Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 4: Ba Của Ta


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 4: Ba Của Ta

Cho dù lo lắng nhiều cũng không thể ngăn cản đói khát. Kỳ thật sau khi ở khủng hoảng mờ mịt nghĩ ra vui đùa, Đinh Tiếu cũng đã cơ bản quyết định, lý tưởng sống một ngày tính một ngày. Không thì thế nào? Cho dù một ngày còn sống cũng không thể buông tay. Sống là phải hướng về phía trước. Điều này không liên quan tới ý niệm hướng về phía ánh sáng mặt trời, mà là hướng về tình huống hiện thực. Tìm được đường ra hay không, điều đó kỳ thực cũng không phải việc quan trọng nhất. Cậu nhớ lời nam nhân kia trước khi chưa rời khỏi ba mình đã nói, làm người quan trọng không phải nhìn về phía trước cũng không phải hướng về sau, mà là nhìn hiện tại. Ví như lúc này, chẳng lẽ nói nơi này không phải là nơi mình sinh sống quen thuộc liền cắt cổ tự sát? Nếu đáp án là không, vậy tiếp tục tồn tại thôi. Tuyệt vọng cũng được hi vọng cũng được, kỳ thực dưới tình huống như vậy khác nhau cũng không phải quá lớn. Cho nên đối với Đinh Tiếu mà nói, sợ hãi cũng không tồn tại trong lòng lâu lắm.

Nhìn thoáng qua quả trứng chim mình nhặt được, Đinh Tiếu liền quyết định tối này sẽ ăn nó. Sống chết sau này còn không rõ, quả trứng chim chưa từng ăn từ trước tới giờ còn trân quý làm cái gì? Chẳng lẽ phải chờ tới một ngày nào đó để cho dã thú sao hưởng lợi sao?

Trứng chim lớn bằng khoảng hai quả trứng ngỗng, trọng lượng đương nhiên sẽ không nhẹ. Lần đầu tiên nhìn thấy quả trứng chim này Đinh Tiếu liền hung hăng mà kính nể con chim trắng đã hai phần ba vào bụng mình kia một phen, đẻ ra quả trứng này thật không dễ dàng.

Có điều cậu muốn ăn quả trứng này cũng không dễ. Lấy ra cái khay to nhất trong hộp cơm inox, cầm trứng đập đập mấy cái ở miệng khay, trứng không có dấu hiệu bị vỡ nứt chút nào. Lại dùng cục đá bên cạnh suối gõ vài cái, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tổn thương nào. Đinh Tiếu hoàn toàn ⊙﹏⊙. Cái vỏ trứng này không khỏi cũng quá cứng rắn đi. Vấn đề là cậu cũng không thể trực tiếp dùng cục đá đập một cái thật mạnh, lòng trứng bên trong chắc chắn sẽ hủy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đinh Tiếu quyết định dùng dao thử xem. Khi còn nhỏ học môn thủ công, cậu liền nghịch trứng gà như vậy, vì giữ lại vỏ trứng hoàn chỉnh, chỉ cần dùng mũi dao chọc nhẹ nhàng ở hai đầu quả trứng ra một cái lỗ nhỏ, sau đó thổi lòng trứng ra là được. Ước chừng mất khoảng 15 phút, cuối cùng Đinh Tiếu dùng mũi dao đục ra được một lỗ nhỏ khoảng 5mm trên vỏ trứng, hành động phá trứng cơ bản đã thành công.

Lại nỗ lực trong chốc lát, Đinh Tiếu phát hiện trứng này sở dĩ cứng như vậy là do vỏ trứng, vỏ trứng dày cỡ 1cm tuyệt đối là chưa từng thấy qua từ trước tới nay. Trứng cá sấu có dày như vậy hay không!? Vấn đề này tự nhiên là không có khả năng có cơ hội nhìn đến bộ dáng trứng cá sấu. Thế giới động vật không phải là đồ ăn của cậu.


