Đọc truyện Nhật Lệ – Chương 91: Kết thúc
Nhật Lệ, ánh dương diễm lệ huy hoàng hay giọt nước mắt tuôn rơi ngày dài?
Tôi đang nằm trên con thuyền nhỏ lênh đênh giữa mặt biển êm dịu. Xung quanh rất trống trải, bốn bề đổ dài khoảng nước mênh mang hòa chung tiếng sóng vỗ khẽ khàng. Giữa tâm trí một mảnh tĩnh lặng dấy lên chút bất an mơ hồ. Đột nhiên có sinh vật lướt qua khiến tôi bất giác ngẩng đầu. Tầm mắt chuyển động theo cánh chim trắng muốt đang chao lượn. Nó lao vút vào khoảng không, gần như chạm phải luồng sáng mềm mại vắt ngang nền trời.
Đằng xa bỗng truyền đến tiếng nổ ầm ầm như núi đá sụp đổ. Cả người tôi co rúm lại, cảm nhận con thuyền đang chao đảo dữ dội. Tia sét bạc rạch giữa màn mây xám ngắt, kéo theo tiếng sấm rền rĩ rung chuyển không gian. Giữa quầng sáng lóe lên, tôi trông thấy cánh chim đang run rẩy vì sợ hãi. Nó bay loạng choạng như kẻ mất phương hướng. Đôi cánh dần rỉ máu, chẳng mấy chốc đã nhuộm toàn thân một màu đỏ loang lổ, nhức nhối.
Khoảnh khắc nó rơi xuống, tôi phát hiện con thuyền của mình đồng thời bị kéo bởi lực hút vô hình mạnh mẽ. Nước biển tràn vào khoang, chẳng bao lâu sau nhấn chìm tôi trong thứ chất lỏng mặn chát. Những nỗ lực vùng vẫy đều vô vọng. Luồng khí trôi đi theo cảm giác chết dần chết mòn. Một kẻ khao khát không tìm thấy đường sống, cũng như cánh chim hối hả không tìm thấy đường về.
Nếu là bóng tối, xin hãy để nó qua đi.
Nếu là giấc mộng, xin hãy giúp tôi tỉnh lại.
***
Ai đó vừa vén rèm bên cửa sổ khiến ánh nắng tràn vào, đậu trên mi mắt có phần chói chang. Tôi bừng tỉnh, lồng ngực phập phồng cùng tiếng thở hổn hển. Bóng người bên cạnh quay đầu, lộ ra khuôn mặt già nua quen thuộc. Chòm râu bạc trắng thả dài trên chiếc áo choàng màu cam điểm hoa văn sặc sỡ, bên trong là bộ đồ lụa tím sẫm viền chỉ vàng óng ánh. Đã lâu không gặp, thời trang của người đối diện vẫn quái đản như xưa.
Tôi kiềm chế cơn váng vất chống tay ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào thành giường bình tĩnh hỏi.
“Là ngài đã chết hay ta còn sống?”
Trịnh Hùng phủi vạt váo bước tới gần. Hàng lông mày sâu róm nhíu lại rồi dãn ra rất nhanh.
“Tình trạng hiện tại của ngươi có thể kết luận hoàn hảo trong bốn từ: “dở sống dở chết”. Chưa ngừng thở nhưng cũng chẳng tỉnh dậy. Thế nên ta chỉ có thể nói chuyện với ngươi qua tiềm thức.”
Hóa ra chúng tôi đang ở trong giấc mộng. Thảo nào cảm giác mệt mỏi hay đau đớn đều biến mất. Những cảnh tượng rời rạc trong quá khứ thình lình đổ về, cùng với máu đỏ nhuộm khắp bãi chiến trường tan hoang, mang màu sắc tang thương phủ đầy tâm trí. Tôi bất giác rùng mình lạnh lẽo, co chân lên, do dự cất lời.
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi? Quốc vương hiện tại là ai? Sói Tuyết còn sống không?”
Trịnh Hùng nghe tôi hỏi liên tiếp thì thong thả xòe mười ngón tay ra nhẩm tính.
“Ngươi đã hôn mê tầm bốn tháng. Quốc vương hiện tại vẫn là Quốc vương trước kia. Về phần Sói Tuyết, tình trạng của nó khá nguy kịch nên Nhật Vũ phải đưa nó lên Tuyết Sơn chữa trị với sự giúp đỡ của gia tộc Sói Bạc, đồng thời đấy cũng là môi trường tốt nhất cho nó phục hồi. Rất có thể chúng ta không bao giờ được gặp nó nữa.”
