[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 30: Tây Bắc mây trôi


Đọc truyện [Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu – Chương 30: Tây Bắc mây trôi

Bên kia, Lâm Hạo Dương cùng Tây Đằng Lâm và đoàn người ngựa chậm rãi đi đến kinh thành, một ngày đến Hàn Lạc trấn, Lâm Hạo Dương cùng Tây Đằng Lâm mang theo đại quân ở ngoài thành dựng trại tạm thời, Lãnh Tịch Chiếu mấy ngày liền đuổi theo đoàn người có chút mệt, cả người có điểm ủ rũ ủ rũ, Lãnh Úy thương tiếc không muốn y ngủ tại lều trại, liền mang y vào trong trấn tìm khách điếm ngủ lại.

“Ăn một chút gì đi?” Lãnh Úy nhìn Lãnh Tịch Chiếu buồn bã ỉu xìu, trong lòng căm tức, nghĩ rằng khi về Thịnh Kinh dù thế nào cũng phải cùng Hoa Thiên Lang nói một chút, lần sau loại sự tình này trăm ngàn lần đừng bao giờ phái con trai bảo bối của mình đi làm nữa.

“Choáng váng đầu.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi xe ngựa có điểm lâu, thời tiết lại nóng, cảm thấy phi thường khó chịu, vì thế túm tay áo Lãnh Úy:“Con muốn uống nước ô mai.”

Lãnh Úy nhanh chóng đáp ứng một tiếng,chạy đi mua nước ô mai, Lãnh Tịch Chiếu ghé vào cửa sổ nhàm chán nhìn xuống xuống đường, đột nhiên liền nhìn đến bên đường có một cái bóng dáng quen thuộc  — Gia Luật Thanh??!!

Mơ cũng không mơ được, Lãnh Tịch Chiếu nhấc chân chạy ra ngoài, mấy ngày nay Lâm Hạo Phong miệng nói không để ý, trước mặt người khác làm như không có việc gì nói nói cười cười, chính là ai nấy đều thấy được trong lòng hắn không thoải mái, Lãnh Tịch Chiếu là đại phu, tự nhiên biết nếu muốn làm cho Lâm Hạo Phong mở ra khúc mắc trong lòng, chỉ có Gia Luật Thanh, hiện tại nếu bị chính mình thấy được, vậy vô luận như thế nào cũng phải khiến y cùng Lâm Hạo Phong nói chuyện rõ ràng.

Lãnh Úy bưng nước ô mai cùng dưa hấu vào phòng, sửng sốt, con mình đã chạy đi đâu rồi?

Lãnh Tịch Chiếu ra khỏi tửu lâu một đường chạy đến bên đường cái, người trên thật ra rất nhiều, chỉ là không có Gia Luật Thanh, không cam lòng, liền dọc theo hai bên đường hỏi thăm cùng tìm kiếm.

“Tiểu ca ca.” Phía sau có người gọi lại:“Ngươi tìm người?”

Lãnh Tịch Chiếu dừng lại cước bộ, xoay người liền thấy một nam hài bày tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vì thế hướng phía nam hài kia gật gật đầu:“Ân, tìm một người nam nhân trẻ tuổi mặc đồ trắng, so với ta cao hơn, cái mũi rất cao rất đẹp, vừa rồi còn ở đây, ngươi có gặp qua không?”

“Gặp qua.” Tiểu nam hài chỉ chỉ một cái ngõ nhỏ bên cạnh:“Ta nhìn thấy hắn đi vào.”

“Cám ơn ngươi a.” Lãnh Tịch Chiếu mừng rỡ, nhấc chân hướng ngõ nhỏ chạy đi, lại xem nhẹ lúc y xoay người tiểu nam hài trên mặt hiện liên ý cười quỷ dị.

Vào ngõ nhỏ, Lãnh Tịch Chiếu đi tới đi lui nhíu mày, đằng trước là một bức tường, ngõ cụt? Vừa định quay đầu trở về, liền cảm thấy ở cổ tê rần,liền mềm oặt ngã xuống.


Lãnh Úy ở khách điếm đợi thật lâu cũng không thấy Lãnh Tịch Chiếu trở về, hỏi tiểu nhị thì nói là vội vã chạy đi, cảm thấy càng nghi hoặc, giờ là giữa trưa, bên ngoài lại nóng như vậy, như thế nào lại chạy đi lâu như vậy còn chưa có trở về. Ra ngoài hỏi vài người qua đường, ai cũng không gặp Lãnh Tịch Chiếu, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng, cân nhắc có thể y đã chạy ra ngoài thành tìm Lâm Hạo Dương, vì thế cưỡi ngựa ra ngoài thành đại doanh, vén lên rèm trại chủ nhìn nhìn, căn bản là không thấy Lãnh Tịch Chiếu.

