Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Chương 170: Thành Tích Thi Đấu Không Quan Trọng


Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 170: Thành Tích Thi Đấu Không Quan Trọng

Đây là một đại hội thể thao không có lễ khai mạc, thi đấu của giống đực được tiến hành đầu tiên.

Hạng mục cắn xé được mệnh danh là “Truy mộc”, cũng có vẻ hợp lý.  Lúc trước Đinh Tiếu cho rằng sẽ dùng phương thức tính giờ để bình xét, kết quả khi tuyên bố quy tắc mọi người mới biết được, thì ra lại dựa theo số lượng để tính toán.

Tính cả Khôn và Hạ tổng cộng 5 vị giống đực có sức lực lớn nhất trong thôn, phân biệt đứng ở những vị trí cách nơi xuất phát 7, 8 mét, khi thôn trưởng đại nhân hô bắt đầu, 5 người này đồng thời ném mạnh các bánh gỗ lớn bằng chậu rửa mặt về các phương hương khác nhau. Trước khi bánh gỗ rơi xuống đất giống đực tham gia thi đấu chỉ cần cắn được liền tính một cái,  ai đuổi được nhiều bánh gỗ nhất là người thắng. Số lượng bằng nhau thì lại ném thêm một lần để loại trừ.

Phương thức này tất nhiên là công bằng, chẳng những rèn luyện tính chính xác cắn xé của giống đực, còn tăng thêm trình độ nhạy bén với tình huống xung quanh cùng với tốc độ và lực cắn. “Tổ ủy hội” nghĩ ra loại thi đấu này cho nhóm giống đực, Đinh Tiếu cực kỳ bội phục.

Hạng mục truy mộc này chia làm ba tổ, vị thành niên từ 30 tuổi đến 49 tuổi tính làm một tổ. Từ 50 tuổi đến 99 tuổi tính một tổ, trên 100 tuổi tính một tổ.

May là thôn trưởng đại nhân đã thông báo trước với Đinh Tiếu việc phân tổ theo tuổi này, trong lòng Đinh Tiếu cũng tính toán qua. Bằng không lấy ý tưởng ban đầu của cậu, tương thịt nướng làm được chắc chắn không đủ. Nhưng hiện tại chỉ nhiều không ít, chất đầy một phòng Thôn Bộ.

Kỳ thực hiện trường thi đấu truy mộc rất đồ sộ. Một đám đại lão hổ màu lông khác nhau, vận sức chờ phát động trên sân. Thôn trưởng đại nhân nhìn khẩu lệnh một chút, năm cái bánh gỗ to bằng chậu rửa mặt cùng nhau bay lên không trung. Cắn xong cái đầu tiên lập lức đuổi cái thứ hai, tốc độ này quả thực là tuyệt!

Những người khác đều cảm thấy cảnh tượng này tràn ngập dã tính mĩ lệ cùng tốc độ và sức lực chấn động. Nhưng Đinh Tiếu càng xem càng khó chịu, cậu nhịn cười đến sắp nội thương. May là cha và bạn lữ nhà mình không đi thi đấu, bánh gỗ tuy cũng không nhẹ nhàng, nhưng cảm thấy như vậy còn hơn. Quá….quá….quá khôi hài!!!

Ở trong mắt Đinh Tiếu, tình huống là như này: Từng con đại miêu rung đùi đắc ý mà đối với bánh gỗ tiến hành lần lượt đuổi cắn. Có vài đại miêu sau khi kết thúc thi đấu vui sướng mà vẫy đuôi. Đúng là…càng nhìn càng sảng khoái!!


Vì số người tham gia truy mộc quá nhiều, vốn tưởng rằng nửa ngày liền có thể xong xuôi, kết quả bởi vì có rất nhiều người có thực lực ngang bằng, sinh ra rất nhiều trận đấu bán kết. Kể từ đó, cả ngày đều là nhóm đại miêu nơi nơi đuổi theo bánh gỗ cắn.

Đinh Tiếu cực kỳ vui vẻ, nhưng khổ cho người phải ném bánh gỗ như Hạ cha và Khôn. Nhưng nhìn bộ dáng bạn lữ vui vẻ như vậy, trong lòng Khôn ca cũng cực kỳ vui sướng. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, công việc này so với đi săn mệt hơn nhiều. Trải qua cả ngày tỉ thí, tổ ấu tể và tổ thiếu niên có kết quả. Trên bảng có tên Hắc Ất, nhưng là đứng thứ 6. Phong và Nhất Toàn đều là đứng thứ hai mươi mấy. Minh và Thạch Trung còn có Mộc Ngõa đều là hơn ba mươi. Nói cách khác, trong đám bạn bè của bọn họ không có ai có thể được khen thưởng tương thịt nướng.

