Đọc truyện Nhất Lệ Khuynh Thành – Chương 4Quyển 1 –
Mùi mạn đà la xa xỉ danh quý ẩn ẩn bay ra từ trong chiếc lò vàng tạo hình tiên hạc, thời gian phảng phất ngưng trú giữa hương thơm nồng nàn ấy, màn trướng trùng trùng lẳng lặng buông trên tấm thảm dày cộm, tua cờ dài thườn thượt chảy xuôi hoa mỹ.
Tố y đồng tử ngoan ngoãn ngồi xổm bên sạp gỗ đàn, mặt mày thanh tú vốn phải rất đẹp, chỉ tiếc là, trên khuôn mặt còn chưa thoát hết nét trẻ con ấy lại là vẻ hờ hững không hợp tuổi.
Trên sạp có một lão giả đang nhắm mắt xếp bằng tĩnh tọa, bàn tay ngửa lên trên đầu gối, hiển nhiên là đang diễn toán gì đó. Kỳ thật, nói y là lão giả, chí ít theo bề ngoài mà nói thì vẫn không thích hợp lắm, bởi vì đầu y dù đã bạc trắng, nhưng trên mặt hầu như không có nếp nhăn, huống chi hơi thở của y thong dong bình tĩnh, có chút nào là già yếu đâu? Ngũ quan của y không thể nói là quá anh tuấn, nhưng cực kỳ đoan chính thâm trầm, tóc rất dài, lại búi thật khéo léo, không sợi nào bị rơi xuống đất. Ở chính giữa trán y, một cái nguyệt nha cong cong màu lam thoáng phát ra ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ, đó là tượng trưng cho Ma giới tiên tri.
Hồi lâu, người tĩnh tọa chậm rãi mở mắt, nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Tinh Chiêm Triêu Nhan đã chết.”
“Linh Vu trưởng lão?” Đồng tử đang ngồi xổm trên thảm ngẩng đầu, trên khuôn mặt đờ đẫn lại điểm thêm đôi mắt lóe ra vài phần linh động, dường như y muốn nhìn ra một tia dao động cảm xúc từ trên mặt Linh Vu, nhưng chỉ có thể thất vọng. Nghe nói Tinh Chiêm Triêu Nhan kia là đối thủ Trưởng lão đã đấu mấy trăm năm, bây giờ bà ta chết rồi, sao Trưởng lão lại không có vẻ gì như đang cao hứng, đồng tử thầm nghĩ.
“Nhất định trong lòng ngươi đang hiếu kỳ là tại sao ta không tỏ ra cao hứng?” Linh Vu nhìn đồng tử một cái.
Tố y đồng tử cuống quýt cúi đầu.
“Ngươi không nên để bất kỳ ai nhìn ra tâm tư của mình, còn chưa nhớ sao?”
Đồng tử nọ im lặng không dám lên tiếng.
Sau khi đã trầm ngâm một lúc, Linh Vu đứng dậy, nói: “Đi thôi, Trúc Giản, theo ta đi gặp Phi Thiên bệ hạ.”
Trưởng ấu hai người cứ thế biến mất giữa khói hương mạn đà la…
…
Đại ca, tại sao huynh vẫn không tỉnh lại? Đại ca, đại ca, chẳng lẽ huynh còn tự trách mình vì chuyện năm đó? Tại sao, rõ ràng là hắn phản bội huynh, huynh lại vẫn chỉ trách cứ bản thân? Chẳng chịu đáp lại ta một phần vạn!
Ta không hiểu!
Ta… không hiểu…
Trên băng sàng, giữa một tảng băng màu lan nhạt, một nam tử tuấn mỹ ưu nhã, đường nét tựa như điêu khắc đang lẳng lặng ngủ say, chẳng biết y đã bảo trì bộ dáng này, để thời gian bất động trên người mình bao lâu rồi. Cách lớp mặt băng nhìn đôi mắt nhắm chặt, lông mày nhíu lại, và đôi môi đã mân thành một đường cong thương tâm, dường như trong khoảnh khắc tự phong vào hàn băng ấy đã trải qua một phiên đau khổ.
