Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 181+189


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 181+189

Chương 188 Ngưu không phải dễ đuổi

Từ bờ biển tới thôn Đồng Đài, hai người đi rất nhanh, nhưng lại khá là nhẹ nhàng.

Gia vị trên người còn thừa không nhiều, vì vậy thời điểm nghỉ trưa và tối hai người luôn dừng lại tìm kiếm ở phụ cận một ít nguyên liệu nấu ăn có thể thay thế. May mà ớt cay và gừng tỏi khắp nơi đều có, tuy bọn họ không nhìn thấy mía nhưng lại phát hiện một thứ khả quan là cây củ cải đường, vấn đề đường cũng được giải quyết.

Nói là chạy nhanh về nhà, sau đó có thời gian lại tới lãnh địa tộc Phi Báo hái “thổ sản”, nhưng trên thực tế Đinh Tiếu vẫn không nhịn được. Sau khi ăn xong quả trứng vịt bắc thảo ngay cả hạt giống cậu cũng không buông tha, cây gừng cậu lấy hết cả ngọn. Loại sự tình di tài này mấy năm nay cậu và Khôn làm không ít, cho nên trình độ kỹ thuật vẫn rất đảm bảo. Mặt khác cậu cũng đào mấy gốc sơn quỳ về trồng thử. Dù sao không thể mang quá nhiều, bị người tộc Phi Báo nhìn thấy cũng không hay lắm, cho dù hiện tại bọn họ cũng không trồng.

Đến khu an toàn của thôn Đồng Đài vừa lúc là vào buổi trưa, Đinh Tiếu quyết định để Khôn đi lấy ngưu, còn mình ở lại làm cơm trưa, lúc này nói cái gì cũng không vào thôn ở một đêm chọc thêm “phiền toái”, cho nên hai người phân công nhau làm việc.


Ăn xong cơm chiều sắc trời vẫn còn sớm, cho nên hai người lại như thường lệ tìm kiếm có thứ gì tốt ở xung quanh hay không. Kết quả bọn họ phát hiện được vài quả trứng chim trắng chân dài, nghe Khôn nói, hiện tại là kỳ đẻ trứng đầu tiên của chim trắng chân dài, phụ cận chắc chắn còn có, nhưng nếu không phải thực sự không có đồ ăn, các thú nhân sẽ không nhặt trứng ở trong rừng vào thời điểm này. Nhưng từ lúc rời nhà tới giờ đã 20 ngày chưa ăn qua trứng, không thấy thì không sao, hiện tại nhìn thấy lại thèm. Vì thế Khôn ca thương bạn lữ, chọn cầm đi bốn quả.


Buổi sáng Đinh Tiếu dùng hành dại xào một quả trứng, dùng bánh nướng áp chảo ăn đến mặt mày đều là tươi cười. Khôn tuy cũng muốn ăn món trứng thơm thơm này, nhưng chỉ có chút ít như vậy còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng, cho nên hắn không ăn một miếng nào hết.

Tuy là một chuyện nhỏ, nhưng Đinh Tiếu vẫn cực kỳ cảm động trong lòng. Vì thế cậu đã sớm quyết định xong, bữa trưa phải làm hết trứng, nhất định phải cho hắc lão hổ nhà mình ăn đến ngon miệng.

Vì thế cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định kết hợp với thịt, như vậy mới có thể đủ cho Khôn ăn.

Loại trứng chim này Đinh Tiếu vẫn rất khó đập ra như lúc đầu, nhưng trủy thủ tùy thân còn có lực hơn quân đao nhiều, hai ba nhát đâm xuống trứng lập tức bị chọc thủng. Đem lòng đỏ và lòng trắng tách riêng ra đặt vào hai cái chén. Đem thịt băm nhuyễn, sau đó đem lòng trắng trứng và bột bỏ vào quấy đều. Cho thêm gừng giã nát, muối, đường, ớt cay, hoa tiêu cùng với lá tía tô non. Đem nhân thịt trộn đều sau đó lại nặn thành từng viên dài, cho vào nồi hấp. Chờ tới khi hấp gần chín lại đem lòng đỏ trứng tưới lên trên thịt rồi hấp tiếp, qua thêm năm phút nữa là có thể ăn.

Thịt ra nồi thoạt nhìn rất giống lạp xưởng, chẳng qua màu sắc khác biệt rất lớn so với lạp xưởng, bên ngoài là màu vàng, hoàn toàn là công lao của lòng đỏ trứng. Đinh Tiếu trước tiên cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, ừm, quả nhiên đúng là mùi vị mình thích. Vẫn là tía tô trộn chung với thịt mới có một loại tư vị mĩ diệu, tiếc là ba không thích ăn, cũng may Khôn giống như mình đều rất thích. Bằng không không có ai chia sẽ cảm giác yêu thích với mình thì thực đáng tiếc.

Chuẩn bị xong lạp xưởng da trứng, Đinh Tiếu bắt đầu nướng thịt, nghĩ nghĩ có lẽ Triệt và cha hắn sẽ cùng tới đưa ngưu, hoặc là cũng có khả năng đi theo bắt ngưu, cậu liền quyết định nướng thêm hai con cá biển khô.

Đúng như Đinh Tiếu sở liệu, Triệt và cha hắn thật sự có tới, không chỉ tới, bọn họ còn quyết định muốn hộ tống bọn họ tới biên giới lãnh địa tộc Dực Hổ. Đây là đường bộ hộ tống cấp thấp nhất. Mà ngưu bọn họ cũng bây giờ mới bắt, theo như lời Triệt nói, giống cái trong thôn bọn họ quá lắm lời, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Như vậy là đối sách tốt nhất mà hai cha con bọn họ bàn bạc ra.


