[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 7: Vui vẻ tương trợ


Đọc truyện [Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu – Chương 7: Vui vẻ tương trợ

Khi Lãnh Tịch Chiếu đến, Tây Đằng vương đã sớm cho người thay y an bài tốt cung điện, thoải mái tắm rửa xong sau đó thay đổi một thân quần áo mới, nhàn nhã đem lưng tựa vào ghế dựa lớn nhắm mắt dưỡng thần.

“Thiếu gia.” thị vệ bên người Lãnh Tịch Chiếu – Hứa Tư Đình tiến vào bẩm báo:“Tây Đằng Phong đã ở trong đại sảnh đợi một  canh giờ, có nên gặp hay không?”

“Cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu từ trên ghế nhảy xuống:“Hắn đã đến đây một cái canh giờ? Ngươi như thế nào không nói sớm nha!”

Hứa Tư Đình thực bất đắc dĩ:“Ta cũng muốn nói sớm hơn, bất quá Tây Đằng Phong vừa nghe thiếu gia đang  tắm rửa, liền nói không sao, hắn có thể chờ.”

“Nha!” Lãnh Tịch Chiếu quệt miệng:“Ngươi có nhìn hắn lớn lên có bộ dáng  gì không? Có phải hay không rất khó xem? Có phải hay không rất dối trá?”

Hứa Tư Đình mờ mịt:“ Dối trá là bộ dạng như thế nào?”

“Quên đi quên đi.” Lãnh Tịch Chiếu một lần nữa nằm xuống ghế dựa lớn mềm mại phân phó:“Ngươi đi nói cho hắn biết là ta mệt mỏi, không muốn gặp khách, hồi lại ngày khác đi.”

“Dạ.” Hứa Tư Đình thành thành thật thật đi ra ngoài chuyển lời cho Tây Đằng Phong:“ Thiếu gia nhà ta  mệt mỏi, tắm rửa xong liền ngủ rồi.”

Tây Đằng Phong khóe miệng nhếch lên, thức thời cáo lui, sắc mặt phi thường khó coi.

Lãnh Tịch Chiếu mơ mơ màng màng muốn ngủ, Hứa Tư Đình lại chạy vào bẩm báo:“Thiếu gia, có người cầu kiến.”

“Không gặp!” Lãnh Tịch Chiếu xoay người nhắm mắt lại hướng một bên giường mơ màng nói:“Vây đi, ta muốn đi ngủ a.”

“Nhưng người này là Tây Đằng Lâm.” Hứa Tư Đình hí mắt  nhìn Lãnh Tịch Chiếu cười xấu xa.

“Ngô, ta đây liền gặp!” Lãnh Tịch Chiếu dùng sức lắc đầu đem chính mình làm cho thanh tỉnh, mặc quần áo đi ra ngoài.

Hứa Tư Đình nhìn bóng dáng y thì nhăn mặt.

“Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm bước vào đại sảnh:“Ngươi tìm ta nha?”

Tây Đằng Lâm gật đầu:“Ta tới đây nhìn xem có cái gì cần ta giúp đỡ .”

“Cái gì củng đều rất tốt.” Lãnh Tịch Chiếu đánh cái ngáp:“Phòng ở rất lớn, giường cũng rất êm, cái gì cũng rất tốt.”

“A……” Tây Đằng Lâm bị y chọc cười:“Mệt?”

Lãnh Tịch Chiếu  khụt khịt:“Có chút mệt.”


Hứa Tư Đình ở một bên mắt trợn trắng, không phải có chút, rõ ràng là buồn ngủ muốn hôn mê luôn……    Editor: Quinna Laurent

“Kia nếu không ngươi trước tiên ngủ đi, buổi tối phụ vương thiết yến chiêu đãi ngươi, ta tới đón ngươi đi được không?” Tây Đằng Lâm hỏi hắn.

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, đưa Tây Đằng Lâm ra trước cửa  sau đó quệt cái mũi, trở về liền ngã vào trên giường ngủ đến không biết trời trăng  —– mấy ngày nay vẫn luôn chạy đi gấp, dọc theo đường đi cơ hồ cũng chưa ần nào có thể hảo hảo mà ngủ, mệt mỏi quá a mệt mỏi quá.