Một đôi mắt màu ngọc bích đang nhìn chằm chằm người trong băng, bi thương, ngưỡng mộ, khó chịu các loại đều khắc vào cặp mắt thân thiết ấy.
Đại ca, trong lòng huynh cũng chỉ có hắn! Hắn đi rồi, huynh liền cam nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Thân hình nam tử bạch y ngân phát hốt hoảng lảo đảo. Ba trăm năm! Ba trăm năm đằng đẵng! Huynh thật sự, thật sự không bao giờ mở mắt nhìn ta lần nào nữa sao?!
Cuối cùng, người áo trắng giống như không chèo chống được nữa, vô lực quỳ xuống trước băng sàng, ngân phát thật dài rơi xuống đất, hoa mỹ lãnh điệu như ngân hà. Khuôn mặt y dán sát lên mặt băng, tay khe khẽ vuốt ve dung nhan tuấn mỹ mà trong mộng cũng khó gặp qua lớp băng, thầm thì: “Đại ca…”
Đại ca…
“Linh Vu tham kiến Phi Thiên bệ hạ.” Thật lâu sau, trong băng thất cuối cùng vang lên một thanh âm phá tan sự tĩnh lặng. Linh Vu bình thản cúi đầu hành lễ, đồng tử được gọi là Trúc Giản theo sát phía sau, lén nhìn nam tử tóc bạc một cái, gương mặt thoáng lộ ra nét trẻ con.
Phi Thiên Tu La không quay đầu, ánh mắt y vẫn si si nhìn khuôn mặt trong băng, song lời nói lạnh lùng lại là nói với Linh Vu: “Đi cùng đằng sau ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết gian băng thất này không phải người nào cũng tới được sao?”
Nam hài tử cuống quýt cúi mắt, rùng mình một cái.
Linh Vu nhìn thiếu niên một chút, ở trước mặt Phi Thiên, y trả lời không kiêu không nịnh: “Khải bẩm bệ hạ, lão thân đã cao tuổi, hài tử này tương lai chính là Linh Vu nhiệm tiếp theo.” Y dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi nghĩ hiện tại chính là thời điểm để nó biết vài việc.”
“Vẫn còn sớm… Ngươi tên là gì?” Trong giọng nói của Tu La không nghe ra một chút thích ghét.
“Trúc Giản.” Sắc mặt tái nhợt của nam hài chắc chắn là chú thích không tiếng cho không khí quỷ dị trong băng thất cùng cảm giác áp bách cường đại tản ra từ người Phi Thiên Tu La.
Trầm mặc qua đi, Tu La hờ hững hỏi: “Ngươi tới là có chuyện gì muốn nói sao?”
“Tinh Chiêm Triêu Nhan đã chết.” Linh Vu thình lình nói ra đáp án gây chấn động đột ngột, huống chi y còn nói thêm, “Mới vừa rồi.”
Quả nhiên Tu La thoáng rùng mình, chậm rãi ngẩng đầu quay qua đây, đáy mắt là vẻ phức tạp rất khó hình dung, dường như là oán hận, cũng ngầm có ý tán thưởng. Trúc Giản rốt cuộc đã gặp được nhân vật thứ hai trong Ma giới này, chân dung người đứng đầu Hoàng tuyền, ngân phát lạnh băng hóa ra kết hợp với con ngươi màu ngọc bích, ngũ quan vốn anh tuấn tiếc là quá mức âm cơ thâm thúy, cự người ngàn dặm. Tận mắt chứng kiến Phi Thiên cùng phỏng đoán vừa rồi đối với bóng lưng y, phân cảm giác áp bách kia quyết không thể nói.
“Cô ta lại…” Sự kinh ngạc nhất thời qua đi, Tu La lại khôi phục vẻ lạnh băng bình tĩnh, nhưng ba chữ mà y chưa nói xong này lại lộ ra nỗi phiền muộn thấp thoáng.
