Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 3: Say rượu


Đọc truyện Nhất Lộ – Trầm Giang Nhất – Chương 3: Say rượu

Không biết nàng ở đâu, đành phải mang theo nàng trở về ký túc xá của mình.
Thanh Khê đỡ Trương Tử Đồng lên giường của mình, cởi đôi giầy cao gót màu đen của Trương Tử Đồng ra, sau đó lấy một chậu nước ấm lau mặt cho nàng. Sau khi say rượu Trương Tử Đồng nhắm mắt lại, cái trán trơn nhẵn lấm tấm mồ hôi, mày nhíu lại, khăn mặt ấm áp dán lên trên mặt, Trương Tử Đồng giống như thoải mái lại giống như thống khổ mà hừ một tiếng, Thanh Khê đem khăn mặt chuyển qua cái trán của nàng, nhẹ nhàng lau, có lẽ động tác quá mức ôn nhu khiến cho nàng yên lòng, nàng chỉ đơn giản xoay mặt về phía Thanh Khê, lần này khuôn mặt tinh xảo tinh tế kia hoàn toàn xuất hiện ở trước mặt Thanh Khê, lúc trước nhìn thấy nàng vẫn là từ một khoảng cách không nhỏ, cho nên đối với Thanh Khê mà nói, ấn tượng khắc sâu nhất mà nàng lưu lại là loại khí chất tràn ngập thành thục cùng độc lập của Trương Tử Đồng, mà không phải dung nhan trắng trong thuần khiết sau khi đã thu hồi ánh hào quang, tẩy đi lớp trang điểm như hiện tại.
Thanh Khê lau mặt hai lần cho Trương Tử Đồng, sau khi đi đổ chậu nước thì quay trở lại bên giường, bung cái mền hồng nhạt ra đắp lên người Trương Tử Đồng, mái tóc dài màu đen bởi vì động tác của Thanh Khê mà rơi xuống, dừng ở trên mặt Trương Tử Đồng, ngứa, nàng cau cái mũi, rất nhỏ giọng mà ưm một tiếng. Thanh Khê đem mái tóc dài thẳng tắp vén ra sau vai, thấy bờ môi vốn đang nhẹ nhàng khép lại kia hơi mở ra một chút, mùi rượu cũng theo đó toát ra. Thanh Khê không thích mùi rượu, cho nên cảm thấy người có tràn đầy mùi rượu trong miệng hẳn là cũng không thoải mái, nàng đi đến bên cạnh bàn nhỏ, lấy một quả cam và một cái chén từ trong ngăn kéo, không có máy ép trái cây, đành phải dùng dao lột vỏ quả cam, cắt thành từng miếng từng miếng bỏ vào chén, lại dùng thìa cẩn thận ép lấy nước cam ngọt thơm ngát, làm bằng tay thật không dễ, cố gắng lột sáu quả cam vàng ươm, mới miễn cưỡng có được một chén nước cam, chắt lấy nước cam vào một cái ly thủy tinh, lại dùng nước ấm làm ấm ly nước cam lên.
Tay trái Thanh Khê đỡ lấy vai Trương Tử Đồng, làm cho nàng tận lực tựa vào trên người của mình, tay phải bưng nước cam. Miệng ly thủy tinh chạm vào môi Trương Tử Đồng, nàng co rúm lại một chút, ngửi được mùi hương nước cam, bất giác mở ra miệng. Nước cam ấm áp mang theo vị chua trôi vào trong miệng, lướt qua yết hầu, vào tới dạ dày, cả người đều thư thái.
Sau khi thấy Trương Tử Đồng an ổn ngủ ở trên giường, lại thu dọn ly chén, làm xong mọi thứ, Thanh Khê rốt cục mới có thời gian đi tắm nước nóng, lúc tắm xong đi ra đã gần một giờ sáng. Nhìn nhìn người nằm trên giường, tiếng hít thở đều đều làm cho Thanh Khê an tâm.
Năm giờ rưỡi Thanh Khê tỉnh dậy, dựa vào trên bàn ngủ cũng không thoải mái, cho dù là mùa hè, ban đêm ghế dựa cũng lạnh lẽo làm cho người ta phải run rẩy. Trương Tử Đồng ngủ thật sự rất trầm, cho nên khi Thanh Khê thu dọn đồ đạc nữa tiếng đồng hồ để chuẩn bị đi ra ngoài, nàng vẫn như giữ nguyên tư thế như cũ.
Giữa trưa đem theo bữa trưa trở lại ký túc xá, là hai phần, bỏ mọi thứ trong tay xuống, thu dọn bữa sáng còn lại trên bàn. Khẩu vị của nàng thật đúng là không nhỏ a, bữa sáng mua cho nàng giờ chỉ còn lại một cái bánh quẩy. Một người ăn hai phần cơm trưa, nhìn vào tấm drap giường đã được xếp dọn gọn gàng và lạnh lẽo, Thanh Khê cảm thấy, quá lãng phí.
Ăn cơm trưa xong, tiếp tục tìm phòng ở, muốn dọn ra ngoài không dễ dàng, để tìm được một phòng ở có môi trường sống tốt, giao thông thuận tiện, quan trọng nhất là gần công ty thật sự quá khó. Buổi sáng chưa tìm được, buổi chiều cũng là trở về tay không, đến hoàng hôn thì Thanh Khê từ bỏ, tính sau vậy.

