Đọc truyện Nhất Lệ Khuynh Thành – Chương 45Quyển 3 –
“A!…”
Kèm theo một tiếng kinh hô thật dài, trên vùng trời Cửu Tinh trường giai hải thiên chi lệ của Thần giới, ba thân ảnh vốn triền đấu một chỗ bỗng nhiên tách ra. Một bóng trắng bay xéo ra ngoài, một chuỗi đỏ thắm rơi phía sau người áo trắng, tựa như hoa rơi nhẹ bay kinh diễm mà thê lương.
“Thần Hi!!” Vĩnh Dạ hô to một tiếng, vội vàng phi thân lên đỡ lấy thân thể Thần Hi đang rơi xuống, nếu không y cứ thế rơi xuống Cửu Tinh trường giai, hậu quả thật sự không cách nào tưởng tượng, “Ngươi thế nào?!”
Còn phải hỏi? Thần Hi không nhịn được lại nôn ra một búng máu, lúc trước bị vây tại Yên Hà tẩm cung, phá tan cấm chế kia đã hao hết bao nhiêu tâm lực, y sớm đã là gượng cầm cự!
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười của Nguyệt Cơ thật là càng lúc càng không thể nghe, Vĩnh Dạ Thần Hi cùng nhíu mày, lúc đầu họ còn cảm thấy nàng cũng xem như một mỹ nhân chí ít vẫn thanh nhã mềm mại trên khí chất bên ngoài, nhưng từ vừa rồi bị hải thiên chi lệ cự tuyệt, đại khái đã chịu kích thích không nhỏ, bản tính điên cuồng lộ rõ.
“Nhìn ngươi cười thành dáng vẻ đó! Khó trách Diễm Hoàng đại nhân không thích ngươi!” Đường đường Ma tôn tại thời điểm như thế nói ra lời trẻ con như vậy, thật là… Khiến Thần Hi cũng phải liếc xéo một hồi.
Khóe miệng Nguyệt Cơ khẽ giật giật, hiển nhiên đã bị đâm trúng chỗ đau, “Ngươi có biết chuyển thế của Diễm Hoàng đại nhân của các ngươi là ai? Là… Khuynh Thành!”
Dù đã sớm biết, lúc này nghe Nguyệt Cơ chính miệng nói ra vẫn không nhịn được đổi sắc mấy lần, Nguyệt Cơ có thể không biết họ đã biết hóa lệ chi huyết chính là chỉ Khuynh Thành sao? Cho nên nàng nói như vậy chẳng khác nào châm biếm ngược lại họ, không phải đều không có được tình cảm của Khuynh Thành.
“Biết thì thế nào?!” Lại là hai miệng một lời?! Hai huynh đệ không khỏi nhìn nhau một cái, từ trong mắt nhau, đều đọc được một thứ có thể an tâm.
“Hừ…” Nguyệt Cơ khinh thường cười khẩy một tiếng, “Vậy thì phải hiểu là y không có khả năng trở lại nữa!” Nàng chậm rãi bước đến hai bước, “Ta thấy các ngươi thôi khỏi phản kháng ta nữa, các ngươi phản kháng không được đâu. Ta có việc khác, không bằng các ngươi xuống trần thu thập sinh hồn cho ta, thấy thế nào?” Việc khác nàng nói, tự nhiên là tìm kiếm ý thức của Đông Quân.
Đợi khi tìm được ý thức của Đông Quân, sinh hồn cũng phải đủ rồi, pháp lực khôi phục mười phần, đương nhiên việc đầu tiên là phải khống chế được phụ trong thân thể Đông Quân lớn dần, sau đó… muốn khống chế Đông Quân cũng không phải là không khả thi! Ha ha, vẹn cả đôi đường!
“Ngươi nghĩ thật hay!” Lần này bóp nghẹt vẻ tươi cười trên mặt Nguyệt Cơ chính là Thần Hi, “Thế nào? Hiên Viên Kỳ đã dùng hỏng nhanh như vậy?”
“Còn nhớ ta đã sớm cho các ngươi biết, ta ghét nhất, chính là những kẻ không thức thời.” Mặt Nguyệt Cơ ẩn ẩn xanh tái, thẹn quá hóa giận là gì, cứ nhìn Nguyệt Cơ hiện tại là biết, “Đã muốn chết, thành toàn các ngươi là được.” Căm hận nói xong, nàng đột nhiên giơ tay giáng xuống một chưởng!
Đương nhiên Vĩnh Dạ và Thần Hi há lại có thể dễ dàng đả thương? Bằng không Nguyệt Cơ cũng đâu cần hai ba phiên muốn thuyết phục họ.
