[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 34: Tình định kiếp này


Đọc truyện [Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu – Chương 34: Tình định kiếp này

Thời điểm ăn cơm, Lâm Hạo Phong lay lay Gia Luật Thanh, nói:“Ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.”

“Chuyện gì?” Gia Luật Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ngươi đến nhà ta ở đi.” Lâm Hạo Phong thử mở miệng:“Dù sao nhà ta có nhiều phòng như vậy, bỏ không cũng vậy, phòng ngươi ở hiện tại gần với giếng nước, khí ẩm rất nhiều, không tốt cho ngươi đâu.”

Gia Luật Thanh lắc đầu cự tuyệt:“Không cần, ta hiện tại rất tốt.”

Lâm Hạo Phong có chút thất vọng, ngẫm ngẫm lại nói:“Kia…… Ban ngày ngươi dùng nơi này dạy học cho đám nhỏ có được không? Đỡ phải đi xa như vậy, đối với chân ngươi không tốt.”

Nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Hạo Phong, Gia Luật Thanh trong lòng mềm nhũn, vì thế gật đầu đáp ứng.

“Ta đây ngày mai sẽ đi mua bàn ghế!” Lâm Hạo Phong vui tươi hớn hở.

“Tổng cộng chỉ có ba bốn đứa, mua bàn ghế làm gì.” Gia Luật Thanh liếc hắn một cái:” Tính cho ta ở đây mở trường học luôn à?”

“Ngô…… Không được sao.” Lâm Hạo Phong nheo lại ánh mắt:“Ngươi dạy bọn nhỏ học bài, ta dạy bọn nhỏ luyện võ, cái này gọi là phu xướng phu tùy!”

Gia Luật Thanh không nói gì, vươn tay gắp chân vịt bỏ vào trong bát của hắn:“Ăn cơm!”

Lâm Hạo Phong trong lòng mừng thầm, đây là lần đầu tiên y không phản bác mình.

Sợ Gia Luật Thanh đổi ý, sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hạo Phong liền gọi Tiểu Ngưu tới nói nó chuyển đến trong nhà hắn học bài, sau đó lại cùng gia gia của A Tú đặt mua một số lớn bàn ghế, Gia Luật Thanh vốn muốn ngăn lại, sau lại thấy Lâm Hạo Phong vụng trộm hướng y nháy mắt — A Tú cũng sắp đến tuổi lập gia đình, cho gia gia nàng để dành chút tiền cưới cũng tốt.

Hiểu được ý tứ của hắn, Gia Luật Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bàn ghế được làm xong, Lâm Hạo Phong thu dọn trang trí phòng học, tôn đại gia cùng Gia Luật Thanh muốn phụ giúp, nhưng bị hắn ngăn cản.

Tôn đại gia là cái người thật thà. Lâm Hạo Phong trả tiền, ông liền chọn loại gỗ tốt nhất, bề mặt vừa chắc chắn lại trơn láng, mỗi công đoạn ông đều làm thật tỉ mỉ, vì thế mỗi cái bàn cái ghế đều tinh xảo đến không thể rời mắt.

Nhìn bàn ghế được đặt ngay hàng thẳng tắp trong phòng, Gia Luật Thanh trong lòng ấm áp, quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong đang uống nước bên cạnh, đẩy đẩy hắn:“Trở về tắm rửa một cái đi, đầu đầy mồ hôi, sẽ cảm lạnh đó.”

Lâm Hạo Phong sửng sốt, chợt vui vẻ:“Ha!” quinnalaurent.wordpress.com

“Ngươi cười cái gì?” Gia Luật Thanh mạc danh kỳ diệu.


“Ngươi dịu dàng với ta, nên ta vui vẻ.” Lâm Hạo Phong đem mặt tiến đến trước mặt y cười xấu xa.

Gia Luật Thanh cảm thấy có chút vô lực, người này không phải là đại hiệp sao, như thế nào lại có thể chiếm tiện nghi người khác mọi lúc mọi nơi vậy chứ.

Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một loạt âm thanh bén nhọn, Lâm Hạo Phong ra sân nhìn, quay đầu nói với Gia Luật Thanh:“Không có việc gì, là đạn tín hiệu của Hạo Dương, nó sắp xuất phát.”

Gia Luật Thanh thản nhiên ừ một tiếng, quay đầu đi vào nhà, lại bị Lâm Hạo Phong cầm tay.

“Hạo Dương không có phản đối chúng ta, càng không trách ngươi cái gì.” Lâm Hạo Phong nói:“Ngươi đừng để ý.”