Đi một mình trên con đường lát đá trong trường, ánh mặt trời nóng bức đã bị ẩn dấu đi những tia sáng, chỉ còn lại có một mảnh bóng râm nặng nề.
Thanh Khê dừng lại, áo sơmi màu trắng và quần đã được thay đổi, bây giờ nữ nhân đứng ở dưới lầu ký túc xá kia đang mặc một cái váy dài màu tím, kết cấu đơn giản, tao nhã mà nhẹ nhàng, ngay cả giày cao gót màu đen tối hôm qua cũng đổi thành giày cao gót màu thạch anh lúc này đang tỏa ra những ánh sáng mờ mờ dưới những ánh hoàng hôn cuối ngày. Người đang đứng đưa lưng về phía mình đột nhiên xoay lại, đôi mắt của Thanh Khê trong nháy mắt không mở ra được, trong bóng đêm hào quang quá mức chói mắt, cho dù chính là một vầng sáng thản nhiên, cũng làm cho người kia được bao phủ trong ánh hào quang rung động.
Trương Tử Đồng đã đợi hơn một tiếng đồng hồ, buổi sáng khi tỉnh dậy đã chỉ còn lại có một mình, trên bàn có một phần bữa sáng, sau khi say rượu dạ dày trống trơn, nàng liền mặt dày cho rằng là chủ nhân của căn phòng này là cố ý chuẩn bị bữa sáng cho nàng, mà trên thực tế, kia quả thật là Thanh Khê cố ý để lại cho nàng. Sau khi say rượu, sáng hôm sau tỉnh lại ở trong một căn phòng xa lạ trên một chiếc giường xa lạ còn có thể trấn định như thế, người như vậy khẳng định là không nhiều lắm, Trương Tử Đồng là một trong số đó, không phải là nàng quá phóng khoáng, mà là mọi thứ trong phòng đều nói cho nàng biết đây là phòng của một nữ sinh, nữ sinh đại học. Cho dù nữ sinh này có thể là les, dù sao nàng uống rượu ở “Thâm thâm” sau đó mới bị mang đi, nhưng là quần áo còn đầy đủ làm cho nàng hoàn toàn thả lỏng. Ăn bữa sáng xong, trước về nhà tắm rửa sạch sẽ thay đổi quần áo, sau đó đi công ty, trên đường gọi người đem xe trở về.
Buổi chiều sau giờ làm, Trương Tử Đồng liền lái xe đến dưới lầu của dẫy nhà có mái ngói đỏ của N đại*, phòng ký túc xá kia đang đóng cửa, gõ cửa cũng không có người trả lời, chỉ có thể đứng ở trước cửa chờ cô nữ sinh kia trở về. Hơn một tiếng chờ đợi làm cho nàng hao hết tính nhẫn nại, nếu như nữ sinh đã lưu giữ nàng không trở về, nàng sẽ rời đi, nhiều nhất là trong lòng nói một tiếng cám ơn.
(*Đại học ở N thị (Thành phố N) thì gọi là N đại)
Cảm giác được một có một ánh mắt dừng ở trên lưng mình, Trương Tử Đồng xoay người lại, ngay lập tức liền ngẩn người, là nàng? Nữ sinh đã từng gặp qua hai lần kia, có lẽ nàng chỉ là một sinh viên ở trong ký túc xá này mà thôi, nhưng Trương Tử Đồng có một loại cảm giác, người có hảo tâm lưu giữ mình khi mình say rượu còn chuẩn bị bữa sáng cho mình chính là nữ sinh có thần thái hờ hững nhưng ánh mắt lại vô cùng ôn nhu kia.
Trương Tử Đồng đi đến trước mặt Thanh Khê: “Là ngươi?”
Thanh Khê không biết câu “Là ngươi?” này có nghĩa gì, chính là hơi hơi xoa cằm.
“Cám ơn!” Nếu như người lưu giữ mình thật sự là nàng, Trương Tử Đồng sẽ không keo kiệt lòng biết ơn của mình.