Câu trả lời vô cùng trực tiếp, dễ hiểu lại khiến trái tim tôi run rẩy từng hồi. Hai mắt nhìn thẳng vào Trịnh Hùng không dám chớp, im lặng hồi lâu mới thận trọng xác nhận.
“Ngài nói… Nhật Vũ vẫn còn sống? Nhưng tận mắt ta đã trông thấy hắn chết dưới tay Quỷ vương. Thân xác bất động, linh lực tiêu tan.”
“Cái xác ngươi trông thấy chỉ là “ảnh” mà hắn tạo nên qua thuật Phân thân.” Trịnh Hùng ung dung giải thích. “Đây là biệt năng của hắn, đồng thời là bí mật hắn chủ tâm che giấu suốt bấy lâu nay, kể cả với người thân cận nhất. Tất cả đều biết hắn có linh lực vượt trội, cũng đoán được hắn có biệt năng, lại chẳng ai biết rõ biệt năng của hắn là gì.”
Tôi nghe xong thì sững sờ giây lát. Trên thực tế, Phân thân là một trong những thuật pháp khó và phức tạp nhất. Ngay cả với người sở hữu linh lực cực mạnh cùng pháp lực cao cũng chỉ duy trì được bản sao của mình trong khoảng thời gian ngắn, càng không thể điều khiển nó chuyển động linh hoạt như người thật. Nhưng nếu Phân thân là biệt năng của một người thì việc sử dụng dễ dàng hơn nhiều. Không nghĩ đến, Nhật Vũ vất vả rèn luyện trăm năm đã có thể tạo nên bản sao hoàn hảo y hệt chủ nhân và chịu sự chi phối nhuần nhuyễn của trí não, thậm chí còn đưa được một phần linh lực vào nó.
Trịnh Hùng thấy tôi ngơ ngác không đáp thì điềm nhiên nói thêm.
“Năng lực đặc biệt này xem như thần hộ mệnh của hắn, giúp hắn “kim thiền thoát xác” không ít lần. Biết bao kẻ ám sát tưởng rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, lại chẳng thể ngờ, kẻ mình giết được chẳng qua chỉ là cái bóng quá đỗi hoàn mỹ đánh lừa thị giác. Trong trận chiến với Quỷ vương cũng vậy. Nhật Vũ cố tình nguỵ tạo cái chết giả nhằm đánh lạc hướng Quỷ vương, nhân lúc ông ta không phòng bị thì tung ra sát chiêu. Hắn gần như đã phải thực hiện bốn phép thuật đồng thời, bao gồm: Phân thân, Tàng hình, Dịch chuyển và kiếm thuật Hợp Viên. Kỹ năng phức tạp đòi hỏi thần kinh thép và huy động mức linh lực tối đa trong cơ thể. Lúc đâm được Quỷ vương, hắn cũng đồng thời cạn kiệt sức lực, rơi vào trạng thái bất tỉnh. Chính Huyết ngọc trong người đã cứu hắn một mạng. Nó tỏa ra nguồn năng lượng thuần khiết bảo hộ linh hồn và thân thể, giúp hắn níu giữ luồng sinh khí cuối cùng.”
“Có lẽ đây chính là số mệnh của hắn.” Tôi cảm thán, bất giác nở nụ cười vui mừng. “Mệnh đế vương buộc hắn dấn thân vào con đường chết chóc, nhưng cũng giành lại hắn từ tay Tử thần. Trách nhiệm trên vai vẫn chưa thể buông bỏ.” Kế tiếp nụ cười nhạt đi. “Còn ta thì sao? Người kịp thời xuất hiện giúp ta ngăn chặn phản phệ ấy là ai?”
Mi mắt Trịnh Hùng giật giật, ngập ngừng thốt ra cái tên của người vốn đã nằm trong quan tài từ lâu.
“Trần… Nam.”