Đối với điều này Đinh Tiếu và Khôn nhất trí cho rằng hai cha con nhà này suy nghĩ thực sự chu toàn. Chứng kiến qua giống cái tộc Phi Báo, quả nhiên lợi hại.


Ngượng ngùng mà ăn cá biển khô nướng Đinh Tiếu đưa qua, tuy bọn họ cảm thấy có chút tanh, nhưng tổng thể cảm giác tươi ngon vẫn là chiếm chủ yếu. Vì thế Triệt cảm thán: “Tại sao trước kia chúng ta không nghĩ tới việc mang con mồi tới bờ biển trao đổi đồ với tộc Thiên Ngư nhỉ? Này nếu như bị nữ nhân trong thôn biết, không phải mỗi ngày đều bắt bạn lữ đi tới bờ biển đổi trân châu sao?”

Đinh Tiếu cười: “Giống cái tộc Phi Báo các ngươi đúng là lợi hại.” Đương nhiên cũng thực xinh đẹp, nhưng đáng tiếc mình luôn không có tiềm chất nghĩ thầm tới giới nữ, cho dù trước khi xuyên qua cũng không nghĩ mình là cong, nhưng cũng chưa từng cân nhắc qua mình có phải là thẳng hay không. Hừ hừ, người giống như Khôn này chính là mệnh tốt! Nhưng mà…mình cũng không tồi nha, ha ha!

Hoạt động bắt ngưu Khôn cũng không cần tham gia, vì thế ở hành trình kế tiếp, Khôn chủ yếu chịu trách nhiệm là cùng Đinh Tiếu bắt giữ con mồi ở phụ cận, nhưng trong quá trình bắt ngưu, hai cha con Triệt cũng sẽ bắt con mồi khác dùng để ăn trong ngày. Cho nên mấy ngày nay việc Đinh Tiếu làm nhiều nhất chính là ngay tại chỗ lấy hương thảo hương liệu hun thịt khô. Bằng không thời tiết chuyển nóng một chút, bọn họ không có cách nào phân chia hết, thật sự sẽ khiến thịt tươi bị ôi thiu.

Kỳ thực 10 đầu ngưu này đối với thợ săn giỏi như bọn họ mà nói là không khó, nhưng tương đối khó khăn là phải tìm kiếm năm con đực năm con cái. Đương nhiên dựa theo nữ sĩ Gia trước khi cha và đệ đệ ra cửa đã dặn dò tốt nhất là bắt ngưu đang mang thai, như vậy Đinh Tiếu có thể nhanh chóng có sữa dùng. Cho nên mục tiêu của hai người bọn họ rất là cao.

Chính là vì như vậy, 10 đầu ngưu phải mất tới 10 ngày mới bắt xong, mà lúc này bọn họ cũng đã ra khỏi khu an toàn của tộc Phi Báo.

Đinh Tiếu cảm thấy mình đúng là chiếm lợi lớn, có cơ hội nhất định phải đưa thêm vài mét vải bố cho Gia, vì có nàng giới thiệu về công hiệu của “sữa bò”, khiến cho Triệt và cha hắn tổng cộng bắt được 3 con ngưu cái đang mang thai, mà ngưu còn lại trên cơ bản đều là tiểu ngưu choai choai, ngưu đực trưởng thành chỉ có một con, hơn nữa vẫn là vừa trưởng thành không lâu. Đây là Đinh Tiếu yêu cầu, vì ngưu khi còn nhỏ tương đối dễ điều khiển, sau khi nuôi còn phải mấy tháng mới trưởng thành hoàn toàn, đến lúc đó cũng sẽ không “quấy rồi”. Hơn nữa tiểu giác ngưu  vừa nhỏ vừa dịu ngoan thì ngưu trưởng thành cũng sẽ có tính công kích nhất định. Cho nên có thể giảm thì giảm.

Hai bên chia tay ở biên giới lãnh địa tộc Dực Hổ, Đinh Tiếu rất phúc hậu mà phân một phần hàng hải sản cho Triệt và cha hắn, đây là việc hai cha con hoàn toàn không nghĩ tới. Nhưng nhìn thấy Đinh Tiếu thực nghiêm túc mà nói cho bọn họ cái này phải ăn như thế nào, cái kia nên làm gì để khử mùi tanh, bọn họ cũng liền ngượng ngùng mà từ chối. Huống chi ở Thú Thế, tặng đồ chính là biểu hiện sự hữu nghị, mà hai vị bằng hữu này, hai cha con bọn họ là nhận định!

10 đầu ngưu cũng không dễ đuổi, tuy dựa theo chủ ý của Đinh Tiếu đã dùng dây thừng buộc chúng lại, nhưng thiên tinh sợ giống đực của đám ngưu này vẫn không thay đổi. Cho nên hơi một tí là lăn ra đất ăn vạ không đi nữa. Khi có ba giống đực ở, phía sau hai người, phía trước một người khi chúng không đi thì dùng lực kéo. Hiện tại hai người đi rồi, đám ngưu này liền bắt đầu không thích đi nữa.

