợi đã lâu, đồng thời đưa bọn họ đến nơi đã nói.

Lúc này An Nguyễn Nguyễn ngược lại không chạy loạn. Nàng dìu An lão gia ngồi cả ngày trên xe ngựa nói với người đi đằng trước: “Cám ơn thúc, Phúc thúc. Làm phiền thúc sai người chuẩn bị chút nước nóng đem vào phòng của cha ta.”


Sau đó nàng quay đầu nói với An lão gia: “Cha tắm nước nóng trước rồi hãy nghỉ ngơi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

An lão gia vui vẻ gật đầu. An Phúc đi đằng trước quay đầu lại nói: “Tiểu thư thật hiếu thảo.”

An Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn cha mình, An lão gia quả nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng xấu hổ ho một tiếng, trong tiếng cười của nhóm người Lâu Tâm Nguyệt nàng cất tiếng hỏi: “Thành Phú Dương này có gì đặc sắc nhỉ?”

An Phúc bị nàng thành công nói sang chuyện khác, ông ta nói tới một ít thức ăn và địa điểm nổi tiếng, sau đó quay đầu nhìn lại đoàn người, cho dù là tiểu thư hay nha hoàn, ai ai cũng đã trưởng thành, ông ta dặn thêm một câu: “Nếu các tiểu thư đi dạo trên phố hãy cải trang thành nam tử thì sẽ tốt hơn.”

An Nguyễn Nguyễn thường ngày cũng mặc nam trang ra ngoài, nhưng mỗi lần nàng mặc nam trang đều là vì đến quán trà tửu lâu nghe ngóng người khác nghị luận về nàng như thế nào, coi như lắng nghe lời ngồi lê đôi mách. Lúc này nghe An Phúc cố ý nhắc tới, nàng tò mò hỏi: “Lẽ nào trong thành có kẻ háo sắc cướp đoạt dân nữ?”

“Vậy thì không.” An Phúc cười nói, “Chỉ là không biết tại sao mấy ngày qua trong thành hình như đã xảy ra chuyện gì, thường có quan binh ra vào hiệu thuốc khách điếm, dường như đang tìm ai đó.”

“Vậy coi như không có việc gì rồi, khẳng định chẳng phải tìm chúng ta.” An Nguyễn Nguyễn nghe lời nhắc nhở, ngược lại nhớ ra một chuyện, “Trong thành các người có thương nhân hoặc danh gia vọng tộc họ Ôn không?”

Mọi người đã tới nơi, các nha hoàn và gã sai vặt ở lại dọn hành lý. Khi An Nguyễn Nguyễn đỡ An lão gia ngồi xuống, nàng nghe An Phúc ở một bên nói: “Thành chủ họ Phúc, các huyện lệnh ở dưới hình như cũng không có họ Ôn. Về phần thương nhân và danh gia vọng tộc thì cũng có, tiểu thư tìm người họ Ôn có việc gì?”

An Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt Thư Minh Húc trắng bệch, vẻ mặt uể oải, nàng bảo Thư Hòa mau chóng đưa công tử nhà mình tìm gian phòng nghỉ ngơi trước: “Đã uống thuốc chưa? Nếu chưa thì cho huynh ấy uống một viên đi.” Dặn dò xong nàng mới tiếp lời An Phúc, “Trong những gia đình đó có công tử nào bị lạc hoặc là ra ngoài du ngoạn không?”

Lâu Tâm Nguyệt biết bạn thân đang hỏi giúp Ôn Hạc Hiên. An Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn không thấy Ôn Hạc Hiên đâu, nàng hết hồn đang muốn đi tìm thì Ôn Hạc Hiên xách một thùng nước tiến vào, phía sau còn có một gã sai vặt đi theo muốn giành lấy cái thùng: “Ôn công tử, ngài để tiểu nhân làm là được rồi, sao ngài còn đích thân động tay chứ.”


Âm thanh kia không lớn, không truyền vào trong sảnh. An Phúc nói: “Chuyện này…tiểu nhân sẽ hỏi thăm nghe ngóng.”