Tôi nhướng mày nói với giọng giễu cợt. “Vở kịch dù chân thật đến mấy cũng nên đến thời điểm hạ màn. Người tự xưng là Trần Nam, không phải Trần Nam thực sự. Người tự xưng là Trịnh Hùng, không phải Trịnh Hùng thực sự. Người tự xưng là Lam Hương, cũng chẳng biết có phải Lam Hương thực sự hay không. Trước đây, ta một mực tin tưởng lời nói của ba người chưa từng hoài nghi, lại chẳng thể ngờ, mỗi người đảm nhận một vai diễn phối hợp ăn ý với nhau, lừa gạt ta không chút sơ hở. Ngay cả Quốc vương, Thân vương hay Quỷ vương cũng đều bị các người theo dõi, tính toán từng đường đi nước bước cặn kẽ. Hội Liên minh Phép thuật, năng lực quả nhiên sâu xa, khó lường.”
Trịnh Hùng chăm chú nhìn tôi, sắc mặt biến đổi về vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
“Người thi thoảng thông minh đột xuất như ngươi, nếu không biết quản lý tốt cái miệng của mình thì rất dễ làm hại cái thân đấy. Giả ngu là một kỹ năng sinh tồn thiết yếu. Hội Liên minh Phép thuật không phải thứ ngươi có thể bàn luận mọi lúc mọi nơi.”
Tôi nhún vai ra vẻ bất cần. “Ta chỉ bàn luận với ngài, vì ta tin tưởng ngài. Hy vọng ngài có thể cho một kẻ dở sống dở chết như ta ân huệ biết được sự thật.”
Trịnh Hùng thở dài chép miệng, thoáng chốc vẻ nghiêm nghị rớt khỏi khuôn mặt nhanh như khi đến.
“Haizz! Làm người tốt như ta thật chẳng dễ dàng gì. Nói đi! Nể tình ngươi là học trò, ta sẽ giúp ngươi giải đáp một số thắc mắc.”
Tôi rùng mình một cái mới vội vàng đưa ra nghi vấn. “Người mạo nhận cái tên Trần Nam, thực tế là nhà tiên tri Trịnh Hùng đúng không? Còn Trần Nam thật sự đã chết từ lâu? Ngoài ra, thân phận Quận chúa của ta là thật hay giả?”
Người đối diện gật đầu mấy cái, thẳng thắn đáp. “Ngươi quả thực là Quận chúa. Mẹ ngươi, hay chính là Quân hậu trước kia, từng có một người học trò tên Trần Nam. Hắn đã chết ngay sau cái chết của mẹ ngươi, hai người đều bị phép thuật phản phệ. Vì gia đình ngươi sống biệt lập nên rất nhiều chuyện nội bộ được che giấu khỏi con mắt người ngoài. Về sau, Trịnh Hùng lấy thân phận này xuất hiện trước mặt ngươi lần đầu tiên.”
“Theo lời ông ấy từng nói, cả Lam Hương và Trần Nam đều là học trò của mẹ ta?”
“Không. Lam Hương là học trò của Trịnh Hùng.”
Tôi nhíu mày, vậy thì việc nàng ở cùng gia đình tôi một thời gian rồi rời đi do mâu thuẫn là bịa đặt. Người mà tôi hết lòng tin tưởng, hóa ra ngay từ đầu đã phác họa trước mắt tôi một bức tranh giả dối.
Người đối diện thấy vẻ mặt tôi chùng xuống thì ném ra ánh nhìn thương hại.
“Những gì hắn nói với ngươi, nửa thật nửa giả. Hắn dùng lời nói dối để ngụy trang sự thật, và dùng lời nói thật để che đậy sự dối trá.”
Tôi ngẩng đầu, thản nhiên hỏi tiếp. “Vậy ngài thì sao? Trịnh Hùng mạo nhận cái tên Trần Nam, còn ngài mạo nhận cái tên Trịnh Hùng. Nhưng thật ra ngài là ai?”
“Ta ư?” Khuôn mặt nhăn nheo tủm tỉm cười đắc ý. “Ta là một bí mật không thể bật mí. Dẫu sao cũng mượn tạm cái tên Trịnh Hùng xài mấy trăm năm rồi. Ngươi cứ xem như ta là Trịnh Hùng. Nhóc con đừng nên quá tham lam. Phải biết điều gì có thể hỏi, điều gì không.”
Tôi ngoan ngoãn vâng lời, thức thời chuyển chủ đề. “Trịnh Hùng không phải Trần Nam, nhưng tại sao đem đến cho ta cảm giác quen thuộc vốn không nên có ở người xa lạ?”
