Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 53: Tập Thể Bao Vây Tiêu Diệt


Đọc truyện Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực FULL – Chương 53: Tập Thể Bao Vây Tiêu Diệt


Nguyên bản vốn cho rằng rất nhanh tộc nhân tộc ngân lang sẽ tới nhưng đến tận khi trời gần tối đen họ mới tới.

Đinh Tiếu ôm tiểu Điểm Điểm, nhìn hai nam nhân vẻ mặt vội vàng cách đó hơn mười mét, cúi đầu sờ sờ cái trán Điểm Điểm: “Điểm Điểm, là người nhà của nhóc à?”
Tiểu Điểm Điểm thấy được cha và đại ca nhà mình, lập tức “ngao” một tiếng, ngẩng đầu liếm cằm Đinh Tiếu một cái, sau đó dùng sức thoát khỏi cái ôm ấm áp này, chạy về phía người thân của mình: “Cha, ca ca! Thịt thịt, thơm! Điểm Điểm, chơi, rất vui!”
Giống đực tộc ngân lang đứng phía trước bế lên ấu tử lạc đường nhà mình, dùng sức hôn một cái ở ót của tiểu sói con: “Vật nhỏ không nghe lời!” Nói xong đem Điểm Điểm giao cho con trai lớn phía sau, hắn tiến lên hai bước đối diện mấy người tộc Dực Hổ gập người một cái: “Hết sức cảm tạ các ngươi đã thu lưu Điểm Điểm, còn cho nó đồ ăn, vạn phần cảm kích!”
Khôn lúc này nhìn chằm chỗ cằm vừa rồi bị Điểm Điểm liếm qua, ghen tị, cân nhắc lát nữa đi ngủ trước tiên phải đòi lại.

Mà Đinh Tiếu liền cảm giác được ánh mắt Khôn đột nhiên nhìn mình chằm chằm cảm thấy lạnh hết cả gáy.

Kết quả người mở miệng trả lời vấn đề tự nhiên là Hạ cha: “Mỗi một ấu tể đều là Thần Thú ban ân, tiểu Điểm Điểm thực đáng yêu, người ở thôn chúng ta đều rất thích nó, nhưng ta có thể hỏi một chút, nó vì sao lại bị lạc đường?”
Cha Điểm Điểm thực nghiêm túc trả lời: “Thôn chúng ta gặp phiền toái, có một tộc nhân bị sói điên tập kích, cho nên chúng ta mất hơn nửa ngày mới đem đầu sói điên kia giết chết, Điểm Điểm có lẽ là chạy loạn ra khỏi sự trông coi của gia gia nó.”
Khôn nghe được sói điên, lập tức đem ánh mắt từ trên mặt Tiếu Tiếu thu về, Hạ cũng nhíu mày: “Người thôn chúng ta hôm nay cũng săn được một con sói điên, xem ra gần đây hẳn là có một đám sói điên tồn tại, không nghĩ tới bọn chúng cư nhiên phân tán rộng như vậy.”
Nghe được tộc Dực Hổ cũng gặp sói điên, Giác lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng, kỳ thực cũng không phải nói sói điên sẽ tạo nguy hiểm lớn tới sinh mệnh của bọn họ, dù sao chỗ này là nơi bộ tộc thú nhân sở hữu, nhưng tình huống đơn lẻ vẫn không tránh khỏi sẽ phát sinh.

Tình huống Ngân lang tộc bọn họ còn tốt, hình thể của sói điên so với hình thú của bọn họ không chênh lệch mấy, năm sau giống đực có thể đối phó một con sói điên hung ác.

Ba bộ tộc sinh hoạt ở Thanh Sâm cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng còn tộc Cửu vĩ, tộc mèo rừng, tộc Thiên ngư hình thú loại nhỏ sẽ tương đối phiền toái.

“Ta nghĩ việc này hẳn không phải chúng ta săn giết hai đầu sói điên liền xong.” Giác lại tiến lên hai bước đi tới trước mặt Hạ, vươn tay trái: “Ta tên Giác, là người dẫn đầu thôn Thanh Phong của tộc Ngân lang, ta hy vọng chúng ta có thể liên thủ.”
Hạ không hề do sự cũng vươn tay bắt tay đối phương: “Ta là người dẫn đầu thôn Thiên Hà tộc Dực Hổ, ta nghĩ, chúng ta hẳn mau chóng liên hệ người của các bộ tộc khác.”
Giác cùng cha cùng nhau rời đi nơi dừng chân của thôn Thiên Hà, xem ý tứ hai người bọn họ một đêm này là muốn nhanh chóng liên hệ người bộ tộc khác, hẳn là không thể ngủ.

