Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 51: Hàng Khô Đến Từ Tộc Thiên Ngư


Đọc truyện Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực FULL – Chương 51: Hàng Khô Đến Từ Tộc Thiên Ngư


Ánh sáng bốn phía đã dần dần bắt đầu yếu bớt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới hứng thú ngắt hoa hẹ và rau hẹ của Đinh Tiếu.

Toàn bộ hành trình có Khôn và Phong cùng đi, Mộc Ngõa và Liên Chi hai huynh muội cũng tham dự vào đó.

Đừng nhìn mỗi người đeo một cái sọt trúc lớn, ba giống đực chỉ phụ trách vác đồ vật.

Không phải bọn họ không nghĩ tới phụ giúp, mà là bốn ấu tể hoàn toàn xem thường bọn họ tay thô chân ngốc, loại việc như hái hoa này quả nhiên vẫn là không thích hợp với giống đực.

Kỳ thực khi Đinh Tiếu nhìn thấy mạt tươi cười trên mặt Khôn mà người khác cũng không nhìn ra kia, cậu đột nhiên cảm thấy ba gia hỏa này có phải là cố ý đem rau hẹ dẫm hư hay không.

Hừ! Thôi, dù sao làm giống đực gì đó hái hoa cũng đúng là quỷ dị, cho dù mình và Kinh cùng Lục Hi vì ăn, kỳ thực chân chính cảm thấy hái hoa là một việc hết sức “phong nhã” cũng chỉ có Liên Chi đang cắm 3 bông hoa hẹ trên đầu đi? Đinh Tiếu không đành lòng nói cho nàng, lát nữa sẽ bị hắt xì.

Nghe nói rau hẹ này có thể xào trứng, Khôn ca quyết định đi tìm trứng chim, vì thế nói với Phong một tiếng, rồi lập tức biến mất ở trong rừng rậm.

Kỳ thực thời điểm sắc trời càng ám đi này, Thanh Sâm thoạt nhìn thật sự khủng bố, đối với Khôn mà nói cũng không ngoại lệ mà nguy hiểm.

Nhưng ai bảo hắn muốn cho Tiếu Tiếu vui vẻ chứ, buổi sáng hôm nay bốn quả trứng đại điểu thú rõ ràng không đủ cho nhiều người chia nhau ăn như vậy, hắn còn muốn để Tiếu Tiếu ăn nhiều cơ, nghe Quỳnh thúc thúc nói, ăn trứng chim đối với thân thể có chỗ tốt.

Hái hơn nửa sọt, sống lưng Đinh Tiếu liền có chút mỏi, đứng thẳng lưng nhìn không thấy Khôn, trong lòng đột nhiên có chút hoảng: “Phong, Khôn đi đâu rồi?”
Hái nhiều rau hẹ như vậy, nước rau hẹ dính ở tay đều dây vào mặt, giờ phút này, Phong đang giúp Lục Hi lau vệt xanh xanh trên mặt kia: “Khôn đi tìm trứng chim, không có việc gì, hắn nói không đi xa”
Đã biết Khôn đi đâu, Đinh Tiếu liền an tâm, gia hỏa Khôn này tuy nói làm gì liền làm đấy, nhưng chưa từng có làm chuyện khác người gì, về mặt an toàn này cậu vẫn tin tưởng.

Nhưng nhìn thấy Phong và Lục Hi ân ái không coi ai ra gì kia, trong lòng Đinh Tiếu hơi chua xót, buối sáng rối rắm lại hiện lên trong đầu.

Nhưng cậu hít sâu một hơi, đem cảm xúc không xong này lại vứt ở sau đầu: “Ta nghĩ một mảnh hoa rau hẹ này trích xong, hẳn là đủ một nồi đi, như vậy, nếu là thức ăn mới, buổi tối ngày mai chúng ta trở về liên hoan đi!”

Kinh nghi hoặc: “Liên hoan? là đồ ăn thật lớn sao?”
Đinh Tiếu hắc tuyến: “Ngươi cái đồ tham ăn! Liên hoan là tất cả mọi người bên nhau ăn cơm, giống như lúc trước ở trên đường vậy.”
Kinh hoàn toàn không thèm để ý mà chống nạnh: “Chính là cơm tập thể lúc trước ngươi nói sao! Lại gọi là liên hoan, kỳ quái!”
Đinh Tiếu khóe miệng run rẩy, sao dạo này luôn có một loại cảm giác vô lực vô hạn phun tào vậy…!
Khôn tìm về mười quả trứng lớn nhỏ không đều liền nghe được tin tức, biểu đạt ý kiến của mình: “Tiếu Tiếu nói chỉ có thể làm một nồi nhỏ, đến tối ngày mai khẳng định không đủ cho nhiều người ăn như vậy, để mấy nhà chúng ta cùng nhau ăn là được.

