[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 26: Ám độ trần thương


Đọc truyện [Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu – Chương 26: Ám độ trần thương

Ánh nắng sáng chói, thời gian đã qua gần một tháng, sáng sớm hôm nay Lãnh Úy liền ra khỏi cửa, Lãnh Tịch Chiếu ăn xong sớm nên cảm thấy có chút buồn chán, vì thế đem một cái ghế dựa ra vườn phơi nắng.

“Tử Ninh!” Nghe được phía sau có động tĩnh, Lãnh Tịch Chiếu quay đầu chớp chớp mắt:“Sớm a ~”

Gia Luật Thanh cười cười, đi tới ở trước mặt Lãnh Tịch Chiếu ngồi xuống:“Sao lại một mình ngồi đây, Lãnh tiền bối đâu?”

“Cha ta cùng Lâm đại ca sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, nói là có việc.”

Lãnh Tịch Chiếu nhàm chán, chống cằm mếu máo:“Đúng rồi, cánh tay của ngươi không có việc gì chứ?”

“Ân, tốt hơn nhiều.” Gia Luật Thanh động động cánh tay:”Đã không còn việc gì nữa.”

“Thân thể ngươi tốt lên, Lâm đại ca cũng vui vẻ hơn.” Lãnh Tịch Chiếu hắc hắc cười, ngón tay thon dài chọt chọt Gia Luật Thanh:“Tử Ninh, ngươi tính khi nào thì cùng Lâm đại ca thành thân nha?”

“Hả?” Gia Luật Thanh quay đầu kinh ngạc:“Thành thân?”

“Đúng rồi.” Lãnh Tịch Chiếu nghiêm túc:“Lâm đại ca thích ngươi như vậy, ngươi cũng thật thích huynh ấy đi? Nếu như đều thích nhau, vậy nhanh nhanh thành thân a, giống như Hoàng Thượng cùng Hạo Dương, sư phụ cùng Đoạn bảo chủ vậy.”

“Ngươi cùng Hạo…… Lâm tướng quân rất thân sao?” Nghe được cái tên mà mình nhung nhớ nhiều năm, mặc dù trong lòng đã sớm không còn niệm tưởng, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi một chút.

“Ngươi là hỏi Hạo Dương? Rất thân a.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Ta cùng Hạo Dương còn có Hoàng Thượng là cùng nhau lớn lên.”

“Y gần đây có khỏe không?” Gia Luật Thanh nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi biết Hạo Dương sao?” Lãnh Tịch Chiếu mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ lại, Tử Ninh là bằng hữu của Lâm đại ca, quen biết Hạo Dương cũng không có gì kỳ quái, vì thế “Ân” một tiếng:“Y sống rất tốt, gần đây tứ hải thái bình, y cũng không cần ra trận, cả ngày đều bị Hoàng Thượng trêu chọc đến mức tức xì khói, rõ ràng là ở trong hoàng cung, nhưng mỗi ngày lại chạy tới Lâm phủ viết binh thư.”

“Như vậy sao, thật tốt……” Gia Luật Thanh cười khẽ, mặc kệ như thế nào, dù sao cũng là người mình từng yêu, nay nghe được y sống rất tốt rất vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo.

“Tử Ninh.” Lãnh Tịch Chiếu lay lay Gia Luật Thanh.

“Sao?” Gia Luật Thanh quay đầu:“Làm sao vậy?” 

“Ngươi cười lên nhìn đẹp lắm nha.” Lãnh Tịch Chiếu chỉ chỉ khoé môi khẽ nhếch lên của y:“Đáng tiếc ngươi luôn không chịu cười, nếu ngươi nguyện ý đối Lâm đại ca cười nhiều một chút, huynh ấy khẳng định sẽ thực vui vẻ.”


Gia Luật Thanh nghe vậy sửng sốt.

Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt tiếp tục nói:“Tính cách Lâm đại ca tốt lắm, huynh ấy là thật sự thích ngươi, từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa từng thấy qua huynh ấy để ý ai như vậy.”

“Ta…… Không thể cùng hắn một chỗ.” Nhớ tới Lâm Hạo Phong ngày thường đối với chính mình quan tâm từng chút từng chút, Gia Luật Thanh tự dưng có chút áy náy.

“Vì sao a?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Nếu thích, vì sao lại không ở cùng nhau, Hoàng Thượng cùng Hạo Dương lúc trước cũng vậy, rõ ràng là thích đối phương thích đến chết đi sống lại, nhưng cứ cố tình giận dỗi xa lánh nhau.”