“Sư phụ?” Lâm Hạo Phong thấy Lãnh Úy vẻ mặt sốt ruột, vội vàng hỏi:“Làm sao vậy?”

“Tịch chiếu có tới đây không?” Lãnh Úy ẩn ẩn cảm thấy không ổn.

“Không a.” Lâm Hạo Dương cũng bị hoảng sợ:“Không thấy Tịch Chiếu?”

“Ta mang theo nó đến khách điếm Thuận Phúc, rồi đi ra ngoài giúp nó mua vài thứ, trở về thì không thấy nó đâu.” Lãnh Úy giải thích:“Mau phái người chạy đi ra ngoài tìm đi.”

Lãnh Úy vừa dứt lời, Tây Đằng Lâm ở một bên liền xông ra ngoài.

Trong thành, tại một tòa nhà cũ nát, Lãnh Tịch Chiếu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa giật giật liền cảm thấy trên cổ như có kim đâm vào, không khỏi thấp giọng rên rỉ một tiếng.

“Đã tỉnh?” Một người ngồi vào bên giường nhìn y, vóc dáng thực đáng sợ, trên mặt là nếp nhăn trải rộng, một đầu xám trắng hơn nữa, tươi cười âm dị, khiến cho Lãnh Tịch Chiếu không tự chủ được hướng phía trong giường xê dịch:“Ngươi là ai?”

“Không biết ta? Vừa mới rồi còn gặp qua a.” Người nọ cười, vẫn là khuôn mặt kia, thanh âm lại trở nên vô cùng chói tai.

“Ngươi chính là nam hài vừa rồi?” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy sống lưng lạnh ngắt:“Ngươi bắt ta tới nơi này làm gì?”

“Bắt ngươi tất nhiên là có tác dụng lớn.” Người nọ chậm rãi cuộn lên tay áo:“Muốn trách cũng chỉ có thể trách ông trời không giúp ngươi, Hoa Thiên Lang giết cha ta, họ Lâm lại giết đại ca của ta, ta đang nghĩ phải làm sao báo thù cho họ, ngươi liền tự mình chạy đến.”

“Ngươi là đệ đệ của Sở Vô Tâm?” Lãnh Tịch Chiếu giật mình — trước mắt người này tuy nói vóc dáng kì lạ, nhưng xem bên ngoài tuyệt đối là một lão nhân, Sở Vô Tâm thì mình đã thấy qua khi ở Tây Xuyên, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, như thế nào sẽ có một đệ đệ già như vậy?


“Không tin đi?” Sở Vô Thiên cười thảm, một phen nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của y:“Ta hôm nay ăn khổ, chịu nhục, đều là do Hoa Thiên Lang ban tặng, ta đời này đều bị hủy ở trong tay hắn, bất quá ông trời có mắt, để cho ta cuối cùng có cơ hội báo thù.”

“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu bị nghẹn, mặt đỏ bừng, giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế:“Buông tay!”

Sở Vô Thiên một tay đẩy y ngã vào trên giường, đầu Lãnh Tịch Chiếu đập mạnh vào vách tường, trước mắt choáng váng một hồi, không kịp phục hồi tinh thần liền cảm thấy chính mình bị hắn bóp miệng, không khỏi hoảng sợ:“Buông!”

Sở Vô Thiên nhe răng cười, từ trong lòng xuất ra một cái bình sứ trắng, mở ra đưa đến trước mặt Lãnh Tịch Chiếu:“Nghe nói ngươi là tiểu thần y, vậy có biết thứ này không?”

Lãnh Tịch Chiếu trợn mắt, chỉ thấy từ trong cái bình có thứ gì đó màu đỏ đang chậm rãi nhúc nhích, Lãnh Tịch Chiếu lập tức cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhất thời hiểu được vì cái gì Sở Vô Thiên vì cái gì lại có ngoại hình quỷ dị như thế:“Ngươi dùng máu dưỡng cổ?”

“Ba năm trước đây Hoa Thiên Lang giết cha ta, còn phái người đến đuổi giết ta, lúc sắp chết đã có một cao nhân cứu ta, còn dạy ta dùng cổ, nếu không, ta đời này cũng đừng mong báo thù.” Sở Vô Thiên chậm rì rì cầm lên một con cổ trùng:“Ba năm sau thì Lâm Hạo Dương cùng Tây Đằng Lâm lại liên kết giết đại ca của ta, loại thống khổ này, tự nhiên cũng muốn để cho bọn chúng thưởng thức một chút, bọn chúng đề phòng khắp thiên hạ, sợ là cũng không nghĩ tới sẽ đề phòng ngươi.”