Nghe ra thanh âm bất an của hắn, Gia Luật Thanh gật đầu:“Ân, y là quân tử, ta biết.”

“Nó là quân tử, vậy ta đây là cái gì?” Lâm Hạo Phong tiến đến bên tai Gia Luật Thanh.

“Ngươi là ngu ngốc.” Gia Luật Thanh nhấc chân đạp hắn:“Mỹ nữ nhiều như vậy lại không cần, ngược lại mỗi ngày quấn quít lấy một đại nam nhân như ta!”

“Ngươi so với hoa mùa xuân còn đẹp!” Lâm Hạo Phong nhân cơ hội đùa giỡn y.

“Ngươi muốn chết sao!” Gia Luật Thanh nhịn không được cười:“Đi lấy một tiểu cô nương so với ta có phải tốt hơn không, người như ta chỉ làm ngươi tổn hại!”

“Ngươi là tốt nhất với ta rồi.” Lâm Hạo Phong nhọn mi, tăng thêm giọng điệu:“Ngươi không thể thử chấp nhận ta sao?“

“…… Ta đi xem Tiểu Tú.” Gia Luật Thanh nghe vậy có chút chột dạ trong lòng, hoang mang rối loạn loạn chạy ra bên ngoài. Lại bị Lâm Hạo Phong một phen ôm vào trong lòng, sau đó, cúi đầu hung hăng hôn xuống. (kiss ~ kiss  kìa =))))

Tiểu Ngưu cùng vài tiểu hài tử cầm hoa quả dại trong tay vừa cãi nhau vừa chạy vào tiểu viện, sau đó đều im lặng, chỉ thấy trước cây nho trong viện, Lâm Hạo Phong đang cùng Gia Luật Thanh hôn nhau triền miên, ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu vào hai người, in dấu bóng râm loang lổ, tĩnh lặng và bình yên.

Cảm thấy được có tiểu hài tử chạy vào sân, Lâm Hạo Phong không cam lòng buông ra Gia Luật Thanh, khóe mắt quét một vòng đám nhóc con.

Đám nhỏ bị Lâm Hạo Phong nhìn, xoay người chạy trối chết.

Lâm Hạo Phong cúi đầu nhìn Gia Luật Thanh, thấy y vẫn là vẻ mặt ngốc lăng lăng, không khỏi cười khẽ:“Choáng váng?”

“Ngươi……” Gia Luật Thanh bị hôn đến mơ hồ, lúc này mới bình tĩnh lại, lại không biết nói cái gì.


“Ngươi cũng là thích ta đi?” Lâm Hạo Phong ôm y không buông:“Nếu không thích, với tính tình của ngươi, đã sớm đem ta đẩy ra, đúng hay không?”

“…… Không đúng!” Gia Luật Thanh nâng tay chà xát miệng:“…… Ta ghét nhất là ngươi!” Nói hết lời liền hối hận, nghe ra một chút khí thế đều không có.

Lâm Hạo Phong thực vừa lòng cười:“Có tiến bộ, trước kia đều chỉ có khuôn mặt không chút biểu tình nói cám ơn, hiện tại có thể tức giận còn theo ta làm nũng.”

“Ai làm nũng với ngươi!” Gia Luật Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân đá văng hắn:“Ta đi tìm tiểu Ngưu.”

Lâm Hạo Phong nhìn Gia Luật Thanh kích động, cười lắc đầu, xoay người vào phòng.

Gia Luật Thanh ra cửa cảm thấy tim mình đập bùm bùm, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, cảm thấy có chút choáng váng, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết, tại sao lại đứng im.

Một đường mơ mơ hồ hồ đi đến cửa thôn, liền thấy Tiểu Ngưu đang ở ngây ngô hướng Phương Hủ cười:“Tiểu Hủ, chờ ta lớn lên ta muốn thú ngươi làm vợ!”

“Nga.” Phương Hủ lười biếng đáp ứng một tiếng, cũng không tức giận, chỉ là đứng lên đi vào trong phòng.

Tiểu Ngưu cười ngu nhơ, vui vẻ đi theo phía sau. quinnalaurent.wordpress.com

Gia Luật Thanh cảm thấy đầu càng choáng váng, hôm trước không phải còn muốn kết hôn cùng Hoa Hoa thôn kế bên sao? Đi vào sân, chỉ thấy Phương Hủ ở trên bàn đá viết chữ, Tiểu Ngưu đứng ở một bên bưng một mâm nho, một bên chính mình ăn một bên hướng miệng hắn đút.