Lúc thiếu niên mỹ lệ vô song tam giới vừa đến, nhìn thấy chính là một màn này. Ba vị cao thủ khoáng thế giương cung bạt kiếm, sắp sửa quyết một trận tử chiến.
“Dừng tay!” Thiếu niên lên tiếng quát, ánh mắt mọi người nhất tề dừng trên người y.
Niên kỷ dường như nhỏ hơn trước kia, nhưng vẫn đẹp như vậy. Người mà sơn xuyên nhật nguyệt, thiên địa linh tú yêu quý, chỉ ánh mắt nhàn nhạt đã đủ khiến người ta muốn moi tim ra giao cho y.
… Khuynh Thành?!
Nguyệt Cơ, Vĩnh Dạ và Thần Hi, ba người đồng thời dừng tay nhìn y, Thần Hi lóe qua một chút vui sướng phức tạp, Nguyệt Cơ đầu tiên cảm thấy khó tin, sau đó lại đột nhiên dâng lên nỗi phẫn nộ, tâm tình Vĩnh Dạ lại bất đồng, y thấy người đưa Khuynh Thành tới là Tử Mạch, hiểu Khôi Lỗi Sư Tô Ma đã vì hoàn thành nhiệm vụ mà…
Chậm rãi nhìn quét họ một vòng, Khuynh Thành rất bình tĩnh đi về hướng hải thiên chi lệ, tay đặt lên bảo thạch, bảo thạch phát ra ánh sáng lóng lánh nhu hòa, dao động rất khẽ, giống như đang nhu thuận gãi lòng bàn tay chủ nhân lâu ngày không gặp.
Tiếp đó, y bỗng nhiên nhắm mắt, bảo thạch rung rung, thoáng chốc đã tiến vào thân thể y, không thấy đâu nữa.
Khi Khuynh Thành mở mắt lần nữa, hoặc y hiện tại nên được gọi là Đông Quân, bốn người đều không khỏi ngừng hô hấp. Nếu nói y vốn đã đủ mỹ lệ, vậy y hiện tại càng mỹ đến không cách nào đối mặt. Nếu đối mặt sẽ như ma pháp vô lực tự thoát!
Đôi mắt màu lưu ly kia, nháy mắt đã có sinh mệnh, hào quang lưu chuyển, động lòng người tột cùng, không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
“Đông Quân…” Nguyệt Cơ cư nhiên cũng có thể phát ra một tiếng nức nở ủy khuất như thế. Nữ tử này hiện tại đôi tay mềm nhũn buông xuống, khí tàn nhẫn kiêu ngạo toàn thân cũng biến mất không thấy đâu, nhưng không phải là vì sợ hãi, mà là vì thương tâm, thậm chí tuyệt vọng.
“Nguyệt Cơ, còn nhớ ta từng nói với nàng thế nào chứ?” Đông Quân nhẹ nhàng nói, “Thế gian vạn vật bất luận trong mắt chúng ta là ngắn ngủi vội vàng thế nào, nhỏ bé thế nào, luôn có quyền lực tồn tại, chúng ta không nên lấy sự cường đại của mình để hủy diệt chúng… Thương sinh có tội gì!”
Nước mắt Nguyệt Cơ rơi xuống.
“Nàng xem nàng đã làm gì?” Đông Quân thở dài, “Cục diện hôm nay, ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, là ta lúc trước thật sự rất không quyết tâm… Nhưng mà, sai lầm đồng dạng chung quy không thể phạm lần thứ hai.” Ánh mắt y lúc nói chuyện đã dần ươn ướt.
“Không…” Nguyệt Cơ kêu lên một tiếng, bổ về phía y, lại đột nhiên ngã nhào trước mặt y. Một luồng sáng anh ánh hình cung lướt qua không trung, Nguyệt Cơ xòe bàn tay trắng nõn, thoáng ngây người nhìn giọt lệ trong suốt trong tay, thần sắc thống khổ rốt cuộc chầm chậm hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt.
… “Chàng là Khuynh Thành đúng không? Chàng có từng có thời điểm đau triệt nội tâm, rất thống khổ, rất muốn khóc, rồi lại chẳng chảy ra được nước mắt không?”
“Chàng yên tâm, hoa của chàng ở đây này, hết thảy lệ chàng vì nó mà chảy tận… Không, chỉ còn lại một giọt lệ.”
“Ụa” một tiếng, nàng phun ra một búng to máu tươi, lệ của Đông Quân cũng bị máu che mất không thấy đâu.
… Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt là giám, ta nguyện lấy tinh huyết cả đời làm khế ước, hóa lệ cúc làm tim Nguyệt Cơ, trấn tại Kim Cương Luân ba nghìn nhược thủy, thế đạo từ đây thanh bình.
