Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 187 + 201
Chương 200: Quy luật sinh tồn
Trong lòng có mục tiêu tiếp theo, mấy ngày nay cảm xúc của Đinh Tiếu vẫn luôn bày ra trạng thái cực kỳ tốt đẹp. Ngay cả Khôn ca yêu cầu hắc hưu hắc hưu cũng không có một chút ý tứ đưa đẩy. Điều này khiến Khôn có chút bất ngờ. Trước kia khi ở bên ngoài, Tiếu Tiếu tuy cuối cùng cũng sẽ đồng ý, nhưng bộ dáng thống khoái hình như còn rất tích cực như vậy lại không có mấy lần.
Ngày mai chính là ngày giao nước tương, mấy ngày nay thu thập được không ít đồ vật ở xung quanh, có nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, còn có các loại có thể làm gia vị và dược liêu, còn có một ít đồ vật mà bọn họ chưa từng thấy qua trước kia. Hiện tại Đinh Tiếu đang làm loại tương có vị chua này. Chính là dùng rễ cây “cỏ rối” có hương vị chua chua này làm nước cốt chủ yếu, hơn nữa cho thêm thịt quả đào xanh và hoa cúc sông ướp mật ong, lại cho muối và ba quả ớt vào làm gia vị. Cuối cùng cho một loại trái cây có màu đỏ vào tạo màu, nước tương nâu đỏ sền sệt liền làm xong.
Loại tương này lấy chấm với thịt luộc là ngon nhất, tỉ lệ chua cay mặn ngọt cân đối, hơn nữa có mùi thơm của cúc sông, lại có màu đỏ tươi sáng. Vô luận là màu sắc hay là hương thơm đều rất thu hút. Đặc biệt là hương vị, chua lại mặn, mặn lại ngọt, ngọt rồi lại cay, chẳng những có thể tăng lên vị tươi ngon của thịt, càng có thể loại đi mùi tanh của thịt. Sau khi làm xong Đinh Tiếu cầm bánh tráng cuốn thịt khô chấm ăn thử một chút, hương vị rất nhẹ nhàng khoan khoái, không hề kém tương cà chua thịt nướng chút nào!
Khiến Đinh Tiếu cảm thán chính là một bình nước tương to như vậy chỉ cho ba quả ớt là có thể lộ rõ vị cay như thế, loại ớt này thật là có “lực sát thương” mà!
Xem ra khi trở về nhất định phải trích hai cây mới được. Tốt nhất là có thể mang theo một túi đất ở Bạc Sa để về trồng.
Thí nghiệm phẩm làm xong, còn lại là phải làm tương cà ri, hành tây ở Bạc Sa lớn hơn ở Thanh Sâm một chút, độ nước cũng nhiều hơn, mùi vị cay thì hơi ít, rất thích hợp để trộn rau sống ăn. Đương nhiên làm nước cốt tương cà ri cũng không tồi, độ ngọt cơ bản có thể tiết kiệm trái cây bỏ thêm vào. Đinh Tiếu một bên nho nhỏ ngâm nga, một bên xào hành tây, lúc này Khôn ca ở bên cạnh dùng tảng đá điêu khắc thành bình đặt câu hỏi: “Tiếu Tiếu, đi Tuyết Sơn thật sự vui như vậy sao?”
Đinh Tiếu trừng hắn một cái: “Dông dài như vậy! Anh không thích nhìn em vui vẻ?”
Khôn lập tức lắc đầu: “Ta thích nhất là em vui vẻ! Chỉ là vẫn không hiểu.”
Đinh Tiếu bĩu môi: “Còn đòi làm trí giả nữa, ngốc hết sức! Vui vẻ chính là vui vẻ. Ở trong thôn nhiều năm như vậy. Được ra ngoài em đã rất vui vẻ, hơn nữa, anh còn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng vơi em, nhận được ưu đãi, em vui vẻ một chút không được sao? Tuy em không tán thành việc cố tình đi tìm Long tộc, nhưng em biết có thể có được hậu đại mang huyết thống của mình là điều mà ba luôn tâm niệm. Nếu có thể em cũng rất muốn hoàn thành cho người. Đương nhiên cho dù hai chúng ta có cơ hội muốn một ấu tể cũng không phải hiện tại. Ít nhất cũng chờ tới khi hơn 100 tuổi rồi lại nói tiếp! Kỳ thực em vẫn luôn không nói với anh, ở quê hương của em, đất nước….người bộ tộc chúng em vẫn luôn coi mình là truyền nhân của long. Đối với long, người bộ tộc của em có tình cảm khác nhau. Đúng rồi, lễ phục em mặc khi chúng ta thành thân vẽ chính là đồ đằng của bộ tộc chúng em, là long, rất soái khí nhỉ!”
