Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 184+195


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 184+195


Chương 194: Bánh quy là thứ tốt

Vì biết rõ lai lịch Đinh Tiếu, Quỳnh và Khôn nhất trí quyết định đem việc dò hỏi tới “long lân” tạm thời giấu đi. Chờ tới khi về nhà lại nói. Ngoài ra cũng dặn dò A Tề, đừng nói với Nạp Nhất những điều vừa nói với bọn họ, đây cũng là vì không để Đinh Tiếu cho rằng bọn họ một hai muốn cậu phải có ấu tể.

Sự tình liên quan tới “cơ mật” của bộ tộc, A Tề tự nhiên sẽ không lựa chọn nhiều lời, kỳ thực long lân đối với mỗi một người ở Thú Thế mà nói đều là cực kỳ trân quý và khát vọng. Nếu thật sự có thể được 1 phần, hắn cũng không cảm thấy hôm nay là nói chuyện vô ích. Hắn vẫn luôn cảm thấy Khôn và Đinh Tiếu rất lợi hại, hôm nay nói chuyện, cũng nhiều ít có một chút ý vị chờ mong. Người tộc Thiên Ngư bọn họ, cho dù có muốn tìm long cũng không có năng lực đó.

Hạ cha kiếm thảo mạn đưa tới, bốn người thật đúng là làm bộ làm tịch mà câu cá một lát. Chỉ tiếc thu hoạch thực sự không tốt, khi Đinh Tiếu và Nạp Nhất thảo luận xong vấn đề ăn uống, chạy tới xem bọn họ câu cá, bốn người bọn họ chỉ thu hoạch được hai con cá nhỏ gầy còm. Điều này khiến Nạp Nhất không khỏi chép miệng, nói thẳng còn không bằng để y xuống biển, thuận tay bắt vài con tới còn nhanh hơn.

Khi trời tối đen, 6 người trở về “doanh địa”. Mọi người thấy bọn họ thu hoạch thực sự ít ỏi, cũng không ai hứng thú quan tâm tới phương thức bắt cá này của bọn họ. Hiện tại mỗi một thôn của tộc Dực Hổ đều có một cái ao cá, mỗi tháng đều sẽ đánh bắt một lần, hơn nữa còn có hải sản trao đổi với tộc Thiên Ngư, mọi người ở tộc Dực Hổ đã có thể thực dễ dàng ăn được lọai cá ưa thích. Tự nhiên cũng sẽ không để ý tới những cái đó.

Từ đầu đến cuối hai con cá nhỏ kia vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị nấu chín. Nạp Nhất liền dùng cành cây xiên qua cá, nướng trên bếp lửa, cá tươi mới không cần bất kỳ gia vị gì hương vị cũng đã không tồi. Đương nhiên tiền đề là Nạp Nhất cũng thật lâu chưa ăn qua cá biển như vậy.

“Đôi khi bắt cá kiểu này có vẻ cũng không tệ, trước kia chúng ta thường xuyên ăn cá to như vậy, đều ăn ngấy.”

Đinh Tiếu được chia cho một con cá nhỏ, cũng đang tỉ mỉ phán đoán hương vị. Đúng là trong thơm ngon mang theo một chút vị tanh, hương vị khác với những con cá ở giữa biển trước kia, càng là có hương vị của cua biển. Chỉ là kích cỡ chỉ lớn bằng bàn tay, xương cá lại lớn, thịt dư lại cũng không đáng kể.

“Thứ ngon ăn nhiều cũng sẽ ngấy, giống như lúc trước chúng ta ăn thịt nướng vậy.”

Cho nên nói, đồ ăn là phải ăn kết hợp với nhau!

Ngày hôm sau trời sáng, mặc kệ là người tộc Thiên Ngư hay là người tộc Dực Hổ đều bắt đầu một vòng đi săn mới. Mỗi một lần trao đổi, tộc nhân tộc Thiên Ngư đều sẽ mang đến không ít hàng khô và ngọc trai, còn có một số vỏ ốc xinh đẹp, cùng với mấy viên đá trong suốt sáng trong ở bờ biển. Mà người tộc Dực Hổ cũng mang theo một ít thịt khô và thóc gạo dư. Đa số đồ trao đổi đều là săn bắt tại chỗ, đương nhiên nếu có người tộc Dực Hổ yêu cầu cá tươi, người tộc Thiên Ngư cũng sẽ bắt tại chỗ.