Ở khu vực không quen thuộc, bất luận là sinh vật nào cũng có bản năng cảnh giác, huống chi bọn chúng vốn dĩ là động vật hoang dã sinh sống trong rừng. Đám tiểu giác ngưu này vừa vào lãnh địa tộc Dực Hổ, liền bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.

Khôn ca đối với việc xử lý hết bọn chúng rất có biện pháp, nhưng đối với trấn an bọn chúng thì bất lực. Thiên nhãn của Đinh Tiếu đối với đám ngưu này cũng không dùng được, cho nên chờ tới ngày hôm sau có mỗi hai bọn họ đuổi đám ngưu này, tình huống càng trở nên khổ bức.

Đinh Tiếu thực rối rắm. “Sớm biết vậy chỉ cần một đôi!” Như vậy buộc vào khiêng về cũng được!

Khôn ca cũng thực rối rắm: “Bằng không để lại một đôi, những con khác giết chết?”

“Không!” Đinh Tiếu lập tức chống nạnh: “Anh cứ thử hạ sát thủ với đám ngưu của em xem!”

Khôn lập tức liền cười, đem bạn lữ bế lên tới mạnh mẽ hôn hai cái: “Ta không dám, có khó hơn ta cũng sẽ đem bọn chúng kéo về nhà.” Chỉ là không biết một ngày có thể đi được bao nhiêu đường mà thôi.

Đinh Tiếu thở dài: “Không nghĩ tới bọn chúng khó đuổi như vậy, này còn là tiểu ngưu đấy, nếu là đại ngưu thì không biết sao nữa. Thôi, cứ đi chậm một chút đi, nói không chừng chờ tới gần thôn chúng ta là có thể gặp người quen, người nhiều liền dễ làm việc.”

Cuối cùnghai người bọn họ cũng chỉ có thể như vậy, từng chút mà đi trở về. Hơn nữa vì có 10 đầu ngưu, Khôn hoàn toàn không thể đi săn, may mà lúc trước có làm không ít thịt hun khô cùng rất nhiều hải sản, thực vật ăn được trong rừng cũng không ít, nếu không thật đúng là khổ bức tột cùng.

Có một việc mà Khôn và Đinh Tiếu đều quên mất, ngưu là ăn cỏ, nhưng dây thừng là cái gì? Như cũ vẫn là cỏ. Sớm muộn gì cũng có một ngày đám đồ ăn sẵn này sẽ bị ăn hết.

May mà gặm hết dây thừng chỉ có ba con, sau khi Khôn phát hiện động tĩnh bên người không đúng lập tức chạy đi ra ngoài, kết quả còn may, không tốn mấy bước liền đem hai đầu ngưu kia kéo trở về, mà còn lại một con khác “chạy thoát” căn bản không đi đâu xa, mà là tới chỗ Đinh Tiếu.

Tới chỗ Đinh Tiếu là một con ngưu cái, hơn nữa còn là con ngày thường dịu ngoan nhất, cho nên nó đi về phía mình, Đinh Tiếu cũng không lo lắng. Lấy sức lực của bản thân hiện tại bắt một đầu ngưu nhỏ như vậy cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là chưa đợi cậu bày ra tư thế “bắt” ngưu, đầu ngưu kia đã cúi đầu.

Chờ Đinh Tiếu phản ứng lại được liền thấy, lúc ấy liền “ngao” lên một tiếng. 

“Hỗn đản a!! Mày ăn như vậy thì bọn tao còn ăn thế nào được nữa!!!” 

Nhìn con ngưu cái nhỏ hoàn toàn không để ý tới mình, như cũ vui sướng liếm bình muối bình, Đinh Tiếu khóc không ra nước mắt. Đậu xanh rau má, chỉ mang về một chút muối biển như vậy, em rể mày đây là bức tao ngao muối xanh mà!!! Vốn nghĩ bớt được chút việc!

Khôn nhanh chóng làm ra dây thừng mới đem ba đầu ngưu này buộc lại, đối với hành vi không cho mình thêm muối của giống đực này, ngưu cái nhỏ rất tức giận. Loạn đá một chân về phía bình muối bị bỏ đi kia, vì thế đám ngưu bị buộc vào cây gần đó cũng có ý định muốn thò qua.

Ách…Đinh Tiếu cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như trước kia có nghe nói qua người nuôi trâu bò sẽ cho trâu bò liếm muối. Hình như là bổ sung khoáng chất gì đó, chẳng lẽ mấy đầu ngưu này ăn nhiều cỏ thuần thiên nhiên như vậy là để bổ sung muối? Vì thế cậu nắm lên một nhúm muối để trong lòng bàn tay, sau đó chậm chạp hướng tới gần miệng một con ngưu cái mang thai. Đầu ngưu kia thật đúng là vươn đầu lưỡi liếm, Đinh Tiếu nhân cơ hội này sờ sờ cổ nó, a? Cư nhiên không tức giận!


“Khôn, anh mau đem bình muối thu kia thu lại, có lẽ muối này còn có thể khiến bọn chúng nghe lời.”

Muối biển không thể ăn, Đinh Tiếu chỉ có thể đào Thái Diêm để ngao muối. Nhưng trải qua cậu thí nghiệm, trình độ yêu thích của ngưu đối với muối xanh thấp hơn một chút, nhưng đối với rau Thái Diêm tươi bản thân chúng vẫn rất thích ăn.