Ngày ấy, lời nói rơi vào tai.
Nếu y rơi lệ, tim nàng vỡ nát.
Hiện giờ, lệ y đã rơi, tim nàng… đã vỡ…
“Đông Quân… Đông Quân…” Nguyệt Cơ vươn tay, nhưng ở nơi còn chưa chạm đến chéo áo của người xuất trần kia, chợt khựng lại, suy sụp rơi xuống.
Người tài ba hơn nữa, linh hồn ngông cuồng tự đại hơn nữa, nếu mất đi trái tim đang đập kia, cũng chẳng cách nào tồn tại.
Nàng mở to hai mắt mà nhìn, bỗng nhiên nở nụ cười, dung nhan ấy lại hiện ra vẻ mỹ lệ chưa bao giờ từng có, chỉ tiếc không ngừng có những mảng nhỏ nhặt bong ra từ trên mặt và thân nàng, phân mỹ lệ chấn động kia, sẽ mau chóng tàn khuyết, “Như vậy chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn, bên nhau…” Đoạn cuối ngữ âm theo gió tan đi.
Kết thúc rồi… Cứ như vậy, rốt cuộc đã kết thúc rồi.
Vô số mảnh nhỏ lả tả, vờn bay rợp trời rồi dần mất hẳn, thân thể Đông Quân hơi loạng choạng, mắt thấy sắp sửa ngã xuống.
“Khuynh Thành!” Vĩnh Dạ Thần Hi đồng thời lao tới, một minh một ám quả nhiên chưa bao giờ ăn ý như hôm nay. Cứ đùa, trước Vân Tiêu quan họ đã một lần trải qua nỗi đau mất đi y, ai có thể chịu được việc mất y lần nữa?!
“Ngày trước hạ chú bằng lệ cúc là ta dùng một thân tinh huyết làm khế ước, hiện giờ chú này đã thực hiện… ta cũng sắp không xong rồi.” Y nở nụ cười ôn hòa cao quý nhắc nhở hai huynh đệ, y là Đông Quân, tức Diễm Hoàng, không phải Khuynh Thành. Trong lòng hai người chấn động mạnh, nhưng không còn biện pháp nào khác, đành phải nghe y phân phó, “Nhưng cứ thế này, hệ thống tam giới sẽ sụp đổ, trên đời chẳng còn không gian thần ma tồn tại nữa. Ý của ta… các ngươi minh bạch chưa?”
Một đường đỏ chói mắt theo khóe miệng y im tiếng chảy xuống.
Bốn phía bắt đầu chấn động kịch liệt, Ma Quân và Thần Đế, vẻ mặt trịnh trọng, song song quỳ xuống, Diễm Hoàng mỉm cười nhắm mắt.
Tử Mạch đứng một bên cũng quỳ xuống, y hiểu lời tiên đoán của Trúc Giản sắp thực hiện rồi, tương lai, sẽ không còn thần và ma. Bỗng nhiên lòng y dâng lên nỗi thương cảm không hiểu.
Vĩnh Dạ Thần Hi mười ngón úp vào nhau, lực lượng của họ sẽ một lần nữa hợp lại, lực lượng vô thượng mới sinh ra, tên là Vĩnh Hằng.
Tử Mạch liều mạng mở to mắt, nhìn hết thảy không tầm thường này, cho đến khi một cỗ lực ôn nhu mà cường đại nhẹ nhàng nâng y lên, đưa y đi xa.
Nháy mắt cuối cùng, Tử Mạch quay đầu, trong lúc ngẩn ngơ phảng phất lại trông thấy vẻ tươi cười tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành kia.
“Đây là cúc hoa nhưỡng ta tự ủ, ngươi thích sao? Thật khiến ta cao hứng đấy! Nào, thích thì uống nhiều một chút đi!”
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.
Uống nhiều một chút đi…
Già Lâu La vương – Khuynh Thành – Ngữ
Vẫn là lúc còn rất nhỏ, nhớ mẫu thân luôn kể chuyện về một nam nhân tên Tô. Ta hiểu mẫu thân sở dĩ luôn kể với ta, một mặt là bởi vì người cô độc trong hoàng cung Phi Chân, một mặt khác là người đại khái cảm thấy ta còn quá nhỏ, cho nên không thể nào nhớ được những lời này của người.
Thế nhưng, ta lại nhớ rõ.
Tô là một người đặc biệt, bởi vì y có mái tóc màu lam sẫm. Khi mẫu thân nhìn thấy y lần đầu tiên thì đã bị y hấp dẫn. Khi đó, người là mỹ nhân nổi tiếng, thiên kim quý tộc của vương triều Trung Thổ. Y lại là một nghệ nhân giang hồ, một nghệ nhân chuyên môn múa rối.