Thông thường thời gian giao dịch đều trong khoảng 7, 8 ngày, vì toàn bộ thôn xóm tộc Dực Hổ chỉ có bấy nhiêu như vậy, trao đổi đồ vật cũng là rất ít. Đa số vẫn là phải đi tới tường vây để trao đổi nhiều hàng hải sản với tộc Thiên Ngư mới được. Địa điểm này, kỳ thực cũng chỉ thuận tiện cho giao dịch của những thôn xóm gần nhau của tộc Thiên Ngư và tộc Dực Hổ thôi.

Nạp Nhất là tay bắt cá cừ khôi, nghe Tiếu Tiếu nói hiến tế thôn bọn họ đang mang thai ấu tể, thích ăn đồ vật trong biển. Y liền xung phong nhận việc đi bắt cá biển tươi mới nhất tới. Vì thế “doanh địa” vào ban ngày cũng chỉ có một vài giống cái tới xem náo nhiệt cùng với bán thú nhân lười đi bắt con mồi nhỏ mà thôi.

Sở dĩ Đinh Tiếu không đi săn thú là vì phải làm quà tặng thành thân cho Nạp Bối. Giữa quần áo và đồ ăn, cậu lựa chọn cái sau. Đương nhiên vải bông cậu mang theo cũng tính toán đưa cho Nạp Bối một bó nhỏ, thứ nhất là làm quần áo, thứ hai là tuy bọn họ cũng chưa biết bao giờ mới có ấu tể, nhưng giữ một ít vải bông trong tay, luôn sẽ có lúc dùng tới.

Kết hôn ấy mà, đưa thịt nướng thịt khô gì đó cứ cảm thấy có chút quái dị. Đinh Tiếu nghĩ tới bánh kem, nhưng cậu lo lắng hơn năm ngày hành trình trên biển sẽ làm bánh kem bị hỏng. Nhưng làm bánh quy thì khác, cho dù vỡ mấy cái, cũng sẽ không phải toàn quân bị diệt.

Không mang theo sữa bò bên người, nhưng may mà Nạp Nhất có trộm mang cho mình quả sữa. Không nói ngoạn ý này uống lên có mùi sữa mười phần mà còn rất đậm đặc, quan trọng là có mùi thơm của thực vật. Đinh Tiếu đã từng một hơi uống hết ba quả, thật là có thể đỡ đói bụng. Cũng khó trách người tộc Thiên Ngư lại quý trọng loại quả sữa này như vậy, dù sao đây cũng là đồ vật duy nhất có thể cho trẻ nhỏ ăn của bọn họ. Chúa sáng thế quả nhiên ghê gớm!


Không có trứng gà cũng không quan trọng, mùa này là mùa sinh sôi nảy nở lần hai của đại đa số các loài chim. Đi vào rừng tìm kiếm một lúc hẳn là có thể tìm được.

Nói ý kiến của mình với ba, vì thế hai ba con cõng sọt tre, ngoại việc vào rừng tìm trứng ra, bọn họ còn phải kiếm một chút rau củ cho bữa cơm chiều. Dựa theo ý tứ của Đinh Tiếu, cậu cũng muốn làm mấy ống trúc mứt trái cây cho bọn Nạp Nhất mang về.

Trái cây trên đảo không có nhiều chủng loại lắm, lại không có chỗ gieo trồng, lên bờ thu thập ở khu vực gần bờ biển cũng không có quá nhiều, đối với bọn họ mà nói là rất khó có được. Trái cây trong rừng không ít, nhưng trái cây ở gần bìa rừng thì đại đa số đều là quả mọng. Những quả mọng này thích hợp làm nước trái cây cùng với tăng thêm hương vị tự nhiên cho gia vị nước chấm nhất, làm mứt trái cây cũng có thể cho vào một ít. Những trái cây khác thì phải đi xa một chút, nhưng vì hôm nay nhiệm vụ chủ yếu là tìm trứng, nên bọn họ cũng không đi xa. Dù sao nơi này không phải khu an toàn, tuy nhóm giống đực đã vừa “càn quét” qua một lần, nhưng vẫn khó bảo đảm không có lọt lưới không phải sao.

Gần giữa trưa, hai ba con tổng cộng tìm được 5 quả trứng ở mấy ổ trứng khác nhau. Căn cứ vào nguyên tắc tuyệt đối không thể hủy hoại giống loài, mỗi một ổ bọn họ chỉ lấy đi 1 quả, ổ chỉ có 1 trứng thì không thể lấy, cho nên tìm được bằng này trứng cũng không dễ dàng.

