[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 28: Tim đập thình thịch


Đọc truyện [Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu – Chương 28: Tim đập thình thịch

Từ trong phòng Lãnh Tịch Chiếu đi ra, Lâm Hạo Dương dọc theo đường đi lo lắng chính mình chút nữa thì phải nói cái gì, bất quá khi y đẩy ra cửa phòng của Gia Luật Thanh, mới biết chính mình lo xa quá nhiều.

Trong phòng một mảnh im lặng, đệm chăn được gấp lại chỉnh tề, trên bàn đặt một phong thư ở trắng tinh được ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra những tia sáng lạnh lùng, mặt trên viết ba chữ Lâm Hạo Phong.

Lâm Hạo Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn rút lá thư ra đọc, mở ra,đập vào mắt chỉ có hai chữ —– trân trọng.

Sáng sớm, Lâm Hạo Phong từ trong tay Lâm Hạo Dương tiếp nhận lá thư,nhìn lướt qua, cười khổ một tiếng.

“Ca, có muốn đi tìm y không?” Lâm Hạo Dương áy náy một đêm, thầm nghĩ không phải là bởi vì chính mình đến đây, mới làm hại hai người bọn họ cãi nhau chứ?

“Không phải lỗi của đệ.” Lâm Hạo Phong nhìn ra Lâm Hạo Dương có tâm sự, vỗ vỗ bờ vai của y:“Không tìm, đời này gặp được nhau là do định mệnh, cưỡng cầu không được.”

“Vậy…… Về nhà?” Lâm Hạo Dương thử hỏi: “Ngày mai ta sẽ cùng Tây Xuyên vương hồi kinh, Tịch Chiếu cùng sư phụ cũng sẽ đi, huynh cũng cùng đi với chúng ta đi.”

Lâm Hạo Phong gật gật đầu, rời nhà đi lâu như vậy, cũng nên trở về thăm rồi.

Ngày hôm sau, Lâm Hạo Dương mang theo đoàn quân Lâm gia chậm rãi rời Tây Xuyên, đi cùng trừ bỏ Lâm Hạo Phong, còn có Tây Đằng Lâm tiến đến Thịnh Kinh diện thánh tạ ơn.

Trong xe ngựa ở giữa đoàn quân, Lãnh Tịch Chiếu nằm trong lòng Lãnh Úy ngẩn người, sáng nay khi xuất phát, ánh mắt Tây Đằng Lâm nhìn mình không rõ là cảm xúc gì, chính mình cũng tự dưng không dám cùng hắn đối diện, nhưng là người bị tổn thương rõ ràng chính là mình, vì cái gì hiện tại nhìn qua lại giống như là mình có lỗi với hắn?

“Đang nghĩ cái gì?” Lãnh Úy xoa xoa đầu y:“Có mệt hay không?”

“Nhớ Hoàng Thượng, còn có Tư Đình bọn họ.” Lãnh Tịch Chiếu thu hồi suy nghĩ:“Không biết Tư Đình cùng Tiểu Mộ còn đánh nhau hay không.”

“Tiểu tử Chu Mộ kia cũng không phải dạng vừa, có thể chọc tức Tư Đình cơ đấy.” Lãnh Úy rung đùi đắc ý.

Thịnh Kinh vương thành, hoàng cung, Chu Mộ ngoáy cái mũi ngứa, buồn hắt xì nửa ngày nhưng không thể hắt xì, vì thế nên cái mũi xót xót, khó chịu đến nước mắt chảy ròng.

“Không phải chứ?” Hứa Tư Đình đẩy cửa tiến vào, mở to hai mắt:“Không phải chỉ là không cho ngươi xuất môn sao, như thế nào khóc thành như vậy?”

“Cút!” Chu Mộ tạc mao:“Tù binh cũng có nhân quyền! Muốn vào trước tiên phải gõ cửa không biết à!”

“Ngươi cảm thấy ngươi là tù binh?” Hứa Tư Đình nhíu mày.

“Dọc theo đường đi, ban ngày thì không cho ta ra khỏi xe ngựa, hiện tại lại không cho ta ra khỏi hoàng cung, không phải tù binh chẳng lẽ là ông nội ngươi?” Chu Mộ mắt trợn trắng.

“Ông của ta xuất thân bần hàn, nào như ngươi tốt như vậy có thể làm thiếu gia.” Hứa Tư Đình từ từ ngồi xuống bên bàn trà:“Cho ngươi giả làm Tây Đằng Lâm, đương nhiên không thể cho ngươi ra khỏi xe ngựa. Về phần hoàng cung, hiện tại mọi kế hoạch đã thành công hết, cho nên xin ngươi cứ tự nhiên.”