Nhưng thông qua trao đổi ngắn ngủi của cha và cha Điểm Điểm, Đinh Tiếu trừ bỏ hiểu sói điên là chuyện của mọi người, còn hiểu biết một chút lễ tiết phong tục nơi này.

Kỳ thực không khác mấy với đời trước, ví dụ như bắt tay hợp tác, cảm kích là khom lưng 90 độ.


Dân đem sở hữu thôn dân tụ tập một chỗ, thuyết minh một chút tình huống, mọi người cảm xúc tuy không có nhiều khẩn trương nhưng cũng không hề rời rạc như lúc trước.

Đặc biệt bọn họ hôm nay nhìn tận mắt thấy thi thể sói điên, một ít người lớn mang theo ấu tể vẻ mặt liền khẩn trương một chút.

Quỳnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiếu Tiếu, đưa qua một quả táo: “Không có việc gì, đối với thú nhân tộc Dực Hổ chúng ta mà nói, sói điên cũng không khó đối phó như vậy.”
Khôn gật đầu: “Có ta ở đây, không có chuyện gì, chỉ cần đừng ở một mình, sói điên sẽ không tới gần chỗ giống đực tập trung nhiều người.”
Quỳnh thở dài: “Tộc Dực Hổ chúng ta không sợ, nhưng những tộc nhân hình thú tương đối nhỏ sẽ tương đối nguy hiểm, hy vọng đàn sói điên này sẽ không quá nhiều, ít nhất 10 không có phát sinh sự việc như thế này.”
Đinh Tiếu ngửa đầu: “Trước kia cũng phát sinh qua?”
Quỳnh trả lời: “Đúng vậy, ở mỗi một khối trên đất bằng sẽ có rất nhiều dã thú hung mãnh, có một số ngay cả giống đực cường đại cũng khó có thể săn giết đơn độc, các thú nhân không phải tuyệt đối an toàn, mỗi năm đều sẽ phát sinh việc giống đực đi săn bị dã thú giết hại hoặc trực tiếp kéo đi.

Đặc biệt là thời điểm chợ Đông, có lẽ sẽ có một ít dã thú tùy thời mai phục, lần trước xảy ra việc dã thú công kích thú nhân đơn độc cũng là người các bộ tộc liên hợp tiêu diệt một đám răng ngao.

Bọn chúng so sói điên còn hung mãnh tàn bạo hơn nhiều, cho dù giống đực tộc Dực Hổ chúng ta cũng phải bảy tám người có tài mới có thể đối phó một con.

Năm ấy tộc Thiên ngư và tộc giao Xà tử thương vài giống đực, còn chết mất hai giống cái chân quý.”
Nghe ra thật đúng là nguy hiểm, Đinh Tiếu hỏi tiếp: “Cho nên người của các bộ tộc đối với việc nguy hiểm như có dã thú ở phụ cận mai phục đều sẽ tương đối khẩn trương và cảnh giác sao?”
“Đúng, cho nên ta nghĩ bắt đầu từ sáng ngày mai, sẽ có rất nhiều giống đực của các bộ tộc sẽ tìm kiếm ở phụ cận.” Nói xong Quỳnh vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu: “Không sao, cho dù đàn sói điên này thật sự có hơn mười con, cũng không chống lại giống đực của các bộ tộc cùng nhau bao vây tiễu trừ đâu, kỳ thực sói điên xuất hiện không phải là xấu hết, vì da lông của bọn chúng giữ ấm rất tốt.”
Mắt Khôn sáng lên, bạn lữ nhà mình nhỏ gầy như vậy, nhất định rất sợ lạnh, mình nhất định phải tranh thủ đơn độc săn giết sói điên nhiều một chút, như vậy liền có thể có da sói cho Tiếu Tiếu làm quần áo mùa đông.

