Đọc truyện Nhật Lệ – Chương 17
Lão Trịnh rời nhà mấy ngày liền, bỏ lại mảnh đất đã neo người nay càng thêm trống vắng. Lão không đi một mình mà mang theo cả Sói Tuyết bất chấp sự phản đối của nó, đồng thời dặn tôi nhớ luyện tập chăm chỉ. Trước mặt lão tôi dạ dạ vâng vâng ngoan ngoãn, sau lưng vừa thấy vạt áo biến mất nơi cổng đá, trong đầu liền lập kế hoạch chuồn ra ngoài. Tôi rủ rê Nhật Vũ nhưng hắn không chịu cùng tôi kết đồng minh, một mực ru rú trong phòng nghiên cứu loại phép nguy hiểm nào đấy. Tôi phải năn nỉ gãy lưỡi mới được hắn cho mượn Phương điểu.
Con chim màu hung bệ vệ chiếm khoảng lớn giữa sân, ương ngạnh và cao ngạo y như chủ nhân. Ban đầu nó không cho tôi cưỡi lên. Nhật Vũ phải vuốt ve nó an ủi đồng thời cúi người thì thầm một lúc, nó mới chịu quẳng bớt bản tính ngang bướng. Tôi ngồi trên lưng nó mà nơm nớp lo sợ bị hất cẳng bất cứ lúc nào, nhưng bù lại tốc độ của nó rất đáng kinh ngạc, so với con chim gầy còm mà lão Trần thuê trước đây thì quả là một trời một vực.
Âm thanh huyên náo nơi phố phường khiến lòng tôi rạo rực. Nhìn những dãy nhà mọc lên san sát, nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi, tôi có cảm tưởng mình vừa trở về thế giới văn minh sau quãng thời gian dài lưu lạc. Ở lâu trong rừng, bản thân cũng sắp hóa thành người rừng tới nơi. Tôi chuẩn bị sẵn mấy bài múa để đến Tinh Hoa đài biểu diễn kiếm tiền. Người quản lý còn nhận ra tôi. Hắn ta nhe răng cười, mắt híp lại thành một đường chỉ. Bộ dạng không thay đổi nhiều ngoại trừ việc béo lên chút ít, chắc hẳn gần đây vũ đài làm ăn phát đạt.
Cầm tiền trong tay tâm tình càng thêm vui vẻ. Tôi tìm đến trang trại thú nuôi theo lời chỉ dẫn của quản lý, trên đường phân vân giữa Phương điểu và Thiên di, con nào tôi cũng muốn có. Đau khổ cân nhắc mất nửa ngày, cuối cùng tôi mua một con Thiên di toàn thân vàng óng. Nó lanh lợi đậu lên mu bàn tay tôi, đôi mắt xanh lục chớp chớp trông cũng nhỏ bé dễ thương. Tôi hài lòng thiết lập chú Sở hữu rồi thả nó đi. Hiện giờ nó đã nhận tôi làm chủ nhân, tôi có thể dùng chú ngữ triệu hồi bất cứ khi nào.
Đang lúc tôi rẽ vào con ngõ, thình lình một cái bóng vụt qua. Phép Dịch chuyển của người ấy chắc chắn có vấn đề khi mà ảnh để lại khá rõ ràng, rõ tới mức tôi có thể nhận ra chiếc áo khoác màu nâu quen mắt. Tôi vội vã đuổi theo, chạy đến ngõ cụt thì mất dấu. Sau lưng có luồng gió mạnh lao vụt tới. Tôi theo phản xạ nghiêng người né tránh. Tia sáng sượt qua tà váy để lại lỗ hổng lớn đen sì.
“Lâm Khánh?” Tôi hốt hoảng kêu to trước khi hắn tiếp tục tấn công.
Luồng sáng đang hình thành trong lòng bàn tay tan đi. “Hóa ra là ngươi.” Giọng hắn có vẻ nhẹ nhõm. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím tái như thể đang cố chịu đựng đau đớn.
“Ngươi sao thế?” Tôi rảo bước tới gần.