“Vì bản chất các ngươi đã quen biết từ lâu. Hồi bé ngươi từng gặp hắn vài lần. Giữa hai người còn tồn tại mối quan hệ huyết thống mà ta không tiện nói rõ. Chỉ có điều, sau khi hắn vào Hội thì phải rũ bỏ rất nhiều thứ, mối quan hệ kia cũng coi như không tồn tại.”
Tôi cụp mắt trầm ngâm suy nghĩ. Cảm xúc đối với nhà tiên tri nổi tiếng kia thật phức tạp. Trịnh Hùng giống như Lam Hương, lợi dụng tôi rồi lại bảo vệ, bảo vệ rồi lại lợi dụng, kết hợp với người thầy Trịnh Hùng giả mạo trước mặt. Ban đầu bọn họ tiếp cận tôi, chắc hẳn vì đã tiên tri được điều gì đó trong tương lai, từng bước lừa gạt biến tôi thành con tốt trong ván cờ đồ sộ. Tưởng chừng là kẻ ngoài cuộc, lại âm thầm thao túng hết thảy. Không trực tiếp can thiệp nhưng có thể gián tiếp thúc đẩy mọi bước ngoặt quan trọng, khống chế sự việc đi tới kết cục theo ý muốn. Bên cạnh khả năng diễn xuất thượng thừa thì còn phải kể đến một yếu tố quan trọng khác.
“Thật ra biệt năng của ngài không chỉ là thuật Đọc tâm đúng không? Ngài không xem được toàn bộ ký ức như ta, nhưng ngài có thể thay đổi nó. Tựa một dạng thôi miên đỉnh cao. Ngài có thể khiến người ta tin vào một số điều, đồng thời phong ấn những phần ký ức khác. Hay nói đơn giản hơn, ngài có thể thêm bớt, định hình ký ức, thay đổi nhận thức của một người. Ngài luôn nói biệt năng của ta rất kỳ diệu, trên thực tế biệt năng của ngài còn lợi hại hơn gấp mấy lần.”
Trịnh Giả Mạo nghe tôi trình bày phán đoán thì mỉm cười đầy hàm ý.
“Biệt năng của chúng ta khác nhau, vốn dĩ không cần so sánh. Dạng năng lực ngươi vừa mô tả gọi là Thôi miên ký ức. Ta có thể gieo vào đầu nạn nhân một vài ý nghĩ, cùng lúc lấy đi một vài ý nghĩ khác. Ta có thể khiến kẻ khác tin tưởng mấy điều vô thực, đồng thời phong ấn một phần hồi ức còn lại. Đương nhiên, với những người có biệt năng thuộc cùng Hệ phép thuật như ngươi thì khó khăn hơn nhiều.”
Tôi cười hiền lành đáp trả. “Đáng tiếc, khó khăn ấy sẽ chẳng tồn tại trong điều kiện linh lực của ta chưa bộc lộ như trước kia, hoặc suy yếu tới mức cạn kiệt như hiện nay.”
Nụ cười trên môi Trịnh Giả Mạo mỗi lúc một sâu. Tôi càng có thể khẳng định, việc mình mất trí nhớ khi trở về thế giới này không phải do linh hồn bất ổn, mà là bị lão phong ấn ký ức.
“Với năng lực của các ngài, nhất định có thể ngăn cản việc Quỷ vương tái sinh. Nhưng tại sao các ngài không những không cản trở mà còn thúc đẩy cho nó diễn ra thuận lợi hơn?”
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên, Nhật Huy đã chết trước mặt mình như thế nào, bởi phép Hợp thể do chính tay Trịnh Hùng thực hiện.
Trịnh Giả Mạo lờ đi sự phẫn nộ trong giọng nói của tôi, hất cằm hỏi ngược lại.
“Ngươi nghĩ, ngoại trừ Quỷ vương thì ai là người duy nhất có khả năng tìm ra cách hóa giải Tịch thuật?”
Tôi nhất thời sững sờ.
“Ngài muốn nói đến… biệt năng của ta?”
“Đúng vậy. Bọn ta có thể đoán được kẻ sẽ trở thành Quỷ vương, thậm chí giết hắn đúng thời điểm, nhưng lại không biết cách giải trừ Tịch thuật triệt để.”