Sáng sớm ngày hôm sau, chỗ dừng chân của mỗi thôn đều để lại ít nhất ba hoặc càng nhiều giống đực lưu thủ.

Phải biết tuy tộc nhân đơn độc rất nguy hiểm, mà trong doanh địa của bọn họ cũng dự bị rất nhiều đồ ăn là nguyên nhân thứ nhất hấp dẫn sói điên đến, không tăng mạnh trông giữ là không được.

Khôn đem Đinh Tiếu bọn họ đưa tới nơi bày quán sau liền về nơi dừng chân, hắn cũng không phải là người trông coi hôm nay, nhưng hắn muốn đi săn giết sói điên, vì thú nhân trừ hại không nói, còn có thể chuẩn bị da sói cho Tiếu Tiếu làm quần áo.

Ừm, nghe Tiếu Tiếu nói thịt sói cũng thực thích hợp mùa đông ăn, ướp thành thịt khô làm đồ ăn vặt thực không tồi.


Mang theo “nguyện vọng tốt đẹp” về da sói, Khôn ca bước lên con đường săn giết sói điên, hắn đối với khả năng của mình rất nắm chắc, một mình đối phó một con sói không phải vấn đề lớn, cho nên lần này đơn độc hành động hắn cũng không nói với bất luận người nào, chủ yếu là hắn không muốn làm Tiếu Tiếu lo lắng.

Đinh Tiếu và Kinh cùng Lục Hi ba người ngồi ở phía sau quầy hàng, đem việc xem quán giao cho Quỳnh ba, sau đó liền bắt đầu nói chuyện với nhau.
Kinh chậc chậc cảm thán: “Các ngươi nói xem, hình thú tộc Ngân lang cũng là lang, bọn họ cùng sói điên đánh nhau, có phải có chút giống đồng loại tương tàn không?”
Đinh Tiếu hắc tuyến: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi xem hình thú của Điểm Điểm thật dễ nhìn, còn con sói điên kia quá hung”.

Chỉ tiếc hôm nay mình không thể chế tác tai thú.

Lục Hi trên tay cầm gậy gỗ tùy ý vẽ vẽ trên mặt đất: “Nghe nói ở bộ tộc thú nhân, hình thú tộc mèo rừng là nhỏ nhất, bọn họ nếu muốn đối phó với một con sói điên nhất định sẽ không dễ dàng.”
Kinh bĩu môi: “Vậy bọn họ tốt xấu còn có hình thú, tộc Tiên Ngư còn không phải càng nguy hiểm hơn sao! Bọn họ ở trên đất bằng cũng không có lực công kích gì, ngươi xem những giống đực độc thân đó vừa nghe đến có các bộ tộc bảo hộ, đặc biệt là bảo hộ tộc Thiên ngư, bọn họ liền giống như ăn phải cỏ phát cuồng.”
Đinh Tiếu nghi vấn: “Tộc Thiên ngư không có lực công kích gì sao? Như vậy bọn họ làm sao đến được nơi này? Bọn họ không phải so với chúng ta còn cách xa hơn sao? Một đường đi không phải có rất nhiều nguy hiểm sao?”
Lục Hi trả lời: “Nga, cái này a, bởi vì tộc Thiên ngư tương đối đặc biệt, cho nên mỗi năm đều có hai bộ tộc chủ thành phái ra một đội người đi hộ tống bọn họ họp chợ, năm trước chính là tộc Dực Hổ chúng ta và tộc Giao xà, năm nay là tộc Phi báo và tộc Bạch Hổ.”
“Tộc Bạch hổ?” Thì ra không phải chỉ có tộc Dực Hổ mới có hình thái hổ hình sao?
Kinh gật đầu: “Đúng vậy, tộc Bạch Hổ và tộc Ngân lang giống nhau đều sinh hoạt ở Bạc Sa, hình thú của bọn họ không lớn như tộc Dực Hổ chúng ta, nhưng so với tộc Ngân lang vẫn lớn hơn một chút.”
Lục Hi nói xen vào: “Truyền thuyết từ ngày xưa, tộc Bạch Hổ cùng tộc Dực Hổ chúng ta là cùng một bộ tộc, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mấy trăm năm, có rất nhiều giống đực sinh ra không có cánh, không chỉ như vậy, hình thú bọn họ da lông còn có màu trắng như tuyết, thân thể cũng yếu hơn nhiều so với giống đực thông thường.