Rõ ràng là thân phận địa vị chênh nhau xa như thế, nhưng ánh mắt người nháy mắt bị chiếu sáng.
Người tìm một cơ hội, hẹn gặp y trong hậu hoa viên. Ánh trăng đêm đó nhất định là rất đẹp, y cho người biết y đến từ quốc gia hải ngoại rất xa, người hỏi biển ra làm sao? Có phải thật sự là màu lam bí hiểm như tóc y? Y cười, y nói biển là đẹp nhất, nếu có một ngày y chết, chỉ hy vọng có thể táng giữa biển. Khiến người thoáng kinh hoảng đưa tay bịt cái miệng nói bậy nói bạ của y.
Vốn người muốn xin y đưa người đi cùng, nhưng y cự tuyệt. Y mỉm cười nói, cô rất đẹp, nhưng ta hiện tại không thể đưa cô theo.
Sau đó, gia tộc của thiên kim quý tộc bị người hãm hại, đây vốn là chuyện đã nhìn quen. Lúc mắt thấy sắp bị những quý tộc khác bắt làm cấm luyến, người dùng cách giả chết, cư nhiên lại trốn thoát.
Sau đó nữa, người lại nghĩ hết biện pháp lên thuyền ra biển, người còn nhớ y từng nói mình đến từ hải ngoại, khi đó người ngây thơ cho rằng, chỉ cần ra biển là nhất định có thể gặp y.
Nhưng mà thế sự khó liệu, thuyền của họ gặp phải hải tặc hung ác. Mẫu thân, nói cho cùng là một nữ tử yếu ớt, sau khi chịu đủ lăng nhục, bị bán đến Phi Chân quốc, để trên bàn mặc người hô giá như vật phẩm.
Trong lòng càng hận, người ngược lại càng cười thật xinh đẹp, phong tình vạn chủng. Bắt đầu từ lúc đó, người đã bỏ xuống mộng tưởng đi tìm Tô, người muốn báo thù rửa nhục!
Bằng mỹ mạo hơn người và sự thông minh không từ thủ đoạn, người rất nhanh chóng đứng vững trong hậu cung của quốc gia xa lạ này. Phi Chân vương sủng ái mẫu thân, đến mức mà ngàn y trăm thuận, bọn hải tặc đã nhận được sự trừng phạt nên có, nhưng cũng có rất nhiều những người vô tội trở thành vật hy sinh, mẫu thân là loại người vì đạt được mục đích mà không quan tâm đã đạp lên bao nhiêu máu tươi.
Hai năm sau, ta ra đời, nghe nói tên của ta là mẫu thân, tức Hề Nhược phi tử đặt, ta nghĩ, mẫu thân đại khái vẫn nhớ mãi không quên người kia, cái người mà người nguyện ý khuynh thành để yêu ấy.
Câu chuyện về Tô mà mẫu thân kể đến đây thì dừng, bởi vì người không có thời gian kể chuyện xưa cho ta nghe nữa, người đã đặt tuyệt đại đa số tinh lực lên việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử cho ta, người cố chấp tin rằng như vậy mới là tốt cho ta, mà việc này lại khó khăn hơn tranh sủng nhiều.
Ta có rất nhiều vương huynh, nhưng chỉ mình đại vương huynh là tốt với ta. Lúc nhỏ lên cơn sốt, nếu không có đại vương huynh dịu dàng liếm mắt ta, e rằng đôi mắt khô khốc của ta đã mù từ lúc đó rồi. Khi đầu lưỡi ấm áp của y nhẹ nhàng đảo qua mắt ta, trong lòng ta dâng lên nỗi chua chát mãnh liệt, ta thật muốn khóc, ta chưa từng biết rơi lệ là niềm hạnh phúc như thế nào, là tình yêu của đại vương huynh, đã kéo dài ánh sáng cho ta.
Có lẽ không ai biết, khi đại vương huynh mang theo những bông hoa bốn mùa đến thăm đệ đệ vô dụng tự do bị giới hạn trên giường bệnh này, vẻ tươi cười của ta, có vài phần là bởi vì hoa, vài phần là bởi vì y.
Ánh mắt mỗi người nhìn ta, thậm chí ánh mắt mẫu thân, đều có thâm ý khiến ta mệt mỏi để hiểu, chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là đại vương huynh, đáy mắt y, là vẻ thương tiếc vừa nhìn đã thấy.
Nhưng hết thảy đã im lặng cải biến từ sau khi y được sắc phong làm Thái tử. Y chẳng còn đến thăm ta nữa, trước kia cho dù mẫu phi lời mặn lời nhạt, y cũng sẽ lén tới, không phải sao? Y từng nói với ta, một ngày không thấy ta, trong lòng sẽ không yên, thế mà hiện tại y đã rất nhiều ngày chẳng xuất hiện.
