Đọc truyện Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực FULL – Chương 214: Người Nhìn Trúng Chạm Ngọc
Đinh Tiếu vẽ rồng thật sự tinh tế, tuy tạo hình rồng nhiều loại, nhưng trên cơ bản cấu tạo cũng không khác mấy.
Ít nhất cậu cảm thấy, nếu người Long tộc thật sự xen lẫn trong bộ tộc thú nhân khác mà nói, tuyệt đối có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra được, dù sao thạch điêu trong sơn động cậu vẫn nhận ra.
Khôn điêu khắc cái đầu tiên là một viên đá màu đỏ, phần vảy khắc không tốt, tạo hình có chút chênh lệch so với hình Đinh Tiếu vẽ, nhưng nếu không nghiêm khắc bắt bẻ mà nói, vẫn là nhìn ra được một con rồng, chỉ là dáng người béo một chút.
Nhưng Đinh Tiểu rất là thích, liền đặt ở tủ quần áo trong phòng ngủ, phía dưới còn lót khay, trên khay phóng nước.
Mùa đông trong phòng ngày đêm đều thiêu giường đất trong phòng rất khô ráo, có cái khay nước này có thể điều tiết hơi ẩm trong phòng một chút, cái mũi cũng sẽ không quá khó chịu.
Thành phẩm thứ hai so với cái thứ nhất chậm hơn một chút, vì dùng thủy tinh điêu khắc, cho nên sau khi điêu khắc ra khiến Đinh Tiếu bị mê hoặc rồi.
Quan trọng là khối thủy tinh Khôn tìm thấy này kích cỡ hình dạng không kém với khối ngọc phỉ thủy kia còn có màu tím nhàn nhạt, gần như hoàn toàn trong suốt.
Cuối cùng con rồng hiện ra thật sự đẹp đến không cách nào miêu tả nổi.
Nếu không phải kích cỡ quá lớn, Đinh Tiếu hận không thể liền mang ở trên người.
Nếu là rơi vào thời hiện đại, thuần thủ công điêu khắc thành như vậy, nhất định cũng phải không ít tiền đâu!
Chờ tới khi thực sự dùng đến khối ngọc phỉ thúy kia, Khôn liền càng cẩn thận, nhưng có hai lần kinh nghiệm, cũng thuận tay hơn nhiều.
Đinh Tiếu tận lực thiết kế để tạo hình chỉnh thể gần như hình quả trám, cho nên phần thừa xung quanh không nhiều lắm, cũng không lãng phí.
Chỉ có hai khối ngọc thừa hơi lớn một chút, Đinh Tiếu suy tính hai ngày, cuối cùng quyết định điêu khắc thành ngọc bài hình tròn, bên trên dùng văn long đơn giản nhất trang trí là được.
Còn những khối nhỏ vụn mài giũa thành hạt châu tròn, đáng tiếc chỉ có thể miễn cưỡng xuyên thành một cái vòng tay nhỏ.
Cậu vốn định đưa cho tiểu biểu muội nhà cữu cữu, nhưng nghĩ tới mình và Khôn muốn lấy cái chạm ngọc hình rồng này làm cái gì, cậu liền cố chấp mà giữ lại.
Vạn nhất tương lai mình thật sự có bảo bảo, ngọc tốt như vậy vẫn là giữ cho con trai mới được.
( ← ←)
Không có việc gì như ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền lại đến giữa hè, Bạch Đoàn Nhi hiện tại đã một tuổi.
Dáng người vẫn nhỏ hơn những loài báo cùng tuổi khác một chút, nhưng xem dáng người của mẹ nói liền biết, Bạch Đoàn Nhi có lẽ cũng chỉ lớn được như vậy thôi.
Sau khi lớn lên Bạch Đoàn Nhi vẫn như cũ không che dấu được một thân manh ý, kỳ thực so sánh với giống đực Dực Hổ hình thú mà nói, nó đúng là nhỏ thực sự.
Cho nên địa vị ở trong thôn vẫn như cũ không có bất luận gì thay đổi, vẫn là rất khiến nhiều người yêu thích, chính là một vài người tiến lên loạn xoa lông một chút.