Trở lại “doanh địa” gần bờ biển, ba con hai người đem măng đào được, rau hẹ và nấm đùi gà đặt trên mặt đất, qua loa đem bánh và canh thịt bữa sáng còn dư nấu lên, sau khi ăn xong liền bắt đầu chuẩn bị làm bánh quy. Dù sao bữa trưa nhóm giống đực đều mang theo lương khô, bọn họ cũng không cần vội vàng đi chuẩn bị cơm chiều làm gì. 

Làm bánh quy đương nhiên phải có lò nướng, nhưng tình hình thực tế là không thể nào có ngoạn ý này được. Nhưng không quan trọng, khi ở nhà Đinh Tiếu cũng thường xuyên đắp một lò nướng đơn giản, cho nên chỉ cần có cục đá và đá phiến, những thứ này đều không phải vấn đề lớn.

Đặt xong đá lót cho bếp, sau đó bên trên đặt đá phiến, sau đó bên trên mặt đá phiến lại rải lên lớp đá viên kích cỡ tương tự nhau ở xung quanh viền đá phiến, tận lực giảm bớt khe hở giữa những viên đá với nhau. Lại đặt ở bên trên một tầng đá phiến. Sau đó bên trên đặt than, bên dưới châm lửa. Bộ phận trung gian giữa hai tấm đá phiến liền có thể hình thành một cái lò nướng đơn giản. Nhưng khuyết điểm là độ nóng không dễ khống chế, cũng may Đinh Tiếu làm qua vài lần, kinh nghiệm vẫn là có một chút.

Quỳnh ba ở bên kia làm nóng đá phiến, Đinh Tiếu ở bên này bắt đầu chế tác bánh quy. Bột mì, trứng gà nước ép quả sữa trộn đều với nhau, sau đó cho thêm đường, một ít nước quả mọng và muối làm gia vị, hỗn hợp bột làm bánh liền hoàn thành. Dùng để đặt bánh quy nướng là một phiến đá mỏng, mặt trên bôi dầu từ quả dầu, sau đó dùng thìa đem hỗn hợp bột từng chút từng chút đổ lên thành hình chiếc bánh nhỏ. Sau đó lại đem đá phiến đựng bánh quy cho vào lò nướng, cuối cùng lại dùng hòn đá lấp kín mặt còn lại của lò nướng. Kế tiếp chính là đợi thời gian lưu ý tới tình huống của bánh quy là được.

Thời điểm người tộc Thiên Ngư và nhóm giống đực tộc Dực Hổ đều một lần nữa trở lại bờ biển, Đinh Tiếu bên này đã nướng xong mấy mâm. Vì có mùi thơm của quả sữa và trứng gà, toàn bộ doanh địa hiện tại đều tràn ngập mùi thơm ngọt mê người.

Nạp Nhất là người đầu tiên không nhịn được, cơ hồ là dùng tốc độ chạy về phía Đinh Tiếu.

“Tiếu Tiếu!!! Ngươi đang làm món ngon gì vậy!!! Thơm quá thơm quá thơm quá!”

Đinh Tiếu lập tức bật cười: “Ngươi cái đồ tham ăn! Đây là lễ vật ta làm cho ca ca ngươi!”

Nạp Nhất vừa nghe, lập tức bĩu môi: “Ngươi như vậy không công bằng! Khi ta và A Tề kết hôn ngươi cũng chưa tặng lễ vật.”

“Phốc!” Đinh Tiếu lúc này càng nhịn không được: “Này này này! Đừng vì ăn mà thêm tội danh lung tung cho ta nha! Khi ngươi và A Tề kết hôn chúng ta còn chưa quen nhau được không!”

Nạp Nhất không chấp nhận: “Không được! Vậy ngươi phải bù! Cũng làm cho ta một phần đi! Ta cũng chưa ăn qua!”

“Được rồi! Cho ngươi một phần làm quà kết hôn cũng được, nhưng ta và Khôn kết hôn ngươi cũng chưa tặng quà thì phải? Mau nghĩ thứ gì đó tốt đưa cho ta.” Nói xong nhìn Nạp Nhất bộ dáng thèm muốn chết, tâm tình cứ gọi là sung sướng.


Nạp Nhất quả nhiên là một người thật thành: “A Tề! Anh mau tới! Anh phải nghĩ kỹ xem có gì tốt có thể đưa cho Tiếu Tiếu và Khôn làm quà tặng kết hôn! Em muốn đổi quà kết hôn với cậu ấy!”