“Tiên sinh ngươi đã đến rồi?” Tiểu Ngưu nhìn thấy Gia Luật Thanh, cười ha ha thay y kéo ghế:“Mời ngồi.”“Ta đi về ăn cơm.” Phương Hủ luôn luôn là đứa nhỏ không thích tiếp xúc với người khác, vì thế buông bút đi ra ngoài.

“Ta tiễn ngươi.” Tiểu Ngưu chạy nhanh đuổi theo, liền nhìn thấy gia gia Phương Hủ vừa lúc đi tới.

“Gia gia hảo.” Tiểu Ngưu cung kính kêu một tiếng.

Lão nhân cười lên tiếng,, thân thủ kéo tay Phương Hủ đi về nhà, thời điểm đi ngang qua cửa viện,ánh mắt đảo đến bên trong nhìn bóng dáng Gia Luật Thanh, khẽ cau mày.

Hai người về nhà, lão nhân ngồi xổm xuống thay Phương Hủ dò xét tâm mạch, nói:“Nhiều nhất còn hai tháng, nội lực thiếu gia có thể luyện đến tầng thứ năm, đến lúc đó có thể đi Giang Nam.”

Tính cách của Phương Hủ cùng những đứa trẻ cùng tuổi của hắn vốn không tương xứng, nghe vậy cũng không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng.


Lão nhân tiếp tục nói:“Hai người mới tới thôn này không đơn giản, thiếu gia về sau vẫn là ít cùng bọn họ tiếp xúc.”

Phương Hủ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lão nhân thấy thế ở trong lòng thở dài, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu hài tử tám chín tuổi, như thế nào lại phải mang nhiều gánh nặng như vậy.

Gia Luật Thanh hỗn loạn một ngày, buổi tối nằm ở trên giường lại không thể ngủ được, ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, lại cảm thấy trong phòng oi bức, vì thế đẩy cửa sổ muốn hóng gió, lại nhìn đến nóc nhà của nhà cách vách, Lâm Hạo Phong đang cầm bầu rượu nhìn về phía phòng y.

“Ngươi sao còn không ngủ?” Gia Luật Thanh nhíu mày.

“Ngươi không phải cũng không ngủ sao.” Lâm Hạo Phong hướng phía cửa lớn hất cằm:“Cửa không khóa, lại đây đi, dù sao cũng ngủ không được, không bằng cùng nhau nói chuyện phiếm.”

Gia Luật Thanh nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng. quinnalaurent.wordpress.com

Lâm Hạo Phong ôm y bay lên nóc nhà, nhưng không có buông y ra, ngược lại nhéo nhéo bờ vai của y, nói:“Lẽ ra nội lực của ngươi hẳn là phải khôi phục rồi, như thế nào hiện tại nội tức vẫn cứ như vậy?”

Gia Luật Thanh cười, cũng không nói gì, vươn tay cầm bầu rượu rót rượu uống.

Lâm Hạo Phong nhíu mày:“Ngươi không uống thuốc?”

“Không có võ công cũng rất tốt.” Gia Luật Thanh thanh âm có chút ám buồn:“Sống lại không cần nội lực, báo thù mới cần.”

“Ngươi còn hận Hoàng Thượng?” Lâm Hạo Phong vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt y:“Nói thật.”

“Không hận.” Gia Luật Thanh vẻ mặt có chút chua sót:“Thắng làm vua thua làm giặc, ta không hận hắn cũng không hận Hạo Dương. Ta chỉ là mệt, nhớ tới trước kia ở Mạc Bắc đông chinh tây chiến mỗi ngày, liền cảm thấy đau đầu, như bây giờ rất tốt, không cần sợ hãi khi bại trận, cũng không lo lắng ai sẽ cùng ta tranh vương vị, mỗi ngày đều dạy trẻ con học bài, sống tự tại biết bao.”

Lâm Hạo Phong có chút kinh ngạc nhìn y một hồi, nhẹ nhàng ôm lấy y:“Ngươi đừng sợ, về sau ta sẽ ở cùng ngươi.”

Gia Luật Thanh nhíu mày, nhưng không có né tránh, thấy Hạo Phong vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên muốn trêu chọc hắn:“Nhưng ngươi là đại hiệp, chịu theo ta ở lại chỗ này?”

“Đương nhiên.” Lâm Hạo Phong gật đầu, biểu tình đứng đắn:“Bất quá chúng ta không thể ở cùng Chu gia gia mãi…… Ngày mai ta sẽ mở cửa hàng rèn kim tại thôn này, về sau ta nuôi ngươi.”

Gia Luật Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha, Lâm Hạo Phong không hiểu mình nói sai cái gì, hỏi:“Làm sao vậy?”