Tuy những người này cũng không thiếu tương thịt nướng để ăn, nhưng đây là vinh dự thi đấu không phải sao. Minh và Thạch Trung là buồn bực nhất, cư nhiên chênh lệch lớn như vậy. Về sau nhất định phải luyện tập thêm mới được!

So với hai người bọn họ, Hắc Ất lúc này là thành tích tốt nhất trong một đám anh em. Tuy chưa đạt tiền tam danh thật đáng tiếc, nhưng xếp hạng này đã có thể cho Đông Y nhà mình vui vẻ một thời gian. Cũng chỉ có Phong và Nhất Toàn là rất bình tĩnh. Trừ việc hai người bọn họ vốn dĩ cũng không phải là người hay ầm ĩ ra, hai vị này vẫn không thích làm người nổi bật. Bọn họ rất rõ ràng, hơn 150 giống đực tham gia thi đấu. Bọn họ đứng thứ hai mươi mấy đã cực kỳ không tồi rồi.

Quan trọng là  nhóm tiểu bạn lữ của đám giống đực đều rất thỏa mãn. Nhưng bọn họ cũng có chút buồn bực trong lòng. Kỳ thực nếu Khôn có thể tham gia, trong đám người bọn họ cuối cùng cũng có một người đứng thứ nhất để mà lôi ra khoe khoang!

Đinh Tiếu trước tiên về nhà làm cơm chiều cho bạn lữ và cha nhà mình. Hơn nữa cũng có phần của Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt, phân lượng bữa tối tuyệt đối không thể ít.


Bổ sung thể lực tốt nhất chính là thịt ngưu.Trong nhà vừa lúc có thịt ngưu chân trần hôm trước săn được chưa ăn hết. Chỉ cần thịt nạm và thịt chân đặt cùng nhau, thịt kho tàu đã đầy hai bình lớn. Cho thêm ớt đỏ cay tăng vị cay, đun lửa lớn trên bếp. Chờ đến khi Khôn bọn họ về, bảo đảm vừa thơm vừa nhừ.

Hôm nay món của mình và ba là bánh nướng trứng hành. Kỳ thực Khôn và Hạ cha hiện tại cũng có thể đem gạo và mì trở thành một nửa món chính để ăn. Cho nên món này phân lượng cũng không thể thiếu. Hơn nữa lấy hiểu biết của mình đối với Bạch trưởng lão và Bạch Nguyệt bá bá, có đồ ăn ngon, bọn họ tuyệt đối sẽ không nương tay ít nói, vì thế nửa túi bột mì, 15 quả trứng gà, 4 củ hành tây liền như vậy tiêu hao. Kỳ thực ngẫm lại, cũng không coi là gì, nếu là nấu cơm thì càng thâm hụt tiền.( –|||||| )

Rau hẹ xào thịt gà là Đinh Tiếu làm để khao mình và ba. Canh cá trích đậu nành là để “hối lộ” Bạch Nguyệt bá bá và Bạch trưởng lão. Thịt ngưu nướng hôm nay là món chính của giống đực. Có tiêu đen, hành tây và rượu nho phối hợp ngon miệng, tin tưởng hương vị tuyệt đối không thể bị bắt bẻ.

Hôm nay Đinh Tiếu còn chuẩn bị hai món ăn sáng khác nữa. Rau trộn mộc nhĩ, hắc tôm thảo, dùng mù tạc và sốt quấy chung. Hai thứ khác nhau vị và màu sắc cũng không chênh lệch mấy, quan trọng là đều rất phù hợp với hương vị của mù tạc. Hôm nay mù tạc tăng vọt một chút, hỗn hợp chung với nước sốt, vẫn là tương đối khai vị. Còn có chính là bì heo ngâm ớt tối qua, qua một ngày đêm, vị giác trong miệng tuyệt hảo. Chỉ là hôm nay phải khắc chế mới được.

Cuối cùng sợ mọi người vất vả cả ngày buổi tối ăn uống nhiều hơn, Đinh Tiếu còn ném vào bếp củ bạch đậu lớn bọc bùn. Muối tiêu đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ mỗi sau khi nướng chính lột vỏ chấm ăn.