“Không khách khí!”
Quả nhiên, thật đúng là có duyên phận, không thể tưởng tương được người lưu giữ mình thật sự là nàng, còn tưởng rằng ký ức về tối hôm qua chợt lóe qua là ảo giác, nguyên lai là sự thật.
“Buổi tối không có bận chuyện gì chứ? Ta có thể mời ngươi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn không?” Trên mặt Trương Tử Đồng gợi lên một tia ý cười nhợt nhạt, giống như nụ hoa trong tuyết.
“Không cần.” Sợ khẩu khí quá mức lạnh lùng cứng rắn, lại thêm một câu: “Ngươi đã nói cám ơn rồi.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Ta đây thu hồi lời cám ơn lại.” Trương Tử Đồng thu hồi cái mỉm cười kia, cả gương mặt nghiêm túc lại nghiêm túc, cho dù những lời này nghe ra là ngây thơ như vậy.
Kết quả cuối cùng là Thanh Khê ngồi ở trên xe của Trương Tử Đồng, nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe.
“Ăn cái gì? Cơm Trung hay là cơm tây?” Hỏi câu đột ngột rốt cục làm cho Thanh Khê quay đầu lại.
“Tùy ngươi.” Người không quá chú ý đến chuyện ăn uống nhẹ giọng trả lời.

“Tốt lắm.” Đã quen là người quyết định, Trương Tử Đồng liền đi đến nơi mình yêu thích.
“Ta tên là Trương Tử Đồng.” Hai phút sau, Trương Tử Đồng lại mở miệng.
“Triệu Thanh Khê.”
Trương Tử Đồng gật gật đầu, thản nhiên nói “Rất êm tai.”
Hoàn cảnh ưu mỹ, thực ăn tinh xảo, hai cô gái làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, một người tao nhã cắt thức ăn trên chiếc đĩa tinh xảo, một người cúi đầu, lẳng lặng ăn.
“Đêm qua, ngươi đi ngang qua đường đó sao?” Trương Tử Đồng nhìn dĩa thức ăn, tùy ý hỏi.
“Cùng đồng nghiệp ở quán bar.” Quán bar nào, người đối diện nhất định đã biết.
Trương Tử Đồng ngừng lại một chút, nàng là đồng tính?
“Nghỉ hè ngươi không về nhà sao?” Trương Tử Đồng thay đổi một cái đề tài khác.
“Ta đã đi làm, bây giờ tạm thời ở trong trường học.”

“Vậy cuối tuần ngươi cũng phải tăng ca sao?”
“Không cần tăng ca.”
“Vậy sáng nay ngươi đi đâu vậy?” Trương Tử Đồng không hề cảm thấy vấn đề này nàng không có quyền hỏi.
“Ân, ký túc xá chỉ có thể ở đến chín tháng, ta đi tìm phòng ở.” Thanh Khê cũng thực tự nhiên trả lời.
Một người hỏi, một người trả lời, sau đó, ngay cả Trương Tử Đồng đều cảm thấy ý thức bảo hộ quyền riêng tư của Triệu Thanh Khê quá mức thấp, liền không tiếp tục hỏi nữa.
Ý thức bảo hộ bản thân của Thanh Khê rất mạnh, chuyện riêng tư của mình lại bảo hộ rất nghiêm ngặt, mà mấy vấn đề Trương Tử Đồng hỏi, đối với nàng không nằm trong phạm vi cái gọi là “Riêng tư”.
Ăn cơm xong, Trương Tử Đồng đưa Thanh Khê trở về ký túc xá, ký túc xá to như vậy, chỉ có một vài phòng ngủ là còn sáng đèn, rất nhiều người giống như Triệu Thanh Khê đang tạm thời chưa tìm được chỗ ở hoặc là còn đang tìm việc làm.
Nhìn Triệu Thanh Khê trở lại phòng ngủ của mình, Trương Tử Đồng mới lái xe rời đi, đã bốn buổi tối liên tục uống rượu ở “Thâm Thâm”, tối nay, nàng muốn về nhà sớm nghỉ ngơi một chút, có thể là do phần bình tĩnh kia của Triệu Thanh Khê, làm cho chính mình cũng cảm thấy có vài phần tâm an theo.
Triệu Thanh Khê, Thanh Khê, quả thực rất tốt.
Chỉ tiếc, là người đồng tính.    


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.