Tất cả bộ tộc đều dùng hình thú của giống đực của bộ tộc mình làm đồ đằng, mà bộ tộc Tiếu Tiếu nếu lấy long làm đồ đằng, đó có phải là nói, Tiếu Tiếu có huyết thống long tộc?
“Tiếu Tiếu, em là hậu đại của Long tộc sao?”
Đinh Tiếu lập tức liền bật cười: “Ở nơi em từng ở có một người tên là Darwin, hắn nói chúng ta đều là hậu đại của con khỉ.”
Khôn nhíu mày: “Mới không phải! Cũng không có thú nhân hầu tộc!”
Ngày hôm sau, Đinh Tiếu đem lô hàng tương thịt nướng đã làm xong đặt ở cửa động, mỗi một cái bình đá đều đặt trong một cái sọt được đan bằng thảo mạn, như vậy khi Chu lấy sẽ rất thuận tiện.
Chính là từ buổi sáng chờ đến buổi tối, Chu cũng không xuất hiện. Thậm chí hôm nay cũng không tới đưa con mồi. Nhìn hoàng hôn liền sắp rơi xuống ngọn cây, trong lòng Đinh Tiếu cảm thấy rất bất an. “Khôn, chúng ta đi xem đi. Chu không phải nói hào hùng kia rất khó một người bắt giữ sao. Chẳng may đã xảy ra chuyện gì?”
Khôn lắc đầu: “Giống đực chỉ có thông qua thí luyện mới có thể chân chính thành niên, gánh vác được trọng trách bảo vệ an toàn một gia đình cùng bộ tộc.”
Đinh Tiếu nhíu chặt hai hàng lông mày: “Em đi tới tộc Dực Hổ cũng đã mười mấy năm, nhiều năm như vậy, chỉ có ba giống đực ở thôn Thiên Hà chúng ta mất đi tính mạng khi thí luyện, bị thương lại càng nhiều, thật sự đáng giá như vậy sao?”
Khôn gật đầu: “Đáng giá! Đây là việc giống đực cần phải độc lập hoàn thành! Giống đực cần phải có năng lực trí tuệ phán đoán của bản thân, nếu lựa chọn đi săn con mồi bản thân không thể bắt giữ, bởi vậy mà bị thương thậm chí bỏ mạng là thất bại của giống đực. Ta lúc trước lựa chọn hủ thực thú, đó là vì ta có mười phần nắm chắc. Nếu không tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Nếu đây là quyết định của Chu, chúng ta không cần đi xem hắn.”
Đinh Tiếu mím môi: “Nhưng mà…tộc nhân có yếu cũng là một phần tử của bộ tộc, cũng có thể cống hiến cho bộ tộc mà?”
Khôn giơ tay xoa đỉnh đầu Đinh Tiếu, tóc đen mềm mại qua mười năm thời gian dài thêm một chút, nhưng cũng chưa tới bả vai.
“Vì mười năm này có em, bộ tộc thay đổi rất nhiều, cho dù chỉ là một giống cái, cũng có thể dựa vào hai tay mình ăn no mặc ấm. Nhưng trước kia, còn có bộ tộc khác, giống đực như cũ là hi vọng để bộ tộc và gia đình dựa vào. Giống đực không đủ cường đại là không có tư cách sinh tồn ở Thú Thế. Tính mạng của mọi người đều là Thần Thú ban ân, không nên lãng phí mất đi, nhưng những người khác không có quyền lợi lựa chọn thay người khác, đây là tôn nghiêm của giống đực, cũng không thể dùng bất cứ lý do gì tới cướp đoạt.”
Đinh Tiếu lâm vào trầm mặc: “Vậy…chúng ta chỉ nhìn thôi có được không?”
Nhìn biểu tình bất an của bạn lữ, cuối cùng Khôn thở dài: “Được rồi, chúng ta đi xem, nhưng mặc kệ tình huống hiện tại của Chu như thế nào, chúng ta cũng không thể nhúng tay, đây là pháp tắc mà các thú nhân cần phải tuân thủ.”
Khôn dựa theo hơi thở của Chu lập tức liền chạy về phía Tây Nam, hắn không nhanh chóng chạy nhanh, mà là giữ tốc độ đều đều cẩn thận chú ý khí vị và tình huống xung quanh. Vì thế khoảng 20 phút sau, hắn liền cảm giác được một cỗ huyết tinh dày đặc.
Giống đực đối với khí vị đặc biệt mẫn cảm, Đinh Tiếu là lúc gần tiếp cận Chu mới ngửi thấy được mùi máu tươi.