Cơm chiều nhiều món càng làm cho người ăn thêm hưng phấn.


Bạch Nguyệt đối với hương vị mù tạc mộc nhĩ hắc tôm thảo này phá lệ yêu thích, mà cố tính Bạch trưởng lão đối với hương vị này lại sợ hãi nhất. Có lẽ do lần đầu tiên ăn quá mức kích thích để lại bóng ma, hiện tại nhìn thấy bạn lữ ăn vui vẻ như vậy, hắn yên lặng ở trong lòng nhỏ một giọt mồ hôi: “Nguyệt, em thử xem bạch đậu này, chấm với muối tiêu ăn rất ngon.” Nhất định phải ăn thêm rất nhiều món khác nữa, bằng không buổi tối mình sẽ hôn phải cái hương vị quái quái kia!

“Anh ăn đi, đừng cứ bảo em, Tiếu Tiếu làm gì cũng ngon. Bánh nướng này cũng rất thơm, anh cũng ăn.” Nói xong đem mấy khối ngưu kho đặt vào bát của Bạch. Sau đó hơi có chút ngượng ngùng mà nhìn mọi người ở bên cạnh, phát hiện mọi người đều đang chuyên tâm ăn gì đó không ai nhìn bọn họ lúc này mới thoải mái. Làm sao tật xấu gắp đồ ăn cho Bạch xong mình lại nhịn không được trong lòng ngọt ngào xấu hổ vẫn không sửa được nhỉ!! Cũng không phải là việc đại sự gì khó lường!!

Kỳ thật mọi người đều có đem một màn này xem ở trong mắt. Nhưng Đinh Tiếu và Quỳnh là ở trong lòng cười trộm, mà Hạ và Khôn là đứng đắn đang chuyên tâm ăn.

Bánh nướng cuộn thịt nướng, bánh nướng cuộn thịt kho tàu, bánh nướng cuộn rau hẹ xào. Tóm lại tối nay bánh nướng một cái cũng không còn thừa. Đậu Đậu may mắn được phân một miếng nhỏ, giống như ăn còn chưa hết đắc ý. Xem ra con khỉ này cũng không phải thuần ăn thịt, mà là cái gì ngon cái gì thơm mới quyết định ăn thì phải!

“Tiếu Tiếu, bánh này cháu làm như thế nào mà thơm vậy?” Bạch Nguyệt khiêm tốn lãnh giáo, ở nhà hắn cũng có làm bánh, nhưng luôn cứng bang bang không nói, còn không thơm như vậy.

Đinh Tiếu cũng không chút bủn xỉn: “Cái này là cháu dùng canh xương ngưu trộn trứng gà rừng và bột mì. Bên trong cho thêm chút muối, còn thả một chút bột hoa tiêu cùng mạt hành. Hôm nay ăn thịt ngưu nướng, cho nên cháu dùng mỡ ngưu chiên ra mỡ nước rán bánh, thế nên đặc biệt thơm.”


“Sao ta không nghĩ tới có thể dùng những thứ khác trộn với bột nhỉ! Đó có phải là muốn ăn hương vị gì thì đều bỏ vào được hay không?” Đinh Tiếu nói khiến cho hắn có loại bế tắc được thông suốt. Đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể thử làm bánh hương vị khác nhau xem sao.

Đinh Tiếu gật đầu: “Đương nhiên, kỳ thực còn có thể trộn bột mì với thịt băm nhuyễn, thịt tôm gì đó. Dù sao mình thích là được rồi.”


Bạch Nguyệt gật gật đầu: “Tiếu Tiếu quả nhiên là thông minh nhất! Về sau ta cũng thử làm một vài loại mình nghĩ ra xem sao, chờ có thể làm tốt ta sẽ đưa cho cháu nhìn xem ha!”

Đinh Tiếu đầy mặt tươi cười: “Được ạ! Cháu chờ xem thành quả của Bạch Nguyệt bá bá!”


Ngày hôm sau thi đấu vẫn dị thường kịch liệt như cũ. Quyết ra thứ tự truy mộc của tổ tráng niên xong, bắt đầu tiến hành thi đấu ném săn xoa của bán thú nhân.

Từ 25 đến 35 tuổi là một đội, từ 35 tuổi trở lên là một đội. Quỳnh ba bị tuyển làm trọng tài, cho nên không có tư cách tham gia thi đấu. Đương nhiên bản thân làm trọng tài cũng chính là tượng trưng cho một loại năng lực, đối với năng lực săn thú của Quỳnh, người trong thôn là không có ai dị nghị.