“Đúng vậy, cô ta mạnh mẽ phá tan cấm chế của Thiên Đế, dùng thân thể tàn tạ thi triển thuật Bích khung ngự không, cuối cùng linh lực kiệt quệ, thần hình tiêu tan mà chết.” Linh Vu gật đầu, hiển nhiên hiểu được sự kinh ngạc của Tu La. Ngữ khí trước sau vẫn cứng nhắc, lần này lại ẩn ẩn lộ ra sự khâm phục hiếm thấy.
Cũng khó trách y đối với đối thủ lâu năm như vậy, Tinh Chiêm của Thần giới và Linh Vu của Ma giới tuy rằng cùng là người nắm giữ lực dự ngôn, nhưng bản chất hai người lại bất đồng.
Đôi mắt của Linh Vu có thể nhìn thấu quá khứ vị lai, dùng cách cảm ứng để biết trước thế sự. “Linh Vu” không hề là tên người, mà là một chức vị giống như “Tinh Chiêm”, mặc dù địa vị này rất cao trong Ma giới, nhưng thực tế lịch nhiệm Linh Vu đều đến từ phàm giới.
Giữa phàm nhân, tỉ lệ hài tử sinh ra trong mắt lưu động tinh quang màu xanh nhạt là cực nhỏ, con ngươi bởi vậy hết sức sáng động lòng người, mà bọn họ chính là khởi nguồn của các nhiệm Linh Vu. Người như thế nếu gặp được cơ duyên xảo diệu, tu tập pháp môn tương ứng, là có thể trở thành Linh Vu trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh của Ma giới. Tuy rằng không thể thọ cùng thiên địa, vô hưu vô diệt như thần ma cao nhất, nhưng cũng có thể có được thọ mệnh mấy trăm, hay thậm chí là hơn ngàn năm.
Thí dụ như vị Linh Vu trưởng lão hiện tại đây, Trúc Giản chỉ biết ông ít nhất cũng một ngàn hai trăm tuổi, vốn là thân phàm nhân, nhưng đã kế thừa tôn dung cùng trách nhiệm vĩ đại này nhiều năm, cũng khó nói được là hạnh hay bất hạnh.
Nhưng Tinh Chiêm vốn không có thân xác, mà là hình thể do linh khí cực thuần túy trong thiên địa hội tụ thành, không có thọ mệnh cụ thể, nếu linh lực kiệt quệ sẽ tiêu tan thành một làn khói nhẹ trong gió.
Nếu nói Linh Vu thông qua nhận thức cảm tính mà cảm ứng được tương lai, thì Tinh Chiêm chính là nhận thức lý tính, bởi vì Tinh Chiêm là thông qua chiêm bặc, mà còn là chiêm bặc tinh thần thâm thúy khó hiểu nhất nhưng cũng chuẩn xác nhất dự báo tương lai. Tuy rằng phàm giới trước nay cũng có không ít những năng nhân dị sĩ đạt trình độ khá cao dựa trên nghiên cứu tinh văn, nhưng vẫn không thể so sánh với thần chiêm tinh.
Giữa chúng thần tại Thần giới, Tinh Chiêm thuật pháp tự thành hệ thống, trong đó thuật chiêm tinh tối cao chính là Bích khung ngự không, là chiêm tinh cuối cùng trực tiếp lấy màn trời làm nền để chỉ thẳng bí mật lớn nhất trong thiên địa. Mỗi đời chỉ có một vị Tinh Chiêm, mà mỗi vị Tinh Chiêm chỉ có thể thi triển một lần Bích khung ngự không, bởi vì đây là pháp thuật duy nhất có thể khiến Tinh Chiêm kiệt quệ linh lực mà tiêu vong.
Cho đến nay, Thần giới chỉ mới có hai vị Tinh Chiêm, sau khi vị trước mất vì Bích khung ngự không, Thiên Đế Thần giới liền cưới Thiên phi Minh Hà, nhưng quá trình của lần chiêm tinh đó khống chế nghiêm mật trong kết giới, cho nên những người biết được nội dung cụ thể chỉ có Thiên Đế cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ ba vị thiên quân.