“Ta có thể đi ra ngoài?” Chu Mộ nghe vậy kích động muốn khóc.


“Đương nhiên.” Hứa Tư Đình nhọn mi.

Nói chưa xong câu, Chu Mộ liền ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng, sợ Hứa Tư Đình đổi ý, ở trong phòng ngây người bảy tám ngày nay, y muốn mốc meo rồi. 

Hứa Tư Đình chậm rì rì uống trà, xem ra tâm tình tốt lắm.

Thời gian một nén nhang sau, Chu Mộ mặt xám xịt bị thống lĩnh cấm vệ quân xách trở về:“Đại nhân, tiểu tử này lén lút bị người ta phát hiện, hắn nói là bằng hữu của đại nhân.”

“Đi xuống đi.” Đuổi đi thống lĩnh cấm vệ quân, Hứa Tư Đình buồn cười nhìn Chu Mộ:“Không đi ra ngoài a?”

Chu Mộ bị Hứa Tư Đình khi dễ, nhưng không có tức giận, chỉ là buồn buồn không nói tiếng nào ngã vào giường lấy gối đầu che đầu.

Hứa Tư Đình nhướng mày, dọc theo đường đi hắn cảm thấy chọc ghẹo Chu Mộ rất vui, bởi vậy lần này cố ý không nói cho y là muốn ra cung cần phải có lệnh bài, chính là muốn nhìn bộ dáng y từ kinh ngạc rới khi tạc mao, nhung xem ra y giận thật rồi?

“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình tiến lên lay lay y. 

Chu Mộ từ nhỏ đến lớn đều đi khi dễ người khác, từ khi gặp được Hứa Tư Đình thì vẫn luôn bị hắn ăn hiếp, vừa rồi lại bị một đống lớn cấm vệ quân bao vây xem mình như kẻ trộm mà mình không thể làm gì, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.

“Giận rồi?” Mấy ngày nay ở chung xuống, ấn tượng về Chu Mộ ở trong lòng Hứa Tư Đình đã sớm không còn là bộ dáng chán ghét như trước, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm, tùy hứng lại bướng bỉnh, cũng không có hại người, bởi vậy cũng không nghĩ thật sự khiến y tức giận, lúc này thấy y không nhúc nhích nằm bẹp trên giường, cảm thấy chính mình xem ra có điểm quá phận, vì thế thân thủ đem y túm lên:“Là ta sai –” Nói còn chưa nói xong, đã bị đôi mắt hồng hồng của Chu Mộ doạ sợ:“Sao lại khóc?”

Chu Mộ cũng không biết chính mình vì cái gì lại khóc, cảm thấy lần này mình thật sự là bị tổn thương lòng tự tôn nam nhi.

“Bị thương?” Hứa Tư Đình thoáng nhìn thấy khuỷu tay Chu Mộ có vết máu, liền vén lên tay áo của y, nhìn nhìn, nhíu mày căng thẳng:“Ngươi thật sự cùng cấm vệ quân giao chiến?”

Chu Mộ tức giận không nói lời nào, tâm nói ta cũng không phải đầu gỗ, nhiều người như vậy đến vây quanh muốn đánh ta, ta đương nhiên phải phản kích!

Hứa Tư Đình lấy y như vậy, không có biện pháp, lấy thuốc mỡ thay y bôi lên miệng vết thương:“Có đau hay không?”

Chu Mộ vẫn không nói lời nào. 

Hứa Tư Đình trong lòng cũng có chút bực bội, bản thân thấp kém thì còn muốn thế nào chứ, nghĩ muốn trừng mắt liếc y một cái, ngẩng đầu lại sửng sốt, sườn mặt Chu Mộ hình dáng tinh xảo, lông mi thật dài, môi mỏng manh, trong ánh mắt còn có thủy quang lấp lánh, nhìn qua như một viên Hắc Diệu Thạch xinh đẹp.

“Ngươi nhìn ta làm gì!” Bị hắn nhìn không chớp mắt nửa ngày, Chu Mộ rốt cục nhịn không được, quay đầu thở phì phì mở miệng.

“Không……” Hứa Tư Đình có chút bối rối thu hồi ánh mắt, từ trong lòng lấy ra lệnh bài:“Vừa rồi…… Quên đưa cho ngươi, cầm cái này đi ra ngoài sẽ không bị ngăn lại.”