Người xung quanh nghe vậy đều bật cười, ngay cả người luôn luôn bày ra bộ mặt than với mọi người như Khôn ca cũng hơi hơi gợi lên khóe miệng.

Thấy mọi người đều cười, Nạp Nhất mới phản ứng lại đây là Tiếu Tiếu đang “lừa” mình, vì thế chuẩn bị đi lên xử lý đối phương. Đinh Tiếu đã sớm dự đoán được hàng này chỉ có một tuyệt kỹ duy nhất, sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Vì thế hai người liền chạy hai vòng xung quanh lều trại, cuối cùng vẫn là Đinh Tiếu lựa chọn “xin tha”.

 “Được rồi được rồi, chạy đau sốc hông ngươi cũng đừng muốn ăn!”


Nạp Nhất một bộ “thắng lợi” nói: “Vậy không chạy!”

Mùi bánh quy này rất khó không bị kẻ tham ăn thích, nhìn những tộc nhân của mình và những tộc nhân tộc Thiên Ngư xung quanh đầy mặt “oán niệm”, da đầu Đinh Tiếu liên tiếp tê dại. Tính toán một chút số lượng hôm nay mình làm cũng đủ cho mọi người một cái. Cũng may Nạp Nhất tiểu tử này hái quả sữa đủ dùng, ngày mai lại làm cho Nạp Bối cũng được.

Vì thế mỗi người trên bờ biển được phân cho một cái bánh quy, sau khi nếm xong, mỗi người đều giơ lên ngón cái. Nói thẳng không hổ là trí giả, thứ này thật sự là ăn ngon không chịu được. Có người tộc Thiên Ngư còn tới hỏi, có thể đổi thứ này cho bọn họ được không, đổi như thế nào, Đinh Tiếu đầu đầy hắc tuyến. Nói nguyên liệu làm thứ này cậu không mang theo nhiều lắm, lần giao dịch sau và khi chợ Đông sẽ cho người mang đi một ít. Nhưng thứ này không thể để quá lâu, giao dịch hội mùa đông thì tốt hơn một chút.

Mọi người tuy rằng đều cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng người nếm được chỗ tốt cũng không cảm thấy chờ đợi là một việc có bao nhiêu gian nan. Không phải tất cả mọi người đều có dáng vẻ chấp nhất với đồ ăn như Nạp Nhất. Chỉ có mấy người thôn Thiên Hà là vui vẻ, bọn họ quyết định, trên đường trở về nhất định sẽ xúi giục Đinh Tiếu bán trên chợ, như vậy mỗi ngày một lần, bọn họ liền có thể nếm tới rồi!

Nhìn mọi người tràn đầy “tâm tư”, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy có một câu tục ngữ nói cực kỳ có đạo lý “biết nhiều mệt nhiều”. Các ngươi bảo ta lại đem thời gian dùng cho việc làm bánh quy sao? Khó lắm!

Mà suy nghĩ của Khôn ca cũng giống với bạn lữ bảo bối nhà mình, hắn còn chưa tính, chờ sang năm kết thúc cày bừa vụ xuân, hắn liền mang theo Tiếu Tiếu ra ngoài du lịch. Lúc ấy không mang theo thứ gì hết, chỉ đi một chút chơi chơi nhìn nhìn, để cho Tiếu Tiếu vẽ <Sưu thực ký> của cậu, mình lại có thể chú ý tới tung tích của Long tộc. Mặc dù sau khi tìm được long lân, Tiếu Tiếu có chịu ăn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải tìm được mới là sự thật.

Chương 195: Đĩa quay chọn đi đâu du lịch

Lại một lần ly biệt lưu luyến không rời, nhưng Đinh Tiếu cơ bản đã miễn dịch với thế tấn công của Nạp Nhất, vì thế lần này trên đường về cũng không có bất cứ trở ngại tâm lý gì, hơn nữa có ba và cha đi cùng, người một nhà nói nói cười cười, thuận tiện hái một ít trái cây về, một đường cũng cực kỳ nhẹ nhàng thích ý.

Về nhà được một hôm, sáng sớm đã bắt đầu có mưa, lượng mưa còn không nhỏ, khiến cho cậu vốn định mang ít cá bán khô ra phơi liền không được.