“Ngươi buông!” Lãnh Tịch Chiếu hiểu ra ý đồ của Sở Vô Thiên, sợ hãi, dùng hết khí lực trên người muốn tránh thoát, lại vẫn là bị hắn khống chế được, chỉ cảm thấy ở cổ  đau đớn.

Mắt thấy cổ trùng chui vào trong người Lãnh Tịch Chiếu, Sở Vô Thiên phủi tay, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, thân thủ ôm Lãnh Tịch Chiếu đã muốn ngất ra khỏi phòng.

Một nơi khác, Tây Đằng Lâm tìm dọc theo ngã tư đường, rốt cục từ miệng một người bán kẹo hỏi được chút tin tức.

“Vừa rồi ta có nhìn thấy một tiểu công tử, bộ dạng rất đẹp, rẽ vào cái ngõ nhỏ đằng trước.” Người bán kẹo nhiệt tình chỉ cho Tây Đằng Lâm.

Tây Đằng Lâm nói lời cảm tạ, sau đó nhấc chân chạy đi, chạy vào ngõ rồi mới sửng sốt, là ngõ cụt, nhìn nhìn hai bên, thả người nhảy lên tường nhà người ta, khắp nơi đánh giá một chút, lúc này là thời gian nấu cơm, tại phòng bếp của mỗi nhà đều khói bếp lượn lờ, chỉ có một căn nhà nhỏ trong góc lại im lặng, Tây Đằng Lâm thi triển khinh công bay vào trong sân căn nhà kia, nín thở nghe ngóng một chút, khắp nơi im lặng một mảnh, hẳn là nhà không có người, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy trong góc tường có một bình sứ màu trắng, nhìn qua quen mắt vô cùng, nên hắn nhặt lên, đột nhiên nhớ lại lần trước chính mình uống say, Lãnh Tịch Chiếu cấp giải dược cho mình cũng dùng loại bình này, nói như vậy y xác thực đã tới này?


Tây Đằng Lâm tìm khắp các gian phòng,chân mày càng nhíu càng chặt, trong phòng nơi nơi đều là bụi, hẳn là thật lâu không ai quét dọn, Lãnh Tịch Chiếu không có khả năng tự mình chạy tới này, giải thích duy nhất chính là bị người khác bức đến, nghĩ đến y không có võ công lại chưa chịu khổ bao giờ, hiện tại không biết dã bị dọa thành bộ dáng gì nữa, nghĩ vậy trong lòng hắn lại càng càng lo, tìm khắp nơi, vẫn là không thấy bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu, chỉ có một gian trong phòng hỗn loạn vô cùng, căn cứ theo dấu vết xem ra là có người từng ở đây, trong phòng có một cỗ hương vị nồng đậm, mùi hương cực kì khó chịu.

Xác định chỗ này hoàn toàn không có người cũng không cơ quan xong, Tây Đằng Lâm nhảy ra khỏi tòa nhà, chạy ra bên ngoài, muốn nhìn một chút còn có manh mối khác không.

“Vương thượng!” Vừa chạy ra ngõ nhỏ, Tây Đằng Lâm đã bị người gọi lại, quay đầu vừa thấy là quân lính của Lâm Hạo Dương:“Tìm được ngươi rồi, Lâm tướng quân kêu ta tới nói với ngươi một tiếng, Lãnh thiếu gia tìm được rồi, đang ở khách điếm.”

“Tìm được rồi?” Tây Đằng Lâm sửng sốt, cũng không kịp nghĩ nhiều, đuổi tới khách điếm muốn nhìn y một chút.

Khách điếm, Lãnh Úy đang ở hướng vào một đống đại phu mà phát hỏa:“Con ta rốt cuộc làm sao vậy?”

Các đại phu đều là lang trung bình thường, trị liệu bị thương đau đầu thì có thể,những bệnh khác liền lực bất tòng tâm, lúc này bị Lãnh Úy rống làm cho đầu ong ong vang, chỉ biết khúm núm mở miệng:“Đại khái là bị say nắng, mới có thể té xỉu ở trên đường cái……“

“Đại khái?” Lãnh Úy tức đến trước mắt biến thành màu đen.

“Sư phụ ngươi bình tĩnh một chút a.” Lâm Hạo Dương cùng Lâm Hạo Phong một trái một phải giúp hắn thuận khí:“Nơi này cách Vân Sát Bảo rất gần, tiếp qua hai ba ngày là có thể đến, đến lúc đó chúng ta mang Tịch Chiếu đi tìm Gia Cát tiên sinh, y là sư phụ của Tịch Chiếu, lại là thần y, nhất định có thể trị được.”

Tây Đằng Lâm vừa đuổi tới khách điếm, chỉ thấy một đống đại phu ôm hòm thuốc chạy trối chết.