Gia Luật Thanh cười khổ, thân phận của mình bị vạn người khinh khi, còn có hồi ức khuất nhục dơ bẩn không muốn nhớ lại, thân thể suy yếu tùy thời đều có khả năng sẽ chết đi, còn có chính mình cũng không biết cảm giác yêu là như thế nào, làm sao có thể xứng với người kia?

“Ta về phòng trước.” Gia Luật Thanh đứng dậy, chậm rãi tiêu sái trở lại trong phòng, bắt đầu suy nghĩ miên man, lâu như vậy vẫn luôn trốn tránh đối mặt với cảm tình của Lâm Hạo Phong, nhưng cuối cùng thì vẫn có ngày mình phải đối mặt, huống hồ chính mình cứ luôn lưỡng lự không rõ thái độ, đối với hắn rất không công bằng, tới lúc nên chặt đứt hoàn toàn rồi đi.

Lãnh Tịch Chiếu nhẹ thở dài, nhìn lên trời, tiếp tục ngẩn người, có người yêu thương che chở như vậy thật tốt, tại sao họ luôn không biết quý trọng chứ?

Tây Xuyên hoàng cung, Cống Đạt như thường lệ thị sát chung quanh một vòng, khi đi ngang qua hoa viên thì cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, nhất thời cảm thấy không thích hợp, liền đứng lại điều tiết nội tức, nhưng vẫn ngã xuống ngất xỉu ngay sau đó.

Không biết qua bao lâu, Cống Đạt chậm rãi tỉnh táo lại, phát hiện chính mình đang ở trong thư phòng của Tây Đằng Lâm, trước mắt là Tây Đằng Phong khuôn mặt tươi cười âm tà.

“Nhị vương tử.” Cống Đạt nhọn mi:“Đã lâu không thấy a, không nghĩ tới ngươi còn dám trở về.”

“Ta là Tây Xuyên vương thượng, tất nhiên phải về.” Tây Đằng Phong ngồi ở trên ghế, nhìn miếng ngọc đầu sói trong tay:“Ngươi có biết trong tay ta là cái gì không?”

“Biết, năm đó mẫu phi Nhị vương tử lưu lại binh phù, bằng vào nó có thể điều động hai vạn quân của Nhu Nhiên tộc nhân ở tại Đại Mạc lý.” Cống Đạt cố ý nhấn mạnh thanh âm.

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết chỉ bằng hai vạn quân sẽ đấu không lại đội hộ vệ của Tây Đằng Lâm.” Tây Đằng Phong cười lạnh:“Nếu không ta đã sớm động thủ.”

“Lão vương thượng nếu biết Nhị vương tử bướng bỉnh như thế, sợ là sẽ bị tức tới mức băng hà.” Cống Đạt thở dài:“Lão vương thượng từng nói qua là muốn dẫn Nhị vương tử đi ẩn cư.”

“Phi.” Tây Đằng Phong trong mắt lộ vẻ âm lãnh:“Vì muốn cho lão Tam tọa ổn vương vị, nên muốn đem ta giam lỏng? Nằm mơ!”

“Nhị vương tử cũng đã đi rồi, tại sao bây giờ còn chạy về đây vậy?.” Cống Đạt bất động thanh sắc nói ra lời khách sáo:“Hay là Nhị vương tử muốn cùng Vương Thượng tranh giành vương vị, vì thế mới mang theo hai vạn quân Nhu Nhiên đến đối kháng với mười vạn quân hộ vệ của Tây Xuyên?”


“Mười vạn quân hộ vệ?” Tây Đằng Phong kề sát vào Cống Đạt, cười lớn:“Mười vạn quân, có hai vạn đều là người của ta,trong vòng một canh giờ tới, hoàng cung này sẽ không còn thái bình như vậy đâu.”

“Nói như vậy, Nhị vương tử trên tay hiện tại có bốn vạn quân, đấu với tám vạn quân, phần thắng cũng không phải không có.” Cống Đạt nhếch miệng:“Nếu Nhị vương tử sớm có chuẩn bị, hôm nay cần gì phải trói ta lại, hay là……”

“Hay là cái gì?” Tây Đằng Phong hứng thú nhìn Cống Đạt, tâm nói tốt nhất ngươi nên thức thời! Trong lòng Tây Đằng Phong thầm tính toán, nếu Cống Đạt đầu hàng, tất nhiên là tốt nhất, hắn là tâm phúc của Tây Đằng Lâm, nếu như ngay cả hắn cũng quy hàng dưới chân mình, có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái.