Nếu ăn ngon, trở về lại nói cho bọn họ, dù sao rau hẹ ở khu an toàn thôn chúng ta có rất nhiều.” Xét thấy hôm nay lại tới 21 người nữa, ngày mai nhóm người thứ 3 phỏng chừng lại có thể hơn 20 người cũng nên, tổng công khoảng 60 người, hắn mới không muốn để bạn lữ nhà mình bị mệt đâu! Lại nói, hôm nay trừ Phong còn vài cái giống đực vừa thành niên, ngày mai người tới nhất định còn có nữa, hắn sẽ không để nhiều người có cơ hội tiếp xúc đến sự tốt đẹp của Tiếu Tiếu đâu!
Một mảng lớn hoa hẹ dựa vào bốn ấu tể, hái trong một giờ mới xong, nghĩ đến Khôn dùng thời gian không đến một giờ này liền tìm được 10 quả trứng về, Đinh Tiếu cảm khái vạn lần.

Có một giống đực quả nhiên là việc thực tất yếu, có thể đánh, có thể làm việc, còn có thể tìm đồ vật, lại có thể làm phương tiện đi lại, tóm lại so với dụng cụ toàn năng cho gia đình còn lợi hại hơn.

Ngẫm lại nếu không có một giống đực cường đại, mắt mình đến tận giờ cũng chỉ nhìn đến khu an toàn phụ cận thôn kia đi! Aiz!
Chế biến hoa hẹ rất đơn giản, chỉ cần đem nó từ cây hẹ hái xuống, sau đó rửa sạch sẽ, lại giã thành bùn, cho mấy vào quấy đều là được.

Bởi vì độ mặn cao, hơn nữa rau hẹ có tính bốc hơi, vào mùa này trên cơ bản là không có khả năng bị thối rữa, nếu ngươi nhìn đến rau hẹ có một lớp trắng như sương ở ngoài, chúc mừng ngươi, đó không phải là bị mốc, mà là muối kết tinh.

Hái “hoa” không động thủ, rửa hao là việc ba giống đực phải làm, tính cả rau hẹ Đinh Tiếu và Kinh cùng Lục Hi hai được hai bó, tính lấy ra làm vằn thắn, hơn nữa làm lẩu sủi cảo.

Không sai, Đinh Tiếu lúc này tính toán làm một nồi lẩu, dù sao dọc đường đi kiếm được một túi da nhỏ hạt vừng, lấy ra làm tương vừng vừa lúc.

Dù sao chỉ có mấy nhà, đến lúc đó bỏ thêm nhiều hoa hẹ cho bọn họ là được.( –||||) quan trọng là vị nước dùng cay tê cùng nước chấm cay tê, phỏng chừng dùng hoa hẹ này là có thể tiết kiệm không ít.

Nhưng hiện tại nguyên liệu làm lẩu hơi thiếu, hồng măng tây, củ từ, bạch đậu đều cần thiết.

Tuy Tiếu Tiếu không thích ăn nhiều rau hẹ, nhưng đồ vật màu xanh biếc luôn phải có, cần phải cho nó một phần.


Hiện tại cũng chỉ có mấy thứ này, nếu ở nhà, còn có lục thái gì đó, ở bên ngoài quả nhiên có cái lợi cũng sẽ có cái hại! Vì sao ra khỏi lãnh địa tộc Dực Hổ ngay cả rau héo của rau cải trắng cũng không thấy?
Còn thịt thì dễ làm, tính cả Khôn thì có bảy giống đực, nếu săn không đủ mấy loại thịt ăn, phỏng chừng đám đại gia hỏa này sẽ lấy cái chết để tạ tội.

Tóm lại, nồi lẩu này vẫn tương đối đáng giá chờ mong a!
Ngày hôm sau mới ra quán, liền tới hai giống cái tộc Linh Khuyết tới mua trâm và vòng cổ.

Nghe cha nói tộc Linh Khuyết hình thú là khổng tước, Đinh Tiếu nghe xong lúc này còn cố ý quan sát một chút người tộc Linh Khuyết.

Có lẽ liên quan đến gen, khuôn mặt giống đực và bán thú nhân tộc Linh Khuyết đều rất đẹp, mà giống cái thì hơi kém một chút.

Nhưng tương đối mà nói, giống đực và bán thú nhân tộc Linh Khuyết không giống như khổng tước đực thích trang điểm bản thân, mà giống cái lại thích ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, ngay cả chọn trâm cũng chọn màu sắc tươi đẹp bắt mắt các nàng mới chịu.

Đinh Tiếu vốn đang cho rằng loài chim ấy, đồ vật càng lóe sáng càng thích.

