Đọc truyện Nhật Lệ – Chương 22
Gió nhè nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm dễ chịu. Tôi gục đầu xuống bàn, khép hờ mi mắt, bất chợt nghĩ về chuyện xảy ra trong đêm Thanh Hằng. Tôi chỉ nhớ mình bị loài chim hút máu tấn công, tiếp đến ngất xỉu vì mất máu, tỉnh dậy thấy cơ thể hoàn toàn lành lặn nằm trên bãi có dưới bụi cây. Hẳn có ai đó đã cứu tôi và chữa thương một cách hoàn hảo. Nếu không bởi những dấu vết thay đổi trên trang phục, tôi còn tưởng rằng mình vừa thiếp đi và sự việc trải qua chỉ là một giấc mơ, ngay cả đau đớn cũng biến mất.
Khi trở lại phòng tiệc mọi người đã ra về gần hết. Lâm Khánh vừa trông thấy tôi liền hấp tấp chạy tới, sốt sắng hỏi. “Ngươi đi đâu thế? Ta tìm ngươi suốt cả buổi tối, chỉ sợ ngươi lạc đường hay vướng phải rắc rối với ai đó.”
Bộ dáng lo âu của hắn khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, nhưng không thể không dùng lời nói dối để giải thích cho sự biến mất vô cớ của mình. Hắn an tâm khi thấy tôi bình yên vô sự nên chẳng thắc mắc thêm, chỉ niệm chú gọi Phương điểu đưa tôi về nhà. Đến nay tôi vẫn tiếp tục suy đoán về nhân vật bí ẩn kia. Tôi quen biết không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người, trong đó Lam Hương từng cứu tôi một lần. Nhưng chẳng hiểu sao lần này tôi có cảm giác không phải là nàng.
Sói Tuyết ngọ nguậy trên mép túi rồi nhảy phốc xuống đất. Hồi sáng, để tiện cho việc di chuyển trên Phương điểu, nó đã tự thu mình nhỏ xíu và bây giờ mới trở về hình dáng ban đầu. Tôi tưởng nó muốn chạy ra ngoài chơi, nào ngờ nó lười nhác chui vào gầm bàn rồi nằm ườn trong đấy. Tôi chống tay ngồi thẳng dậy. Gió hiu hiu mát rượi chẳng nỡ vào nhà. Hiện tại chỉ có tôi và lão Trịnh lẻ loi giữa khu rừng già. Học trò của lão, hay chính là đàn anh của tôi rời đi mấy hôm chưa thấy quay lại. Tôi rất hiếu kì về hắn, hiếm có ai được lão Trịnh nhắc tới với giọng điệu tự hào và khen ngợi nhiều như vậy, đồng thời cũng khiến tôi chịu áp lực không nhỏ khi mà trình độ hai bên quá chênh lệch.
Chợt linh cảm được sự thay đổi, tôi vô thức ngoảnh mặt ra phía cổng, bắt gặp bóng người đang lững thững tiến vào. Chiếc áo choàng biến hắn thành một khối đen thù lù di chuyển qua các bụi cây. Chờ hắn đến gần, tôi mới thấy rõ khuôn mặt ẩn dưới lớp mũ trùm thông qua tia sáng hắt ra từ phòng khách, ngay lập tức có ý nghĩ chạy qua đầu “Oan gia ngõ hẹp”. Tên áo đen cũng hơi ngạc nhiên khi trông thấy tôi. Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau cho tới lúc lão Trịnh xuất hiện, hẳn là lão đã để ý kết giới có người xâm nhập.
“Con về sớm hơn ta tưởng.” Giọng lão niềm nở. Chúng tôi đồng loạt hướng về lão vẻ dò hỏi. Lão vui vẻ quay sang tôi giới thiệu. “Đây là Nhật Vũ, học trò thứ hai của ta.” Lại nói với tên áo đen. “Đây là Diệp Linh, người ta mới thu nhận. Kể từ hôm nay Diệp Linh sẽ trở thành đàn em của con. Hãy đối xử tốt với con bé.”
Miệng tôi lúc này có thể nhét vừa một quả trứng, đột nhiên nhớ ra câu “Ghét của nào trời trao của ấy”, càng nghĩ càng thấy đúng. Lòng tự hỏi, kiểu nghiệt duyên gì đã đưa chúng tôi lần nữa hội tụ?
Người lạ quen thuộc dùng ánh nhìn khinh khỉnh đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Miệng hắn nhếch lên nhưng đáy mắt lạnh tanh, vẻ khó chịu không che giấu. “Thầy Trịnh, từ bao giờ tiêu chuẩn của thầy lại hạ thấp đến thế?”
Tôi ước gì có thể lườm hắn cháy mặt. May thay lão Trịnh lên tiếng bênh vực. “Đừng xem thường Diệp Linh. Biệt năng của nó cả đời này con cũng không tu luyện được.”
Điều lão nói khiến tôi rất hả hê còn Nhật Vũ thì nhướn mày. Trước vẻ băn khoăn mà lười hỏi của hắn, lão đành thêm vào. “Đó là thuật Đọc tâm. Trên khắp vương quốc, Diệp Linh là người thứ hai ta biết cũng sở hữu thuật ấy.”