“Hay là Nhị vương tử coi trọng ta?” Cống Đạt sau khi nói xong mặt không đỏ tâm không nhuyễn, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình không có bị những lời này ghê tởm đến.

Tây Đằng Phong sắc mặt xanh mét:“Ngươi đùa giỡn ta?”

“Ta không có!” Cống Đạt lắc đầu:“Ta bị Nhị vương tử trói thành cái bánh chưng, tính mạng còn khó giữ, làm sao còn dám trêu đùa Nhị vương tử.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Tây Đằng Phong thanh âm khàn khàn mở miệng:“Hiện tại lập tức hạ lệnh, khiến cho quân hộ vệ đầu hàng.”

“Mặc dù ngươi hiện tại thừa dịp Vương Thượng không ở đây mà soán vị thành công, nhưng chờ Vương Thượng biết được tin tức, tất nhiên sẽ hướng đương kim hoàng thượng mượn binh phản kích, Nhị vương tử có từng nghĩ vậy chưa?” Cống Đạt dùng vẻ mặt “Ta là muốn tốt cho ngươi ” thành khẩn nhìn Tây Đằng Phong.

“Hoàng Thượng?” Tây Đằng Phong nghe vậy cười ra tiếng:“Tây Đằng Lâm mấy ngày hôm trước vừa tiến vào Thịnh Kinh vương thành, lập tức đã bị Hoàng Thượng phán tội mưu hại sứ thần, nhốt vào thiên lao, sợ là không về được.”

“Cái gì?” Cống Đạt nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ:“Ta tại sao không biết?”

“Ngươi cả ngày đều ở Tây Xuyên, tất nhiên sẽ không biết được.” Tây Đằng Phong trong lòng đắc ý.

Cống Đạt nhíu mày:“Vậy ngươi như thế nào lại biết.”

Tây Đằng Phong trong ánh mắt tràn đầy ý tứ hàm xúc không rõ.

“Ngươi…… Ở trước mặt Hoàng Thượng sắp xếp cơ sở ngầm?” Cống Đạt mở to hai mắt, hiểu ra tình hình.

“Cơ sở ngầm không phải do ta an bài.” Tây Đằng Phong ánh mắt lành lạnh:“Chẳng qua thừa dịp có người muốn cùng ta hợp tác mà thôi. Thế nào, hoặc là hạ lệnh cho quân hộ vệ đầu hàng, hoặc là ta làm thịt ngươi.”


“Ngươi giết ta thì được cái gì, tổng thống lĩnh quân hộ vệ là Đường Viêm, ngươi muốn uy hiếp cũng phải uy hiếp hắn a.” Cống Đạt vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ngươi đúng là không có quyền điều động quân đội Tây Xuyên.” Tây Đằng Phong nhìn chằm chằm Cống Đạt:“Nhưng ngươi lại là nhân tố dao động quân tâm.”

Cống Đạt thở dài, Đường Viêm luôn bảo trì quan điểm trung lập bí hiểm, xem ra Tây Đằng Phong cũng hiểu được hắn không dễ chọc, Du Diêm không tiến quả nhiên là có điểm ưu việt, lão bánh quẩy chính là lão bánh quẩy. ( có vẻ là một điển tích nhưng mà mình tìm chưa ra~ có ai biết hông?)

“Ngươi tức giận cái gì?” Tây Đằng Phong không có kiên nhẫn.

“Ta chỉ là thở dài, ta tại sao lại không phát hiện ta còn có năng lực dao động quân tâm nha.” Cống Đạt vẫn là khó hiểu:“Ngươi trong tay đã có bốn vạn quân đội, vì cái gì không sớm chút mưu phản đi?”

“Như ngươi mới vừa nói, bốn vạn đánh tám vạn, chỉ là có chút phần thắng mà thôi, huống hồ Nhu Nhiên tộc nhân cũng không háo chiến.” Tây Đằng Phong phá lệ thật thành một lần.

“Nhị vương tử nói đúng.” Cống Đạt nghiêm túc:“Vậy ngươi còn muốn đánh?”

“Bởi vì, hiện tại ta là lấy bảy vạn đánh tám vạn.” Tây Đằng Phong lấy vẻ mặt định mệnh đã sắp đặt nhìn Cống Đạt. 