Hai giống cái này mỗi người một hơi mua ba cây trâm cùng một vòng cổ.

Hai ngày trước bán đi còn dư lại 12 cây trâm và 2 vòng cổ, một cái lắc chân, còn một chuỗi vòng cổ dài.

Thu vào tương đối phong phú, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy cứ như thế này, thập phần có khả năng không trụ nổi đến ngày giao dịch thứ 5.

Vì thế cậu suy nghĩ, liền nhớ tới lúc trước vẫn luôn muốn làm cho Kinh và Lục Hi tai thú giả, nghĩ tới bộ lông cáo còn chưa bị bán đi, Đinh Tiếu quyết định sáng mai không trông quán, thử xem có thể làm ra được không, nếu có thể, hẳn là ở ngày giao dịch cuối cùng bán đi.


Có bối tự mình kiếm được, Kinh và Lục Hi ngoại trừ cao hứng vô cùng còn cứng rắn lôi kéo Đinh Tiếu một vòng lớn chợ.

Dùng tiền của mình đi dạo phố cảm giác rất khác, nhưng so với có người bỏ tiền mua cho, mua đồ như vậy vẫn có thể khắc chế ham muốn mua sắm của mình.

Ít nhất Đinh Tiếu luôn cảm thấy một túi nhỏ bối trong tay mình lúc này là tiền riêng sau này của mình, có thể không tiêu vẫn là không tiêu, ai biết tương lai có việc gì cần dùng hay không.

Nhưng lý thuyết thì là thế, khi Đinh Tiếu nhìn thấy một đống lớn tảo tía màu đen, cậu lập tức hưng phấn, tuy đám tảo tía này nhìn qua có chút lung tung rối loạn, nhưng tới gần sạp có thể ngửi được mùi tanh của biển nồng đậm.

Hỏi giá cả, cư nhiên tương đối rẻ, vì thế Đinh Tiếu dùng 20 bối liền đem một đám tảo tía này mua về.

Nghe Phong bên cạnh giới thiệu, Đinh Tiếu lúc này mới chú ý bọn họ đang dạo ở khu vực nào, khó trách sẽ có tảo tía để bán, thì ra nơi này là khu quầy hàng của tộc Thiên Ngư.

Tiếu Tiếu là lần đầu tiên tới chợ Đông, hơn nữa trên đường nghe nói qua về tộc Thiên Ngư mấy ngày nay, chỉ sợ có không ít người địa cầu giống như mình cảm thấy hứng thú đối với nhân ngư đâu.

Thế cho nên cậu theo bản năng liền đem ánh mắt hướng nửa người dưới tộc nhân tộc Thiên Ngư người ta mà nhìn, làm cho một tộc nhân tộc Thiên Ngư ở sạp đó không nhịn được đỏ mặt xấu hổ đành phải nói một câu: “Ngươi muốn mua cái gì? Hay là muốn đổi đồ vật gì?”
Đinh Tiếu cũng bị bản thân làm cho sét đánh, chẳng lẽ gần đây não mình bị nhúng nước? Thật là đủ rồi! “Ách…ân, ta muốn mua sò khô, hả? Sò khô!!” Khi cậu chú ý đến đồ vật trên tay mình, lúc ấy lại kích động lên, một túi sò khô này, làm đồ văn vặt đều có thể ăn đến mùa xuân sang năm! Huống chi đây còn là nguyên liệu nấu ăn hảo hạng kìa!
Đi dạo một vòng ở tộc Thiên Ngư, trực tiếp khiến cho Đinh Tiếu tiêu hết bối mình buôn bán được, còn mượn của Lục Hi 100 bối.

Trừ bỏ tảo tía cùng một túi sò khô giá cả xa xỉ, cậu còn mua 10 con cá khô lớn, thiên nhãn không nói cho Đinh Tiếu biết cá khô này là cá gì, nhưng thuộc tính thì không thành vấn đề, lại còn có tác dụng ấm dạ dày bổ lá lách.

Chỉ là giá cả đám cá khô này cũng không tiện nghi chút nào, nếu không cậu cũng không cần vay tiền.

Quả nhiên đồ vật đều có thể ăn đều quý!
Nhìn Phong xách một đống lớn đồ vật trở về, Khôn lập tức đứng lên: “Tiếu Tiếu mua cái gì?”
Đinh Tiếu đầy mặt vui vẻ: “Mua đều là đồ ăn ngon!”
Kinh lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng! Cái thứ tên tảo tía kia đặc biệt ăn ngon, trực tiếp cho vào trong miệng, so với ăn thịt còn ngon hơn!”
Lục Hi cũng đầy mặt vui mừng: “Còn không phải sao, trước kia ta cũng từng thấy qua thứ đó, nhưng lại không biết là cái gì cũng không nghĩ là có thể ăn được, quả nhiên vẫn là Tiếu Tiếu lợi hại.