“Không đi.” Chu Mộ đứng dậy ngồi vào bên bàn uống trà, trời biết người này lại có âm mưu gì.

“Ta mang ngươi đi ra ngoài.” Hứa Tư Đình ngồi vào bên cạnh y:“Hôm nay vừa lúc có hội chùa, ta dẫn ngươi đi xem có được không?”


“Ngươi để tại sao đột nhiên đối ta tốt như vậy?” Chu Mộ hoài nghi nhìn hắn.

“Coi như là cám ơn ngươi dọc theo đường đi đã giúp ta.” Hứa Tư Đình cười cười:“Ta đi ra ngoài chờ ngươi, ngươi thay quần áo đi.”

Chu Mộ khụt khịt mũi, đứng lên thay đổi quần áo sạch sẽ, ra cửa quả nhiên liền nhìn thấy Hứa Tư Đình đứng ở cửa.

“Đi thôi.” Hứa Tư Đình mang theo y đi ra ngoài.

“Ngươi sẽ không đem ta bán đi chứ?” Chu Mộ vẫn bất an.

Hứa Tư Đình bị chọc cười.  

Chu Mộ liếc mắt xem thường, cũng hiểu được câu hỏi của mình có điểm ngu ngu, nên đi theo phía sau phát ra tiếng hự hự.

Hai người một đường đi đến hội chùa, nơi nơi mọi người đều mặc quần áo sặc sỡ vô cùng náo nhiệt, Chu Mộ trái nhìn phái nhìn tâm tình rốt cục cũng tốt lên, đông chạy chạy tây chạy chạy, mua đồ ở gian hàng phía đông lại chạy qua mua ở gian hàng phía tây.

Hứa Tư Đình nhìn bộ dáng Chu Mộ cắn mứt quả, cảm thấy tâm tình cũng tốt lên không ít, từ vài năm trước khi đảm nhiệm chức vụ Trưởng hộ vệ của cấm vệ quân hoàng cung, đã quen mỗi ngày đều phải khẩn trương cảnh giác, đã không còn nhớ rõ cảm giác thả lỏng như vậy là khi nào.

“Cho ngươi ăn!” Chu Mộ giơ mứt quả cho Hứa Tư Đình, tâm nói ta đánh không lại ngươi cũng không lừa được ngươi, ta sẽ dùng mỹ thực hối lộ ngươi!

Hứa Tư Đình sửng sốt, nơi này nơi nơi đều là nhân mã tuần tra của quan phủ, nếu để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng chính mình cầm mứt quả ăn, cũng quá dọa người đi.

Chu Mộ thấy Hứa Tư Đình do dự, nhất thời có một loại cảm giác mình đang là mặt nóng áp mông lạnh, thật thất bại, vì thế thở phì phì đem mứt quả ném đi:“Quên đi!”

Hứa Tư Đình nhướng mày, vừa muốn nói chuyện lại nhìn thấy có một tiểu khất cái khoảng bảy tám tuổi vọt lại đây, nhặt lên mứt quả ăn lia lịa.

Chu Mộ quay đầu, cũng thấy một màn như vậy, thở dài tiến lên đoạt lấy mứt quả trong tay tiểu khất cái để qua một bên:“Dơ rồi, ca ca mua cái mới cho ngươi.”

Tiểu khất cái bẩn hề hề, kêu ô lạp ô lạp. 

“Là tiểu câm điếc.” Hứa Tư Đình ngồi xổm bên cạnh Chu Mộ:“Đại khái là từ phía nam tới đây, mấy ngày nay phía nam có vài địa phương bị lũ lụt, Thịnh Kinh có thêm không ít dân chạy nạn.” Nói xong đối với tiểu khất cái khoa tay múa chân vài cái.

“Ngươi biết ngôn ngữ của người câm điếc a?” Chu Mộ có chút kinh ngạc.

“Trước kia có học qua một ít.” Hứa Tư Đình tiếp tục cùng tiểu khất cái khoa tay múa chân, sau một lát quay đầu hướng Chu Mộ nói:“Thật sự là từ phía nam đến, mẫu thân hắn bệnh nặng, ở trong ngôi miếu đổ nát phía trước, muốn chúng ta đi giúp hắn, có đi hay không?”


“Đương nhiên đi.” Chu Mộ kỳ quái nhìn Hứa Tư Đình một cái:“Chẳng lẽ ngươi không muốn đi?”

Hứa Tư Đình cười cười, tiểu phiến tử này cũng thật thiện lương.