Bạch Đoàn Nhi dần dần lớn lên, tốc độ trưởng thành của nó so với thú nhân hình thú nhanh hơn rất nhiều, năm trước, hình thú của tiểu ấu tể giống đực còn không khác mấy với Bạch Đoàn Nhi, hiện tại đều không so được với Bạch Đoàn Nhi.
Ngay cả kỹ thuật đi săn cũng là Bạch Đoàn Nhi tốt hơn, đây rõ ràng kích phát ý chí chiến đấu và quyết tâm học tập kỹ thuật đi săn của đông đảo tiểu giống đực.
Chuyện này ở trong mắt giống đực thành niên cảm thấy khá buồn cười, nhưng ở trong mắt thôn trưởng đại nhân lại cảm thấy là một việc tốt, cho nên Bạch Đoàn Nhi cũng coi như là có công lao đi!
Bởi vì Bạch Đoàn Nhi vẫn duy trì như cũ Khôn và Đinh Tiếu cho ăn, còn vẫn duy trì “đam mê” ẩm thực không ăn thịt sống chỉ ăn cá sống.
Hai phu phu Tiếu Tiếu chỉ có thể đem tiểu gia hỏa này đi tới đâu thì mang cùng tới đó.
Chợ Hạ lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là ở tường vây có rất nhiều các thú nhân của các bộ tộc khác, cậu sợ Bạch Đoàn Nhi bị các thú nhân khác công kích, hiển nhiên Bạch Đoàn Nhi nhà bọn họ sẽ không chủ động công kích thú nhân.
Vì thế Đinh Tiếu trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định cấp Bạch Đoàn Nhi làm một cái dây xích bằng dây thừng.
Giống như dây xích dắt chó vậy, ở trong đám người, có thể dễ kéo đi.
Cẩn thận quan sát dây xích của Bạch Đoàn Nhi một chút, Khôn ca đột nhiên nói: “Cảm giác thật không thoải mái.”
Đinh Tiếu hắc tuyến, anh còn đồng cảm như bản thân mình cũng bị sao?
“Như này miễn cho những người khác không rõ chân tướng đột nhiên công kích Bạch Đoàn Nhi!”
Lại nói kỹ thuật săn thú của Bạch Đoàn Nhi như nào cũng là do Khôn một tay dạy dỗ ra, tuy không thể dùng ngôn ngữ, nhưng mà thiên tính bắt chước, tốc độ và lực lượng bản thân của Bạch Đoàn Nhi khá là không tầm thường.
Khôn ca cho rằng Bạch Đoàn Nhi hiện tại có thể đánh bại một giống đực thú nhân ba bốn mươi tuổi.
“Bạch Đoàn Nhi sẽ không dễ dàng bị thương.”
Đinh Tiếu đỡ trán: “Không phải trước kia anh động bất động liền nói muốn cắn chết nó?”
Khôn sắc mặt bình tĩnh: “Không nghe lời vẫn là phải cắn chết.”
Đinh Tiếu dùng khuỷu tay huých Khôn một chút: “Đứng sang bên kia đi, đứng ở chỗ này với em làm gì, bằng không cũng làm cho anh một cái bây giờ!”
Vì thế Khôn ca lập tức lùi lại hai bước, nên làm gì thì làm cái đó.
Kỳ thật có Bạch Đoàn Nhi ở, Khôn hiện tại cảm thấy cũng là một việc rất tốt.
Ví dụ như ở bên ngoài an toàn khu, mình có thể thực yên tâm để Tiếu Tiếu một mình một người thu thập săn thú, Bạch Đoàn Nhi có thể phi thường tận chức tận trách làm bảo tiêu.
Có bất luận sinh vật nguy hiểm gì tới gần, nó nhất định sẽ phát ra cảnh cáo trước, sau đó liền toàn lực công kích.