“Lãnh tiền bối, Tiểu Tịch làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm vào nhà liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu mặt không có chút máu nằm ở trên giường, nhất thời cảm thấy trong lòng thắt lại.

Lãnh Úy không để ý tới hắn, ngồi ở bên giường thay Lãnh Tịch Chiếu thay khăn đắp trên trán.

Lâm Hạo Dương vỗ vỗ bả vai Tây Đằng Lâm, an ủi nói:“Thủ vệ ở trên đường phát hiện, đại phu nói là bởi vì bị cảm nắng mới có thể hôn mê, qua vài ngày nữa sẽ đi tới Vân Sát Bảo địa giới, đến lúc đó để cho Gia Cát tiên sinh hỗ trợ nhìn xem.”

“Không cần hai ngày, hiện tại phải đi tìm Gia Cát.” Tây Đằng Lâm trong lòng biết không ổn, đem việc vừa rồi chính mình ở tiểu viện phát hiện cùng mọi người nói sơ qua một chút.

“Cái gì?” Lãnh Úy quá sợ hãi:“Có người cố ý trói lại Tịch Chiếu?”


Tây Đằng Lâm tiến lên ngửi một chút quần áo Lãnh Tịch Chiếu, gật đầu:“Cùng hương vị trong gian trong phòng kia giống nhau, Tiểu Tịch tuyệt đối đã ở trong đó.”

“Vô liêm sỉ!” Lãnh Úy tay nắm thành quyền, niết răng rắc.

Lâm Hạo Dương nghĩ nghĩ, kêu lên thủ hạ:“Dẫn người cẩn thận đi kiểm tra căn nhà kia,  nghiêm khắc kiểm tra những người khả nghi cho ta.”

“Tịch Chiếu luôn ở trong hoàng cung, ai lại muốn hại y?” Lâm Hạo Phong nhíu mày:“Nếu trói lại, như thế nào lại bị đánh hôn mê rồi đuổi về?”

Lâm Hạo Dương thở dài:“Không biết, chuyện này sợ là không đơn giản như vậy, trước dùng bồ câu đưa tin về Thịnh Kinh cho Hoàng Thượng trước, sư phụ thì mang Tịch Chiếu đi Vân Sát Bảo tìm Gia Cát tiên sinh, chúng ta sợ là còn phải ở lại đây ngốc vài ngày.”

“Ta hiện tại đi liền.” Lãnh Úy ôm Lãnh Tịch Chiếu phi thân ra ngoài.

Tây Đằng Lâm chạy theo:“Ta cũng đi!”

Lãnh Úy trong lòng lo lắng Lãnh Tịch Chiếu, không có thời gian so đo với Tây Đằng Lâm, nên không cự tuyệt.

Mắt thấy Lãnh Úy một hàng ba người đánh xe ngựa rời đi, Lâm Hạo Dương thở dài:“Trên đời này sao lại luôn có người lúc nào cũng nghĩ cách hại người chứ.”

“Sẽ không sao đâu.” Lâm Hạo Phong vỗ vỗ Lâm Hạo Dương:“Ngươi cũng đừng rất lo lắng.”

“Tịch Chiếu luôn ở trong hoàng cung, mọi người đều thích y, căn bản là không có khả năng đắc tội với người khác.” Lâm Hạo Dương cảm thấy trong lòng bị đè nén:“Y mỗi khi bị thương đều là bởi vì người khác, Hoàng Thượng, ngươi, ta, sư phụ, Tây Đằng Lâm, những người đó không dám tới trêu chọc chúng ta, đã nghĩ biện pháp thương tổn Tịch Chiếu, lần này cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì, ta làm sao không lo lắng.”

Lâm Hạo Phong cười khổ nói:“Sinh ra ở gia đình giang hồ hay đế vương, vốn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, tựa như ngươi cùng Hoàng Thượng, lúc đầu đều e ngại lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng rốt cục cũng có thể cùng một chỗ, nhưng là mặc kệ thế nào, ta vẫn luôn tin tưởng tà sẽ không bao giờ thắng nổi chính, chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả tốt,  Tịch Chiếu tốt như vậy, về sau sẽ hạnh phúc.”

Lâm Hạo Dương quay đầu hướng Lâm Hạo Phong cười:“Bây giờ huynh giống như người già giảng đạo lý cho ta vậy.”

“Cũng như ngươi trước đây mỗi lần có chuyện buồn với Hoàng Thượng liền về nhà giảng đạo lý cho ta nghe vậy đó.” Lâm Hạo Phong xoa xoa đầu Lâm Hạo Dương:“Được rồi, ngươi về đại doanh an bài một chút trước đi, ta ở Hàn Lạc trấn đi dạo, xem có thể hay không tìm được manh mối khác.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.