Đinh Tiếu làm ổ ở trên giường đất nhà mình, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một bên cắn hạt dưa, một bên uống trà hoa nhài nóng hầm hập. Khôn thái thịt cá ở cái bàn cạnh giường đất, hôm nay độ ẩm hơi cao, thời tiết cũng mát mẻ hơn trước một chút, Đinh Tiếu nói là muốn làm cá hầm ớt, vì thế Khôn ca liền đem nhiệm vụ thái cá và ướp cá ôm vào người.

“Khôn, <Sưu thực ký> của em đã vẽ được vài cuốn, chỉ là ngoại trừ hiến tế và mấy người các anh anh biết chữ ra, cho dù đưa cho người khác cũng vô dụng. Anh nói, khi nào thì tộc trưởng có thể hạ lệnh cho mọi người bắt đầu học chữ đây?” Tuy nói biết nhiều thị phi cũng nhiều, nhưng viết xong không ai hiểu được thưởng thức cảm giác vẫn thật đau bi.

Khôn buông dao: “Ở đây không giống với người ở quê của em, không có chỗ nào cần phải biết chữ, cho mọi người học cũng vô dụng. Còn không bằng tương lai chúng ta không đi ra ngoài du lịch nữa, em cũng thu vài cái đồ đệ. <Sưu thực ký> của em cũng có thể giao cho hiến tế bảo quản, bọn họ học xong, liền có tác dụng với thôn và bộ tộc.”


Đinh Tiếu chép miệng: “Anh nói như vậy em cũng không chắc, nhưng mà cũng phải, không có sách cần đọc, không có chỗ cần phải biết chữ, mọi người cũng sẽ không có hứng thú. Còn không bằng tay cầm tay dạy bọn họ. Aiz, thật đáng tiếc! Chờ tương lai em trai em gái chúng ta có con, em nhất định sẽ dạy cho bọn nhỏ biết chữ từ nhỏ.”

Khôn cười tiến lại gần Tiếu Tiếu, hôn một cái lên cổ lên mặt bạn lữ: “Vậy nếu có cơ hội tự chúng ta sinh một ấu tể, em có chấp nhận không?”

Cái gì? Lại là vấn đề này? “Anh sinh?”


Ách…… từ trước tới nay Khôn không nghĩ tới Tiếu Tiếu cư nhiên sẽ hỏi ra một vấn đề như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng phải, Tiếu Tiếu vốn dĩ không phải người thế giới này, thế giới kia của bọn họ nam nhân cũng chính là bán thú nhân tuyệt đối sẽ không sinh ấu tể. Hỏi như vậy cũng không có gì.

“Cũng chưa nghe qua giống đực sinh ấu tể.”

Thấy Khôn đầy mặt giật mình, Đinh Tiếu nhịn không được bật cười: “Đùa anh thôi! Cho dù có cơ hội có thể sinh ấu tể, cũng không có khả năng là chui ra từ bụng anh đâu!” Não bổ một chút hình ảnh đại lão hổ nhà mình bụng to mang thai, cậu đột nhiên rùng mình một cái, thật CMN sét đánh!

“Thuận theo tự nhiên đi, cả đời còn thời gian dài như vậy, không cần suy xét vấn đề này quá sớm làm gì.” Nói xong vỗ vỗ đầu Khôn, tựa như chụp đầu mèo nhỏ. Kỳ thực cẩn thận nghĩ lại, cảm giác có một tiểu lão hổ cũng thực hạnh phúc nha. Nhưng Khôn này, chẳng lẽ dạo này bộ tộc có nhiều ấu tể một chút nên hâm mộ ghen tị hận?

Giống cái mang thai là không thể ăn quá nhiều đồ vật có tính lạnh, cho nên mặc dù hiến tế rất muốn ăn cá biển, nhưng Đinh Tiếu đặt ra thực đơn số lượng cũng có hạn. Như vậy vừa có thể bảo đảm khẩu vị và thành phần dinh dưỡng, vừa không cần lo lắng đến hỏng. 

Nhưng đối với mĩ vị tôm này, hiến tế tương đối chấp nhất, vì thế Khôn ca mang theo rọ tôm chạy tới không ít nơi có thủy vực, trên cơ bản mỗi ngày đều có thể cho hiến tế một bữa no nê. Tuy hương vị có khác so với tôm biển, nhưng tôm biển đều làm thành tôm bóc vỏ, khi muốn ăn, ngoại trừ nấu canh hoặc hấp trứng ra, những cách làm khác cũng không thích hợp cho hiến tế. Mấy ngày nay bụng hiến tế càng lúc càng lớn, người toàn thôn cũng vừa vui vẻ vừa khẩn trương theo. Cát Trung đặc biệt như mắc chứng thần kinh, thường xuyên lo lắng hiến tế chỗ này không thoải mái chỗ kia không thoải mái. Vốn dĩ đã được chăm sóc tỉ mỉ, lúc này lại càng thêm phô trương hơn. Tận đến khi bắt đầu thu hoạch vụ thu, hắn lúc này mới xem như đem phần lớn tinh lực để vào hoa màu.