Sau đó Thần giới vẫn giấu kỹ cực kỳ, Ma giới đến nay vẫn không biết nguyên nhân Thiên Đế đột nhiên đón dâu, nhưng có lẽ, nếu không phải là có Thiên phi Minh Hà, chuyện về sau làm sao có thể phát sinh? Tu La cười khẩy, hơi có ý giễu cợt.
Nhưng khiến người ta ngờ vực gièm pha nhất chính là bối cảnh trống rỗng trước khi Minh Hà trở thành Thiên phi, Ma giới gần như dùng hết mọi phương pháp mà cũng không tra ra lai lịch của nàng, cứ như Thiên phi đường đường của Thần giới là từ trống rỗng sinh ra vậy.
Mà lần này nghe đâu Tinh Chiêm Triêu Nhan có thể nói là bất chấp tất cả để chiêm tinh, chúng thần lớn nhỏ tận mắt trông thấy đâu chỉ ngàn vạn, bằng không, nàng có nhất thiết phải thuyết minh đại sự ngay, để xảy đến nông nỗi thế này? Khó trách Linh Vu động dung, Ma giới cũng tuyệt không có lý do để không động tâm.
Nói cho cùng, linh khí thuần túy xuất từ linh tuyền của Thần giới ngưng tụ thành thân thể Tinh Chiêm kia, thực tế chiếm giữ ưu thế địa lợi trên Thần giới, mặc dù dự ngôn của Linh Vu có độ chuẩn xác ngang với Tinh Chiêm, nhưng vẫn bị hạn chế năng lực, chung quy không thể nhìn thấu mệnh mạch mật bí trong mối quan hệ tam giới.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phàm là những việc có ưu thế tất có liệt thế, sau khi một đời Tinh Chiêm tiêu vong, linh tuyền cần tập hợp trăm năm linh khí mới có thể dựng dục ra Tinh Chiêm kế tiếp, cho nên Thần giới kế tiếp phải xuất hiện tình huống thần dự ngôn khuyết tịch trăm năm, không như Ma giới, cho dù lúc này Linh Vu không xong, cũng lập tức có Trúc Giản thế chỗ.
Chẳng qua, Nam Thiên Quân Chu Tước của họ khuyết tịch đã nhiều năm như vậy, dường như cũng chẳng thấy họ ra làm sao? Tu La đã khôi phục thường thái mà nghĩ đến sự kiện nọ, vẫn không nhịn được phẫn hận trong lòng, nhưng ngoài mặt, y hạ lệnh càng lạnh băng hơn: “Hãy điều tra rõ nội dung Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Triêu Nhan.” Trầm ngâm một chút, y lại nói thêm, “Linh Vu, chuyện này ta muốn ngươi tự làm, không thể mượn tay người khác. Chúng ta phải làm cho cái chết của Tinh Chiêm kia thêm một chút giá trị.” Một nét cười lãnh liệt hiện lên, câu nói cuối cùng ấy vẫn để lộ không nhiều không ít những điều canh cánh trong lòng.
“Linh Vu tuân chỉ.” Cúi người hành lễ, Linh Vu âm thầm lắc đầu, Phi Thiên bệ hạ trước nay chưa bao giờ là người nông cạn, y im lặng nhìn tảng băng màu lan nhạt có người ngủ say trong đó, Phi Thiên bệ hạ, thật sự thay đổi rất nhiều. Linh Vu cúi mắt, ôn hòa nói, “Bệ hạ, thần cáo lui trước.”
Trưởng ấu hai người biến mất như khi đến, im hơi lặng tiếng.
“Đại ca, họ đi rồi.” Hàn quang trong mắt tan đi, Tu La lại kề mặt lên mặt băng lần nữa, ngón tay cũng không ngừng vuốt ve mặt băng, y thì thầm, “Huynh có nghe chứ? Kỳ thật huynh biết hết đúng không? Huynh chỉ không chịu tỉnh lại thôi! Năm đó ta làm như vậy, đại ca, huynh rốt cuộc có trách ta? Có trách ta hay không…”
Trong băng thất trống vắng chẳng ai trả lời y, chỉ có hàn khí nhè nhẹ cơ hồ có thể thấy được màu trắng bay tới rồi lại trôi đi.