Tại sao phải làm Thái tử cơ chứ? Mẫu thân chưa từng hỏi ý kiến ta. Lúc ấy, Thái tử là đại vương huynh, đại vương huynh từ nhỏ đã thương ta, ta thích đại vương huynh, ta căn bản không thích Phi Chân vương vị, càng không thích tranh giành gì với đại vương huynh. Xem đi! Đại vương huynh đã rất lâu rồi chẳng đến thăm ta.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa rất có thể là chuyện không tốt, ta có dự cảm, ta thật hận cái thân thể suy nhược của mình, vô luận chuyện gì, ta đều chỉ có thể bất lực.
Mẫu thân mất ngủ càng ngày càng trở nên cuồng loạn, chắc áp lực của người kỳ thật vẫn rất lớn nhỉ? Lúc không hài lòng, người liền lấy những trân bảo vô giá đó trút giận. Trân bảo có quý giá hơn, chung quy vẫn chẳng có sinh mệnh, thế thì cũng thôi, nhưng về sau mẫu thân lại lấy việc tra tấn cung nữ làm vui, trong Phượng Tê lâm sau Miên Điệp cung, chẳng biết đã chôn bao nhiêu thi thể cung nữ bị tra tấn đến chết. Ban đêm không một ai dám đi qua đó, họ nói nơi đó có tiếng khóc hòa cùng tiếng gió, đặc biệt thảm thiết kinh tâm.
Có một ngày, thân thể khá hơn một chút, ta bèn ra ngoài ngắm ánh tà dương, có hai cung nhân đại khái không chú ý đến ta, tiếng thì thầm bị gió thổi vào tai ta…
“Nghe nói Thúy Yên bị bệnh?”
“Còn phải nói, là bị dọa thành bệnh đó, ai kêu hôm qua phải đi tắt qua Phượng Tê lâm cơ! Cô ta xưa nay lớn gan, lúc này cũng biết tốt xấu rồi!”
“Ôi, Phượng Tê lâm, rõ là nghiệp chướng!”
“Ta thấy, Hề Nhược phi hiện tại càng ngày càng điên cuồng tàn nhẫn, chắc là liên quan đến việc Thái tử bức bách nhỉ? Bà ta có lẽ cũng chẳng sống lâu đâu!”
“Này! Ngươi nói nhỏ chút!”
Thanh âm của họ bỗng nhiên hạ thấp, lòng ta rất khó chịu, bèn cẩn thận lại gần hơn, nghe xem họ rốt cuộc nói gì mẫu phi, hơn nữa, hình như họ còn nhắc tới đại vương huynh… Nhắc tới, vương huynh bức mẫu thân?…
“Ngươi còn nhớ hoàng hậu chết như thế nào chứ?”
Hoàng hậu, đó không phải là sinh mẫu của đại vương huynh sao? Ta nhớ bà ngã bệnh qua đời, chẳng lẽ còn có vấn đề gì? Ta lắng nghe càng nghiêm túc.
“Nghe nói hoàng hậu lúc chết thảm lắm!… Cuối cùng bà thật sự không chịu được nữa tự mình cắn đứt đầu lưỡi, câu cuối cùng bà nói chính là, con của bà, cũng chính là Thái tử, tương lai kế vị phải cho Hề Nhược phi hãm hại mình một kết cục giống mình!…”
Phảng phất trời trong giáng sét, thiên địa nhất thời quay tròn trước mắt. Hai chân mềm nhũn, ta ngồi dưới đất không nói gì, còn “Ụa” một tiếng phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ lá xanh trước người.
Hóa ra… như thế!!
Tại sao?! Tại sao?! Lại không cho ta hưởng thụ sự quan ái của đại vương huynh?! Mẫu phi phải làm những chuyện thương tổn y, chính là vì muốn ta leo lên Phi Chân vương vị sao? Nhưng tại sao chẳng ai đến hỏi thử xem ta có cần cái vương vị đẫm máu đó không?
Ta không cần! Ta không cần mà!!
“Ai ở đó?!” Hai cung nữ không ngờ những lời mình nói lén bị người nghe được, khẩn trương qua đây, vừa nhìn thấy là ta, vẻ mặt tức khắc tái nhợt như giấy. Một người trong đó lập tức quỳ xuống, run rẩy dập đầu, chỉ lặp đi lặp lại hai câu: “Nô tỳ không dám nữa… Điện hạ tha mạng… tha mạng…” Mà người còn lại, tuy cũng quỳ xuống nhưng không dập đầu xin tha, trong đôi mắt đang nhìn ta chằm chằm ngược lại lộ ra sự hung ác.