Khi đi ngang qua một gian hàng bánh bao, Chu Mộ mua vài cái bánh bao đưa cho Hứa Tư Đình:“Ngươi nói hắn để dành từ từ ăn.”

Hứa Tư Đình thân thủ tiếp nhận bánh bao, hai người đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào nhau, Hứa Tư Đình trong lòng tự nhiên có loại cảm giác tê dại. ( người ta hay nói là tia lửa điện xẹt xẹt đó anh:3 yêu rồi đó mà ahahaha)

Ba người một đường đến ngôi miếu đổ nát, quả nhiên thấy rất nhiều bệnh dân, bọn họ liên tục kêu rên, bên trong miếu khó nghe đòi mạng, dù là đã sớm quen với cảnh chết chóc như Hứa Tư Đình, cũng nhịn không được nhăn lại cái mũi, huống chi Chu Mộ vẫn luôn là thiếu gia được nuông chiều từ bé, có thể kiên trì không chạy đi đã là kỳ tích.

An bài tốt cho những người trong miếu, đến chạng vạng hai người mới chậm rãi từ từ đi về hoàng cung.

“Ngươi cùng hoàng đế nói một tiếng, kêu hắn suy nghĩ biện pháp đi.” Chu Mộ thôi tôn sùng ca ngợi Tư Đình:“Nhiều người như vậy, đói chết ta.”

“Hoàng Thượng đã hạ lệnh kêu quan phủ phát bạc cùng dược thảo rồi.” Hứa Tư Đình thở dài:“Nhưng là thiên hạ to lớn, Hoàng Thượng cũng không thể lo chu toàn.”

“Làm Hoàng Thượng thực mệt, làm người bên cạnh Hoàng Thượng càng mệt!” Chu Mộ khụt khịt mũi:“Ta nghĩ ta nên sớm một chút trở về nhà!”

“Ngươi phải đi?” Hứa Tư Đình nghe vậy quay đầu nhìn Chu Mộ, trong lòng có điểm thắt lại.

“Ta giúp ngươi xong, đương nhiên phải đi!” Chu Mộ biểu tình oán hận:“Trở về tiếp tục khi dễ người khác! Không bao giờ nghĩ đến ngươi nữa!”

Hứa Tư Đình muốn giống như trước kia trêu tức y hai câu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, Tinh Mạc thành cách Thịnh Kinh xa như vậy, về sau nếu muốn gặp lại, hẳn là rất khó đi.

Trên đường về Hứa Tư Đình vẫn trầm mặc không nói, Chu Mộ nghĩ là hắn mệt mỏi, nên biểu môi tiếp tục đi đường, rõ ràng cũng chỉ cũng hơn mình có bốn tuổi, nhưng người trước mặt này lúc nào cũng thấy hắn có một bụng tâm sự, sống không hề tự tại.  

Trở lại hoàng cung, Hứa Tư Đình dừng lại cước bộ hỏi Chu Mộ:“Có muốn ăn gì hay không? Tính mang ngươi đi ra ngoài chơi, kết quả hại ngươi vẫn luôn phải ở trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả cơm cũng chưa ăn.”

“Không ăn.” Chu Mộ liên tục xua tay:“Khắp người đều rất dơ, tắm rửa xong ta muốn ngủ! Ngươi tự đi ăn đi.”

Hứa Tư Đình gật gật đầu, trở về phòng mình, trong lòng không biết là vì cái gì, lại có điểm không vui.

Chu Mộ tắm rửa xong, bắt chéo chân nằm ở trên giường ngây ngô cười, rốt cục cũng có thể về nhà, hảo vui vẻ a hảo vui vẻ!

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tư Đình sáng sớm đã bị Hoa Thiên Lang kêu đi đàm sự, thẳng đến giữa trưa mới ra khỏi ngự thư phòng, vô cùng lo lắng mà chạy về hướng phòng của Chu Mộ, là mình đem y mang đến Thịnh Kinh, dù thế nào cũng phải đưa y về nhà an toàn.

“Đại nhân.” Lính canh cửa cung kính hành lễ.  

“Tiểu Mộ đâu?” Hứa Tư Đình nhìn tiểu viện im lặng có chút hoảng hốt, sẽ không phải là đi mà không từ giã chứ?

“Hồi đại nhân, Chu công tử vẫn cũng chưa xuất môn.” Lính canh đáp.

“Ngủ chưa dậy?” Hứa Tư Đình nhíu mày, tiến lên gõ gõ cửa:“Tiểu Mộ.”