Hương vị trứng cách thủy so với tưởng tượng của Đinh Tiếu càng ngon hơn. Hương thơm nồng đậm lộ ra một cỗ thanh hương thơm mát từ cỏ cây, chỉ có mỗi muối làm gia vị cũng không cảm thấy hương vị chán đi chút nào. Đặc biệt là mùi thơm sau khi trứng chín, vừa mở nắp hộp inox ra, một mùi thơm liền thoát ra khiến cho người ta muốn chảy nước miếng. Đinh Tiếu lúc ấy liền nuốt một ngụm nước miếng. Dùng hai cành cây nhỏ nhấc cái khay trong hộp inox ra, lại đổ thêm chút nước vào hộp inox, sau đó tiếp tục nấu. Đây là để lát nữa cậu rửa chân, mấy ngày này cậu đã dưỡng thành thói quen trước khi ngủ phải dùng chút nước ấm rửa chân thư giãn một phen. Một miếng thịt chim nướng khô, một miếng trứng chưng mà ăn. Độ ấm của trứng lan tỏa trong miệng, làn tràn đến toàn thân, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy, mặc kệ sau này tình hình như thế nào, ít nhất tình huống hiện tại tạm thời xem ra rất ổn.

Ánh sáng mặt trời từng chút biến mất, nhìn hướng mặt trời lặn, Đinh Tiếu đã không còn tự hỏi đó là hướng nào nữa. Ôm túi chéo, dựa vào ba lô, nằm ở trên cỏ, nhìn sắc trời càng ngày càng u ám, suy nghĩ của cậu bắt đầu càng phiêu xa. Nếu phụ cận không xuất hiện đại hình dã thú, nói không chừng bản thân có thể một mình sống sót trong rừng nhỉ? Kỳ thực nếu nói đồ ăn, có lẽ không phải là vấn đề lớn nhất, cho dù không tìm thấy hang động để ở, vì mạng sống dùng những loại lá cây lông xù xù dựng một cái lều trại cũng không phải không có khả năng. Vấn đề mấu chốt là giữ ấm và quần áo. Nếu nơi này bốn mùa nhiệt độ đều như này còn được, nhưng dù vậy, quần áo cũng luôn đến lúc bị hư rách. Cả đời…còn dài như vậy.

Nước trong hộp inox ùng ục sôi, Đinh Tiếu quay đầu nhìn về phía nó, những suy nghĩ không thực tế vừa rồi bị cậu ném ra sau. Ngày mai nhất định phải kiếm chút rau dại, sau đó dùng nốt chỗ thịt chim khô này hầm chung với nhau. Còn phải hái thêm một ít trái cây, mì gói còn dư lại hai túi. Suối nước càng ngày càng sâu, không biết đi đến cuối có đến được con sông nào hay không, cho nên ngày mai vẫn nên tiếp tục đi. Cho dù thực sự không ra khỏi nơi này, cũng muốn tìm xem có nơi nào để bản thân có thể ở lại.

Quỳnh là bán thú nhân tộc Dực Hổ, hôm nay anh tới rừng rậm phụ cận thôn xóm để hái trái cây và đào thảo dược. Kết quả lại ở tảng đá lớn bên dòng suối nhìn thấy một bán thú nhân mặc đồ kỳ quái nằm ngủ cạnh đống lửa đã tắt. Mặt trời lúc này đã rất cao, Quỳnh tới gần bán thú nhân đang ngủ này. Nhìn dáng vẻ cùng cái đầu hẳn vẫn còn là ấu tể vị thành niên! Nhận ra điều này, Quỳnh lập tức liền cảm thấy đau lòng. Nhìn trái phải một hồi không thấy có khí vị của giống đực cùng bán thú nhân thành niên nào, xem ra tiểu gia hỏa này là tự mình đến nơi này.

Ở thế giới thú nhân, bán thú nhân ngoại trừ không có khả năng biến thân ra, cơ bản cùng thú nhân giống nhau, nói cách khác là bọn họ không thể sinh dục. Tuy rằng đại đa số bán thú nhân đều phải gả cho thú nhân, nhưng bán thú nhân giống như anh gả cho dũng sĩ trong thôn như vậy là rất ít. Hiến tế vẫn luôn nói tương lai Quỳnh sẽ có con, nhưng thân là bán thú nhân anh biết đây là điều không có thể, cho nên anh rất thích trẻ nhỏ trong thôn. Nhưng vì anh gả cho một thú nhân cường đại trong thôn, cho nên ở trong thôn không được mọi người yêu quý. Một vài giống cái sinh con không thích anh, bởi vì ở thời điểm các nàng chưa xuất giá anh liền đoạt mất đối tượng tốt nhất được lựa chọn làm bạn lữ của bọn họ.