Vụ thu hoạch năm nay so với các năm khác nhiều thêm một trình tự. Sau khi cắt xong quả trân châu, đem cả rễ cây trân châu cũng nhổ lên hết. Trải qua nhiều năm kiểm tra đo lường, cây trân châu từ khi gieo trồng tới khi thu hoạch tốt nhất là ba năm. Trân châu trồng trong ruộng nhà Đinh Tiếu được trồng đầu tiên, đến năm thứ 4, sản lượng trái cây giảm xuống một phần, quan trọng là hương vị bột xay ra so với trái cây của ba năm đầu kém rất nhiều. Vì thế năm đó cậu bảo các thôn dân nhổ hết cây trân châu cũ đi. Ruộng trong thôn vừa lúc trồng sau ruộng nhà bọn họ 1 năm, như vậy vừa lúc có thể sang năm gieo trồng mới.

Lúc ấy Quỳnh còn chưa phải trưởng lão đồng áng, Đinh Tiếu và thôn trưởng cùng hiến tế nói ra xong, có rất nhiều người không thích nghe những lời này. Tận đến khi thu hoạch sản lượng thật sự giảm xuống, hương vị cũng thật sự kém hơn, lúc này mới hối hận vì không nghe lời.

Hiện tại không chỉ có mỗi người trong thôn đều đem hai ba con Đinh Tiếu và Quỳnh nói gì cũng như “thánh chỉ”, mà toàn bộ người trong bộ tộc đối với chuyện trồng trọt này, cũng rất là nghe lời. Lại vì giao thông thuận lợi, có không ít bán thú nhân và giống cái của thôn khác ngẫu nhiên sẽ tới thôn Thiên Hà bọn họ “học tập kinh nghiệm”, này cũng liền khó trách sẽ có hơn phân nửa bán thú nhân đem Quỳnh trở thành thần tượng mà đối đãi.So sánh với lúc trước mọi người đều cảm thấy Quỳnh được gả cho một giống đực giỏi giang, hiện tại ở trong mắt những bán thú nhân đó, rõ ràng Hạ mới là người cưới được một bán thú nhân khó lường!

Hạ cha cũng không bởi vì địa vị của bạn lữ cao hơn mình mà không cân bằng trong lòng, ngược lại là giúp đỡ trong ngoài đều vui vẻ. Trước khi Tiếu Tiếu đến, trọng tâm cuộc sống của bạn lữ mỗi ngày đều là mình, tuy rằng như vậy rất tốt, nhưng cũng không có rộng rãi như vậy. Hiện tại thật tốt, ai còn dám nói Quỳnh nhà mình không tốt chứ? Thân là giống đực, bạn lữ giỏi mới thật sự tốt!

Năm nay thu hoạch xong hoa gai đỏ, trái cây trải qua nghiêm khắc lựa chọn, Đinh Tiếu đem những quả no đủ đều giữ lại, dư lại lưu trữ đưa cho Lục Hi phối dược. Ngoạn ý này sau đi đập nát, nhân quả màu trắng bên trong rất có hiệu quả giảm đau, đây chính là thứ tốt cho việc chữa thương. Còn những hạt giống tốt nhất, một nửa là giao cho trưởng lão đồng áng đương nhiệm Ảnh xử lý, xem phân phối cho các thôn khác của bộ tộc như nào. Một nửa lưu trữ để trong thôn gieo trồng, đương nhiên cậu cũng lấy ở trong đó 20 hạt để làm dự phòng. Cậu muốn lấy thứ này đổi lấy chỗ tốt với người ngoại tộc.

