Đọc truyện Nhất Lộ Thải Hồng – Chương 29: Nhượng năm phần lợi
Lúc Trương Thắng gõ cửa phòng, khóe miệng hắn hiện lên ý cười nhợt nhạt. Giám đốc Từ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì biết là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, đành cười trừ, cũng chẳng hỏi nhiều.
Sau khi dẫn Trương Thắng vào trong nhà, Giám đốc Từ lấy rượu ở quầy rượu bằng gỗ lim, rót ra hai cái ly, mỉm cười đưa cho Trương Thắng, thỏa thuê mãn nguyện ngồi xuống ghế salon bằng da, chân bắt chéo, lắc lắc cái ly bằng pha lê trong suốt, mỉm cười nói:
– Chú em, đúng là khổ tân cam lai. Hiện tại chúng ta đợi ngày thu hoạch thôi.
– Qua tết, phỏng chừng sẽ có người nghe thấy tin tức mà chuẩn bị vào chiếm giữ khu mới. Kỳ hạn cho vay là đến cuối tháng hai. Trước đó đem tất cả đất bán ra ngoài, thì lập tức trả hết nợ. Haha, áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Chú em không cần phải lo lắng nữa rồi.
Trương Thắng vui vẻ nói:
– Nói tiếp, tôi trong lúc vô tình nghe được tin tức này. Nếu không có Giám đốc Từ mạnh mẽ ủng hộ, ở đằng sau vận tác thì tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội này chạy trốn đi thôi.
Giám đốc Từ khoát tay nói:
– Giữa chúng ta cũng đừng có nói điều này. Về sau cậu cũng đừng gọi tôi là Giám đốc Từ nữa, cứ gọi là anh Từ. Cái gọi là không có lợi thì không dậy sớm nổi. Tôi đây cũng chỉ là có lợi thì mới nhào đầu vào mà.
– Sang năm chúng ta bắn tin ra ngoài, người ta sẽ chủ động tìm tới cửa. Nếu có người mua thích hợp thì chúng ta cũng sẽ chủ động đẩy mạnh tiêu thụ. Hơn ba trăm mẫu đất, nếu một người ăn không hết thì mở ra bên ngoài, cũng chẳng có vấn đề gì. Tôi đoán chừng một chút, có thể sẽ bán được bảy tám triệu đấy. Về phần tiền kiếm được, thì thanh toán cho ngân hàng trước. Giữa anh em chúng ta không cần vội.
Trương Thắng khom người nói:
– Tôi cũng nghĩ như vậy, Giám đốc Từ.
Nhìn thấy vẻ mặt giả giận của Giám đốc Từ, Trương Thắng cười, ngượng ngùng sửa lời;
– Anh Từ, chúng ta trừ ra cả vốn lẫn lãi ngân hàng thì số tiền còn dư lại là ngang nhau. Nhưng tôi hiện tại có ý khác.
Giám đốc Từ vừa nghe, tay cầm ly rượu bỗng nhiên nắm chắc. Chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón giữa hàn quang chợt lóe. Hai mắt của ông ta cũng lộ ra hiểm quang, nhưng Trương Thắng đang đắm chìm trong suy nghĩ, nên không chú ý tới biến hóa nhỏ này.
– Anh Từ, tôi có suy tính, sau khi trừ đi cả vốn lẫn lãi vay ngân hàng, anh có thể lấy lại tiền mà anh đã bỏ ra để mời khách. Anh có thể chi trả hay không thì đó là bản lĩnh của cá nhân anh, nhưng tôi không thể không coi nó là phí tổn được. Sau đó còn dư lại, anh lấy năm phần rưỡi, tôi lấy bốn phần rưỡi. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một chút tâm ý của tôi.
Giám đốc Từ vẻ mặt ngạc nhiên, ly rượu trong tay cũng ngưng lại trên không trung.
Trương Thắng nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của ông ta. Ông ta vẫn ngồi đằng kia, hơn nửa ngày mới nhấp nháy mắt, không dám tin hỏi:
– Cậu…cậu vừa mới nói gì? Năm phần rưỡi?
Trương Thắng nghiêm túc nói:
– Tôi nói, tiền kiếm được thì tôi lấy ít hơn.
Giám đốc Từ miệng khép lại. Ông ta chậm rãi giơ ly lên, hớp một ngụm rượu. rượu lọt vào trong dạ dày, cồn kích thích lên mặt, lập tức một mảnh ửng hồng. Lúc này ông ta mới lên tiếng:
– Chú em, ý có biết nửa phần đó cũng là bao nhiêu tiền không? Ít nhất mấy trăm ngàn đấy.
Trương Thắng trịnh trọng gật đầu:
– Tôi biết, nhưng tôi cũng biết rằng, tin tức là tôi có được, nhưng tiền thì tôi không thể không làm mà hưởng. Không có anh ra tiền, phía trước phía sau vận tác thì tôi cho dù chạy đến hộc máu mồm cũng không có được mười mẫu đất.
Giám đốc Từ cảm thấy thật sự bất ngờ. Hai người ban đầu nói phân chia tiền lời là 5:5. Hiện tại toàn bộ đất đều trên danh nghĩa Trương Thắng đứng mua. Nếu trong lòng hắn đen một chút, xé toang da mặt, tự động đem đất bán đi, thì mình cũng chẳng làm được việc gì.