Ta rất hiểu tâm tư của cô ta. Nếu ta không chịu thứ lỗi, họ tất chết không nghi ngờ, chi bằng cứ lập tức giết ta trước rồi nói sau. Liều mạng cá chết lưới rách như thế, không chừng ngược lại có một đường sinh cơ. Bởi vì, cô ta đã khẳng định thù hận của đại vương huynh với ta, có Thái tử đó, mẫu phi thất thế chỉ là chuyện sớm muộn. Huống chi từ trong ánh mắt, ta nhìn ra được cô ta hận mẫu phi! Phượng Tê lâm… E rằng, nơi đó đã chôn bạn tốt của cô.
Ta cười lạnh dưới đáy lòng, chết lặng mà lạnh băng bảo họ rời đi. Họ không chịu đi, ta bảo ta sẽ không nói với ai, hai cung nữ mới rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Họ đi rồi, ta gian nan từ dưới đất bò dậy, hòn đá sắc nhọn cứa rách lòng bàn tay, ta xòe tay cúi đầu ngỡ ngàng nhìn, vậy mà chẳng hề biết đau, chỉ cảm thấy máu chảy ngứa thật đấy…
…
“Đệ đang làm gì thế?!” Một chiều mùa hè bốn năm trước, Miên Điệp cung, chẳng hề lạnh lẽo như bây giờ. Thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhíu mày một tay cầm thứ chẳng biết là hà bao hay là kỳ hình quái trạng gì, tay kia thì cầm mấy ngón tay rướm máu của tiểu hài tử lên, “Đệ làm mấy cái này làm gì? Nếu đệ thích, cứ bảo họ làm là được, muốn bao nhiêu chẳng có?!”
“Không giống nhau mà!” Hài tử kia vừa đau vừa vội, ủy khuất kêu lên, “Đệ đặc biệt làm tặng huynh mà! Phù cô nói họ đều làm hà bao cho người mình thích, đệ thích đại ca nhất, đương nhiên đệ cũng nên làm một cái để tặng cho huynh!”
Nghe vậy thiếu niên ngẩn người, ánh sáng trong mắt nhất thời mềm mại, mềm đến mức dường như có thể nhỏ nước vậy. Đôi môi khẽ run rẩy hôn mấy ngón tay của hài tử, y nói khẽ: “Nhưng mà đệ có biết không, đệ thế này sẽ khiến ta đau lòng nhường nào?”
“Ca ca lại gạt đệ rồi!” Đứa bé không hài lòng dẩu môi, “Bị thương rõ ràng là ngón tay đệ! Sao mà huynh lại đau được?”
Thiếu niên không nói gì nữa, càng ôm đứa bé chặt hơn…
…
Vương huynh, bây giờ tay đệ lại chảy máu, chỉ là huynh hiện tại nếu thấy, đại khái cũng chẳng thấy đau lòng nữa đâu nhỉ?
Lúc ta hoảng hốt chạy về như phát điên, mẫu phi quốc sắc thiên hương đang tịch mịch xướng một khúc ca tịch mịch.
“Khuynh Thành? Con về rồi?” Mẫu phi nhìn thấy ta rất cao hứng, người không hề gọi ta là “vương nhi” như những hậu phi khác trong cung vẫn gọi con mình, người chỉ gọi tên ta, cái tên mà người đặt cho, Khuynh Thành, “Con về rồi.” Ngón tay lạnh băng của người vuốt ve khuôn mặt ta, khiến ta không khỏi run rẩy, mà đôi mắt sắc bén của người tức khắc phủ lên một tầng hơi nước ôn nhu. “Chỉ có con là của ta, Khuynh Thành… Chỉ có con là của ta…” Người khẽ lẩm nhẩm, như thể ma chú.
Trong nháy mắt, những lời đã ra đến họng lại bị ta nuốt vào. Nhìn mẫu thân như vậy, lòng ta cũng không khỏi xót xa.
Khi đó, ta chỉ nguyện cầu, sau này đừng có chuyện gì hết. Cái gì là hạnh phúc nhất? Với chúng ta khi đó mà nói, tường an đến già, chính là hạnh phúc nhất.
Thế nhưng, ngày ấy vẫn đến…
Khi ta mười một tuổi, phụ vương băng hà, sau đó không lâu mẫu phi bị dẫn đi, ta được người ta cho hay rằng người đã đến một nơi rất xa, sẽ không trở về nữa. Khi đó ta đã nghe nói, đại vương huynh đăng cơ, là tân vương Phi Chân, ta vốn định đi nhìn y một chút, đúng vậy, ta tự biết ta hiện tại không có lập trường để đi mừng tân vương đăng cơ, nhưng ta chung quy vẫn hy vọng có thể trông thấy y lần nữa. Dù cho, ta sẽ phát hiện phẫn nộ và thù hận đỏ tươi vỡ vụn trong mắt y. Nhưng ta không ra được, ta lúc này mới biết, mình đã bị giam lỏng.
Lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất tịch mịch thành như vậy, mỗi ngày chỉ có ta và hoa của ta, ta nói chuyện với hoa, bản thân cũng chẳng biết là mình đang làm gì nữa.
Ngay lúc ấy, Tô đến.
Ta chưa từng gặp Tô, cũng chẳng biết y vào cung thất giam lỏng ta như thế nào, người này đột nhiên xuất hiện trước mặt, và ta ngay lập tức biết y chính là Tô mà mẫu thân vẫn nhớ mãi không quên, bởi vì mái tóc màu lam sẫm, cùng khuôn mặt anh tuấn mà lạnh băng của y, đương nhiên rõ rệt nhất, vẫn là một con rối tinh xảo ngồi ngay trên vai y.
“Ông đến chậm, mẫu phi đã đi rồi.” Ta bình thản cho y biết.
“Ta chỉ tới nhìn một chút thôi.” Y mỉm cười hôn trán ta, hỏi ta, “Muốn xem ta biểu diễn múa rối chứ?”
Hôm ấy y biểu diễn rất tuyệt vời, ta xem đến hơn nửa đêm, cuối cùng thiếp đi trong lòng y. Trong lúc ngẩn ngơ cảm thấy y ôm ta, nói rất nhiều điều bên tai, thế nhưng, y chẳng hề nhắc đến mẫu thân. Tảng sáng ngày hôm sau, y đã đi mất.
Rất nhiều năm sau, ta mới biết tên đầy đủ của y, là Tô Ma, Khôi Lỗi Sư Tô Ma trong Địa ngục thất quân chủ Ma giới.
Rất lâu về sau, ta đã trông thấy hình dạng của con rối mà y thích nhất giấu sâu trong Ngẫu cung, rõ ràng là giống ta như đúc. Ta không rõ đêm đó khi biểu diễn múa rối cho ta xem, y đã là một thành viên trong Địa ngục thất quân chủ, muốn dẫn ta đi dễ như trở bàn tay, nhưng mà y không hề.
Có lẽ, đúng như lời đồn, y không yêu người, chỉ yêu con rối.
Sau khi Tô rời khỏi, cuộc sống của ta vẫn tiếp tục như xưa, ta hy vọng đại vương huynh lại đến thăm mình, y quả nhiên đã đến, nhưng không giống trong tưởng tượng lắm.
Y xa lạ, y điên cuồng, miệng nói những lời khiến ta nghe mà tim nhỏ máu. Không biết bao nhiêu năm sau, có người hỏi ta, chàng có từng có thời điểm đau triệt nội tâm, rất thống khổ, rất muốn khóc, rồi lại chẳng chảy ra được nước mắt không? Ta muốn nói có, thời điểm đó, ngay trong hoàng cung Phi Chân, đối mặt với huynh trưởng ta ái mộ lại mất khống chế.
Khi thẩm phán đồng ý ta là yêu nghiệt, ta đã bị đổ thuốc câm, nhưng nhìn huynh trưởng xa xôi lạnh băng kia, cho dù chưa đổ thuốc, ta cũng sẽ chẳng nói một câu.
Trời lạnh quá! Bởi vì trên thế giới chẳng còn ai vướng bận ta. Những tốt đẹp của ngày hôm qua, bỗng nhiên hôm nay đã biến thành một trò cười tàn nhẫn.
Ta nghĩ không sai, người kia, chẳng bao giờ còn đau lòng vì ta nữa. Chảy chút máu thì có tính là gì? Hiện giờ y còn muốn đích thân hạ lệnh xử tử ta kìa.
Y từng nói: “Nhưng mà đệ có biết không, đệ thế này sẽ khiến ta đau lòng nhường nào?”
Ta cười to không tiếng, cơ hồ sắp đứt hơi mà đi, mọi người đều dùng ánh mắt đưa tang nhìn ta. Đáng tiếc ta vốn có mỹ danh, dáng vẻ thế này đại khái sẽ chẳng khiến người khác dễ chịu đâu nhỉ? Mấy đứa trẻ mắng ta là yêu nghiệt sinh, cho nên cũng là tiếng mắng yêu nghiệt vang nhất, lúc này chúng cũng chỉ kinh ngạc há hốc miệng, chẳng phát ra được thanh âm gì như ta.
Chỉ có y cứ thế lạnh lùng, nhìn ta từ từ sụp đổ dưới tầm mắt.