Kỳ thật đối với chu, Đinh Tiếu căn bản không có khả năng có cảm tình gì đáng nói. Chỉ là một người đang êm đẹp tự dưng xảy ra chuyện, này cũng không thể khiến người an tâm.
“Chu? Ngươi không sao chứ?” Con gấu đen trước mắt này thật là đồ sộ đến không chịu được, tuy đã ngã xuống nhưng chỉ như vậy cũng đã cao hơn cái chiều cao gần một mét chín này của mình. Lấy dáng người của Chu một mình đánh bại được con gấu đen cường tráng như vậy, thật là…lợi hại nha!
Đầu vai trái và đùi phải của Chu bị lợi trảo của hào hùng cào rách, tuy miệng vết thương rất lớn, nhưng vừa rồi hắn đã tự mình nhai thảo dược cầm máu đắp lên vết thương. Khiến hắn không thể hoạt động trong phạm vi lớn là vì vừa rồi khi vật lộn với hào hùng bị đâm bay hai lần, hơn nữa còn xui xẻo chính là hai lần ấy đều bị đụng phải thân cây phía sau lưng, hiện tại sau lưng đau đến không chịu được. Tuy hắn biết xương cốt không bị gãy, nhưng nhanh nhất cũng phải một ngày mới có thể hoạt động bình thường.
Đương nhiên hắn cũng không quên ước định với Khôn và Đinh Tiếu, hơn nữa con mồi hôm nay cũng đã chuẩn bị tốt. Chỉ là vì đột nhiên có tung tích của hào hùng, hắn không muốn lỡ mất cơ hội, lúc này mới lựa chọn bắt giết hào hùng trước đã rồi tính sau. Hắn nghĩ tới sẽ bị thương, nhưng lại không nghĩ rằng thương thế còn nặng hơn so với mình đoán trước một chút như vậy. Đương nhiên hắn càng không nghĩ tới chính là hai vị trí giả sẽ đi tìm mình, điềunày chẳng những khiến hắn bất ngờ, còn rất cảm động.
“Ta không có việc gì. Bị chút thương tích nhỏ, rất là xin lỗi vì chưa kịp đưa con mồi cho các vị.””
Nhìn hình thú của Chu có không ít máu, Đinh Tiếu nhíu mày, nhưng Khôn nói rồi, đây là thời điểm giống đực cần phải tự mình xử lý, hơn nữa nghe Chu nói chuyện tự tin, hẳn là không có gì lớn.
“Việc trao đổi không quan trọng, thương thế của ngươi không sao là tốt rồi, hào hùng này đúng là lớn! Một mình ngươi giết chết được nó, đúng là lợi hại!”
Tuy trên người bị thương, nhưng đối với việc săn giết được một đầu hào hùng là việc Chu khá tự hào, lại được trí giả khen như vậy, đau đớn trên người lập tức giảm bớt.
“Nếu các vị có thể đi tới thôn Thanh Phong của chúng ta ở một thời gian thì tốt, chờ ta đem hào hùng mang về, thịt của nó rất thơm, ăn rất ngon!”
Thứ cho Đinh Tiếu thật sự chưa từng ăn qua thịt gấu, nghĩ tới tay gấu lớn như vậy, cậu đột nhiên có loại hắc tuyến 3000 mét. Nhưng có lẽ sẽ cực kỳ mê người nhỉ!
“Chúng tôi có tính toán đi tới thôn Thanh Phong. Nếu có thể, không biết tôi có vinh hạnh được chế biến thịt gấu này cho mọi người nhấm nháp không. Đương nhiên tôi sẽ không nói cho anh, tôi ngay cả ăn cũng chưa ăn qua đâu!
Chu nghe xong lập tức vui vẻ: “Đương nhiên là được! Không có gì tốt hơn điều này!”
Đối với tình cảnh của Chu, hai người đều không hỏi thêm gì nhiều nữa, nhưng con mồi cho bọn họ hôm nay Khôn vẫn rất phúc hậu không lấy đi. Lấy sức ăn của tộc Ngân Lang, đầu dê lông dài kia cũng đủ cho hắn ăn một ngày rưỡi. Hiện tại đối với Chu mà nói, có thể lực là việc quan trọng nhất, mà con dê kia vốn dĩ là Chu săn được, tự nhiên cũng không coi là phạm quy.
Chu thực ngại ngùng nhờ Khôn và Đinh Tiếu có thể mang tương thịt nướng về thôn giúp hắn hay không. Hắn sẽ về thôn sau đó dùng con mồi báo đáp hai vị trí giả, đương nhiên cũng sẽ bù đủ con mồi hôm nay.