“Thế nên ngài để mặc mọi chuyện diễn ra, mặc cho những linh hồn vô tội bị sát hại, chỉ để đánh cược rằng ta sẽ tìm ra sự thật?”
Lão nhướng mày. “Một lần mạo hiểm đem đến kết cục mỹ mãn, chẳng phải rất đáng giá sao? Nhờ có ngươi, ta biết thêm nhiều thông tin quý giá, đồng thời từng bước lật mở chuỗi bí mật bị thời gian vùi lấp. Thật không uổng công ta giúp ngươi hoàn thiện phép Xuyên thấu. Sau này Tịch thuật sẽ trở thành công trình nghiên cứu vĩ đại khiến ta hãnh diện. Bao nhiêu bí ẩn xoay quanh cùng bài toán hóa giải, rốt cuộc cũng được làm sáng tỏ.”
Tôi nghe giọng mình càng lúc càng trở nên lạnh nhạt. “Thì ra trong mắt ngài, những gì vừa trải qua không phải tai họa hay kiếp nạn mà chỉ là một ván bài quy mô lớn, một cuộc thử nghiệm để ngài dùng con mắt lãnh đạm đứng bên rìa quan sát. Tất cả đều là công cụ giúp ngài nghiên cứu Tịch thuật và hiểu sâu về nó. Thế nên, trước mọi diễn biến xảy đến vẫn không mất đi vẻ thờ ơ. Ngay cả ta, hay biệt năng của ta cũng chẳng ngoại lệ.”
Chỉ là một công cụ mà thôi.
Rốt cuộc tôi đã hiểu, thế nào là nhà khoa học không có trái tim, không có nhân tính.
Lão chẳng tỏ vẻ khó chịu trước giọng điệu lên án của tôi, trái lại còn thản nhiên thừa nhận.
“Không sai. Bọn ta đã lợi dụng rất nhiều người cho mục đích nghiên cứu, cũng để mặc Quỷ vương hoành hành, sát hại kẻ vô tội. Nhưng giá trị đổi lại là cách thức phá bỏ một loại phép hung tàn, để Tịch thuật trong tương lai không còn là cơn ác mộng uy hiếp. Đó là ý nghĩa của cuộc thí nghiệm lần này. Dùng một nhóm người hy sinh đổi về yên bình của một nhóm người khác. Dùng quá khứ suy tàn đổi lấy tương lai rực rỡ, dùng đau thương ngắn hạn đổi lấy an nhiên lâu dài. Rất nhiều việc có tính chất hai mặt, chẳng thể rạch ròi phân định kẻ đúng người sai. Đa phần chỉ là khác biệt về quan điểm và lợi ích mà thôi.”
Tôi khoanh tay trước ngực trầm ngâm suy ngẫm hồi lâu, cảm thấy không cần thiết tiếp tục thảo luận chủ đề này, bèn hỏi. “Trịnh Hùng hiện đang ở đâu? Ta có thể gặp ông ấy không?”
Trịnh Giả Mạo chép miệng lắc đầu.
“Kẻ hành tung bất định như hắn, không phải đối tượng ngươi muốn gặp là có thể gặp. Giờ này, chắc hắn đang ở Nguyệt Hà quốc làm mấy chuyện lén lút, trái lương tâm. Kinh đô Minh thành của Nguyệt Hà sắp tới hẳn sẽ rất náo nhiệt, ta phải mau chóng sang đấy góp vui.” Nói đến đây, tròng mắt mơ màng của lão chợt lóe sáng. “Trộm tiết lộ cho ngươi biết, Trịnh Hùng thật ra là một tên biến thái chuyên nhúng tay sắp đặt số phận kẻ khác, còn coi đó là phương thức đặc biệt thử thách năng lực tiên tri của mình.”
“Nói vậy, ngài cũng chẳng kém phần biến thái. Một nhà tiên tri thích thao túng vận mệnh làm bạn với một học giả thích thay đổi ký ức. Hai người các ngài quả là trời sinh một đôi, biến thái có đồng bọn.” Tôi ngừng lại giây lát, đột nhiên nghĩ ra vấn đề quan trọng. “Ngài thoải mái tiết lộ nhiều bí mật như thế vì định trước ta sẽ chết đúng không?”