Vì thế mấy ngày kế tiếp, lộ trình của Đinh Tiếu bọn họ rốt cuộc nhanh hơn một chút. Nhưng mặc dù là như vậy, tiến độ cũng có thể được gọi là thong thả. Dù sao bọn họ chỉ có thể tự đi bộ. Bởi vì chỉ cần Khôn không biến thành hình thú, đám ngưu này liền bởi vì mặt sau đã không có giống đực hình thú uy hiếp mà lùi lại sau. Cho nên muốn dùng phương thức “chạy nhanh” đi  là không có khả năng.

Cũng may vào buổi chiều ngày thứ tư từ khi đi vào lãnh địa, trong tình huống bọn họ rối rắm chấp nhận số mệnh thì gặp được người nhà, bọn họ mới có cảm giác sống lại.

Đồ vật trao đổi ở chợ Xuân đều giao cho một nhà Liệt và Liễu Đại, cho nên Hạ cha lại một lần làm người dẫn đầu mang theo Quỳnh di tường vây, không nghĩ tới vừa lúc đi về đụng tới con trai bảo bối nhà mình. Chỉ là nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ cùng với 10 đầu ngưu mà hoảng sợ.

“Tiếu Tiếu, các con bắt mấy đầu ngưu này ở đâu vậy?” Còn tận những 10 con, thoạt nhìn đại đa số đều là ấu tể choai choai, này thật đúng là khó có được. Quỳnh biết Tiếu Tiếu vẫn luôn muốn dưỡng ngưu, nhưng mà ngưu ở lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ bưu hãn khổng lồ, cho nên nhìn đám ngưu này anh cũng không thấy lạ chút nào. Chỉ là cư nhiên bắt được nhiều như vậy, chỉ với hai người bọn họ cũng quá khoa trương rồi.

Đinh Tiếu nhìn mấy nhãi ranh ngưu bị một đống lớn giống đực vây quanh, trong lòng cứ gọi là sảng khoái. Cho chúng mày bắt nạt bọn tao ít người khó đuổi, hiện tại biết sợ chưa! Hừ hừ!


“Cái này là hai bọn con dùng vải đổi với người tộc Phi báo, chính là giống đực tộc Phi Báo mà Khôn dùng da phong lang trao đổi lúc trước ấy. Hắn và cha hắn hỗ trợ đuổi 10 đầu ngưu tới biên giới lãnh địa của chúng ta rồi mới quay lại. Chỉ là hai bọn con thật quá khó đuổi bọn chúng, khiêng cũng không khiêng được, kéo cũng không thể dùng sức quá mạnh, vạn nhất giết chết nhiều cũng không đáng. Hai bọn con từ lãnh địa tới nơi này đã đi mất bốn ngày rồi, nếu không gặp phải mọi người, còn không biết mất bao lâu mới có thể về đến nhà đâu.”


Nghe con trai nói, Quỳnh quả thực dở khóc dở cười: “Được rồi, lúc này cũng không cần các con nhọc lòng, các con cũng thật là, bắt hai con về nuôi, cho bọn chúng tự sinh sản là được rồi, còn bắt nhiều như vậy.”

Đinh Tiếu “khóc” tố: “Đâu phải bọn con muốn nhiều như vậy, vốn dĩ con muốn hai đôi, kết quả hai cha con họ mở miệng liền nói năm đôi, con còn có thể từ chối sao.”

Hạ cha cười nói: “Con đủ rồi đấy, đã được lợi còn oán giận nữa. Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, mọi người đều tại chỗ nghỉ ngơi, sáng mai lại trở về, Tiếu Tiếu, có gì ăn ngon cho mọi người cùng nếm thử không?”

Nếu đụng phải tộc nhân lại muốn nhờ mọi người hỗ trợ đuổi ngưu về, mình đãi chút đồ ăn cũng là tất nhiên: “Kỳ thực trao đổi với người tộc Thiên Ngư đều là đồ ăn trong biển, nhưng bọn con không mang về hết được, liền hẹn với bọn họ thời điểm chợ Đông sẽ tới lấy hàng. Nhưng bọn họ đưa cho Khôn một khối thạch tín, không phải lo bọn họ sẽ không thực hiện giao dịch.”

Nghe được thạch tín của tộc Thiên Ngư, rất nhiều người đều vây tới, đương nhiên đều là giống đực và bán thú nhân, những người này vây xung quanh Khôn, đều hỏi cùng một vấn đề: “Khôn, ngươi có tính toán dùng thạch tín hỏi người tộc Thiên Ngư làm thế nào sinh dục được hậu đại không?”

Đinh Tiếu ở cách đó mấy mét nghe được một thân nổi da gà, những người này thật là…. hành động quá nhất trí.


Cũng may Khôn ca rất là đứng đắn: “Thạch tín này ta lấy đề làm tín vật trao đổi hàng với bọn họ, nếu hỏi rồi không phải sẽ phải trả lại sao? Đổi đồ vật vẫn là quan trọng.”

Vì thế Đinh Tiếu ở cách đó mấy mét ngầm giơ lên ngón tay cái: Vẫn là hắc lão hổ nhà ta lợi hại!

Chương 189: Không làm thôn trưởng

Người nhiều dễ làm việc, có tộc nhân hỗ trợ, tuy tốc độ vẫn không nhanh bằng trực tiếp chạy nhanh, nhưng tốt xấu sau 10 ngày cũng về tới nhà.