Trải qua nhiều năm như vậy, giao lưu giữa các bộ tộc ngày càng thường xuyên hơn. Ngoại trừ tộc Dực Hổ và tộc Kim Sư, tộc Phi Báo và tộc Thiên Ngư có địa điểm và thời gian giao dịch cố định, còn có giao dịch đơn độc với tộc Giao Xà cũng rất thường xuyên. Ngoại trừ cần số lượng lớn nhựa cánh kiến ra, tộc Dực Hổ còn hi vọng có thể có được kỹ thuật chăn nuôi loại sâu này. Nhưng tộc Giao Xà cũng không ngốc, sao có thể dễ dàng đem tài nghệ sở trường của bộ tộc giao ra bên ngoài? Vì thế trải qua mấy phen thương nghị, bọn họ quyết định chia sẻ kỹ thuật gieo trồng với tộc Giao Xà.

Đối với điểm này, Đinh Tiếu bị điểm danh tham dự hội nghị cực kỳ tán đồng. Ngoài ra mấy vị trưởng lão cảm thấy gieo trồng là nhân tố cường đại chủ yếu đầu tiên của bộ tộc Dực Hổ sao có thể tùy tiện dạy cho người ngoài tộc? Khôn ca lúc ấy liền phản bác mấy vị trưởng lão phản đối kia. Gieo trồng cũng không phải tộc Dực Hổ bọn họ làm đầu tiên, chỉ là thực hiện trong toàn bộ tộc đầu tiên thôi. Hơn nữa bọn họ chỉ biết trồng cái gì mới có thể mang tới lợi ích lớn nhất cho bộ tộc. Trước kia hiến tế gieo trồng một vài thực vật thường dùng làm dược liệu cũng là chuyện bình thường. Huống chi hiện tại không phải một hai bộ tộc biết tộc Dực Hổ thay đổi và cường đại, bọn họ nhất định sẽ muốn học tập từ bên trong. Cùng với việc giấu giếm, còn không bằng thoải mái hào phóng, đem việc này đổi lấy kỹ thuật mà mình muốn của bộ tộc khác. Chăn nuôi khủng trùng có thể tự mình làm ra nhựa cánh kiến, đây chính là một việc rất có lợi cho bộ tộc.

Tuy Khôn cũng không đánh cân não với tất cả các trưởng lão, nhưng bọn họ cũng không biết nên nói cái gì. Quan trọng là tộc trưởng đại nhân vốn dĩ cũng có tâm ý như thế, tuy vẫn không cam lòng không nỡ buông ra, bọn họ cũng chỉ có thể toàn thể gật đầu thông qua.

Cho nên hiện tại rất nhiều bộ tộc đều nguyện ý tiến hành đơn độc giao dịch với tộc Dực Hổ, đặc biệt là những đại bộ tộc có hình thú không lớn như tộc Mèo Rừng và tộc Cửu Vĩ, có thể có đủ thực vật ăn được no bụng bọn họ cũng đã cực kỳ nguyện ý. Chỉ là ngại khoảng cách không gần, tạm thời chỉ có thể từ tường vây nơi đó đổi một ít bột mì mà tộc Dực Hổ đã xử lý sẵn mang tới thôi.

“Khôn, không phải anh nói sang năm gieo trồng xong ruộng chúng ta liền đi ra ngoài du lịch một hồi sao? Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?” Thái bì heo mới vớt từ trong nồi ra, Đinh Tiếu không biết sao lại nghĩ tới điều này.


Khôn ca hiện tại đang thoa gia vị lên hắc trăn thú, cơm chiều hôm nay rất phong phú. Ngoại trừ bì heo ớt xanh, thịt luộc chấm tỏi và thịt hầm ra, còn có một con hắc trăn thú tự tay mình yêm chế. Hơn nữa đại màn thầu nóng hầm hập làm từ bột lên men, nghĩ thôi cũng đã muốn chảy nước miếng. 

Nhưng khi nói đến đề tài “du lịch”, Khôn ca lập tức càng thêm hưng phấn: “Em muốn đi tới chỗ nào?”

Đinh Tiếu tự hỏi một hồi: “Tuy tộc Phi Báo và tộc Kim sư đã đi được một lần, nhưng chỉ là đi tới địa điểm quá gần, chỗ tới cũng ít, về sau nếu có thời gian, chúng ta đi xa một chút! Anh đã đi qua những đâu rồi?”

Khôn lắc đầu: “Ta cũng chưa từng đi ra khỏi Thanh Sâm.”


Đó chính là muốn nói không có gì để đề cử sao? Đinh Tiếu đảo đảo tròng mắt: “Chúng ta tới xoay đĩa chút đi! Tính xem muốn đi đâu!”