Đinh Tiếu chắc chắn không có ý kiến, nhưng vẫn đề nghị: “Con gấu này nhiều thịt như vậy, chia cho chúng tôi một chút được không? Không cần dùng con mồi khác làm gì.” Dù sao ngoại trừ da thú và xương thú, con mồi thí luyện mang về đều là giống đực tự mình phân phối. Con gấu này trọng lượng khả quan như vậy, chia cho mình tám mươi một trăm cân cũng không vấn đề gì nhỉ!
Chu quả nhiên hào phóng gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề! Nhưng có thể đừng nói chuyện ta bị thương cho thôn dân được không?” Như vậy nếu bị Mạt biết, mình sẽ rất mất mặt.
Đinh Tiếu còn tưởng là Chu sợ thôn dân và người nhà lo lắng, tự nhiên gật đầu. Đương nhiên nếu cậu biết tiểu tử này là vì không muốn bị giảm mặt mũi trước mặt người trong lòng, Tiếu Tiếu nhất định sẽ trợn trắng mà khinh thường hắn.
“Được, nhưng ngươi sau khi trở về vẫn là bị phát hiện đi? Miệng vết thương của ngươi còn rất lớn.”
Chu lắc lắc cái đầu lang: “Chờ lúc ta trở về, liền tương đối ổn rồi.”
Đây là cái dạng năng lực khôi phục kiểu gì! Nhưng tới khi Khôn mang theo mình trở lại sơn động, Đinh Tiếu mới biết, giống đực tộc Ngân Lang không phải vì năng lực khôi phục mạnh mẽ hơn tộc Dực Hổ bọn họ, Chu nói khi trở về miệng vết thương đã khôi phục tương đối, là vì hào hùng quá nặng, giống đực tộc Ngân Lang cần phải…mất nhiều ngày mới có thể mang về được.
Không thể không nói, điều này khiến cho Tiếu Tiếu có chút thất vọng, nhưng lại nhịn không được nở nụ cười, mình đúng là nghĩ nhiều rồi ( — )
Rời đi sơn động, hai người theo hướng Chu chỉ chạy thẳng tới thôn Thanh Phong.
Lúc trước Chu nói lấy tốc độ của tộc Dực Hổ phải mất sáu bảy ngày mới có thể tới thôn, nhưng trên thực tế hai người phải mất lâu hơn một chút.
Ngoại trừ tinh thần đi ngang đi dọc tuyệt đối không bỏ qua thứ gì ra, không quen thuộc tình hình giao thông và không quen thuộc động vật cũng khiến cho bọn họ cần phải đi chậm lại bước chân.
Rời đi sơn động một ngày, hai người liền bị một con báo tập kích. Đại khái là vì con báo này vẫn luôn sinh sống ở Bạc Sa không biết sự lợi hại của dực hổ, tự nhiên đối với hơi thở của dực hổ không có nhiều sợ hãi, hơn nữa lúc ấy Đinh Tiếu đang nướng thịt, có lẽ là mùi hương dẫn con báo này tới.
May mà lúc ấy Khôn cũng đang ở bên người Tiếu Tiếu, khi con báo kia tới gần trăm mét đã bị hắn phát hiện, đối với năng lực đi săn của Khôn, Đinh Tiếu 120 vạn phần tin tưởng, cho nên vẫn cứ thản nhiên mà một bên nướng thịt một bên nhìn nồi cháo đang nấu bên cạnh. Đương nhiên hai mắt cũng không quên lưu ý tới con báo ngốc đang có ý đồ đánh lén nhưng lại lầm đối tượng kia.
Sau 10 năm, số lần Đinh Tiếu tận mắt nhìn thấy Khôn đi săn cũng hữu hạn, ở Thanh Sâm, đại khái là tất cả động vật đều biết khí vị của dực hổ, cho nên ngoại trừ những loại mãnh thú hung mãnh nhất có thể coi thú nhân giống đực trở thành đồ ăn ra, những động vật khác đều là giống đực phải đuổi theo mới có thể bắt giết. Loại con mồi đưa tới cửa như bây giờ, thật đúng là có một loại cảm giác thật nhẹ nhàng.
Dáng người của con báo này cũng chỉ là kích thước bình thường, kích cỡ không khác mấy với con báo mà Đinh Tiếu nhìn thấy trên tivi đời trước. Chính vì như vậy, khi Khôn biến thành hình thú, thể trạng chênh lệch quá lớn, con báo kia bị đuổi theo vài bước liền bị ấn dưới vuốt hổ, Đinh Tiếu thật sự thương thay cho con báo kia. Ừm, may mà hàng này chỉ thích hôn hôn!
“Anh được rồi đấy! Giết thì giết đi, đừng có tùy tiện chơi đùa thi thể con mồi như thế!” Cư nhiên còn dùng đại móng vuốt lật tới lật lui. Thật là đủ rồi!