Phòng trong không có động tĩnh.


Hứa Tư Đình lại gõ cửa vài cái, trong phòng vẫn là không có động tĩnh, đơn giản đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cái chăn trên giường căng phồng thì nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên giường cười vỗ vỗ Chu Mộ trong chăn:“Rời giường, tiểu lười biếng!”

Chu Mộ hừ hừ một tiếng, như trước nhắm chặt mắt.

“Tiểu Mộ ngươi làm sao vậy?” Hứa Tư Đình cảm thấy có chút không đúng, thân thủ rờ trán Chu Mộ, nóng dọa người, hắn không khỏi bị hoảng sợ, nhanh chóng phái thủ vệ trong viện đi tìm thái y, còn mình thì rót chén nước, nâng Chu Mộ ngồi dậy:“Há miệng nào,đến uống miếng nước.”

Chu Mộ há miệng uống hai hớp, cau mày lui vào trong lòng Hứa Tư Đình:“Ca…… Khó chịu……” ( quào~~  bé thật khiến cho người ta muốn hiếp bé =)))

Hứa Tư Đình sửng sốt, buông cái chén đem y ôm vào.

Thái y rất nhanh đã tới, thay Chu Mộ dò xét mạch đập, lại hỏi đã tình hình mấy ngày trước, nói:“Chu công tử đại khái là vì hôm qua ở chỗ dân chạy nạn mà nhiễm ôn dịch, hôm nay mới sốt cao như thế.”

“Ôn dịch?” Hứa Tư Đình chấn động:“Có cái gì đáng ngại không?”

“Không sao đâu.” Thái y an ủi nói:“Chỉ cần đúng giờ uống thuốc cùng hảo hảo nghỉ ngơi, một tháng là có thể khỏi hẳn.”

Hứa Tư Đình cảm tạ, phái người đi theo thái y hốt thuốc, lại đi lấy nước lạnh nhúng khăn vào rồi đắp lên trán Chu Mộ, chính mình tựa vào một bên nhìn y.

Được đút uống thuốc lại được đút chút canh gà, buổi tối Chu Mộ rốt cục cũng thanh tỉnh chút, ngồi ở trên giường ho khan.

“Tỉnh nha.” Vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, Hứa Tư Đình vội vàng chạy lại thay y vỗ vỗ lưng:“Có khó chịu không?”

Chu Mộ xua tay, rụt lui vào phía trong giường, miệng đô đô than thở:“Thật xui xẻo mà! Cùng ngươi một chỗ ta mới bị bệnh đó!”

Hứa Tư Đình nghe vậy chán nản, chính mình không ăn không uống chăm sóc y một ngày, kết quả là bị người ta ghét bỏ.

“Ta đói bụng!” Chu Mộ chỉ vào Tư Đình:“Ta sinh bệnh đều là do ngươi làm hại! Ngươi là đồ xui xẻo! Ngươi phải chịu trách nhiệm!”

Hứa Tư Đình nắm tay, ở trong lòng mặc niệm y là bệnh nhân không thể cùng y so đo, mặc niệm ba lần, sau đó nghiêm mặt đi ra ngoài mang đồ ăn cho Chu Mộ.

Chu Mộ ôm chăn ngồi ở trên giường, cảm thấy khó chịu choáng váng đầu hoa mắt, ủ rũ ủ rũ ngã vào gối đầu, cảm thấy chính mình tại sao lại yếu đuối như vậy nha……

Bưng đồ ăn tới, Chu Mộ miễn cưỡng ăn hai miếng, cảm thấy không có vị ngon, vì thế ném chiếc đũa qua một bên, một lần nữa lui vào chăn.

” Tại sao lại ăn ít như vậy?” Hứa Tư Đình nhíu mày, đem y từ trong chăn lôi ra:“Ăn thêm một chút, ăn no thì bệnh mới nhanh khỏi.”

Chu Mộ lắc đầu:“Ăn không vô, khó chịu lắm.”  

“Không ăn cơm thì làm sao hết bệnh được?” Hứa Tư Đình cầm thìa múc cháo đút cho y:“Ăn chút đi.”

Chu Mộ vẻ mặt bất đắc dĩ:“Ta không ăn nổi, ngươi để cho ta ngủ được không?”

Hứa Tư Đình thở dài:“Ngươi nếu không ăn, bệnh sẽ không hết, bệnh không hết, ngươi sẽ phải đối mặt với ta dài dài.”

Chu Mộ trầm mặc, cầm muỗng tiếp tục ăn cháo.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.