Xoay đĩa mà Đinh Tiếu nói chính là một cái đĩa gỗ tròn lớn bằng bàn tay, ở giữa có một cái trục nhỏ, trên trục có gắn một cái kim đồng hồ. Đem tên của các bộ tộc khác ghi lên trên đĩa, sau đó quay cái trục kia, kim đồng hồ chỉ tới tên bộ tộc nào thì bọn họ sẽ đi tới bộ tộc đó.

Tộc Cửu Vĩ, tộc Linh Khuyết và tộc Giao Xà đều ở phía đông Hạt Phong, tộc Ngân Lang và tộc Bạch Hổ đều ở phiến đất bằng phía bắc Bạc Sa, tộc Bạo Hùng, tộc Mèo Rừng và tộc Diều Hâu đều ở phía tây Xích Loan.

Tên 8 bộ tộc vừa lúc phân bố ở 8 phần bằng nhau, Đinh Tiếu sau khi khắc xong, tự mình thưởng thức cả buổi.

“Khôn, anh tới quay! Về sau chúng ta mỗi một lần đi ra ngoài du lịch đều quay cái này! Chúng ta phải xem ý tứ của Thần Thú!”

Khôn cười nhìn ngoạn ý to bằng bàn tay này, tuy thành phẩm xuất từ tay mình, nhưng chờ Tiếu Tiếu khắc xong chữ trên đĩa gỗ, cảm giác đúng là tinh xảo không ít. Nếu bạn lữ bảo mình xoay, Khôn ca cũng không từ chối, kỳ thực trong lòng hắn vẫn muốn tới tộc Giao Xà, đều nói hình thú của tộc Giao Xà và Long tộc đều không khác nhau mấy (Kém hơn nhiều!!!), nói không chừng tới nơi đó có thể có thu hoạch.

Kết quả khi kim đồng hồ dừng lại, chỉ tới địa phương cư nhiên là tộc Ngân Lang, Khôn ca hơi thất vọng, nhưng Đinh Tiếu lại hưng phấn: “Quá tuyệt! Vận may của đại lão hổ nhà chúng ta đúng là quá tốt! Nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được tiểu Điểm Điểm! Nhiều năm như vậy, nó nhất định là lớn lên rất nhiều rồi, không biết có còn nhớ chúng ta hay không.”

Khôn ca nhìn bạn lữ vui vẻ, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu đối phương: “Trí nhớ giống đực rất mạnh, Điểm Điểm sẽ nhớ rõ em.” Ít nhất sẽ nhớ tới thịt khô ăn ngon năm đó, đây là điều Khôn ca phun tào trong lòng.

Đinh Tiếu sờ sờ cằm: “Lại nói tiếp, lúc trước em nói muốn nuôi một con chó anh không thích! Mau, anh hiện tại biến thành lão hổ cho em sờ lông đi!” Nói xong ném đi móng vuốt trên đầu: “Không thể luôn là anh sờ tóc em!”

Bạn lữ thích hình thú của mình, đây chính là vinh quang của giống đực, vì thế Khôn ca lập tức biến thân, may là diện tích phòng của bọn họ là dựa theo kích cỡ dáng người của thú nhân, chỉ cần không té ngã, không luyện võ, giống đực biến thành hình thú cũng có thể ở được. Nhìn bạn lữ nheo lại hai mắt, Khôn ca lập tức dùng cái đầu cọ cọ lên bụng Tiếu Tiếu.

Tuy là mùa đông, nhưng trong phòng vẫn ấm áp, Đinh Tiếu chỉ mặc một cái áo bông mỏng, bên trong còn không mặc áo lót, lúc này bị đầu hổ cọ như vậy, cái nút thắt không chắc rất nhanh đã bị cọ tuột ra. Cái đầu lông xù xù cọ vào làn da mình, một loại cảm giác nổi da gà lập tức sinh ra. Nhưng mà…thoải mái muốn chết! Nhưng khi cậu đang xoa đầu Khôn chuẩn bị “đánh lén” tới bộ phận bạc nhược nhất của lão hổ là vành tai, đột nhiên bộ phận mẫn cảm nhất trước ngực bị liếm một cái, vừa đau vừa ngứa lập tức khiến cậu tê dại cả người.

“Hỗn đản! Anh mau biến trở về cho em!!” CMN, không cẩn thận lại bị mắc mưu!

Khôn ca lập tức biến trở lại hình người, bế lên bạn lữ đang mặt đỏ bừng ánh mắt trừng lớn “căm tức nhìn” mình, cười hôn một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.