Một đoàn trở về trước đã sớm đem việc Khôn và Đinh Tiếu trao đổi 10 đầu ngưu với tộc Phi Báo “truyền bá” ra ngoài, mấy ngày nay mỗi ngày đều có các tiểu ấu tể đứng ở cửa thôn trông ngóng, chỉ để xem mấy con tiểu ngưu mà lãnh địa tộc Dực Hổ bọn họ chưa từng có. Đương nhiên trong đám này đầu lĩnh là Thương thiếu niên, ngoài ra còn có thêm một phó đầu lĩnh nữa là Du.

Đại khái đã nhìn quen giống đực tộc Dực Hổ, mà bản năng trời sinh của dã thú cũng có thể khiến bọn chúng cảm giác được mấy đại gia hỏa này không có sát ý với bọn chúng, hơn nữa cũng dần dần quen thuộc với hơi thở lãnh địa tộc Dực Hổ, cho nên đám tiểu giác ngưu này cũng không có hoảng loạn như lúc mới đầu.


Nhìn thấy đám tiểu ngưu chỉ lớn bằng một nửa ngưu chân trần mà bọn chúng thường thấy nhất, các ấu tể đều hưng phấn. Đặc biệt là Du, biến thành hình thú tới tới lui lui vây quanh đàn ngưu, khiến cho Đinh Tiếu đều hoa cả mắt: “Du, em đừng chạy nữa, chạy nữa thì hôm nay không có ăn ngon!”

Đây là uy hiếp có hiệu quả nhất, Du chạy nhanh tới trước mặt Đinh Tiếu, dùng cái đầu lông xù cọ cọ tay anh họ: “Tiếu Tiếu ca tốt nhất, mới sẽ không không cho Du ăn ngon đâu.”

Thật là…… Đủ rồi! Quả nhiên, Khôn ca trước tiên đuổi tới “hiện trường”, một phen đem Du xách lên: “Kỹ thuật đi săn có tiến bộ hay không?”

Du nhe răng: “Đương nhiên! Có Thương ca ca dạy, em hiện tại rất lợi hại!”

Khôn vừa định nói “Ta đây liền kiểm tra đệ một chút”, đã bị Đinh Tiếu ngăn cản: “Được rồi, còn chưa tới cửa nhà đã làm bậy! Du, em chạy nhanh về nhà nói cho mẹ và anh trai em, tối nay đi qua nhà anh ăn cơm.” Nói xong giải cứu Du ra khỏi “ma chưởng” của Khôn ca, sau đó “phóng sinh”.

Nhìn Du chạy xa, Khôn tiến đến bên người Đinh Tiếu: “Tiếu Tiếu ~~!”

Đinh Tiếu nổi một thân da gà: “Được rồi a! Đừng dùng trạng thái dọa người như vậy, người dọa người hù chết người đấy biết không! Mau đem ngưu đuổi về nhà, trước bỏ vào trong chuồng dê, đem dê sang một cái chuồng khác, aiz, lại phải thêm hai cái chuồng gia súc.”

Đinh Tiếu cùng Khôn đường xa trở về, lại mang về nhiều động vật còn sống như vậy, nghe Quỳnh kể xong sự vất vả của Tiếu Tiếu và Khôn. Người một nhà nhất trí quyết định cơm chiều không cần Đinh Tiếu động thủ.

Đám gia hỏa Kinh và Lục Hi bọn họ cũng tới. Thứ nhất là xem tiểu ngưu mới tới, thứ hai là lâu lắm rồi chưa được gặp bạn tốt, đặc biệt là ngày hôn lễ của Lục Hi sắp tới gần, y chính là ngày đêm ngóng trông anh em tốt mau chóng về nhà.

Đinh Tiếu đem đồ vật dùng vòng thủy tinh trao đổi với giống cái tộc Phi Báo “phân chia” cho bọn họ, kỳ thực những cái vòng đó có thể đổi được thứ gì cũng không quan trọng, quan trọng là nghe Đinh Tiếu nói giống cái tộc Phi Báo đều rất thích tác phẩm của bọn họ, lại còn nói đẹp hơn cả trân châu. Đây đối với bọn họ mà nói chính là vinh quang nha.

Người tham dự bữa tiệc gia đình nhà người ta đã tương đối, Kinh bọn họ tự nhiên sẽ không tới tham dự náo nhiệt. Nhưng bọn họ đã thương lượng với Đinh Tiếu và Khôn, ba ngày sau sẽ đi tới thác nước bên kia liên hoan, gần đây mấy người bọn họ rất thích ăn thịt nướng bùn, chỉ chờ hai người Khôn bọn họ trở về làm cho bọn họ nếm thử.

Đinh Tiếu đem lắc tay trân châu đưa cho Kim, Kim tập tức sững sờ: “Tiếu Tiếu ca, anh đưa cho em cái này quá quý giá!”


“Chúng ta là người một nhà, này có là gì, anh chỉ dùng hai bình tương thịt nướng đổi thôi. Em nghĩ như vậy sẽ không thấy quý giá. Hơn nữa em xem, hạt châu này so với của Kinh và Lục Hi nhỏ hơn nhiều, đeo vào cũng rất đẹp. Ở quê anh, có nói trân châu tốt cho cơ thể, mang trên người có lợi cho thân thể. Nhưng vòng cổ trân châu phải đợi bạn lữ em tặng cho em, cho nên anh và Khôn chỉ có thể tặng lắc tay cho em.”

Kim sắc mặt ửng đỏ: “Sao lại nói điều này.”

“Này có cái gì, ngày thường xem em thu thập mấy giống đực kia không phải rất lợi hại?”