Hắn nghiêng đầu lảng tránh ánh mắt tìm tòi của tôi, khó khăn nặn ra nụ cười nhợt nhạt. “Không sao.” Thế nhưng thân thể nhanh chóng vạch trần lời nói dối. Tôi kịp vươn tay ra đỡ khi hắn lảo đảo gục xuống, chạm phải làn da lạnh toát.
Thần y Việt Thanh đang ở trong phòng luyện thuốc. Hắn sẽ không ra ngoài cho tới lúc hoàn thành và không ai được phép làm phiền, bởi đây là công việc đòi hỏi tính chuẩn xác cao, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể làm hỏng cả mẻ thuốc và lãng phí tất cả dược liệu. Vậy nên người tiếp đón chúng tôi là Thu Thủy. Nàng thu lại nụ cười rạng rỡ khi liếc sang Lâm Khánh. Lúc này đôi môi hắn đã thâm đen.
“Trúng độc?” Nàng lẩm bẩm. “Không phải độc bình thường.”
Tôi nhìn đôi mày nhíu chặt của nàng, thoáng sợ hãi. “Rất nghiêm trọng ư?”
Nàng không vội trả lời mà biến ra hai viên thuốc, niệm chú cho chúng hóa thành làn khói theo thất khiếu nhập vào người Lâm Khánh, tiếp đến mở túi vải đựng đầy ngân châm và bắt đầu tiến hành châm cứu. Tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát. Qua một khoảng thời gian sau khi bị ghim thành con nhím, sắc đen từ từ tiêu tán, Lâm Khánh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Đừng lo, chất độc đã được ngăn chặn kịp thời. Về sau uống thuốc đầy đủ và dùng linh lực liên tục bài trừ là chẳng còn gì đáng ngại.” Thu Thủy lần lượt cất ngân châm vào túi, ánh mắt ra chiều suy tư. “Độc trên người hắn không phải loại khó giải nhưng khá cổ xưa, hiện giờ hầu như không ai dùng đến. Hồi trước ta từng theo cha tới tham quan lăng mộ của một gia tộc lâu đời. Bên trên các quan tài bôi độc dược và chứa lời nguyền, trong đó có chất độc giống hệt thế này, không gây nguy hiểm tính mạng nhưng phát tác cực nhanh.”
Trang phục của Lâm Khánh vẫn như mọi khi, sang trọng và chỉnh tề. Tôi không tìm thấy bất kì dấu vết va chạm nào. Nó sạch sẽ như thể chẳng chứa nổi một hạt bụi. Hắn mặc nguyên áo khoác nằm trên giường có lẽ không được thoải mái. Tôi định giúp hắn cởi ra nhưng đắn đo giây lát lại thôi. Chúng tôi khẽ khàng rời khỏi phòng, khép hờ cửa. Việc thần y giam mình bên lò luyện thuốc mấy ngày nay coi như là may mắn, bởi tôi biết chắc hắn sẽ khó chịu nếu thấy người lạ trong nhà mình. Mối họa diệt tộc năm xưa đã biến một người bình thường thành một kẻ quá đỗi thận trọng và đa nghi.
Lần tiếp theo tôi tới thăm Lâm Khánh, hắn đã đi mất, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ kẹp dưới cốc thủy tinh vẻn vẹn hai chữ viết vội “Cảm ơn”. Thu Thủy biết được thì bực lắm. Nàng không có thói quen chữa trị nửa vời. Đơn thuốc vừa viết xong bệnh nhân cũng biệt tích, bỏ lại người y sư đầy tâm huyết ngồi ca thán.
“Tên kia đúng thật là…” Nàng mím môi nuốt vào từ ngữ không lịch sự nào đó. “Bệnh còn chưa khỏi mà vừa tỉnh dậy đã bỏ đi. Vì hắn là bạn của ngươi nên ta có thể chữa miễn phí, đâu có ý định đòi tiền hắn.”
Tôi bất đắc dĩ cười cười giải thích với nàng, hắn giàu gấp mấy lần chúng ta cộng lại, sao phải vì chút tiền thuốc mà trốn tránh, chắc hẳn có nguyên do khác. Nàng bĩu môi đem tờ giấy kê đơn làm mồi nhóm lửa.