Chương 201: Vào ở khu an toàn
Thịt con báo này còn thừa làm thành thịt khô, Khôn và Đinh Tiếu vừa lúc có thể không cần đi săn mà đi tới thôn Thanh Phong, đến lúc đó trước tiên ở khu an toàn, Khôn có đi săn con mồi cũng có thể yên tâm mà đi xa một chút.
Đinh Tiếu và Khôn đều không phải rất muốn vào ở trong thôn, tuy có thể đoán được người một nhà Giác sẽ mời bọn họ tới ở, thậm chí có khả năng ngay cả thôn trưởng thôn này cũng sẽ vì thân phận trí giả của bọn họ mà mời bọn họ vào thôn.
Nhưng như vậy thật sự là rất không tiện, tộc Ngân Lang không giống với tộc Kim Sư và tộc Phi Báo năm đó, hình thú và lực lượng của giống đực của hai bộ tộc này và tộc Dực Hổ ngang bằng nhau, có sở trường riêng, còn tộc Ngân Lang vô luận là tốc độ hay lực lượng đều kém tộc Dực Hổ rất nhiều, khiến người trong thôn yên tâm cũng là một loại lễ phép, dù sao thời tiết thích hợp, ở trong lều trại cũng khá tốt.
Hiện tại đối với việc chế tác da thú, Đinh Tiếu đã qua cửa. Tuy vẫn không sánh bằng Quỳnh ba và một vài trưởng bối khác, cậu cũng không dùng nhiều thời gian làm việc này, dù sao cửa tay nghề này cũng đã học xong. Da lông con báo này đúng là không tồi, đại khái là qua mùa đông lông tơ còn chưa rụng, cũng có thể là do con báo ở đây có loại da lông như vậy, thật là mềm mại không chịu được, vuốt lên vừa không rít tay mà còn mềm mượt. So với lông hắc lão hổ nhà mình mềm hơn nhiều. Nhưng cũng phải nói, lông hổ của Khôn vẫn là tốt nhất, được mình cho ăn vừa sáng lại vừa mượt mà (– này có thể so sánh được sao. )
Hoa cúc sông thu thập được lúc trước đã hoàn toàn phơi khô, hoa khô có vẻ càng nhỏ, nhưng hương vị không có chút thay đổi nào. Hai ba bông hoa pha một ấm trà, là có thể uống hơn nửa ngày. Điều này khiến Đinh Tiếu đột nhiên nghĩ tới nước hoa, nếu có thể làm được, như vậy nhất định sẽ khiến rất nhiều giống cái yêu thích nhỉ? Xem ra về sau cũng có thể hạ công phu lên những loại hoa không ăn được.
Rừng rậm ở Bạc Sa so với Thanh Sâm khô mát hơn nhiều, hơn nữa càng đi về phía Bắc, loại cảm giác này càng rõ ràng. Cây cối không dày bằng Thanh Sâm, nhưng có rất nhiều cây cối cao lớn ngẩng đầu lên cơ hồ không nhìn thấy đỉnh. So sánh với những cây như này, những cây mà Đinh Tiếu quen thuộc như cây Bạch Dương, cây hòe hay cây quả dầu gì đó, thật sự giống như trẻ con.
Hiện tại Bạc Sa còn chưa phải vào thời điểm cành lá sum xuê nhất, cho nên cây trong rừng có một loại cảm giác liếc mắt một cái có thể nhìn đi rất xa. Nguyên bản cho rằng thôn Thiên Hà ở phía Bắc Thanh Sâm đã rất giống với quê nhà của mình, không nghĩ tới còn có chỗ giống hơn. Chỉ là nếu nhìn từ phương diện một năm bốn mùa này mà nói, vẫn là thôn Thiên Hà bên kia càng giống hơn một chút.
“Quê nhà em cũng có rất nhiều cây cối như vậy, nhưng những cái cây đặc biệt cao lớn thì chưa thấy qua, cũng không biết quê nhà hiện tại là bộ dáng gì.” Thật là nghĩ lại lại thấy hoài niệm xa xôi. Quay đầu nhìn lại, bản thân thế nhưng xuyên tới nơi này đã 10 năm. Có lẽ tất cả mọi người đã quên đi mình rồi, bất động sản nhà mình cũng không biết thuộc về ai.
Tiếu Tiếu thường xuyên nhắc tới quê nhà mình, nhưng lại rất ít khi có loại lời nói hoài niệm như này, Khôn thả chậm bước chân nói: Nếu có một ngày tìm được biện pháp trở về nhìn xem, ta và em cùng đi nhìn xem nhé.”