“Có thêm ba vạn quân, là Giả Khánh thay ngươi vào Vô Hoan Cung mượn đến tà giáo viện binh?” Cống Đạt thanh âm bình tĩnh, dừng tại lỗ tai của Tây Đằng Phong thổi ra thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại như lôi phong đánh xuống, Vô Hoan Cung là một môn phái tà giáo ẩn thân sâu ở trong Tây Mạc, Hoa Thiên Lang hạ lệnh bao vây tiêu trừ nhiều lần nhưng vẫn không diệt trừ hết được, Cung chủ Vô Hoan Cung cùng Giả Khánh có chút giao tình, Cống Đạt như thế nào lại biết?

“Ta biết không chỉ có nhiêu đó.” Cống Đạt trên mặt bất động thần sắc, cổ tay hơi hơi uốn éo, trong lòng bàn tay liền hiện ra một lưỡi dao:“Thuận tiện ta nói cho ngươi biết, Giả Khánh chân chính sớm đã chết, hiện tại bên cạnh ngươi, là Sở Vô Tâm con trai của võ lâm minh chủ Sở Hoan ba năm trước đây, hắn chính là Vô Hoan Cung cung chủ, ẩn núp bên cạnh ngươi chờ thời cơ, là vì muốn mượn tay ngươi ám sát Hoàng Thượng, thay cha hắn báo thù mà thôi.”

Tây Đằng Phong ngạc nhiên, Sở Vô Tâm chính là Giả Khánh?!

“Ngoan ngoãn đầu hàng, Vương Thượng nói không chừng có thể miễn cho ngươi tội chết.” Cống Đạt nhìn Tây Đằng Phong:“Tốt xấu gì cũng là Tây Xuyên vương tử, sao lại muốn làm con cờ chết thay kẻ khác?!.”

“Ta không tin!” Tây Đằng Phong tròng mắt đỏ ngầu.

“Ngươi không tin cũng không thay đổi gì được đâu.” Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, cửa phòng bị đẩy ra, ánh nắng sáng sớm như nước tràn vào khắp căn phòng, phía dưới nhưng tia nắng mặt trời, là Tây Đằng Lâm với khuôn mặt lạnh lùng.

“Ngươi……” Tây Đằng Phong có chút hoảng sợ, hoảng hốt cảm thấy chính mình đã sập bẫy.

Cống Đạt cắt đứt dây thừng trên tay, đứng lên:“Vương thượng, kỳ thật người có thể nghe lâu một chút.” 

“Đường Viêm đang  dẫn quân trấn áp quân phản loạn, bất quá nếu biết là chủ nhân của chúng đã bị bắt, phỏng chừng cũng không có tâm tình tiếp tục ngoan cố chống lại.” Tây Đằng Lâm nhìn Tây Đằng Phong, mở miệng:“Hai vạn quân Nhu Nhiên của ngươi hơn hai phần ba là tà giáo giáo đồ,hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi cũng đừng trông cậy vào bọn họ tới cứu ngươi.”

“Đương kim hoàng thượng quả nhiên khôn khéo hơn người.” Cống Đạt xoa xoa cổ tay bị trói đến tê cứng, đứng ở trước mặt Tây Đằng Lâm thở dài:“Chúng ta mượn cơ hội này tiêu diệt hai vạn quân phản đồ của đội hộ vệ, Hoàng Thượng thì có thể diệt trừ toàn bộ giáo đồ tà giáo ẩn nấp tại Tây Mạc cùng cơ sở ngầm bên người, thuận tiện còn thu lợi được một lượng lớn châu báu.”

“Các ngươi đã sớm biết.” Tây Đằng Phong căm tức nhìn Tây Đằng Lâm.


“Ta chỉ là hoài nghi ngươi âm thầm cùng Vô Hoan Cung có lui tới, cho nên mới nói cho Hoàng Thượng, may mắn Hoàng Thượng cũng hiểu được trong cung có quân tà giáo làm cơ sở ngầm, cho nên mượn cơ hội này thử một chút.” Tây Đằng Lâm cười:“Kết quả chẳng những khám phá ra thân phận thật của Giả Khánh, còn khiến ngươi chui đầu vô lưới, tiết kiệm khá nhiều công phu của ta.”

Tây Đằng Phong nhắm mắt, trong lòng suy sụp.  