Trong một cung khác, Tây Đằng Phong sắc mặt xanh mét nhìn thị vệ báo tin:“Ngươi nói y gặp lão Tam mà không gặp ta?”

Thị vệ gật đầu:“Hơn nữa nghe nói  dọc theo đường đi Tam vương tử cùng  Lãnh thiếu gia quan hệ đã sớm không bình thường.”

Tây Đằng Phong cười lạnh:“Trước kia như thế nào lại không phát hiện, lão Tam thế nhưng thật ra muốn tìm chỗ dựa a.”

“Chúng ta đây làm sao bây giờ?” Nam tử tên Giả Khánh đứng một bên mở miệng hỏi, người này là tâm phúc tối đắc lực của Tây Đằng Phong, toàn tâm toàn ý muốn thay chủ tử nhà mình đoạt được vương vị:“Nghe nói Lãnh Tịch Chiếu là bảo bối đệ đệ của đương triều thiên tử Thiên Lang quốc, như thế nào để cho Tây Đằng Lâm không công kiếm được tiện nghi lớn như vậy!”

Tây Đằng Phong trong mắt hiện lên một tia âm tà, thân thủ vỗ vỗ vai  Giả Khánh:“Lão Tam trong cung không phải còn có hơn hai mươi cái thị thiếp  sao? Khiến cho Lãnh thiếu gia kia nhìn nhìn một chút.”

Ban đêm, Tây Đằng vương ở đại điện cho tổ chức yến hội, Tây Đằng Lâm phụng mệnh đi tiếp đón Lãnh Tịch Chiếu, Hứa Tư Đình thấy là Tây Đằng Lâm đến, cũng  không ngăn đón, chỉ hướng hắn cười cười:“Thiếu gia còn ngủ ở bên trong.”

Tây Đằng Lâm nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống đánh giá Lãnh Tịch Chiếu, tiểu tử kia đang ghé vào trên giường ngủ vù vù, đầu lệch qua một gối đầu,  góc độ này mà muốn hôn trộm thì thật là khó khăn, bất quá nhìn y  miệng phấn hồng đô đô, thật sự là rất câu dẫn, vì thế vươn tay nhẹ nhàng miết môi y.

Lãnh Tịch Chiếu chép miệng, tiếp tục ngủ.

Tây Đằng Lâm bật cười, tiếp tục ở miệng y cọ cọ.

Lãnh Tịch Chiếu giấc ngủ bị quấy rầy, vì thế thực mất hứng nhíu nhíu mày, há mồm đem đầu sỏ  “A ô” Một ngụm gắt gao cắn a cắn.

“Uy!” Tây Đằng Lâm kêu khổ không ngừng:“Rời giường a!”

Lãnh Tịch Chiếu mê mê tỉnh tỉnh mở to mắt nhìn Tây Đằng Lâm.

Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ:“Há miệng, đầu ngón tay ta đều bị ngươi cắn đứt a!”

Lãnh Tịch Chiếu dùng sức chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới, hoảng hốt mở miệng nhả ngón tay hắn ra, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chút kỳ quái:“Ngươi khi không đem đầu ngón tay bỏ vào  miệng ta làm gì chứ!”

“Ách……” Tây Đằng Lâm trong tâm nói bởi vì miệng ngươi  thực đáng yêu, bất quá lời này không thể nói, vì thế vẻ mặt thản nhiên nói sang chuyện khác:“Ta  đây tới tiếp đón ngươi, phụ hoàng bên kia đã bắt đầu khai yến.”


“Nga.” Lãnh Tịch Chiếu từ trên giường đứng lên:“Nhị ca ngươi có đi hay không?”

Tây Đằng Lâm mặt biến sắc:“Ngươi hỏi hắn làm gì?”

“Hắn buổi chiều tìm ta.” Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng mặc quần áo:“Ta không gặp hắn.”

“Hắn tới tìm ngươi?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ngươi tại sao không gặp hắn?”

“Ta vì cái gì phải gặp hắn?” Lãnh Tịch Chiếu hỏi lại:“Ngươi đã nói hắn là người xấu!”

“A……” Tây Đằng Lâm cười nhìn y:“Ta nói cái gì ngươi đều tin? Nếu ta cũng là người xấu thì làm sao bây giờ?”