Đinh Tiếu cười: “Nhìn cái gì? Hít thở không khí trong lành nhiều năm như vậy, trở về rồi em lại sợ hai chúng ta liền hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Hơn nữa, đừng nói là chiều cao của anh quá khổ, với cái tạo hình hiện tại của em, sau khi trở về cũng đủ chói mắt. Em ấy à, kỳ thực chỉ là chưa nói trước mộ ba ba em rằng hiện tại em sinh sống rất tốt, trong lòng luôn có chút bất an thôi.
Mười năm qua, dung mạo bản thân cơ hồ không có bất cứ thay đổi gì, chiều cao thì tăng lên đến ngay cả mình cũng không tin nổi. Nếu là trở về, nói với Đinh Tuấn mình là Đinh Tiếu, có lẽ anh ấy cũng bị hù chết. Nhưng có lẽ, anh ấy cũng đã quên mất đứa em trai vốn dĩ cũng không tiếp xúc qua mấy ngày như mình rồi.
“Nhưng mà em có vẻ rất hoài niệm.”
“Ừ, nơi em sinh ra mà, hoài niệm là rất bình thường, nhưng đó cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, có đôi khi là sợ bản thân sống lâu lại quên mất những đồ vật trước kia. Nhưng nghĩ lại, quên rồi cũng không có gì không tốt, người bên cạnh cùng với sự tình bên cạnh mới là quan trọng nhất. Được rồi, mau đi thôi, không phải nói ngày mai là có thể tới nơi sao?”
Ừ, vậy em ngồi cẩn thận, ta bắt đầu chạy!
Ngày hôm sau, hai người rốt cuộc tìm được thôn Thanh Phong, nhóm giống đực có thể rất dễ dàng mà nhìn ra khu an toàn thôn có cái gì phân chia ranh giới, cho nên đối với thôn nào cũng tự nhiên hiểu rõ.
Xung quanh thôn Thanh Phong có một tòa núi cao, nhưng lại không phải loại núi tuyết. Núi đại thể đều là đá xanh, nhìn từ chân núi cây cối vẫn tương đối thấp, có lẽ đây là nguyên nhân thôn Thanh Phong có tên như vậy đi.
Núi đá có một nửa đều là trong phạm vi khu an toàn, vì thế Đinh Tiếu bọn họ tìm một chút ở chân núi, đúng thật là để bọn họ tìm thấy được mấy cái sơn động. Này có thể so với lều trại tốt hơn nhiều, ngoại trừ có thể cản gió cản sương, vạn nhất có mưa gì đó, cũng hữu dụng hơn lều trại nhiều.
Hai người lựa chọn một cái sơn động diện tích cỡ trung, trải qua quá trình rắc dược đuổi rắn rết, phát hiện trong động có mấy con rắn cỏ. Đuổi ra rắn cỏ đồng thời Đinh Tiếu dùng phi đao thực nhanh chóng mà giải quyết hết chúng nó. Đây chính là một món ăn ngon nha! Hun ra một vài loài bò sát trong sơn động, Đinh Tiếu lúc này mới yên tâm mà đem đồ vật đặt vào. Có lẽ bọn họ sẽ ở nơi này nửa tháng một tháng gì đó, phải thu dọn kỹ lưỡng sạch sẽ một chút.
Sau khi cắm xong cờ da thú Khôn liền đi ra ngoài đi săn. Hiện tại thịt khô trên người hai người bọn họ đã ăn hết sạch, mấy ngày nay phải bổ sung nhiều một chút mới được. Tối qua cùng nhào bột với Tiếu Tiếu, hôm nay liền có thể ăn bánh bao, thịt thú tươi mới là rất quan trọng.
Ừm, còn phải mang một ít rễ cỏ chua về cho Tiếu Tiếu nữa, dấm đã hết, xem ra phải đổi một ít với người thôn Thanh Phong.
Bánh bao là vào ban đêm mới ăn, vì liên quan tới thời tiết, mặc dù cho bột vào bình gốm rồi phủ lên vài tầng da thú, tới buổi chiều mới xem như hoàn toàn lên men.
Khôn săn được một con dê lông dài, vừa lúc có thể kết hợp với hành tây ở bản địa để làm nhân bánh.
Khôn một bên băm hành tây, một bên nhịn không được dùng tay dụi mắt, hành tây này ăn vào không có vị cay, nhưng khi thái lại khác. Đinh Tiếu nhìn Khôn đỏ rực hai mắt, khóe mắt còn ngân ngấn lệ, nhịn không được phá lên cười.
Tiết mục này mỗi lần thái hành tây đều sẽ trình diễn, Khôn đã thực bình tĩnh, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là buông đao, đem người ôm tới, hung hăng hôn một lát, vật nhỏ hay chế nhạo này sẽ tự động biết điều. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vì thế, Khôn ca cảm thấy tâm tình tương đối tốt. Hôn xong còn chưa đã thèm mà liếm liếm đầu lưỡi, cuối cùng chưa để bạn lữ xù lông, lại hôn tiếp, chuyên tâm bắt đầu tiếp tục thái hành tây.