Ngoài thành Tây Xuyên, Sở Vô Tâm mang theo năm vạn nhân mã hướng trong thành áp tiến, chờ Tây Đằng Phong lên làm vương, chính mình liền có cơ hội đi theo hắn vào Thịnh Kinh, chỉ cần có thể nhìn thấy hoàng đế, ít nhất cũng có thể đồng quy vu tận, thù giết cha, không thể không báo.

“Bẩm……” Người hầu đi phía trước vội vàng thúc ngựa quay ngược lại, vẻ mặt lo âu:“Cung chủ, phía trước có quân đội!”

“Cái gì?” Sở Vô Tâm kinh hãi, giương mắt quả nhiên liền nhìn thấy một đại đội quân binh như mây đen vọt tới.

“Có mai phục!” Sở Vô Tâm trong lòng biết không ổn, quay lại đầu ngựa trở về:“Rút quân!”

Nhu Nhiên tộc nhân đã quen sống yên ổn qua ngày, bị binh phù lôi đi đánh giặc đã muốn mất hứng, nhân cơ hội lúc này liền bắt đầu chạy loạn trốn đi, ngay cả vũ khí cũng bỏ lại. Vô Hoan Cung giáo đồ bị bọn họ tác động, cũng có chút hoảng sợ.

Sở Vô Tâm chạy trở về không đến một nén nhang, liền phát hiện đại quân của mình tựa hồ đã mất hơn phân nữa.

“Các hạ chính là Sở cung chủ?” Đối diện, một thanh niên trên người mặc một bộ chiến bào màu bạc cưỡi trên chiến mã,  vẻ mặt vân đạm phong khinh, làm cho người ta tâm sinh e ngại, phía sau khuôn mặt xinh đẹp là chiến kỳ bay phấp phới, bên trên ghi một chữ “Lâm” màu đen, tỏ rõ cho mọi người biết lai lịch quân đội này, cùng thân phận người thanh niên này.

Sở Vô Tâm đột nhiên rất muốn cười, nhiều năm như vậy, chính mình vẫn thua cuộc.

Lâm Hạo Dương nhìn đội hình quân đội thất linh bát lạc phía sau Sở Vô Tâm, lắc đầu, sớm biết là một đám ô hợp như vậy, sẽ không đem toàn bộ Lâm gia quân đoàn mang đi, hao tài tốn của.

Chiến tranh là đánh mà không hề trì hoãn, Sở Vô Tâm bị Lâm Hạo Dương bắt sống, sau đó cắn nát độc dược trong miệng mà tự sát, Lâm gia quân là Thiên Lang quốc tối thiết huyết tinh nhuệ bộ đội, đánh với đám tà giáo giáo đồ cùng Nhu Nhiên quân đội căn bản là không cần tốn nhiều sức, thế cho nên đến cuối cùng, tà giáo tướng lãnh chủ động thoát áo giáp bỏ xuống vũ khí, giơ lên cờ trắng, hai tay đầu hàng.

Xa xa trên sườn núi, Lãnh Úy cùng Lâm Hạo Phong một bên uống rượu một bên ngắm hoa.

“Sớm biết rằng trận chiến này không có ý nghĩa như vậy sẽ không đến đây.” Lãnh Úy thở dài thở ngắn:“Hoàng Thượng còn nói muốn chúng ta hỗ trợ, có cái gì để hỗ mà trợ a~.”

“Ta cảm thấy Hoàng Thượng là muốn cho chúng ta đến để bảo hộ Hạo Dương.” Lâm Hạo Phong rót rượu:“Ở trong mắt hắn, Hạo Dương không phải Thiên Lang chiến thần, căn bản chỉ là một người vợ nhỏ bé.”

“Đi, đi xem Tiểu Lâm đi!” Lãnh Úy vui tươi hớn hở đứng dậy vỗ vỗ mông:“Từ khi nó gả cho người ta, ta còn chưa xem qua nó đó!”

Lâm Hạo Phong cũng đứng lên theo, đi được hai bước lại có chút chần chờ, nếu cho Hạo Dương biết chuyện Gia Luật Thanh, chính mình nên làm cái gì bây giờ?  

“Đi a, phát ngốc cái gì!” Lãnh Úy bất mãn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái:“Không muốn gặp bảo bối đệ đệ của ngươi?”

Lâm Hạo Phong hít sâu một hơi, bước to vài bước đuổi theo Lãnh Úy, có một số việc nếu trốn không được, còn không bằng sớm đi đối mặt thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.