“Em sao có thể phúc khí bằng Tiếu Tiếu ca chứ, ca phu sớm định ra anh như vậy, em a, cứ chậm rãi chọn, so ra kém ca phu cũng không thể kém hơn mà.”

Vì thế Đinh Tiếu lúc ấy cũng chỉ có thể câm miệng. Vì cái gì! Vì cái gì mỗi một lần này đám người này đều có thể lôi Khôn ra làm đề tài nói cho mình á khẩu không trả lời được! Quả nhiên vẫn là Khôn sai! Đúng, chính là người này sai!

Người một nhà liên hoan tự nhiên là không thể thiếu đồ hải sản mới mang về. Tôm khô là loại bán khô, cho nên không cần ngâm nước. Đinh Tiếu lựa chọn dùng loại tôm biển khô này và nấm hương cùng nhau hấp với trứng, đem tôm băm nhỏ sau đó cho nấm hương vào băm cùng, đập trứng vào đánh đều lên, sau đó cho vào nồi hấp. Bên trong không cần cho thêm gia vị gì nữa. Trứng thơm nồng, tôm khô mang theo vị tanh kết hợp với hương thơm của nấm hương. Chỉ ngửi mùi thôi cũng đã khiến người say mê.

Mực là khô hết, nhưng vừa lúc dùng để nấu canh, cho thêm thịt cá viên vào nấu cùng. Dùng quả gừng và hạt hồ tiêu làm gia vị giảm mùi tanh cực kỳ hiệu quả, cũng không ảnh hưởng tới vị tươi ngon của cá viên và mực.

Cá nấu cà ri là dùng cá hun nửa để nấu, độ mặn và độ tươi vẫn là thời điểm tốt nhất, lấy nấu với tương cà ri, lại có vị khói hun, so với trực tiếp dùng cá tươi nấu càng thêm một phần phong vị.

Khi ở bờ biển dạy Nạp Nhất, Nạp Bối chế biến cá, Đinh Tiếu còn nghiên cứu ra một loại tương hải sản dùng cá mực nhỏ và sò biển nghiền nát làm thành. Tuy hương vị thành phẩm rất mặn, nhưng cũng tuyệt đối không ảnh hưởng tới vị tanh. Cậu mang về từ bờ biển một bình nhỏ, vẫn luôn buộc kín miệng, từ bờ biển trở về cũng đã gần một tháng, hiện tại mở niêm phong vừa đúng là lúc mùi vị ngon nhất. Mùi vị so với lúc vừa mới làm càng tươi ngon gấp đôi. Lấy pha loãng nấu canh hoặc trực tiếp trộn chung với các gia vị khác làm nước chấm cũng tương đối không tồi.

Cho nên phần tương hải sản này ngày hôm nay đã bị Đinh Tiếu điều phối chung với canh cá, lấy tới xiên thịt.

Thịt xiên vẫn là phương thức chúc mừng tốt nhất được công nhận ở thôn Thiên Hà. Từ sau khi Đinh Tiếu đem cách ăn này mở rộng mấy năm trước, hiện tại cứ có việc lớn việc nhỏ, mọi người trước tiên nghĩ tới đều là thịt xiên. Không có cách nào, tuy so với trực tiếp nướng thịt phức tạp hơn một chút, nhưng so sánh với mấy đời ăn thịt nướng, mọi người vẫn cho rằng loại phương pháp ăn mới này càng thú vị hơn một chút. Đặc biệt là thích hợp với thời điểm có nhiều người, chỉ cần xử lý tốt thịt tươi, cắt thành lát là được rồi.

Người một nhà ăn đến vui vẻ, tự nhiên cũng hàn huyên rất nhiều việc về người tộc Phi Báo và tộc Thiên Ngư.

Đặc biệt là khi Đinh Tiếu đem bè da thần kỳ mà Nạp Nhất cho cậu khoe ra, mọi người đều cảm thán loại da cá này thực thần kỳ. Nhưng ngoạn ý này đối với bọn họ mà nói, giống như thật sự không có tác dụng gì, tạm thời coi như vật kỷ niệm cũng không tệ.

Chờ Khôn lấy thạch tín san hô ra cho người một nhà nhìn, tiếp theo lại là một trận ríu rít. Đặc biệt là khi nghe tới Tiếu Tiếu nói về hình dáng vốn dĩ của nó rất giống cây, lòng hiếu kỳ của bọn họ càng đậm, khiến cho Liễu Đại cùng Giản bọn họ đều muốn đi tới bờ biển nhìn xem.

Buổi tối thật vất vả về đến nhà, tự nhiên muốn ngâm mình trong nước ấm rồi ngủ một giấc cho thật đã. 

Nhưng mộng tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại là ngày mưa tối sầm, những con ngưu mới tới liền bắt đầu kêu to lên, theo suy đoán của Đinh Tiếu, có thể là quá đói đi _ _

Hai người lăn lộn nửa ngày, cuối cùng dùng dây  thừng đem 5 con đực kéo tới trong sân vườn, còn phải rời xa mấy mảnh ruộng của mình kia nữa. Lại đi bên ngoài túm cỏ khô tiến vào, may mà trong nhà còn có mấy khối đá muối, chờ đem mấy vị ngưu đại gia ngưu đại nãi nãi hầu hạ xong, hai người bọn họ vừa rồi tắm coi như thành không công.

Thật sự là không còn tâm tình đi tắm lần nữa, vì thế hai người đều chỉ lau qua cơ thể rồi về phòng nằm.