“….” Đinh Tiếu nhìn biểu tình và động tác nghiêm túc làm việc của Khôn lúc này. Thật sự lại muốn cười, được rồi, là mình không tốt, nhưng mà thật sự rất buồn cười nhỉ? Gia hỏa cường tráng cao lớn như vậy, cư nhiên vành mắt đỏ hồng phiếm lệ quang, thật là có một loại cảm giác khôi hài tuyệt diệu lôi nhân!
Có người ngoại tộc ở khu an toàn lui tới, những việc này chính là không thể gạt được giống đực tuần tra trong thôn. Vừa vặn người đứng đầu đội tuần tra hôm nay là Giác, khi phát hiện có hơi thở của giống đực tộc Dực Hổ ở khu an toàn, rất nhanh liền tìm tới sơn động mà Khôn và Đinh Tiếu ở.
Chưa tới sơn động, Giác cùng với hai giống đực hắn dẫn theo tới đây đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hơn nữa mê người không chịu được. Vì khoảng cách gần, Giác mới nhận ra, đây có lẽ là hơi thở của giống đực thiếu niên tộc Dực Hổ kia. Cũng chính là hai vị trí giả nổi tiếng ở Thú Thế hiện tại! Bọn họ đi tới thôn Thanh Phong…là muốn làm gì?
Cảm giác được có người tới gần, Khôn lập tức đi ra cửa động, nhìn thấy người từ đằng xa, hắn lập tức nói cho Đinh Tiếu: Là cha của Điểm Điểm.
Cư nhiên nhanh như vậy đã bị phát hiện?! (Này này)
Đinh Tiếu buông bàn chải trong tay chạy tới cửa động, cũng vừa vặn nhìn thấy Giác. Cái gọi là lễ nhiều người không trách, tới địa bàn của người ta, còn phải có việc nhờ, hơn nữa là người quen biết cũ, tự nhiên phải nhiệt tình một chút: “Giác thúc thúc!
Khôn ca thực bình tĩnh, một chiêu này của Tiếu Tiếu nhà mình nhất định sẽ cực kỳ hữu dụng (phu phu xỏ lá — )
Nhìn thấy đúng là Đinh Tiếu và Khôn, Giác liền hoàn toàn yên tâm, hơn nữa cũng trở nên vui vẻ theo. Phải biết là, hai người kia không đơn giản chỉ là người có ơn thu lưu với Điểm Điểm năm đó, mà còn là người có cống hiến không nhỏ cho Thú Thế. Cho dù hiện tại chỗ tốt truyền tới bộ tộc bọn còn ít, nhưng nếu không có hai người đó, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới gieo trồng thực vật phạm vi lớn có thể chống đói.
Bắt đầu từ năm trước bọn họ cũng đã tiến hành loại cải cách này, hơn nữa hiệu quả năm ngoái cũng tương đối, chân chính qua được một mùa đông ấm no an toàn. Bọn họ còn đổi được nhiều hạt giống thực vật rất tốt từ tộc Dực Hổ, này đủ để nói lên, tộc Dực Hổ từ trước tới này đều không hề bủn xỉn sự tiến bộ của bọn họ. Đối với bộ tộc với trí giả vĩ đại như vậy, còn cần cảnh giác cái gì chứ? Lấy sự cường đại của tộc Dực Hổ hiện giờ, chắc chắn sẽ không có mưu đồ gì với nơi này của bọn họ.
“Thật là hai người các cháu! Ta còn tưởng rằng mình đã đoán sai chứ.” Bước nhanh tới, Giác hướng về Khôn vươn tay.
Khôn vội vàng nắm lấy, đây là lễ tiết chính thức, nhưng không đơn giản như vấn an ở hiện đại.
“Chúng ta đã hai năm không gặp.”
Giác gật đầu: “Đúng vậy! Mấy năm nay bộ tộc nhiều việc, trong thôn cũng bận việc theo, ta liền rất ít đi tường vây, nhưng tương thịt nướng của các cháu là thứ Điểm Điểm thích nhất, mỗi khi tới thời điểm tường vây, nó đều sẽ ầm ĩ một phen.”
Nghĩ tới con chó con….không, là tiểu ngân lang đáng yêu lúc trước, Đinh Tiếu đúng là rất nhớ. Không biết hiện tại hình thú của Điểm Điểm như nào, năm đó đáng yêu như vậy, hiện tại mười lăm mười sáu tuổi, hẳn là cũng có chút uy phong lẫm lẫm đi?