Lão hếch mũi ném sang ánh nhìn khinh bỉ. “Giờ ngươi mới phát hiện à? Làm người không có tinh thần cảnh giác, đợi đến lúc chết cũng chẳng có chỗ chôn.” Vừa nói tay vừa vuốt vuốt chòm râu dài theo thói quen. “Nhưng người nhân đạo như ta có thể miễn cưỡng giúp ngươi mở ra một con đường sống. Trong Hội có vị trí tình báo còn trống rất phù hợp với biệt năng của ngươi. Ngươi có thể cân nhắc lời mời gia nhập.”
Tôi ngạc nhiên, thế rồi không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn. Vì tôi chưa biết được lợi ích cụ thể, nhưng rất rõ thứ phải từ bỏ khi trở thành thành viên của Hội.
“Xin lỗi ngài. Ta từ chối.”
Lão không tỏ vẻ ngoài dự đoán, chỉ bình thản gật đầu. “Quyết định rất nhanh, giống hệt thằng nhóc kia. Chỉ hy vọng về sau ngươi không hối hận. Ta còn hứng thú với biệt năng của ngươi nên sẽ không để ngươi chết lúc này. Có điều, muốn sống cũng phải bỏ ra một cái giá tương ứng.”
Tôi hiểu lão đang ám chỉ điều gì. Kẻ có thể giữ bí mật, ngoại trừ người chết thì còn một loại người.
“Tùy ngài quyết định.” Tôi nói với vẻ chấp thuận. Lúc thấy bóng lão xoay người rời đi, vô thức gọi ra miệng.
“Thầy Trịnh!”
Lão ngoảnh mặt nhìn sang. Tôi siết chặt tấm chăn trên người, ngập ngừng thêm vào. “Đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là thầy.”
Lão tùy ý gật đầu một cái rồi bước thẳng về phía trước. Bóng áo choàng dần nhòe đi, chầm chậm tan vào màn sương mờ đục.
Chẳng mấy chốc, khung cảnh xung quanh đã trở nên bồng bềnh, hư ảo. Vô số ý niệm chạy qua khiến đầu óc tôi hỗn loạn. Những hình ảnh luân phiên xuất hiện trong trí não, tựa cuốn phim quay chậm đang tua ngược thời gian. Tôi nhắm chặt mắt, cảm giác như người lữ hành lang thang trong tiềm thức của chính mình.
Thế rồi đột ngột ngừng lại. Tất cả mọi thứ biến mất, trả về một mảnh hoang hoải trống rỗng. Tôi phát hiện thứ gì đó rất trân quý vừa rời bỏ cơ thể.
Bóng tối lần nữa bao trùm.
***
Ngày tháng yên ả trôi qua, hửng đông vẫn đều đặn hé sáng trên bầu trời Nhật Lệ. Mặt trời vén màn mây ló dạng, mang ánh nắng rực rỡ sưởi ấm tòa lâu đài cổ kính. Điện Minh Khuê nằm an tĩnh trong Phượng Nghi đài, vì ít người qua lại nên hơi trống trải. Mỗi hầu gái bước vào đều cẩn trọng nhón chân khẽ khàng, chỉ sợ kinh động đến nhân vật cao quý thường xuyên xuất hiện bên trong.
Nghe nói, người ấy ngồi liên tục hàng giờ mỗi ngày tựa pho tượng cô độc.
Giữa không gian lặng ngắt như tờ, chợt vang lên tiếng thủy tinh rơi vỡ chọc thủng phông nền yên ắng vốn có. Thứ thanh âm chói tai kéo tôi ra khỏi giấc mộng dài bất tận. Ngay lập tức cơn đau truyền tới, cảm giác khắp cơ thể đều uể oải, rã rời. Tôi nhíu mày theo phản xạ rồi từ từ mở mắt, mông lung nhìn sang bóng người lạ lẫm ngồi bên giường.
Người đó cũng đang nhìn tôi. Đôi mắt sáng ngời nổi bật trên khuôn mặt nhợt nhạt có phần tiều tụy, bên trong hiện rõ vẻ mừng rỡ pha lẫn kinh ngạc. Dường như quá xúc động hoặc không dám tin nên hồi lâu mãi chẳng mở lời.
Trí óc tôi cố lục tìm ký ức về người đàn ông này. Tầm mắt chuyển từ áo bào viền tơ vàng sang đôi tay đang nắm chặt tay mình, lại ngẩng lên đối diện khuôn mặt xa lạ lần nữa. Tôi vô thức rụt tay về, ngờ vực hỏi.