“Chưa từng thấy ngươi cười vui vẻ như vậy.” Lâm Hạo Phong vươn tay, nhẹ nhàng thay y sửa sợi tóc trên trán:“Ta thích nhìn ngươi cười.”

“Ta –” Gia Luật Thanh vừa muốn nói chuyện đã bị Lâm Hạo Phong đánh gãy.


“Ngươi đừng đuổi ta đi.” Lâm Hạo Phong vươn tay che cái miệng nhỏ của y:“Ta đối với ngươi là thực lòng, cho dù ngươi đuổi ta đi, ta cũng vẫn quay về bên ngươi, huống hồ ngươi cũng không chán ghét ta đúng không?”

Gia Luật Thanh nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Hạo Phong.

Lâm Hạo Phong tiếp tục nói:“Mấy năm nay ta luôn luôn ở ngoài phiêu bạc, vốn tưởng rằng đời này cứ như vậy trôi qua, nhưng là lão thiên gia cố tình cho ta gặp ngươi, cũng không biết vì cái gì, ta chính là yêu ngươi. Ngươi thân thể không tốt không sao cả, ta chăm sóc ngươi, ngươi không phải gánh nặng, ngươi là người ta yêu, dù ở đâu, chỉ cần có thể cùng ngươi chung một chỗ, ta sẽ ở đó cả đời.”

Gia Luật Thanh gỡ tay Lâm Hạo Phong ra, miệng giật giật, lại không biết nên nói cái gì, thật lâu sau, nói:“Cả đời rất dài.”

“Ta biết.” Lâm Hạo Phong vươn tay đem y ôm vào trong lòng:“Cả đời dài như vậy, ngươi nhẫn tâm để cho ta một mình cô đơn sao?”

“Ngươi không hối hận?” Gia Luật Thanh từ trong lòng hắn ngẩng đầu:“Ta sinh ra là khắc tinh, cha ta nương ta đệ đệ của ta, đại khái đều là bị ta khắc, đời này ai ở gần ta, đều sẽ gặp chuyện không hay.”

“Ta không tin số mệnh.” Lâm Hạo Phong cười:”Hơn nữa ngươi hiện tại không phải Gia Luật Thanh, ngươi là Thích Tử Ninh.”

Gia Luật Thanh nhìn ánh mắt kiên định của hắn,  than nhẹ một tiếng, vươn tay ôm lấy cổ hắn, chủ động đưa lên đôi môi của chính mình.

Triền miên hôn, Lâm Hạo Phong hai tay gắt gao ôm lấy y, nói:“Sau này không được chạy trốn.”

“Sau này cho dù có đến địa phủ, ta cũng kéo ngươi cùng đi.” Gia Luật Thanh tựa vào trong lòng hắn:“Đến lúc đó không cho ngươi hối hận.”

Lâm Hạo Phong cười khẽ:“Hảo, ta không hối hận. Vậy ngày mai ngươi đến nơi này ở đi? Ở nhà người khác lâu cũng không tốt.”

“Ngươi thì không phải là người khác?” Gia Luật Thanh nhướng mi.

“Đương nhiên.” Lâm Hạo Phong gật đầu:“Ta là tướng công của ngươi.”

“Tướng cái đầu ngươi!” Gia Luật Thanh trừng hắn:“Ngươi là nương tử của ta!”

“Tùy ngươi.” Lâm Hạo Phong cũng không cùng y tranh luận:“Vậy về sau ngươi kiếm tiền nuôi ta, ta ở nhà nấu cơm cho ngươi.”

Hai người ở trên nóc nhà cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên thấy ở xa xa có người đang đi lại, dưới ánh trăng mờ ảo chỉ có thể nhận ra là hai người một lớn một nhỏ.

“Là Tiểu Hủ cùng gia gia của hắn.” Gia Luật Thanh nhíu mày:“Tối như vậy mới trở về, đi đâu chứ?”

Lâm Hạo Phong nhìn nhìn, cũng lắc đầu:“Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy tiểu hài tử kia ta lại nghĩ tới Chu Mộ, thật kì lạ.”

Ở xa ngàn dặm Chu Mộ bị người nhắc tới, nhăn cái mũi đánh ba bốn cái hắt xì thật to, vì thế bất mãn hướng Hứa Tư Đình ồn ào:“Lửa chưa đủ to! Ta bị lạnh chết rồi!”

Hứa Tư Đình nắm chặt tay, nhìn Chu Mộ cả người ướt đẫm, cuối cùng chịu đựng tiếp tục nhóm lửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.