Đối với điều này Quỳnh hết thảy không để ý. Hạ cùng mình là tự nguyện yêu nhau, hơn nữa thế giới thú nhân yêu là thuần túy nhất trực tiếp nhất. Anh không sợ Hạ bị người đoạt đi, cũng không cần đi cầu xin người khác điều gì, như vậy thì bị coi khinh hay bỏ qua thì có quan hệ gì đâu.

Mỗi một gia đình thú nhân vốn dĩ cũng đều chỉ cần tự mình sống tốt qua ngày, bản thân chỉ là không có cách nào đem khát vọng về con cái đặt lên trên ấu tể nhà người khác thôi.

Vì thế tiểu gia hỏa thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy ốm trước mắt, có thể trở thành hài tử nhà mình sao? Quỳnh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tiểu bán thú nhân, dịu dàng vuốt ve mái tóc của tiểu gia hỏa. Tuy rằng rất ngắn, nhưng thực mềm mại.

Đinh Tiếu mơ mơ màng màng cảm thấy có người ở bên cạnh mình, cái loại cảm giác quen thuộc mà thân thiết này khiến cậu chua xót cái mũi. Mở mắt ra, gương mặt trước mắt khiến cậu lập tức liền chảy ra nước mắt. Thì ra là mình đang nằm mơ a, thật tốt: “Ba, người rốt cuộc tới gặp con.” Ngay lập tức, cậu dùng sức mà nhào vào người đối phương, lớn tiếng mà khóc.


Quỳnh bị tiếng gọi cùng tiếng khóc của tiểu gia hỏa khi tỉnh lại khiến cho sợ hãi. Nhưng cũng bởi vì tiếng “ba” kia làm tim anh mềm lại. Đứa nhỏ này là bị lạc đường với ba và cha sao? Thật là tiểu gia hỏa đáng thương. Phải biết rằng thú nhân và bán thú nhân là tổ hợp gia đình rất khó có được một ấu tể, cư nhiên để lạc mất, ba cùng cha cậu nhất định là rất khổ sở và nôn nóng. Nghĩ đến đây, anh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên lưng tiểu bán thú nhân.

“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”

Giọng nói quen thuộc làm nước mắt của Đinh Tiếu càng không khống chế được. Sau khi ba qua đời, ngoại trừ lúc nhận thi thể khóc lớn một hồi, còn lại đều là mặt không biểu tình. Không phải không đau, mà là đau đến không thể đau hơn, cho nên mới khiến nước mắt dừng lại ở đáy lòng. Bởi vì cậu biết ba không thích mình rơi nước mắt, mà cho dù mình có lớn tiếng khóc, cũng không có người lắng nghe. Cho nên, giấc mộng hôm nay, thật tốt, đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu mơ thấy ba mình từ khi ông qua đời: “Ba, con đi lạc. Con không biết mình đang ở đâu. Nhưng mà ở đây có thể mơ thấy ba, thật tốt.”

Quả nhiên là bị lạc mất người nhà. Quỳnh thở dài: “Bé ngoan, con còn nhớ nhà mình ở nơi nào không? Con là người ở bộ lạc nào? Ở thôn gì?” Nhiều năm như vậy, bản thân vẫn là lần đầu tiên tiếp cận gần gũi như vậy với một ấu tể còn chưa thành niên, loại cảm giác này khiến anh thật cẩn thận, trong lòng vừa đau lòng lại vừa thỏa mãn. Anh sẽ nói Hạ hỗ trợ tìm được người nhà đứa nhỏ này. Thực hiển nhiên anh không có chú ý tới hàm nghĩa của từ ” mơ” ở cuối cùng kia.