“Ngươi là ai?”
Tức thì nụ cười trên môi người đàn ông nhạt đi. Niềm vui trong đáy mắt thay bằng vẻ bối rối, khó hiểu.
Giọng nói trầm ấm vang lên. “Nàng đang đùa ta đúng không?”
Tôi nhíu mày khẽ đặt tay lên bụng, quyết định giữ im lặng. Người đàn ông chằm chằm quan sát hồi lâu mới xác nhận thái độ kỳ quặc của tôi không phải giả. Nét mặt dần trở nên phức tạp, bước ra ngoài lệnh cho hầu gái canh giữ bên cửa đi tìm y sư. Bấy giờ tôi mới tò mò ngắm nhìn căn phòng mình đang ở. Những đồ vật quý giá cùng lối bày trí hoa lệ khiến nội tâm ngỡ ngàng xen lẫn bất an. Tay chống xuống giường định ngồi dậy, lại thấy thân thể yếu ớt như mất hết sức lực, chỉ đành phó mặc nằm yên tư thế cũ.
Vị y sư xuất hiện nhanh hơn dự đoán, trước tiên cúi đầu hành lễ với người đàn ông kia rồi mới tiến gần, thành thục giúp tôi kiểm tra sức khỏe. Kế tiếp ông ta nói một tràng dài đầy thuật ngữ y học khó hiểu. Tôi chăm chú lắng nghe hồi lâu thì rút ra hai điểm quan trọng nhất.
Đầu tiên, ông ta gọi người đàn ông đang đứng bên giường là Quốc vương.
Thứ hai, ông ta nói tôi bị phản phệ nghiêm trọng, dẫn đến tổn thương não bộ và mất đi một phần lớn ký ức. Tình trạng này có thể kéo dài nhất thời hoặc vĩnh viễn.
Kết luận trên khiến tôi rất hoài nghi, bởi tôi cảm thấy mình không hề lãng quên điều gì, ngay cả chuyện trốn nhà đi chơi hồi nhỏ cũng có thể thuật lại rành mạch. Thế là tôi thẳng thắn phản bác chẩn đoán của y sư. Đang lúc hai bên tranh luận hăng hái, vị Quốc vương vốn trầm mặc nãy giờ đột ngột xen vào.
“Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?”
Sau khi biết thân phận của người đối diện, thái độ của tôi tự giác trở nên cung kính hơn.
“Thưa ngài, thần nữ hai mươi tuổi.”
Có điều, vẻ cung kính ấy khiến sắc mặt Quốc vương thêm ảm đạm.
Ngài bình thản nói. “Hai mươi tuổi, là thời điểm nàng thức tỉnh sau mấy chục năm hôn mê sâu. Hiện giờ nàng đã hai mươi ba tuổi.”
Những lời vừa rồi khiến tôi ngẩn ra chốc lát, gần như không thể tin nổi.
“Tức là hồi ức của thần chỉ dừng lại ở tuổi hai mươi, còn thân thể trên thực tế đã hai mươi ba tuổi? Phần ký ức mất đi chính là ba năm vừa qua?”
Quốc vương trầm ngâm nhìn tôi một lúc mới tiếp lời. “Cũng chính là khoảng thời gian chúng ta quen nhau.”
Tôi trợn tròn mắt, nhất thời chẳng biết đối đáp ra sao. Trong lúc ngơ ngẩn cúi đầu suy nghĩ, Quốc vương cùng y sư đã dịch chuyển ra khỏi phòng, chỉ còn tiếng trao đổi loáng thoáng vọng lại từ hành lang.
Mấy hôm kế tiếp, tôi vinh dự trở thành bệnh nhân duy nhất ở Phượng Nghi đài, tiếp nhận sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của Quốc vương. Ngài thường xuyên ghé thăm, thi thoảng kể cho tôi nghe mấy chuyện trong quá khứ. Dáng vẻ đối đãi ân cần này, không biết do tôi là bạn học chung thầy hay vì nể mặt cha tôi – Thượng quân tiền nhiệm. Chỉ biết ngài mang đến cho tôi cảm giác khá mâu thuẫn, nửa kính sợ, nửa gần gũi, nửa e ngại, nửa tự nhiên. Tựa hồ một khuôn mặt xa lạ, một giọng nói xa lạ, nhưng lại đem đến cảm giác tổng thể không hề xa lạ.