Cho nên dọc theo đường đi tới chợ Hạ, một vài bán thú nhân và giống cái cũng cảm nhận được điểm tốt khi có một con dã thú bảo vệ, trên cơ bản khi các bán thú nhân và giống cái thu thập đồ ăn, có Bạch Đoàn Nhi thật sự là tiết kiệm được sức lao động rất lớn.
Khu dừng chân vào tường vây, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người bộ tộc khác, ngay từ đầu những người này nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi đều đầy mặt cảnh giác, phải biết rằng Thanh Sâm không có con báo màu trắng, tuy nhìn kích cỡ không lớn, nhưng thần thái dáng người hiển hiện ra sức bật, tuyệt đối không thể coi thường.
Sau đó bọn họ lại phát hiện, con báo này cư nhiên bị buộc, hơn nữa còn là bị vị trí giả tộc Dực Hổ kia dắt trong tay, trí giả còn có thể tùy tiện sờ đầu con báo, vươn tay đút thức ăn tới miệng con báo, này đúng là việc là chưa từng nghe thấy bao giờ!
Bát quái là việc truyền bá rất nhanh, kết quả chờ tới ngày hôm sau Đinh Tiếu bọn họ bày quầy hàng, trên cơ bản người của tất cả các bộ tộc đều biết trí giả tộc Dực Hổ có bản lĩnh thuần phục dã thú, quả nhiên là người Thần Thú chúc phúc v.v…
Vốn dĩ người tới chỗ cậu trao đổi mua hàng không ít, tuy hiện tại cũng có rất nhiều người bán đồ ăn và gia vị.
Nhưng Đinh Tiếu chỉ cần tới tường vây mở quầy là lập tức trở thành người bán hết hàng đầu tiên.
Hơn nữa hiện tại còn có thêm Bạch Đoàn Nhi, liền càng bị vây xem hơn, khiến cho Khôn ca tâm tình rất khó chịu, nhìn những giống đực đáng ghét đó một cái, các ngươi cư nhiên dám trắng trợn táo bạo nhìn bạn lữ nhà ta!
Kỳ thật Khôn ca đổ dấm cũng không tính đổ quá, đúng là có rất nhiều giống đực đến xem Đinh Tiếu.
Tuy Đinh Tiếu không xinh đẹp, nhưng không chịu nổi người ta “bụng có thi thư khí tự hoa” (lầm to)! Người tràn ngập trí tuệ như vậy, ai nhìn mà chẳng cảm thấy rực rỡ lóa mắt chứ (đỡ trán).
Cho nên thần tượng gì đó đôi khi chính là phải tiếp thu ánh mắt “công kích”, đối với điểm này Đinh Tiếu cũng thật sự cảm thấy thực khó chịu.
Nhưng năm nay mang theo chạm ngọc tới mục đích là thử xem trong đám người này có người của Long tộc hay không, người tụ tập nhiều, hẳn là cũng không coi là chuyện xấu.
Kỳ thực mặc kệ là thú nhân hay là nhân loại bình thường đều là động vật quần cư, giống như Đinh Tiếu suy đoán lúc trước, người Long tộc mặc dù ẩn cư cũng không thể nào hoàn toàn không muốn biết trạng thái sinh hoạt của những bộ tộc khác được, dù sao bọn họ cũng đã từng muốn trở thành bá chủ thống trị Thú Thế.
Cho nên loại lời đồn “thuần phục vạn thú” này tự nhiên cũng có thể hấp dẫn mục tiêu mà bọn họ muốn.
Đặc biệt là mục tiêu này liếc mắt một cái liền nhìn thấy trạm ngọc hình rồng được bày biện ở bên cạnh bình tương thịt nướng.
Đinh Tiếu nhìn người trung niên tóc đỏ trước mặt, trong lòng lập tức có chút cảnh giác.
Cậu gặp qua nhiều người tóc đỏ, nhưng mà phần tóc đen mọc lên lộ rõ mái tóc này là bị nhuộm vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở Thú Thế.
Những thú nhân khác chắc chắn không phát hiện ra điểm này, nhưng không thể gạt một nhân sĩ xuyên qua như cậu: “Chào thúc thúc, ngài muốn đổi hay là mua cái gì?”