“Cháu cũng rất nhớ Điểm Điểm!”
Người quen gặp mặt tự nhiên muốn tán gẫu nhiều vài câu, chờ tới khi mọi người ngửi được mùi cháy khét, Đinh Tiếu lúc này mới phản ứng lại đây là chân dê mình còn đang nướng ở trên giá bếp nha.
“Trời ơi! Phá hư đồ ăn!” Đinh Tiếu một bên chạy nhanh đi cứu vớt cái chân dê đang sắp cháy đen, một bên lẩm bẩm. Sau đó phát hiện kỳ thực chỉ cháy một tầng nhỏ, hơn nữa diện tích cũng không quá lớn, lúc này cậu mới cảm thấy yên tâm. Sinh sống ở Thú Thế tạo thành thói quen, đối với việc lãng phí đồ ăn hiện tại cậu cũng đã cực kỳ khinh thường.
Vừa rồi, hai thú nhân giống đực đi sau Giác cũng đã chảy nước dãi ba thước, lại vừa nghe được đôi phu phu tộc Dực Hổ này cư nhiên chính là trí giả đại danh đỉnh đỉnh, lập tức liền cảm thấy mùi hương này cao cấp hơn một bậc.
Nhưng Giác cũng không giống những người lúc trước, tuần tra đến bên này phát hiện người ta ở chỗ này nấu ăn liền muốn đi theo ăn, việc này cũng quá không biết xấu hổ, ít nhất lấy cái tuổi tác này của hắn thật sự là không làm được.
“Nếu các cháu ở chỗ này ta liền an tâm rồi, ta hôm nay còn phải tiếp tục đi tuần tra, ngày mai ta mang theo Điểm Điểm tới đây gặp các cháu rồi lại nói chuyện tiếp. Hôm nay liền không quấy rầy.”
Nói xong trừng mắt với hai giống đực kia một cái, đi trước rời đi.
Nhìn bóng dáng ba giống đực rời xa, Đinh Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Nếu là Giác thúc thúc ở lại ăn thì không sao, còn thêm hai giống đực, con dê này của chúng ta cũng chỉ còn dư lại lớp lông.”
Khôn lôi kéo Tiếu Tiếu trở lại trong động: “Trước ăn đã, sáng mai ta đi bắt thêm một ít con mồi về.” Tiếu Tiếu vẫn luôn thích sói…chó, ngày mai Điểm Điểm lại tới, nhất định là muốn làm nhiều đồ ngon. Aiz, tuy đã dự đoán được tới thôn Thanh Phong sẽ không được ngừng nghỉ, nhưng giao dịch vẫn là tất yếu. Có lẽ chỉ dùng thực vật có thể ăn được mà Tiếu Tiếu phát hiện ở quanh đây coi như vật trao đổi, hơn nữa lấy lý do đi Tuyết Sơn tìm kiếm dược liệu trân quý, còn phân tích tình huống mà Giác tương đối quen thuộc, kế hoạch của mình có lẽ sẽ không có vấn đề.
Cắn một miếng bánh bao nhân thịt dê hành tây nóng hầm hập, Đinh Tiếu mỹ mãn mà nheo lại hai mắt. Cậu không nghĩ nhiều như Khôn, nhưng ngày mai có thể nhìn thấy Điểm Điểm, tiểu gia hỏa kia nhất định sẽ thật cao hứng. Ừm, mình cũng có thể bảo nhóc biến thành thú hình, sờ sờ đầu đại cẩu cho đã. Ha ha ha!
“Ừ, vừa rồi em có để lại một cục bột, một lát nữa lại làm thêm, ngày mai lại làm bánh bao lớn, dù sao thịt dê còn đủ. Nhưng ngày mai anh vẫn đi bắt một con heo về, thịt heo xào chung với các loại rau củ khá thích hợp. Em lại bắt mấy con gà ở phụ cận. Nếu có thể tìm được trứng thì tốt rồi, còn có thể làm trứng cuộn gì đó, Điểm Điểm nhất định sẽ thích. Đáng tiếc không có sữa bò, bằng không làm bánh kem gì đó, tiểu ấu tể đều thích món đó.”
Khôn ca hơi buồn bực trong lòng, tiểu sói con này đúng là sinh vật nguy hiểm! Khoan đã, Tiếu Tiếu thích ấu tể như vậy, chẳng may về sau tìm được long lân tự mình có ấu tể, vậy không phải Tiếu Tiếu sẽ đặt hết lực chú ý lên người ấu tể sao? Hắn đột nhiên cảm thấy, tìm Long tộc gì đó cũng không phải việc gì vội vã. Quả nhiên Tiếu Tiếu nói đúng! Ừm, nghe lời bạn lữ quả nhiên không sai!