Mỗi lần gặp tôi đều nghiêm chỉnh cúi người hành lễ với ngài. Khi ấy ánh mắt ngài nhìn tôi rất phức tạp, dường như là hoang mang, xen chút rầu rĩ cùng thất vọng.
Ngài nói, tôi còn nợ ngài một lời hứa quan trọng. Nhưng đến thời điểm thích hợp mới có thể tiết lộ lời hứa ấy là gì.
Thân thể của tôi bình phục tương đối nhanh, không còn bị mấy cơn đau âm ỉ hành hạ và nguồn linh lực yếu ớt cũng dần trở nên ổn định. Tôi nghĩ, đã tới lúc rời khỏi lâu đài.
Ngón tay vô thức miết nhẹ lớp chăn mềm mịn thêu hoa Tinh tú cầu trắng muốt. Qua đêm nay, tôi sẽ phải nói lời tạm biệt với chiếc giường sang trọng không thuộc về mình, tạm biệt cung điện lộng lẫy chẳng liên quan. Sự việc đương nhiên sẽ xảy ra, không hiểu sao lại lưu trong lòng chút cảm giác vương vấn.
Dạ minh châu bị che hết ánh sáng trả về căn phòng mờ mờ tối. Mùi tinh dầu dịu ngọt chậm rãi đưa tôi vào giấc ngủ sâu, cả cơ thể lẫn trí óc đều buông lỏng. Thế rồi giấc mộng ngắn ngủi tìm đến, không có hình ảnh rõ ràng, chỉ cảm nhận đôi môi bị thứ gì đó mềm mại chạm lên, lưu luyến quấn quýt một hồi. Mơ màng nghe thấy giọng nói phảng phất vọng tới từ vùng không gian xa xôi khác.
“Không cần quá khứ của nàng có ta, chỉ cần hiện tại và tương lai của ta có nàng.”
Sau đó là tiếng thở dài khe khẽ. Xung quanh bỗng trở nên thật ấm áp. Hơi ấm ấy dịu dàng vỗ về tôi trong giấc ngủ an lành.
Buổi sáng hôm sau đón chào bằng cơn mưa bụi dày đặc. Hơi nước ẩm ướt phủ kín nền trời âm u, khiến khung cảnh phía trước nhạt nhòa tựa ảo ảnh. Tôi bần thần ngó qua ô cửa, trông thấy bóng lưng khoác áo choàng vàng đứng bất động dưới mái hiên. Gió mạnh từng đợt thổi vạt áo dài bay phấp phới, mang theo những hạt mưa li ti lấm tấm đọng trên tóc và vai áo ngài. Dưới ánh sáng mờ nhạt, chúng long lanh trong suốt như sương sớm. Khung cảnh mang đến cảm giác lạnh lẽo, thê lương khó diễn tả. Không biết do màn mưa giăng mỏng kia hay bởi bóng người yên lặng đứng trong mưa.
Tôi cân nhắc giây lát rồi quyết định ra khỏi giường, mặc trang phục chỉnh tề, khoác thêm áo choàng mỏng bước ra ngoài. Mưa bay theo gió lất phất chạm vào gò má nghe lành lạnh. Tôi khẽ rùng mình, vô thức siết chặt vạt áo đồng thời nhún người hành lễ. Quốc vương nghiêng đầu nhìn sang, thân hình hơi dịch chuyển sang trái vừa vặn giúp tôi chắn gió. Mưa cùng hơi lạnh bị ngăn cản sau lưng ngài.
Tầm mắt tôi dừng trên nền gạch sáng bóng, không dám ngẩng lên. Cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong trí óc, tôi dùng lời lẽ khiêm nhường và thái độ chân thành nhất để bày tỏ lòng biết ơn cho sự chăm sóc chu đáo thời gian qua, đồng thời nói lên nguyện vọng muốn rời khỏi đây. Những tưởng Quốc vương sẽ dễ dàng đồng ý, nào ngờ ngài đăm chiêu nhìn sâu vào mắt tôi trầm mặc thật lâu, sau đó hơi mỉm cười, dùng ngữ điệu nửa đùa nửa thật thốt lên câu nói khiến tôi ngỡ ngàng.
“Sinh cho ta một người kế vị, ta sẽ để nàng đi.”