“Vậy làm phiền Phúc thúc.” Trong âm thanh “không phiền không phiền” của An Phúc, An Nguyễn Nguyễn xoay người qua, đỡ An lão gia đứng dậy sau khi uống hết một tách trà, nàng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ôn Hạc Hiên xách nước, cảm thấy không phù hợp. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn còn vẻ khí phách thiếu niên hoàn toàn chưa mất đi, An Nguyễn Nguyễn cho hắn mặc y phục may bằng vải vóc tốt nhất, nhìn là biết công tử nhà giàu sang, bản thân mang theo vẻ uy nghi, nhưng vị tiểu công tử này giờ đây lại làm chuyện của hạ nhân. Nàng tò mò hỏi, “A Hiên, ngươi xách nước làm gì?”

Ôn Hạc Hiên đứng ngược hướng ánh chiều tà, cặp mắt kia còn sáng hơn nắng chiều nhìn nàng nói: “A Hiên múc nước cho tiểu thư. Tiểu thư cũng…cũng phải nghỉ ngơi.”

“A Hiên cho rằng ta cũng mệt sao?” An Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười, “Tiểu thư tạm thời chưa đi tắm, vả lại nước ngươi xách về là nước lạnh.”

Ôn Hạc Hiên à một tiếng, lúc này mới chịu để người khác xách nước đi.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc, đợi sau khi dùng bữa tối nghỉ ngơi một đêm thì ngày hôm sau mới khôi phục tinh thần. An Nguyễn Nguyễn không biết cha nàng định ở thành Phú Dương bao lâu, nhưng nàng biết cha nàng rất kiên định quyết tâm cho nàng xem mắt, sáng nay sau khi thức dậy An Nguyễn Nguyễn không ăn bữa sáng đã kéo Lâu Tâm Nguyệt ra ngoài, chỉ để lại một mình Diệp Cô Lan, bảo nàng ta chờ sau khi Thư Minh Húc tỉnh dậy thì tới tửu lâu tốt nhất trong thành hội hợp với nàng.

Sắp tới tiết Mang chủng*, sáng sớm trên đường phố nhiều dân chúng vội vàng ra ngoài thành cày ruộng, cũng có tiểu thương ở ven đường bày bán đồ ăn sáng, trên đĩa thức ăn còn mang theo sương sớm.

(*) thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông. Đối với người nông dân Việt Nam, nó còn là khi người ta nhìn thấy chòm sao Tua Rua mọc.

Có lời nói trước đó của An Phúc, khi An Nguyễn Nguyễn ra ngoài đã cố ý thay đổi nam trang. Nàng không biết từ đâu lấy ra cây quạt, vừa đi vừa phe phẩy cây quạt, Lâu Tâm Nguyệt và Ôn Hạc Hiên đi theo phía sau, cuối cùng là Xuân Lan và An Tiểu Cẩm, nhóm người bắt đầu đi dạo thành Phú Dương. An Nguyễn Nguyễn nhìn chỗ này chỗ kia, đủ loại cửa hiệu ở hai bên đường, cùng với quầy hàng đầu ngõ bày bán đủ loại đồ chơi, không khác thành Phú Ninh mấy, nhưng vì lần đầu tới đây nên nàng rất hào hứng, một đứa trẻ tóc chỏm cầm chong chóng chơi đùa trong tay, nàng cũng mua chơi rất lâu, nhìn thấy bán mứt quả nàng liền mua một cây lớn, tự mình ăn một xâu rồi chia cho mấy người đi cùng mỗi người một xâu, phần mứt quả còn lại nàng thấy một đứa trẻ thì cho một đứa.

Xuân Lan nhỏ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư thật thú vị!”

An Tiểu Cẩm không phải lần đầu nhìn thấy tiểu thư nhà mình có hành vi chia sẻ độc đáo như vậy, trong giọng nói nàng ta mang theo vẻ tự hào: “Cái này có là gì, có một năm thành Phú Ninh mưa liên tục cả tháng trời làm ruộng vườn của dân chúng ngoài thành đều ngập nước, dân chúng không có đồ ăn, mỗi ngày tiểu thư ở cửa thành bố thí cháo, làm ba tháng liên tục. Năm ấy tiểu thư mới tám tuổi thôi! Tiếc là hiện tại dân chúng trong thành Phú Ninh đều đã quên ân tình này, cả đám mỗi ngày đều ở sau lưng mắng tiểu thư nhà ta.”