Nhưng cái thứ gọi là sò khô kia càng ăn ngon hơn, một viên có thể nhai hơn nửa ngày vẫn còn hương vị ngon đến không chịu được.”

Phong cũng không ngoại lệ mà khen: “Ta cũng là lần đầu tiên nếm thử mấy thứ này, trước kia chỉ ăn qua cá tộc Thiên Ngư bán, không nghĩ tới mấy thứ này đều so với cá khô còn ngon hơn.”
Khôn ca lập tức không vui, bọn họ đều được ăn rồi, còn mình thì cái gì cũng không biết, tảo tía là gì? sò khô là gì? vì thế hắn đem ánh mắt nhìn về phía Đinh Tiếu, một bộ “ta không có phần sao”.
Đinh Tiếu đối với hành vi ngẫu nhiên ấu trĩ của Khôn không thể không tạo thành thói quen, căn cứ nguyên tác không thể làm đại gia hỏa nhà mình bị hắt hủi tủi thân, cậu nhanh chóng đem tảo tía xé xuống một miếng đưa đến miệng Khôn: “Cái này là tảo tía, ăn thử xem”
Hé miệng đem tảo tía ăn vào miệng, nhưng các ngươi cho rằng chỉ có tảo tía thôi sao? vậy các ngươi sai rồi!Tốc độ há miệng cùng ngậm miệng của Khôn ca có thể nói là nhanh như sét đánh, tảo tía rơi xuống đầu lưỡi, ngón tay Tiếu Tiếu cũng bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi liếm một vòng, hương vị tảo tía tan ra khuếch tán trong miệng.

Thứ này đúng là rất thơm, không hổ là bạn lữ nhà mình, quả nhiên mắt nhìn đồ ăn vừa nhìn một cái là chuẩn.

Nhưng so với cái này, vẫn là ngón tay Tiếu Tiếu càng khiến mình thích hơn, ân, mềm mại, chỗ cầm tảo tía thơm thơm, ăn ngon đến nỗi bụng nhỏ sôi lên (Ngươi đủ rồi!)
Khi Đinh Tiếu cảm thấy cả người nóng bừng, đầu cơ hồ sắp ngất, ba đã trở lại cứu mạng, nhìn thấy tư thế Khôn và con trai anh, hơi nhếch lông mày: “Tiếu Tiếu, mua cái gì ăn ngon thế?”
Đinh Tiếu nhanh chóng nhân cơ hội thu tay trở về, sau đó nhanh chóng hướng ba một khuôn mặt tươi cười, không biết vì sao, mới vừa rồi thực choáng đến hoảng, lại để ba nhìn thấy như vậy…giống như có chút chột dạ.

“Con mua ba thứ đồ hải sản, đều ăn rất ngon, nhưng con đã tiêu hết bối rồi, còn mượn của Lục Hi 100 bối.”
Nói xong lấy ra hai viên sò khô, một viên đưa cho Khôn, một viên đưa cho ba: “Cái này là sò khô, ba nếm thử xem! Có thể nhai thật lâu”
Khôn ca đem sò khô ném vào trong miệng, lấy răng của hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy có bao nhiêu cứng, chỉ là vẫn có chút dai, ân, hương vị thực thơm, mới vừa nhai hơi mặn sau đó lại cảm thấy chút ngọt.

Aiz đáng tiếc Quỳnh thúc đã trở lại, bằng không mình còn có thể nếm thêm hương vị ngón tay Tiếu Tiếu, thật là có chút không đủ a!!!
Mà lúc này ba cái thiếu niên nhi đồng đang bàng quan là trạng thái này.

Phong thiếu niên đối với hành động của Khôn rất là tán dương, trộm trong lòng dựng ngón cái, hơn nữa tính toán một lát nếm thử hương vị ngón tay Lục Hi.

Mà Lục Hi thì mặt đỏ bừng, trừ bỏ thay bạn tốt của mình vui vẻ, cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến nếu Phong làm như vậy với mình thì có bao nhiêu hạnh phúc.

Chỉ có ấu tể Kinh trong lòng là vạn con ngựa đang phi, đừng hiểu lầm, không phải là y ghen ghét, mà là bị chấn kinh.

Y sao lại cảm thấy, từ vẻ mặt không biểu tình gì của Khôn kia, mình lại đọc thấy loại cảm giác “chơi xấu” này.

Này, này này thực không phù hợp logic a!!!
Đáng thương ấu tể Kinh còn không biết, cái vẻ ngoài mặt liệt của thần tượng Khôn kia khi nhìn thấy Tiếu Tiếu, liền tự động biến hóa đổi mới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.