“Mới sẽ không.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt thật thà:“Ngươi không xấu, ta nhìn người rất chuẩn, hơn nữa ngươi nếu là người xấu, Hoàng Thượng sẽ không  cho ta cùng ngươi đi Tây Bắc.”

Tây Đằng Lâm nhọn mi, tiểu ngốc tử này nói lý lẽ cũng thật nhiều lỗ hỏng đi, bất quá vô luận như thế nào cũng  là thực hưởng thụ  lời nói của y, vì thế cười tủm tỉm xoa xoa  đầu của y.

Lãnh Tịch Chiếu mặc quần áo, thấy Tây Đằng Lâm giống như có điểm muốn nói lại thôi, liền hỏi:“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?” Tây Đằng Lâm gật đầu, do dự một chút  vẫn là mở miệng:“Ngươi có thể hay không giúp ta?”

“Giúp cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu hỏi.

Tây Đằng Lâm cười:“Hôm nay mặc kệ  nhị ca ta nói cái gì, ngươi cũng đừng cùng ta sinh khí, ngươi nhất định phải ở cùng phe với ta.”

“Chỉ vậy thôi hả?” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Đương nhiên được, ta tại sao vì hắn mà cùng ngươi sinh khí chứ? Yên tâm đi!”

Tây Đằng Lâm thấy hắn đã an bài xong rồi, vì thế mang theo Lãnh Tịch Chiếu một đường hướng đại điện đi đến, lúc đi ngang qua một rừng cây xanh um thuận tiện vươn tay chỉ cho Lãnh Tịch Chiếu:“Xuyên qua phiến  rừng này chính là Nhạ Phong điện của ta, dự yến tiệc xong ta mang ngươi đi nhìn được không?”

“Được!” Lãnh Tịch Chiếu vui vẻ gật gật đầu.

Tây Đằng Phong đang chuẩn bị đi tham gia yến hội, xa xa liền nhìn thấy hai người kia vừa cười vừa nói hướng phía trước đi, không khỏi nắm chặt thành quyền.

“Nhị vương tử.” Giả Khánh nhỏ giọng khuyên hắn:“Hắn kiêu ngạo không được bao lâu đâu.”

Tây Đằng Phong hừ lạnh một tiếng, phủi áo hướng phía trước đi.

Đến đại điện, Tây Đằng vương đã sớm ở bên trong tiếp đón, Tây Bắc tộc nhân ăn cơm không như người Trung Nguyên chú ý nhiều như vậy, chính là hé ra một cái bàn tròn thật to, bên trên bày đồ ăn cùng thức uống, thế nhưng cũng là nét đặc sắc chỉ riêng Tây Bắc mới có, nhìn qua tuy rằng không tinh xảo, nhưng cũng có một phen phong vị khác.


Mọi người ngồi xuống, Lãnh Tịch Chiếu thấy ngồi bên phải  mình là Tây Đằng Phong, liền vụng trộm hướng phía bên trái là Tây Đằng Lâm mà nhích nhích.

“Lãnh công tử, Tây Bắc thức ăn có chút thô sơ,  thỉnh thứ lỗi. “ Tây Đằng vương ha ha cười, bưng chén lớn lên kính rượu.

Lãnh Tịch Chiếu đứng lên, nhìn cái to trong tay  há hốc mồm,  chén rượu lớn như vậy phải uống hết a, uống xong xác định mình sẽ ngã tại đây luôn.

“Ách……“Ngay tại lúc Lãnh Tịch Chiếu đau đầu suy nghĩ như thế nào mới có thể cự tuyệt uống rượu, một bên Tây Đằng Lâm đứng lên tiếp nhận bát rượu:“Tại hạ dọc theo đường đi chiếu cố không chu toàn, làm cho Lãnh công tử trên đường nhiễm phong hàn,  bát rượu này ta thay công tử uống.”

Tây Đằng vương nhìn đứa cong thứ ba của mình ngửa đầu một hơi uống hết rượu, lại nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tây Đằng Lâm, trong lòng không khỏi âm thầm nói thầm, lẽ nào lời  đồn đãi là thật, A Lâm cùng đương kim thiên tử nghĩa đệ nhất kiến chung tình?

Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị ( năm món), Tây Đằng Lâm thấy Lãnh Tịch Chiếu vẫn  chưa ăn được bao nhiêu, biết  một bàn thịt nướng này y ăn không quen, vì thế thân thủ lấy một chén chè bánh trôi hương hoa quế, quay đầu lại thấy Tây Đằng Phong bưng một chén đậu hủ gạch cua đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:“Lãnh công tử, nghe nói ngươi là người Giang Nam, đồ ăn Tây Bắc  ta sợ ngươi ăn không quen, nên cố ý kêu đầu bếp làm  chút điểm tâm Giang Nam cho ngươi.”

Lãnh Tịch Chiếu miễn cưỡng cười cười nói đa tạ, tiếp nhận rồi đặt ở một bên, một thìa cũng không có động tới.

Tây Đằng Lâm nhìn thấy hành động trẻ con của y khóe miệng giơ lên, lặng lẽ đem bát chè bánh trôi hoa quế để lên trước mặt y.

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tây Đằng Lâm, nhếch miệng cười, ngoan ngoãn cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn hết bánh trôi.

Tây Đằng Phong một bên sắc mặt ngày càng khó coi, Tây Đằng vương đem  một màn này xem ở trong mắt, ở trong lòng thở dài.

Món chính chấm dứt, liền có thật nhiều  dưa và trái cây được đưa lên, nhiệt độ Tây Bắc ngày đêm chênh lệch rất lớn, bởi vậy dưa và trái cây rất dễ bảo quản,  cắn một ngụm có thể cảm nhận được vị tươi ( fresh =))), điểm tâm còn lại là bánh bao nhân thịt dê nướng, bên ngoài vỏ bánh nướng vàng óng ánh xốp giòn, bên trong thịt dê mềm mềm cắn vào còn có nước sốt chảy ra( chẹp chẹp ~), ăn ở trong miệng hương vị ngập tràn bốn phía, Tây Đằng Lâm thấy Lãnh Tịch Chiếu ăn mà cười tủm tỉm, trong lòng mạc danh kỳ diệu cũng cao hứng theo, thân thủ giúp y lấy hoa quả.

Chính giữa đại điện có Tây Bắc hồ cơ vừa múa vừa hát, Tây Đằng Phong thấy hai người kia bộ dáng  thân mật, đáy lòng cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói:“Phụ vương, nhi thần hôm qua vừa mời được một ca cơ Giang Nam, tiếng hát thanh nhã thoát tục không người có thể sánh bằng, không bằng gọi tới góp vui thì thế nào?”

Tây Đằng vương gật đầu đáp ứng:“Lãnh công tử là người Giang Nam, vậy kêu nàng đến xướng chút Giang Nam tiểu khúc đi!”

Tây Đằng Phong hướng thị vệ ở cửa nháy mắt, ca cơ đã sớm hầu ở ngoài liền vào, chân thành thi lễ sau đó đi đến nhạc công trước mặt nói hai câu, chỉ thấy nhạc công mặt lộ vẻ khó xử.

“Làm sao vậy?” Tây Đằng Phong lớn tiếng hỏi.

“Hồi Nhị vương tử, vị cô nương này muốn điểm khúc nhạc kia tại hạ chưa từng nghe qua, thật sự là không thể đoạn tấu.” Nhạc công run run  trả lời.

Tây Đằng Phong nhíu mày:“Kia thật là đáng tiếc a…… Đúng rồi Tam đệ, Nhạ Phong điện kia của ngươi  không phải dưỡng mười mấy cái thị thiếp sao? Nghe nói  là Tam đệ ngươi trả giá cao  từ Giang Nam mua được hoa khôi,  hẳn là đủ tinh thông cầm nghệ đi?”

Trên bàn các đại thần quan viên mới vừa rồi thấy Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm ăn cơm vô cùng thân thiết, đều cảm thấy hai người quan hệ không tầm thường, Tây Đằng Phong cùng Tây Đằng Lâm hai người bất hòa là công khai, lúc này mọi người trong lòng đều rõ ràng Tây Đằng Phong muốn đánh cái chủ ý gì, vì thế đều âm thầm đánh giá Lãnh Tịch Chiếu.

Tây đằng vương nghe vậy cũng  nhướng mày, vừa định mở miệng hoà giải, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu hỏi Tây Đằng Lâm:“Ngươi thích nghe Giang Nam tiểu khúc?”