Đinh Tiếu nằm trong ổ chăn quay cuồng cả buổi, cuối cùng ngồi dậy: “Khôn, em thương lượng với anh chuyện này nhé.”


Khôn vươn tay ôm eo Tiếu Tiếu, đem người ngả vào lòng mình ôm ôm hỏi: “Việc gì?”

“Nhà mình nuôi nhiều động vật như vậy, lại thêm 10 đầu ngưu này, tích trữ cỏ khô vào mùa thu không phải mệt chết sao? Bằng không hiện tại chia cho mọi người, anh thấy thế nào?”

Quả nhiên hai đôi là được rồi, có đôi khi người giao dịch qua thành thực, mình quá tham lam cũng không tốt!

Khôn “ừ” một tiếng: “Em nói chia thế nào?”

Đinh Tiếu tự hỏi một chút, sau đó nói: “Đưa cho Thôn Bộ một đôi đi. Cho bọn họ một con ngưu cái đang mang thai, cùng với con đực thành niên kia. Chờ sinh ra con con chúng ta lại đem nghé con mang về. Bọn họ có thể giữ lại ngưu bố mẹ để tiếp tục sinh sản. Ba và cha chắc chắn phân một đôi, còn phải đang mang thai, nhà mình giữ lại một đôi cũng đang mang thai, dư lại đưa cho cha và mẹ một đôi, cho nhà cữu cữu và mợ một đôi, anh thấy được không?”

Khôn tự nhiên cũng không có ý kiến: “Em quyết định.” Đều phân ra ngoài cũng tốt, còn lại ít đỡ phải chăm sóc một lúc 10 con, đổi một vòng dây thừng đã mất một lúc lâu. Còn không thể làm bị thương không thể hù dọa, Tiếu Tiếu nói cái gì mà sợ mình rống một cái lại đem mấy con ngưu ranh con bị dọa, thật là quá khó hầu hạ!

Tuy đồ vật cực cực khổ khổ mang về bị mình chớp mắt liền chia đi hết như vậy, nhưng Đinh Tiếu vẫn thực vui vẻ, đồ vật đều chia cho người nhà, đây cũng là không vấn đề gì. Nhưng thật ra một đôi đưa cho Thôn Bộ kia, hi vọng tương lai khi nó sinh sôi nảy nở, thời điểm tộc trưởng đại nhân “rình coi” có thể kiếm được chút lợi ích trong tay hắn. Tuy tạm thời thôn bọn họ cũng không thiếu cái gì.


Đảo mắt lại là một cái mùa thu, Lục Hi và Đông Y là sau khi Đinh Tiếu trở về trước sau thành thân. Thất và Hôi Hổ, Tư và Minh phân biệt vào giữa hè và cuối hè tổ chức thành thân. Hiện giờ chỉ còn lại Kinh phải chờ tới vụ thu hoạch mùa thu mới thành thân. Điều này khiến cho Mộc Ngõa người thứ tự thành thân đứng thứ hai từ dưới lên trong đám huynh đệ rất là rối rắm. Vì cái gì vận khí rút thăm của mình lại kém như vậy? Cố tình là cuối cùng! Nhưng mà khi hắn nghĩ tới Thạch Trung còn phải đợi em gái nhà mình nhiều năm, hắn liền bình tĩnh lại. Quả nhiên mình không phải là thảm nhất! Có so sánh thì mới bớt đau thương~~


Hôm nay một đám người tụ tập lại thành một khối, định tới bờ suối ăn cơm dã ngoại một lần nữa.

Khoảng cách tới vụ thu hoạch cùng tập thể thu thập mùa thu còn hơn một tháng nữa, hiện tại đúng là thời điểm nhiệt độ không khí đẹp nhất không nóng không lạnh.

Minh và Tư trước mắt còn ở trong tuần trăng mật, đích tới của bọn họ là thành Hổ Thần, nói là muốn đi một tháng, hiện tại vừa mới đi được 10 ngày, cho nên lần tụ hội này, hai người không có mặt.

Bạn lữ hai ngày trước may quần áo đến đau lưng đổ mồ hôi, Nhất Toàn giận dữ nói với đám người đặt may quần áo, quần áo tạm thời không làm, chờ tới khi thân thể bạn lữ của mình tốt lên, một tháng cũng chỉ cố định làm mấy bộ thôi. Vì thế trước mắt đúng là kỳ nghỉ phép của Màu. Không cần nghĩ tới công việc mà đi ra ngoài chơi, Màu có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Từ thái thịt thái rau cho đến đem mấy thứ này xiên thập cẩm lại, mấy bán thú nhân ngồi vây quanh ở bên nhau, làm giống như dây chuyền sản xuất, khiến mấy giống đực đều không thể tới gần bạn lữ nhà mình, chỉ có thể ở một bên tự mình nướng thịt của mình. Chỉ có em gái Liên Chi và anh trai Mộc Ngõa nhà nàng đơn độc hành động, hai người lúc này đang ở bên cạnh hồ nước bắt cá. Phải biết rằng hiện tại ở trong thôn Liên Chi chính là một trong không nhiều giống cái lắm biết đi săn, tuy cũng chỉ có thể là thỏ hoang gà rừng còn có bắt cá gì đó, đây cũng là do một đám bạn tốt bán thú nhân truyền thụ dạy bảo học được bảy bảy tám tám, nhưng dù gì cũng tương đối hãnh diện. Khiến cho tiểu Miêu Miêu đều tỏ vẻ mình lớn lên một chút nữa cũng muốn học săn thú.