Đặc biệt bọn họ chịu không nổi nóng bức mùa hè ở Thanh Sâm, dần dần rất nhiều bạch hổ không có cánh chết đi.

Ngay lúc đó tộc trưởng phải rất nhiều giống đực đem nhóm người này đi Bạc Sa tránh nóng, vì nơi đó trừ bỏ mùa xuân chính là mùa đông, không đến mức khiến họ vì nóng bức mà mất đi sinh mạng.

Sau đso bọn họ ở đó sinh hoạt, dần dần cũng hình thành bộ tộc của mình, nhưng nghe cha bọn họ nói, tộc Bạch Hổ đôi khi cũng sẽ sinh ra giống đực không có da lông màu trắng.”
Đó là nói những tổ tiên tộc Bạch Hổ là một đám tộc Dực Hổ không biết vì sao mắc chứng bạch tạng cùng phản tổ (lột xác, tiến hóa) sao? Tuy rằng là truyền thuyết, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy còn có vài phần có thể tin: “Vậy tộc Bạch Hổ cùng tộc Dực Hổ chúng ta quan hệ thế nào?”
Lục Hi nói: “Khá tốt a, thôn chúng ta có vài bán thú nhân gả tới tộc Bạch Hổ, hạ thôn còn có hai giống đực Bạch Hổ kìa, ta thấy thú hình của bọn họ rồi, tuy không cao lớn cường tráng như thú hình của tộc Dực Hổ chúng ta, nhưng tương đối xinh đẹp.”
Nhưng mà xinh đẹp gì đó, cũng không phải việc giống đực quan tâm đi…!
Các bộ tộc trải qua thương nghị, nhất trí quyết định đem khen thưởng năm nay tăng thêm một hạng mục, đó chính là xem bộ tộc nào tiêu diệt số lượng sói điên nhiều nhất, thú nhân nào có công lớn nhất.


Đương nhiên loại tỷ thí này cũng không giới hạn trong mấy cái bộ tộc có thú hình cường đại hung mãnh, mấy bộ tộc nhỏ yếu khác cũng không cảm thấy không công bằng, thậm chí là là vui vẻ chi trả bối khen thưởng.

Dù sao chợ Đông sau khi kết thúc, không phải tất cả các bộ tộc có sức chiến đấu không cường hãn đều có người chuyên môn hộ tống như tộc Thiên Ngư, gặp được sói điên là bọn họ xui xẻo, nhưng so với mười năm trước gặp phải răng ngao vẫn còn hơn.

Giống đực ở tường vây giảm đi số lượng lớn, nhưng thị trường quán bán hàng lại giống như không chịu ảnh hưởng lớn gì, Đinh Tiếu cảm thấy mình thật không hiểu biết tác phong hành sự cùng cách sinh tồn của thế giới này, cho nên mới thực khẩn trương? Nghĩ đến điều này, cậu cũng bình tĩnh, mang theo Kinh và Lục Hi cõng sọt trúc bắt đầu giúp nhà hai cái bằng hữu mua hải sản.

Quả nhiên vẫn là tộc Thiên ngư được trời ưu ái, mặc kệ xuân hạ thu đông cá tôm hải sản không ngừng, hoàn toàn không bị trói buộc bởi quy định của các bộ tộc là chợ Đông không thể bán món chính.

Nghĩ lại cũng phải, ai có thể đem hàng khô như này làm thành món chính a, mình suy nghĩ nhiều rồi.

Thu hoạch phong phú làm ba cái bán thú nhân không có giống đực hỗ trợ có chút cố sức, nhưng Đinh Tiếu thực vui vẻ phát hiện sức lực bản thân tăng không ít, cư nhiên có thể cõng một cái giỏ tre chứa đồ trọng lượng không khác với Kinh và Lục Hi mấy! Đây là một hiện tượng tốt, ít nhất như vậy sang năm thời điểm bắt đầu học tập đi săn, sẽ không lực bất tòng tâm như vậy.

Khôn quả nhiên nói đúng, ăn nhiều đồ vật có lợi, mình gần đây ăn thật đúng là gần như gấp đôi ngày trước.