Trong ánh lửa bừng bừng, ta nhìn không trung, ta thật hận mình không có nước mắt, khóc không được, chẳng cách nào phát tiết. Từng nghe nói, con người ta lúc còn sống sẽ lưu từng mảnh tâm mình ở một số nơi, trên thân một số người, cho nên đến lúc chết, y sẽ vì tư niệm những mảnh tâm vụn đó mà thống khổ.
Thật là một cơn ác mộng dài đằng đẵng, huynh trưởng yêu nhất đứng trên lộ đài vương cung, thờ ơ nhìn ta sắp chết đi. Cơn mưa đột ngột đã cứu ta, ta lại trơ mắt nhìn y chết dưới sóng lớn.
Đã định trước là vô duyên vô phận, cho dù sau này cầu nguyện hải thiên chi lệ trên Cửu Tinh trường giai cũng vô ích.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân.
Với Vĩnh Dạ, ta luôn cảm thấy có lỗi. Vĩnh Dạ thật sự rất tốt với ta, ta biết, là ta dùng mặt nạ lạnh lùng trốn tránh y, thương tổn y.
Đến Thần giới cũng vậy, Thần Hi đối với ta cũng không có gì phải nói, y không phải là người đã vì ta mà hủy diệt Phi Chân quốc, ta cũng muốn thử dùng biện pháp yêu y để giải thoát mình khỏi đoạn tình kiếp thống khổ dây dưa kia. Ta mặc y trong Yên Hà đào lâm đẹp như mộng ảo kia ôm lấy ta, hôn khe khẽ, dù rằng trong đầu toàn là bóng dáng không thuộc về y, ta vẫn không hề biến sắc.
Khi đó ta cho là ta có thể giấu hết thảy trong lòng, theo thời gian trôi qua chậm rãi được giải thoát, một lần thất thố duy nhất đại khái chính là khi ta xông lên Cửu Tinh trường giai, cầu nguyện hải thiên chi lệ cho y trở về. Hải thiên chi lệ không có bất cứ phản ứng gì, nhưng lòng ta đột nhiên dâng lên nỗi bi thương mãnh liệt, ta biết chỉ là si tâm vọng tưởng của bản thân. Ta khó lòng khống chế rơi xuống.
Đúng vậy! Nên tỉnh rồi!
Ta ngỡ ngàng mặc Thần Hi ôm mình, trong lòng lạnh lẽo. Cứ như vậy đi, cứ bình đạm mà sống như vậy đi, rồi có một ngày thân thể tàn tạ này sẽ không thể cầm cự, tự nhiên tiêu vong thôi.
Tận đến khi Minh Hà cho ta biết Thiên Đế bệ hạ chẳng qua biết ta là hóa lệ chi huyết trong truyền thuyết, mới giữ ta lại muốn lợi dụng. Ta đi hỏi Thần Hi, y trầm mặc rất lâu, cuối cùng thừa nhận, lúc đầu y quả thật là nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, y thật sự yêu ta.
Ta rời đi, sau đó ngẫm lại, có lẽ Minh Hà nói vậy là bị Thanh Long xúi giục, đương nhiên không phải Thanh Long La Huyên chân chính, mà là Hải Doanh quốc Thái tử Hiên Viên Kỳ nghe lệnh Nguyệt Cơ.
Thì ra ta chính là Đông Quân, Diễm Hoàng vĩ đại trong truyền thuyết của thế nhân, Đông Quân mà Nguyệt Cơ không tiếc hết thảy muốn có được.
Năm đó, bởi vì tư tâm của ta, bởi vì sự không đành lòng của ta, mới dẫn đến hạo kiếp hôm nay.
Hiện tại câu chuyện dài dòng này rốt cuộc đã có thể kể xong. Trên Cửu Tinh trường giai ta rơi nước mắt, có ai biết bóng dáng trong đầu ta khi đó là ai?
Trong ngự hoa viên Phi Chân quốc nổi danh thiên hạ, y mỉm cười, bẻ một nhánh cúc túy dương phi. Cười nhìn ta mà ngâm:
“Nhất chi ly hạ vãn hàm hương, bất khẳng tùy thời tác đạm trang. Tự thị thái chân hàm yến bãi, bán thiên vân kế học khinh cuồng. Vũ y sơ trứ tử la thường, biệt thiện phong lưu tác diễm trang. Trường dạ ngạo sương huyền hạm bạn, hoảng nghi trầm túy ỷ Tam Lang.”
Vương huynh…
Tiếc rằng ta sẽ chẳng có kiếp sau nữa, bằng không ta vẫn muốn cùng huynh đi thưởng cúc, đến lúc đó, chúng ta đừng là huynh đệ.
Như vậy, chúng ta sẽ không có tội.