Nước mắt chảy một hồi lâu, dùng một lần phát tiết hết kết quả chính là hao hết sức lực. Đinh Tiếu đương nhiên không có ngất đi, nhưng khóc lớn một hồi xong, huyệt Thái dương liền nhảy một cái đau đớn. Bởi vì đau đớn liên tục, khiến cho vừa rồi vẫn còn ở trạng thái không quá thanh tỉnh cậu rốt cuộc ý thức được một chút. Tồn tại trước mắt hết thảy đều không giống như mơ, nhìn tàn tro của đống lửa bên cạnh còn có bọc hành lý của mình, cậu khẳng định đây không phải là mơ. Như vậy người có khuôn mặt giống hệt ba này là sao? Là do mình đã chết nên có thể gặp được ba? Nhìn tiểu gia hỏa tràn đầy nước mắt trên mặt mang theo biểu tình mê hoặc cùng kinh ngạc, Quỳnh lộ ra mỉm cười: “Đứa nhỏ, không phải sợ, ta không phải người xấu, con là bị lạc mất người nhà sao? Yên tâm, ta sẽ giúp con tìm được bọn họ. Con là người ở bộ lạc nào? Ở thôn gì?” Vấn đề đồng dạng ở bên tai vang lên, Đinh Tiếu nhịn không được xoa xoa huyệt Thái dương. Ba…không đúng, ba sẽ không thể không nhận ra mình, cũng không có khả năng mặc áo da thú, váy da thú vây quanh cùng mái tóc dài như vậy. Như vậy người này là ai? Trong lòng nghi hoặc càng sâu, vì thế cậu mở to hai mắt nhìn kỹ, ngoại trừ bộ dáng ở ngoài, vô luận là thể trạng hay là dáng người đều cao lớn hơn ba mình. Xem ra là mình… nhận nhầm người. Nghĩ vậy một chút, cậu thực uể oải. Nhưng lát sau cậu ý thức được tình hình hiện tại của bản thân. Nhìn thấy người, bản thân liền không lo sẽ phải chết trong rừng cây. Có lẽ…còn có thể về nhà.

“Xin lỗi…ngài cùng ba ta bề ngoài giống nhau như đúc, cho nên ta nhận lầm…” Không nghĩ sẽ nghe được một câu như vậy, Quỳnh kinh ngạc vô cùng: “Còn có chuyện như vậy? Thật sự là thần kỳ. Ta thật muốn gặp ba con một lần.”


Đinh Tiếu cười khổ dùng đôi tay xoa xoa mặt mình: “Ba ta đã qua đời.”

Quỳnh lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, sau đó anh đem Đinh Tiếu ôm vào trong ngực: “Đứa nhỏ đáng thương, vậy cha con đâu?” Đại đa số thú nhân mất đi bạn lữ sẽ không sống một mình, trừ khi trong nhà bọn họ còn có ấu tể vị thành niên, giống được sẽ nuôi đến khi hắn tìm được bạn lữ của mình, sau đó mới có thể đi theo làm bạn với ái nhân. Nhưng cũng có không ít giống đực đợi không được ngày ấu tể lớn lên. Lúc này đổi lại thành Đinh Tiếu kinh ngạc: “Cha?” người có vẻ ngoài giống ba như đúc này, vì sao lại cho rằng mình có hai người cha? “Ta không có cha.”

Có lẽ cậu đã từng có, nhưng là hai năm trước cũng đã không còn.

Quỳnh là lần thứ tư giật mình trong hôm nay: “Đứa nhỏ đáng thương, vậy trong nhà con còn người thân nào không?” Đinh Tiếu lắc lắc đầu. Không phải cậu muốn phủ định quan hệ của mình cùng Đinh Tuấn, mà là cậu cảm thấy mình không cần phải trả lời kỹ càng như vậy. Hiện tại quan trọng nhất cũng không phải mình là ai, mà là đối phương là ai: “Xin hỏi…ngài là?”

Nghe được tiểu gia hỏa hỏi mình, Quỳnh lập tức tươi cười trả lời: “Ta tên là Quỳnh, là bán thú nhân tộc Dực Hổ thôn Thiên Hà.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.