Trước kia một bữa cơm nhiều nhất chỉ có thể ăn một chén canh Bạch Đậu, nhưng từ khi rời thôn, dọc đường đi này lăn lộn rất nhiều, cư nhiên có thể ăn được hơn hai chén! Tuy rằng so với ba vẫn là có chút khoảng cách, còn cha và Khôn bọn họ…Đinh Tiếu chưa bao giờ cảm thấy có khả năng so sánh.

Đây là chênh lệch giữa người và dã thú, là khoảng cách giữa chủng tộc với chủng tộc!
Giống đực các bộ tộc tập thể xuất động săn giết sói điên quả nhiên lộ rõ, chỉ dùng thời gian một ngày, liền bắt giết 7 đầu sói điên thành niên, cái này nói lên tộc đàn này là không nhỏ.

Tộc Phi báo còn phát hiện sào huyện hiện tại của đàn sói điên này, ở bên trong móc ra bốn con sói con, cá lớn nuốt cá bé, đối với hung mãnh dã thú có thể uy hiếp sinh mệnh của các thú nhân, các thú nhân sẽ không tồn tại bất luận tâm tình thương hại nào, bốn con sói con đã lộ hung tướng này lúc ấy liền mất đi tính mạng.

Tộc Dực hổ săn giết sói điên thành niên số lượng là nhiều nhất, tính cả con lúc đầu giết được là ba con, trong đó một con là Khôn một mình săn được, nói cách khác thôn Thiên Hà lúc này đây được giải nhất, này lại làm các tộc nhân tộc Dực Hổ tự hào một phen trước mặt các bộ tộc khác.

Có điều tình huống Khôn ca lúc này không tốt lắm, Khôn nên hiểu lầm, hắn không có nguy hiểm gì đến tính mạng, tuy cánh tay bị một vết rách, nhưng loại vết thương này đối với giống đực bọn họ mà nói thật ra chỉ là trò trẻ con.

Hắn bởi vì bản thân làm Tiếu Tiếu nhíu mày, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm: “Tiếu Tiếu, ta rất cường tráng, sói điên không phải là đối thủ của ta.” Khi tất cả mọi người đang vây xem thi thể sói điên, Khôn thì đang trấn an Tiếu Tiếu đang nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình.

Đinh Tiếu duỗi tay sờ vết thương trên cánh tay Khôn một chút, dưới con mắt cậu, miệng vết thương rất sâu, hẳn là trên dưới 1cm, chiều dài gần bằng bàn tay mình vậy.

Miệng vết thương thịt lộ ra ngoài, hai bên đều đã sưng đỏ, sờ lên thực nóng, cậu cảm thấy mình thực đau lòng, nhìn miệng vết thương trái tim như bị ai kéo không thoải mái: “Vì sao anh lại có một mình? Bọn họ đều có ít nhất hai người?”
Khôn cầm tay Tiếu Tiếu: “Một mình ta là được rồi.”

Đinh Tiếu cau mày càng chặt: “Không có người cùng ngươi sao?” Là vì Khôn ở trong mắt mọi người quá lợi hại, cho nên mọi người liền cho rằng để hắn một mình hành động cũng sẽ không có vấn đề gì?
Khôn tuy không biết những lời này của Tiếu Tiếu mang theo ý nghĩa sâu xa gì, nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Không phải, ta thấy hạt vừng của chúng ta đã hết, cho nên muốn đi hái một ít mới rời khỏi khu an toàn, ngoài ý muốn gặp phải sói điên, nhưng nó không phải là đối thủ của ta.” Cha nói, có đôi khi nói dối thiện ý là cần thiết, huống chi mình thật sự đi hái không ít hạt vừng, còn tìm được một cây hoa quẩy.

Tuy biết khả năng Khôn bị xa lánh cơ hồ bằng không, mình thuần túy chính là lo lắng suông, nhưng nghe tới Khôn giải thích như vậy cậu vẫn nhẹ lòng, kỳ thực có đôi khi được người tin tưởng sùng bái quá mức cũng coi như là một loại cô lập đi? “Miệng vết thương này của anh đều sưng lên, lại đây tôi xử lý cho anh một chút.”
Tuy không biết vết thương nhỏ này cần xử lý cái gì, nhưng mày Tiếu Tiếu đã giãn ra, Khôn ca liền buông lỏng: “Tiếu Tiếu, ta tìm được một cây hoa quẩy, phát hiện trên mặt có rất nhiều đồ vật có mùi vị của hoa quẩy, em nhìn xem.” Hoa là hắn hai xong một túi đưa về chỗ ở trước, nhưng ba mươi cái hạt cứng cứng này hắn vẫn tùy thân mang theo, quần áo Tiếu Tiếu làm thực là tốt, có túi tiền có thể tùy thời để một ít đồ vật nhỏ.