Tuy nói có thể nghĩ ra biện pháp hướng hắn tạo áp lực để lấy đất về, nhưng dù sao cũng sẽ rất phiền toái. Cũng bởi vì tin tức này sau khi xác định rồi, ông ta mới khẩn cấp gọi Trương Thắng tới để xác nhận lợi ích phân chia, không nghĩ tới Trương Thắng lại chắp tay nhượng lại mấy trăm ngàn. Hơn nữa, hiện nay hắn vẫn là một gã công nhân thất nghiệp.
Trên đời này thật sự có người như thế sao?
Giám đốc Từ thật sự không thể tin nổi, nhưng ông ta đã hỏi thăm hai lần, nghe rất rành mạch, tuyệt không sai. Nhất thời ông ta cảm giác như mình đang nằm mơ.
– Chú em…
Giám đốc Từ mưa gió thấy cũng nhiều rồi. Vì lợi ích bất hòa mà anh lừa tôi, tôi lừa anh. Từ trước tới nay đều là ông ta cùng người khác tranh giành lợi ích. Đột nhiên gặp phải người như vậy, đem tiền hai tay dâng cho mình, ngược lại khiến ông ta không biết làm sao.
Trương Thắng cười, thẳng thắn nói:
– Anh Từ, tôi kỳ thật trong lòng đều hiểu được. Người vay chính là tôi, một khi tin tức không xác thực, người phải chịu ngồi tù cũng chính là tôi. Nhưng số tiền lời lớn đến như vậy, coi như là cái giá tôi đầu tư vào. Bằng không thì ai dám làm cùng với tôi chứ. Không có anh, tôi có muốn gánh trách nhiệm thì ngân hàng cũng không cho vay.
Từ Hải Sinh trầm mặc. Ông ta cũng chẳng phải người tốt lành gì. Nhiều năm lăn lộn trong xã hội, khiến cho lòng của ông ta được ma luyện đến vô tình. Nhưng lời nói thành khẩn của Trương Thắng, khiến cho bản chất vốn tà tâm của ông được dâng lên một dòng nước ấm. Vây bên cạnh ông có không ít người, nhưng có ai đối với ông được như vậy? Có thể đối mặt với tiền vàng mà không thấy lợi quên nghĩa?
Trương Thắng, thứ nhất chẳng có xuất thân danh giá, thứ hai thất nghiệp. Từ Hải Sinh cho dù chỉ mong kiếm lợi, nhưng kết giao bằng hữu vẫn thích những người như Trương Thắng.
Mọi người là như vậy. Mặc kệ mình vô liêm sỉ đến cỡ nào, nhưng bản thân lại chẳng muốn kết giao bằng hữu giống mình. Lời nói của Trương Thắng đã trực tiếp làm sống lại một loại cảm giác đã chết từ lâu trong ông ta.
Trương Thắng hiện tại cũng không có phát hiện vẻ biến hóa của Từ Hải Sinh. Hắn vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hắn cũng nhẹ nhàng hớp lấy một ngụm rượu, thưởng thức vị ngon của nó. Trước đó vài ngày, đi theo Giám đốc Từ nhậu nhẹt, hắn cũng đã có thói quen uống rượu tây.
Hắn bây giờ đối với Từ Hải Sinh vẫn có một cảm giác nói không ra lời. Tuy rằng, quan hệ giữa hai người chỉ là Từ Hải Sinh lợi dụng hắn, nhưng mình có được ngày hôm nay cũng là nhờ Từ Hải Sinh trợ giúp.
Nói không dễ nghe, nếu như không có Từ Hải Sinh, Trương Thắng hắn hiện tại có cái gì? Mặc kệ Từ Hải Sinh có chủ ý gì, nhưng nhờ có ông ta thì hắn mới có thể thành công.
Trương Thắng thành khẩn nói:
– Mấy ngày nay đi theo anh kết giao với các nhân vật, chạy tất cả những nha môn lớn nhỏ, đi theo anh học tập được cách đối nhân xử thế, trong lòng tôi được mở mang rất nhiều.
– Nếu dùng đạo đức quân tử mà đánh giá, khả năng anh sẽ cho rằng tôi bị điên. Nhưng trong lòng tôi lại không cho là vậy. Tôi chỉ là tiểu nhân vật, cả đời không có cơ hội để học hỏi những kiến thức này. Không phải là vấn đề hưởng thụ mà là có thể từ đó ngộ ra rất nhiều thứ. Đây chính là thu hoạch của tôi. Đơn giản mà nói, bởi nhờ có anh, tôi giống như con ếch được nhảy ra ngoài.
Giám đốc Từ yên lặng lắng nghe, con người tỏa sáng, dằn xuống một câu cảm thán tự đáy lòng. Lý trí đã bắt ông tỉnh táo lại. Ông ta hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu, rồi đi đến bên cạnh Trương Thắng, nặng nề mà vỗ vai của hắn, cười nói:
– Chú em, lần mua bán này, ngoài trừ tiền, tôi cũng gặt hái được rất nhiều thứ quý báu. Người như cậu, chơi rất được. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em tốt của Từ mỗ này.