Người trung niên ngồi xuống, làm bộ dò hỏi hai loại tương thịt nướng phải dùng bao nhiêu bối để dùng, sau đó lập tức kiếm được đề tài về cái chạm ngọc hình rồng kia: “Thứ này, khắc hình gì thế?”
Kỳ thực từ sáng đến giờ, có không ít người tới hỏi cậu vấn đề này, nhưng mỗi một người đều là tò mò ngay câu đầu tiên đã hỏi, hơn nữa quan trọng nhất chính là đầu tiên khen ngợi ngoạn ý này thật xinh đẹp gì đó, nhân tiện hỏi một chút nó có tác dụng gì.
Không giống như người này, rõ ràng đầu tiên liền nhìn thấy cái chạm ngọc này, còn muốn giả vờ giả vịt mà hỏi cuối cùng.
Vì thế Đinh Tiếu vẫy vẫy tay, ý bảo người trung niên ghé lỗ tai lại gần đây, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây là hình thú Long tộc, đẹp đúng không!”
Sắc mặt người trung niên lập tức thay đổi: “Các ngươi sao lại có thứ này!”
Đinh Tiếu cười nói: “Bạn lữ nhà ta khắc đấy! Đây là phỉ thúy tốt nhất, là loại ngọc thượng phẩm!”
Biểu tình của người trung niên không bình thường: “Vậy thứ này ngươi muốn đổi như thế nào?”
Đinh Tiếu hơi hơi mỉm cười: “Nếu có long lân vậy không thể tốt hơn.”
Người trung niên nhíu mày: “Không biết ngươi đang nói cái gì.”
Đinh Tiếu “Ha hả” mang ý cười: “Tóc của thúc thúc là nhuộm màu đỏ phải không? Nhất định là nhuộm từ lâu rồi, tóc đen cũng mọc lên rồi.
Hơn nữa thúc thúc giống ta đều là mắt đen, ngài nói có phải hay không?”
Thú Thế có rất nhiều thú nhân tóc đen mắt đen, nhưng tính trong tổng thể thú nhân mà nói tuyệt đối là ít, kỳ thực người trung niên này ngay từ đầu cũng chú ý đến đôi mắt và tóc của vị tiểu trí giả này, nhưng lực chú ý đều bị chạm ngọc hấp dẫn hết.
Hiện tại lại nhìn kỹ, quả nhiên có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu.
Chẳng lẽ…đứa nhỏ này là tộc nhân của mình? Bằng không cậu ta sẽ không nói như vậy, cũng không có khả năng điêu khắc được hình thú Long tộc sinh động như thật như vậy! Nhưng mà….hình như chưa nghe nói qua có gia tộc nào có ấu tể bị thất lạc mà? Chẳng lẽ là con riêng? (Này này này!)
Đúng lúc này, Khôn đem đồ vật trao đổi với người tộc Thiên Ngư trở lại, nhìn thấy Đinh Tiếu đang nói chuyện cùng một giống đực khoảng cách gần như vậy, hắn lập tức liền không vui: “Tiếu Tiếu, ta đem đồ vật về rồi, đều là thứ em thích ăn.”
Đinh Tiếu quay đầu nhìn thấy hắc lão hổ nhà mình, lập tức hưng phấn đầy mặt: “Khôn anh mau tới đây, vị thúc thúc này muốn đổi cục đá anh khắc!”
Hai mắt Khôn lập tức sáng lên, thì ra hư hư thực thực là người Long tộc sao? Nhưng mà..vì cái gì tóc lại màu đỏ? Không phải nên là tóc đen hay sao?
Nhìn thoáng dực hổ cũng tóc đen mắt đen, người trung niên hơi nhíu mày: “Các ngươi chính là trí giả có long cốt yêu?”
Khôn trả lời: “Đúng, ngươi muốn đổi chạm ngọc sao?”
Người trung niên chần chờ một chút: “Đúng vậy, nhưng ta không có đồ vật mà các ngươi muốn trao đổi, nhưng ta có thể biết các ngươi muốn đồ vật kia để làm gì không?”