Tổ Đinh Tiếu thi đấu trước, vì nhân số không nhiều cho lắm, cho nên cũng không có như giống đực một hạng mục liền giằng co cả nửa ngày. Tham gia hạng mục này cả bán thú nhân ấu tể và bán thú nhân thành niên tổng cộng cũng chỉ có 53 người, mỗi người ném 8 lần. Dựa theo vị trí số điểm tương ứng với số vòng trên bia gỗ nhiều ít để phán đoán thắng thua. Nếu ngang bằng thì lại ném thêm một lần nữa, tận đến khi phân ra thắng thua mới thôi.

Đinh Tiếu được an bài ở vị trí thứ 31 lên sân khấu, đây là quyết định thông qua rút thăm, mà Tiếu Tiếu cảm thấy cái vận khí rút thăm này của mình không tệ lắm. Không phải ở đầu không kinh nghiệm, cũng không phải ở cuối áp lực lớn. Dù sao chính cậu cũng không tính toán có thể thắng được.


Tổng cộng 8 lần ném, khoảng cách 10 bước đối với Đinh Tiếu mà nói là có chút xa. Điều này chẳng những là muốn khảo nghiệm lực ném của bán thú nhân, mà còn khảo nghiệm độ chính xác và lực đạo . Về độ chính xác, Đinh Tiếu còn cảm thấy bản thân còn coi như có thể, chủ yếu chính là vấn đề lực đạo. Mười bước liền tương đương với 10 mét, mình ngày thường luyện tập đều là sáu bảy mét. Nhưng nhìn những người khác cũng không ném trúng bia, cậu cũng liền bình tĩnh.

Nhưng hôm nay vận khí còn coi như không tệ, quan trọng là ông trời cho một chút gió nhẹ phụ họa. Tám lần ném này của Đinh Tiếu toàn bộ dừng trên bia gỗ. Tuy có hai cái là ở vòng ngoài cùng suýt nữa rơi xuống, nhưng tốt xấu vẫn dừng lại.

Tốt nhất là lần ném đầu tiên trúng trung tâm, cho dù Đinh Tiếu biết mình hơi ngốc, nhưng tâm tình thực vui sướng. So với người khác còn có cái gì cảm xúc khẩn trương ấp ủ, cậu đi lên liền “ba ba ba” 8 lần ném xong, không chút lằng nhằng dây dưa. Thành tích không phải cao, nhưng không có lần nào ném không trúng bia cũng là một chiến tích không tầm thường. Ai cũng biết thời gian đi học của 8 ấu tể bọn họ khá là ngắn ngủi.

Vui sướng rời khỏi nơi thi đấu, Khôn liền ở bên cạnh chờ tiểu bạn lữ nhà mình: “Tiếu Tiếu rất lợi hại, có một xoa là trúng điểm trung tâm nữa.”

Đinh Tiếu ưỡn sống lưng: “Đương nhiên! Em đây là không có thời gian luyện tập kỹ lưỡng, sau này anh xem, nói cái gì cũng phải có 2 xoa trúng hồng tâm mới phải!”


“Phốc!” Em gái Liên Chi ở bên cạnh nhịn không được bật cười: “Tiếu Tiếu ca, anh đây cũng quá không có mộng tưởng đi? Em còn tưởng anh phải nói là có thể đạt vị trí số 1 chứ.”

Đinh Tiếu như cũ ngửa đầu: “Cá cược đi, sức lực của anh anh biết. Hơn nữa, có Hợp ở đây, lứa tuổi này của chúng ta, ai cũng không có cơ hội đứng thứ nhất. Không tin mọi người chờ, một lát liền tới lượt y!”

Hợp lên sân khấu đúng là khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là bạn tốt cùng lớp cùng với các trưởng bối nhà mình. Văn tiên sinh đối với đệ tử càng ngày càng xuất sắc này cực kỳ xem trọng. Tầm khoảng 100 năm nữa, thủ tịch lão sư bán thú nhân chắc chắn là của y.


Hợp cũng thật không để mọi người thất vọng, lần ném thấp nhất là 5 điểm, lần đầu tiên trúng 5 điểm, nhưng y cũng không bị ảnh hưởng, những lần khác ít nhất là 8 điểm. Hơn nữa còn có 3 lần đều 10 điểm, chỉ là không giống như Đinh Tiếu vừa lúc ở hồng tâm thôi.