Người đầu tiên đương nhiên là chính lão. Đọc tâm giống với Tiên tri và một số loại phép đặc biệt khác, không có phương thức tu luyện, do vậy số người sở hữu cực kì ít. Nó giúp tôi “nghe” được suy nghĩ của những người xung quanh trong phạm vi gần nhất định. Tôi đoán, lần đầu bộc phát là lúc bị ám sát khi cùng Thu Thủy đến khu chế thuốc. Không phải tình cờ mà tôi tránh được các đòn tấn công liên tiếp. Sự thực là tôi biết trước ý định ra tay của tên áo đen để kịp thời đối phó, mặc dù có phần ngẫu nhiên. Rồi lần đi mua pháp khí bị ngất do quá nhiều suy nghĩ đồng thời lọt vào đầu, khi mà tôi chưa biết cách kiểm soát năng lực của mình.
Nhật Vũ chiếu sang tôi ánh mắt phức tạp. Hắn cao hơn tôi một cái đầu nên mỗi khi tôi muốn đối diện đều phải ngửa cổ trong tư thế ngước nhìn, rất không thoải mái. Sói Tuyết từ dưới gầm bàn lò dò chui ra hóng chuyện. Nó ném cho Nhật Vũ vẻ mặt không chút thiện cảm rồi chạy tới bên tôi, biểu thị lập trường phe đồng minh chống lại phe đối địch.
Lão Trịnh nhanh chóng bị màu mắt tím của nó hấp dẫn, ngồi xổm xuống săm soi. “Đây là loài sói nào? Trông lạ quá!”
Tôi thành thật một cách ngượng nghịu. “Con cũng không biết.”
Nhật Vũ cúi đầu ra chiều cân nhắc, nửa muốn nói nửa không. Mãi sau hắn mới lên tiếng giải đáp. “Nó là Sói Bạc.”
Cái tên ngắn gọn khiến lão Trịnh kinh ngạc đứng phắt dậy, kích động tới mức chòm râu rung rung, giọng nói run run. “Linh… Linh thú?”
Nhật Vũ gật đầu chắc nịch.
“Sao có thể.” Lão thì thào. “Linh thú sao có thể xuất hiện ở nơi này?”
Ánh mắt đang xoáy chặt vào Sói Tuyết miễn cưỡng chuyển sang tôi. Tôi đành thuật lại chuyện tình cờ gặp Sói Tuyết trong rừng thủy trúc, nhân tiện kể thêm mấy hành động kì cục của nó, tuy rằng thông tin chẳng hữu ích gì cho việc hóa giải thắc mắc của tất cả mọi người. Tới lượt lão giải thích cho tôi về linh thú.
Ở đâu đó trên vương quốc có một ngọn núi bí ẩn tên gọi Tuyết Sơn, quanh năm phủ tuyết trắng xóa, được xem như lăng mộ hoàng gia bởi đấy là nơi chôn cất bốn nhân vật có địa vị cao nhất: Quốc vương, Hoàng hậu, Thượng quân và Quân hậu. Người ta chưa từng trông thấy nó, cũng không biết được vị trí đích xác. Tương truyền nó nằm trong kết giới vô hình mà chỉ riêng Quốc vương mới có năng lực hóa giải để đi vào. Trên thực tế, người thường không có khả năng tạo kết giới vô hình trong phạm vi quá rộng, vì vậy kết giới bao quanh Tuyết Sơn nhất định được dựng lên bởi một loại trận pháp tinh vi. Nó giúp “lăng mộ” tồn tại trong không gian biệt lập, tách riêng với thế giới bên ngoài. Những kẻ canh gác là ba loại linh thú quý hiếm: Sói Bạc, Chim Lửa và Rồng Đen.
Một con Sói Bạc trưởng thành cao ngang đầu người, toàn thân phủ lông trắng muốt. Đôi mắt tím xinh đẹp tiềm tàng nguy hiểm có thể đóng băng kẻ đối diện chỉ bằng cái liếc nhìn. Chúng đặc biệt nhạy bén trong bóng đêm. Cai quản vùng trời là Chim Lửa với bộ lông đỏ rực, chiếc đuôi dài sặc sỡ đổi màu theo tâm trạng và cái mỏ vàng hơi quặp xuống. Chúng có đôi mắt bé ti hí màu xanh lục, sải cánh rộng dũng mãnh và vũ khí lợi hại nhất là năng lực phun lửa, thường gọi là lửa Địa Ngục hoặc lửa Hồn. Duy chỉ có nước phun từ miệng Rồng Đen mới khắc chế được lửa này. Loài rồng oai vệ ấy có thân hình đồ sộ, vảy cứng như thép và sở hữu bộ vuốt sắc nhọn. Đôi cánh đen tuyền giúp chúng có thể bay lên nhưng tốc độ không nhanh bằng Chim Lửa. Thông thường chúng thích chui vào hang động hoặc đậu trên các vách đá cheo leo.
Nhờ có kết giới vô hình, Tuyết Sơn biến thành nơi bí hiểm nội bất xuất ngoại bất nhập, ngay cả người có pháp lực mạnh như Thượng Quân hay các linh thú đều không thể vượt qua. Do vậy, việc Sói Tuyết lọt ra ngoài là điều mà một học giả đầy trí tuệ và hiểu biết như lão Trịnh cũng không tài nào lý giải nổi. Khoảng lặng trầm tư bao trùm cả ba người, kế tiếp tất cả cùng nhìn nhau bất lực. Thế rồi Nhật Vũ rời đi trước tiên.