Tây Đằng Lâm gật đầu:“Ân.”

“Ta đây trở về đàn cho ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm, quay đầu nhìn Tây Đằng vương:“Giang Nam tiểu khúc chỉ có tiếng đàn xướng mới là hay nhất, dù cho giọng hát hay cũng chỉ hội bẩn tiểu khúc, vẫn là cho vị cô nương này đi xuống đi.”


Tây Đằng vương kiều kiều râu, tâm nói quả nhiên văn nhân kinh thành chính là không giống với chúng ta thô tục a!

Tây Đằng Phong sắc mặt âm lãnh đuổi ca cơ, Tây Đằng Lâm nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Tịch Chiếu đáy lòng cười thầm.

Yến hội kết thúc, hai người chậm rãi trở về điện.

“Uy, như thế nào không nói gì?” Tây Đằng Lâm có chút buồn bực, vừa rồi ở bên trong hoàn hảo, cáo biệt mọi người xong tiểu ngốc tử liền bày ra vẻ mặt mất hứng.

Lãnh Tịch Chiếu rầu rĩ, vừa rồi là diễn trò, nhưng là vừa nghe hắn thật sự có mười mấy cái thị thiếp, trong lòng vẫn là cảm thấy khó chịu.

“Ghen tị?” Tây Đằng Lâm thử hỏi. 

“Không có.” Lãnh Tịch Chiếu giận dỗi không nhìn hắn.

Tây Đằng Lâm thở dài, cùng y yên lặng đi trở về điện, lúc đi ngang qua Nhạ Phong điện há miệng nhưng vẫn là không nói gì. Mặc kệ nói như thế nào,  mình hôm nay là  lợi dụng y, lúc này thấy y mất hứng, Tây Đằng Lâm  trong lòng cũng hiểu được có chút áy náy.

Đến cửa, Lãnh Tịch Chiếu hướng Tây Đằng Lâm giật nhẹ khóe miệng:“Ta về ngủ trước, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Tây Đằng Lâm nhìn y miễn cưỡng tươi cười, há miệng lại không biết nên nói cái gì, chỉ phải gật gật đầu “Ân” một tiếng, nhìn y vào phòng mới xoay người rời đi.

“Làm sao vậy tiểu thiếu gia?” Hứa Tư Đình đang ở trong đại sảnh uống trà, thấy Lãnh Tịch Chiếu ủ rũ ủ rũ vào phòng, bị hoảng sợ:“Ai khi dễ ngươi, ta đã nói là cho ta đi theo ngươi, ngươi lại nói không có việc gì!”

“Vốn sẽ không có gì.“Lãnh Tịch Chiếu rầu rĩ lắc đầu:” Ta mệt mỏi, muốn ngủ.“

Hứa Tư Đình trong lòng sốt ruột,  trước kia Hoàng Thượng có mệnh lệnh, đem tình hình mỗi ngày của Lãnh Tịch Chiếu trình báo rồi dùng bồ câu đưa tin truyền đi, thánh mệnh không thể không theo a, Hứa đại hộ vệ liền nghiêm mặt  đi lên tra hỏi tình huống:“Tây Đằng Phong khi dễ ngươi?”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Không có, ta cùng hắn không oán không cừu hắn khi dễ ta làm gì?”

Hứa Tư Đình âm thầm nói  không oán không cừu ngươi tại sao buổi chiều không gặp hắn?

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu không có nghe rõ.

“Ách…… Không có gì!” Thanh âm quá lớn bị Lãnh Tịch Chiếu nghe được, Hứa Tư Đình vội vàng cười làm lành:“Là Tây Đằng Lâm khi dễ ngươi?”

Lãnh Tịch Chiếu quệt miệng,  nhìn Hứa Tư Đình:“Hắn có thiệt nhiều thiệt nhiều cái thị thiếp.”

Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng cười thầm,  thiếu gia nhà mình ghen tị?

“Không thèm nghe ngươi nói nữa!” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy thực buồn bực, nằm ở ghế dựa lớn tử  không động.

Hứa Tư Đình ở một bên lén lút viết báo cáo cho Hoa Thiên Lang  —– Tây Đằng Lâm có nhiều tiểu lão bà lắm, tiểu thiếu gia ghen tị…… –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.