Thành tích này khiến tất cả mọi người chấn kinh rồi, chiều sâu đâm vào bia gỗ khác với những người khác, mỗi lần Hợp ném săn xoa đi, lực đạo đều là chuẩn xác, vừa lúc có thể khiến cho giống đực đi rút săn xoa phải dùng sức một chút. Nếu lấy lực đạo này đi săn giết động vật, con mồi tuyệt đối sẽ bị mất mạng.

Sau khi Hợp lên sân khấu, nhóm bán thú nhân đều cảm thấy thống khổ. Tuy mọi người đều có tự mình biết mình, đều là cùng một thôn, kỹ thuật ai tốt nhất đều rõ, nhưng tận mắt chứng kiến cùng với cùng tràng cạnh tranh mà nói rất là khác nhau. Bọn họ cũng không cảm thấy mình nhất định phải thắng Hợp, nhưng cái loại áp lực này vẫn tồn tại nha!

Nhìn đám bán thú nhân thi sau có mấy người bộ dáng run tay, Đinh Tiếu thở dài. Tố chất tâm lý đúng là vấn đề lớn, kỳ thực tổ chức thi đấu ngoại trừ việc để mọi người rèn luyện thân thể có chút việc để làm, còn có thể tăng cường năng lực đi săn ra, cũng có thể rèn luyện một chút năng lực thừa nhận trong lòng các thú nhân. Ở cái hoàn cảnh nguyên thủy này,  không có khả năng vĩnh viễn không có tai nạn. Cả đời mấy trăm năm, cái gì mà không gặp phải. Gặp một chút áp lực liền run rẩy, điều này không tốt cho yên ổn đoàn kết.

Những người khác không nghĩ sâu xa như Đinh Tiếu, nhưng cũng sôi nổi vì những bán thú nhân không ném trúng bia đáng tiếc. Chỉ là trong lòng giống đực đứng bên cạnh xem náo nhiệt, vị trí của Hợp lập tức lên tới cái cấp bậc tối cao kia.

“Trước kia không phát hiện, Hợp lại đẹp như vậy!” Một vị giống đực cảm thán.

“Ta đã sớm nói qua y đẹp mà! Là các ngươi đều cảm thấy y rất giống giống đực.” Một vị giống đực khác phun tào.

“Xí! Trước kia chỉ là không nhìn kĩ thôi, nhưng vừa rồi tư thế y ném săn xoa thật sự rất đẹp. Đúng rồi, Mộc Ngõa nói cái này gọi là gì ấy nhỉ….” Một giống đực suy tư.

“Trí nhớ của ngươi quá không ổn, đó gọi là soái khí! Mộc Ngõa còn nói, chỉ có bán thú nhân mới có thể dùng soái khí để hình dung!” Một giống đực cho đáp án.

Đinh Tiếu đứng ở phía trước bạn lữ nhà mình nghe lén, thiếu chút nữa là cười vỡ bụng. Kinh, ngươi thật đúng là làm tốt lắm! Cư nhiên nói soái khí chỉ có thể để hình dung bán thú nhân. Nhưng mà nói cũng phải, đám giống đực cao lớn thô kệch này, có lẽ phải dùng nam tính, hán tử để hình dung mới càng thỏa đáng một chút.


Nhưng kỳ thực cũng không cần hình dung bọn họ như nào, chỉ dùng hai chữ “lợi hại” đã có thể đem đám người này sung sướng tới không biết nam bắc rồi.

Nhưng hiện tại Hợp giống như được rất nhiều giống đực nhìn trúng. Tuy Đinh Tiếu từng trộm ở trong lòng nghĩ qua, nếu Hợp có thể cùng giống cái có một hậu đại, nhất định sẽ là huyết thống tốt đẹp. Nhưng loại sự tình này ở Thú Thế có lẽ không được cho phép nhỉ? Hơn nữa hình như Hợp cũng không thích giống cái. Vậy rốt cuộc dạng giống đực như thế nào mới có thể xứng đôi với bán thú nhân khó lường này đây? Theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn hắc lão hổ nhà mình. Ừm, cái này không được, đây là tài sản tư nhân của mình. Nhưng hình như trong thôn đúng là không có ai tốt hơn Khôn nhà mình đâu! Hắc hắc, mình thực quá hạnh phúc~!( ngươi đây là tình nhân trong mắt hóa hảo hổ à! )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.