Trở lại quầy hàng nhà mình, Đinh Tiếu lấy từ hầu bao ra một bọc nhỏ rượu sát trùng còn chưa bóc ra, cũng may cậu đề phòng vạn nhất vẫn luôn tùy thân mang theo cái này.

Nghe Khôn nói hắn lại tìm được cây hoa quẩy, còn tìm được đồ vật có mùi vị tương tự, vội vàng ngước mắt nhìn lại: “Đây là hạt giống của cây hoa quẩy a!” Thiên nhãn rà quét qua đi Đinh Tiếu lập tức hai mắt tỏa sáng.

Thì ra thứ này có hạt giống a! Đó chính là nói không cần đi nhổ cả cây về trồng, chỉ cần gieo hạt là được! Nhưng nghĩ tới tình huống ngoạn ý này khi nở hoa, Đinh Tiếu cảm thấy đem chúng nó trồng ở trong viện nhà mình gì đó vẫn nên từ bỏ.

Tuy nơi này không có tiền lệ gieo trồng trên đại diện tích, nhưng đối với loại việc như gieo trồng này thì các thú nhân vẫn biết.

Có điều mỗi thôn xóm của mỗi bộ tộc khu an toàn đều rất lớn, tài nguyên thực phong phú, cho nên mới có rất ít người nghĩ đến việc gieo trồng diện trên tích lớn.

Huống chi các bộ tộc thú nhân đều lấy thịt là thức ăn chủ lực, ngay cả bộ tộc hình chim như tộc linh khuyết và diều hâu tộc cũng không ngoại lệ.

Nhiều rau dại tồn tại như vậy, liền càng không có ai để ý tới.

Nhưng Khôn ca lập tức liền hiểu hàm nghĩa bên trong đôi mắt tỏa sáng của Tiếu Tiếu, hạt giống sau, còn nữa: “Ta nhìn thấy có mấy con chuột chũi sưu tập những hạt giống này, cảm giác được ta đến nên chúng nó mới chạy trốn, muốn ta đi đào hang chuột chũi tìm càng nhiều hạt giống hơn hay không?”
Này liền khó trách vì sao số lượng cây hoa quẩy lại ít như vậy, thì ra là hạt giống là thứ chuột chũi yêu nhất.

“Đừng, này đã không ít rồi, đám chuột chũi này cũng không dễ dàng, anh còn muốn đi theo chân bọn chúng đoạt đồ ăn sao?”
Bạn lữ nhà mình thật đáng yêu, còn nói mình muốn đoạt đồ ăn với chuột chũi sao!
“Được, ái…Tiếu Tiếu, em cầm cái gì thế?” Nội tâm nhộn nhạo bị động tác của Đinh Tiếu đánh gãy, Khôn ca nhìn vật nhỏ màu trắng trong tay Tiếu Tiếu, nhíu mày.

Thật sự rất đau, so với lúc bị trảo thương còn đau hơn! (Vô nghĩa, khi đó ngươi là hình thú, da dày!)
Thấy Khôn ăn đau, Đinh Tiếu đột nhiên cười, đại gia hỏa này thần kinh cảm giác đau vẫn rất là nhạy bén! (ngươi rốt cuộc vui vẻ cảm thán cái gì!)
“Cái này là rượu sát trùng, a đúng rồi! Anh có gặp qua loại đồ vật mềm trắng như bông này không? Loại đồ vật từng đoàn từng đoàn, còn mềm mại bông xù?” Nhìn đến rượu sát trùng trong tay mình, Đinh Tiếu đột nhiên liền nghĩ tới bông, dựa theo phương thức tư duy của các thú nhân, những cái đó không ăn được, mới không khiến họ chú ý đâu! Có lẽ bông tiên sinh sống ở gần nơi họ ở cũng không chừng!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.