Xuân Lan nói: “Việc này ta có ấn tượng, hồi đó ta mới chín tuổi, cũng từng đi nhận cháo, nhưng ta chỉ biết là An lão gia giàu có nhất trong thành bố thí cháo, cũng không biết là Nguyễn Nguyễn tiểu thư.”


An Tiểu Cẩm nói: “Là tiểu thư không cho bọn họ biết, nói cái gì…học theo…Lôi Phong thúc thúc nào đó, làm việc tốt không để lại tên.”

Xuân Lan nghi hoặc nói: “Nghe ngươi nói vậy, Nguyễn Nguyễn tiểu thư nên là một người lương thiện mới đúng. Nhưng ta nghe lời đồn đãi bên ngoài, nói Nguyễn Nguyễn tiểu thư tính tình táo bạo, thường xuyên đánh chửi hạ nhân trong phủ, thậm chí còn đánh chết nữa. Lần đầu ta gặp Nguyễn Nguyễn tiểu thư quả thật có sợ hãi. Nhưng sau đó ta phát hiện, Nguyễn Nguyễn tiểu thư là một người rất hòa đồng, chẳng hề tự cao tự đại, càng chưa từng nhìn thấy nàng ấy đánh chửi hạ nhân, ngược lại thường xuyên thấy nàng ấy ngồi cùng bàn ăn với các hạ nhân, cho nên lời đồn bên ngoài rốt cuộc làm sao truyền ra?”

An Tiểu Cẩm nhớ ra Xuân Lan đi theo Lâu tiểu thư vào ba năm trước, chưa từng gặp tiểu thư nhà mình năm mười ba tuổi, người đến An phủ cầu hôn rầm rộ đến nỗi đạp phá cửa An gia. Nàng ta nói ngắn gọn cho Xuân Lan biết, Xuân Lan trợn tròn mắt: “Lại…lại là Nguyễn Nguyễn tiểu thư tự truyền ra sao? Nàng ấy thật sự không chịu xuất giá ư?”

An Tiểu Cẩm nhìn tiểu thư nhà mình chia hết xâu mứt quả cuối cùng, nàng lại nhìn trúng một quán bán bánh vừng bèn đem cái cây dùng để cắm xâu mứt quả nhét vào lòng Ôn Hạc Hiên, còn mình thì chạy qua bên kia. Ôn Hạc Hiên ôm cái cây kia ngớ ra một lúc rồi tùy tiện nhét vào người đi đường, sau đó đuổi theo nàng. Lâu Tâm Nguyệt cũng theo qua.

An Tiểu Cẩm nắm tay Xuân Lan chạy theo, vừa chạy vừa nói: “Tiểu thư nhà ta là người tốt nhất trên đời, không ai xứng với cô ấy.”

An Nguyễn Nguyễn trả tiền, cầm bánh vừng gói trong giấy dầu tự mình nếm thử một miếng trước: “Loại bánh vừng này bắt chước kinh thành, chiên giòn mới ra lò. Chả trách Bạch Cư Dị đặc biệt viết bài thơ đấy. A Hiên, tới nếm thử một miếng này.”

Ôn Hạc Hiên vươn tay đón lấy, An Nguyễn Nguyễn nhìn hắn bỗng nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo hắn, lúc tay hắn sắp chạm vào bánh nàng liền co tay lại: “A —— há miệng.”

Ôn Hạc Hiên chớp mắt, sau đó bắt chước An Nguyễn Nguyễn: “A ——”

An Nguyễn Nguyễn thấy vậy cười tươi rói.

Ôn Hạc Hiên thế này khiến hắn không còn khí chất công tử thế gia tao nhã tốt đẹp kia, mà có thêm vẻ ngớ ngẩn đáng yêu.

Nàng cầm bánh đút cho Ôn Hạc Hiên ăn, nhưng ăn rồi nàng phát hiện khuôn mặt Ôn Hạc Hiên lại hơi đỏ lên.

An Nguyễn Nguyễn nhìn thấy, bản thân nàng cũng hơi thẹn thùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.