Khôn liếc mắt nhìn Đinh Tiếu một cái, sau đó nói: “Đi tới doanh địa của chúng ta nói chuyện này đi.” Nói xong cũng không đợi người trung niên đáp ứng, cầm lấy chạm ngọc rồi trực tiếp trở về lều trại.
Người trung niên liếc mắt nhìn Đinh Tiếu một cái, lại nhìn nhìn báo tuyết đang ở bên cạnh lười biếng, cuối cùng lựa chọn đuổi theo bước chân của Khôn, chỉ là trước khi đi lại nhìn nhìn bộ dáng Đinh Tiếu.
Thật sự là rất giống người trong tộc, nhưng là vì sao lại không cảm thấy một chút hơi thở nào? Chẳng lẽ là do kết hợp với tộc Đực Hổ?
Khôn mang theo người trung niên này đi, kỳ thật cũng không thật sự trở lại doanh địa.
Trong doanh địa còn có mấy người lưu thủ, nói chuyện cũng không tiện hơn so với ở chợ mấy, vì thế hai người đi tới một phiến rừng mọc đầy rau hẹ bên kia, mới dừng lại bước chân.
Người trung niên càng ngày càng tò mò, vì thế có hỏi thêm lần nữa: “Các ngươi muốn long lân làm gì?”
Khôn nói: “Truyền thuyết của tộc Thiên Ngư nói có được long lân có thể làm bán thú nhân cũng sinh được ấu tể.”
“Phốc!” Người trung niên bị tin tức này kích thích liền bật cười.
“Sao có thể, long lân vô cùng cứng rắn, ngươi muốn nói là làm vũ khí còn tạm được, sao có thể sẽ khiến bán thú nhân mang thai ấu tể!”
Nhưng nói xong lời này hắn liền hối hận, đây không phải là rõ ràng thừa nhận rồi sao! Vì thế sắc mặt lập tức biến đen.
Khôn ca trong lòng vui muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ không chút biểu tình: “Vậy dùng thứ khác có thể làm bán thú nhân mang thai ấu tể đổi đi.”
Giống đực Dực Hổ này cư nhiên không kinh ngạc? Hắn ngay từ đầu đã biết mình là người Long tộc rồi sao? Chuyện này không thể nào! Chưa từng có người nào có thể nhìn thấu ngụy trang của bọn họ.
Chẳng lẽ là vì bán thú nhân vừa rồi sao?
“Từ trước tới nay bán thú nhân đều không thể sinh dục ấu tể, ngươi vì sao nhất định phải muốn thứ kia?”
Khôn suy tư một chút, sau đó trả lời: “Bạn lữ của ta không phải người tộc Dực Hổ, có rất nhiều việc cậu ấy không nhớ rõ, là đột nhiên xuất hiện ở khu an toàn của thôn chúng ta.
Sau đó khôi phục được một chút ký ức, chỉ nhớ rõ đồ đằng của bộ tộc là Long.”
Cái gì?!! Thật là tộc nhân bị lạc? Cũng khó trách bọn họ có thể điêu khắc ra chạm ngọc hình rồng đẹp như vậy.
Thứ tốt như vậy dâng cho vương là không gì tốt hơn! Nhưng mặc dù có là chạm ngọc tinh mỹ cũng không đủ để đổi lấy đồ vật thần thánh kia.
Nhưng nếu thiếu niên kia đúng là tộc nhân thì…lại có cách nói khác.
“Ta có thể mang các ngươi tới một nơi, nhưng các ngươi nhất định phải chờ tới lúc đó.” Mấy năm gần đây liền nghe nói hai vị trí giả tộc Dực Hổ này rất lợi hại, bọn họ cũng thấy người người bộ tộc khác dần dần cũng đi vào thời đại chăn nuôi và trồng trọt.
Chỉ là không nghĩ tới trí giả khiến Thú Thế nhanh chóng phát hiện cư nhiên hư hư thực thực là hậu đại của Long tộc bọn họ, chuyện này, thật là phải đem bọn họ mang về cho vương nhìn xem mới được!.