Bán thú nhân bên này nói chuyện linh tinh không biết nói như thế nào liền nói tới Thư Hòa, nhưng khi nghe thấy Thư Hòa đã đồng ý gả cho một giống đực ở thôn Thịnh Lương, Đinh Tiếu vẫn giật mình một chút: “Giống đực kia nhất định là rất lợi hại đi?”

Lục Hi trực tiếp nối theo đề tài: “Lần đó đi chợ chủ thành ta và Phong vừa lúc cũng đi, giống đực kia đúng là phi thường săn chắc, nghe nói là thợ săn không tồi trong thôn bọn họ, còn là người đứng đầu được chọn để sang năm tham gia dũng sĩ tỉ thí cơ.”

Đinh Tiếu giật giật khóe miệng, ngôn ngữ hiện đại của các ngươi đúng là càng ngày càng phong phú.

“Ta đã nói nàng sẽ không bao giờ tìm một người không ưu tú rồi mà, mấy năm gần đây thôn Thịnh Lương tuy không có thành tựu gì, nhưng dũng sĩ tỉ thí còn chưa bắt đầu, bọn họ vẫn là thôn lớn số 1. Gả tới đúng là phù hợp tính cách của Thư Hòa.”

Màu thở dài: “Nhưng nhà giống đực kia có hai vị giống cái chị em cực kỳ lợi hại, mẹ cũng rất nghiêm khắc, mẹ Thư Hòa rất không yên tâm, nhưng ta cảm thấy, các nàng cũng chỉ thế thôi.”

Kinh cười nói: “Trước kia Tiếu Tiếu nói một câu gọi là….a đúng rồi, gọi là không phải người một nhà không tiến vào một cửa, ta thấy bọn họ như vậy đúng là phù hợp.”

Đinh Tiếu dở khóc dở cười: “Trí nhớ của ngươi cũng không tệ lắm, ta còn không nhớ rõ đã nói qua lúc nào.”

Kinh dào dạt đắc ý: “Đương nhiên! Ta chỉ hi vọng, Thư Hòa gả đi ra ngoài thôn rồi, mẹ nàng sẽ yên tĩnh một chút.”

Đông Y gật đầu: “Còn không phải sao, ngày hôm qua lại cùng người cãi nhau, thật là không biết nghĩ gì, một tháng không cùng người ồn ào một lần thì không được hay sao ấy.”

Đề tài về Thư Hòa dừng lại tại đây, Lục Hi đột nhiên hỏi: “Tiếu Tiếu, sang năm thời điểm Khôn đi tỉ thí ngươi sẽ đi theo sao? Phong nhà chúng ta cũng muốn đi thử, cho nên ta cũng muốn đi.”

Kinh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Mộc Ngõa nhà ta tuy chắc chắn sẽ không được, nhưng cũng muốn đi thi đấu, ngươi nếu đi, ta cũng sẽ đi cùng, bằng không người quá nhiều ta còn không định đi theo xem náo nhiệt.”

Mấy người khác cũng ồn ào theo, tuổi tác của bạn lữ những người này đều không chênh lệch mấy, trên cơ bản sang năm đều là lần đầu tiên tham gia dũng sĩ thi đấu, kỳ thực cũng rất hưng phấn muốn đi xem.

Chỉ tiếc Đinh Tiếu cho bọn họ một đáp án như này: “Khôn nhà ta không đi tham gia tỉ thí, cho nên ta chắc chắn cũng không đi tới xem náo nhiệt, các ngươi cũng nói, đến lúc đó người rất đông, ta sẽ không đi tham dự.”

Đại gia hỏa lập tức chấn kinh rồi, ngay cả mấy vị giống đực nướng thịt bên cạnh cũng hơi giật mình.

Nhất Toàn hỏi: “Khôn, ngươi có thể không đi? Không có khả năng đi?”

Khôn trả lời: “Ta đã có long cốt yêu của trí giả, còn đi tham gia tỉ thí làm cái gì?”

Lúc này một thân nước Mộc Ngõa cũng thấu lại: “Nhưng ngươi là đại nhi tử của thôn trưởng, là người nối nghiệp thôn trưởng tương lai mà? Ngươi có trách nhiệm mang lại vinh dự cho thôn.”

Khôn nhìn Mộc Ngõa một cái: “Trí giả không phải càng khó đạt được hơn dũng sĩ sao?”

Mộc Ngõa lập tức bị nghẹn họng: “Này…cũng có lý.”

“Nhưng tộc trưởng bọn họ bên kia cũng biết rõ chứ? Chắc chắn đã đem ngươi tính cả vào, lúc trước tộc trưởng tới, hình như còn nói rất mong chờ biểu hiện của ngươi.” Đối với tính cách của Khôn, Phong cực kỳ hiểu biết, hắn nói không đi thì chắc chắn sẽ không đi, chỉ là hắn cảm thấy thực đáng tiếc, nếu Khôn đi, nhất định sẽ có tên trên bảng.

Khôn buông bàn chải lông heo trên tay, sắc mặt nghiêm chỉnh nói với mọi người: “Hôm nay liền nói cho các ngươi đi, ta từ trước tới nay đều không muốn làm thôn trưởng, cho nên đời thôn trưởng kế tiếp là Thương, không phải ta.”

Vì thế Thương thiếu niên cứ như vậy bị đại ca của mình bán đi. Hổ sờ…… A không, là sờ hổ ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.