Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 156: Đèn Tuyết
Lại tới 23 tháng Chạp, người một nhà còn nhớ rõ ngày này là năm cũ quê nhà Đinh Tiếu. Bắt đầu từ ngày này, ngay cả thôn trưởng đại nhân cùng một vài gia đình quen biết đều bắt đầu có ý tứ ăn Tết. Đặc biệt là Hạ cha, quyết định chuyên làm mấy cái đèn hoa đăng xinh đẹp, sau đó chờ tới “hội đèn lồng” ngày 30 kia khoe khoang một chút, nghe nói năm nay có phần thưởng cho đèn lồng được công nhận là xinh đẹp nhất. Chỉ có điều ngay cả nhân viên nội bộ như hắn cũng không có cách nào nghe được từ miệng đại ca và hiến tế xem phần thưởng là cái gì, điều này khiến cho hắn vừa rối rắm vừa nhiệt tình mười phần.
Khôn lại bận rộn rèn thiết đao thiết xoa, khó khăn lớn nhất kỳ thực là cây kéo mà bạn lữ nhà mình nói. Cũng may là trong bộ dao đa năng của Tiếu Tiếu có một cây kéo có thể cho hắn biết cấu tạo cây kéo, bằng không tự mày mò thật là có chút khó giải quyết.
Khi ba người Đinh Tiếu, Quỳnh ba cùng Liễu Đại nghiên cứu năm nay ăn Tết phải làm những mĩ vị gì, Văn tiên sinh bên kia truyền tới tin vui, cung tên đã chế tạo thành công.
Đinh Tiếu và Quỳnh nghe được tin tức lập tức hứng phấn ra khỏi nhà, đến khi tới nhà Văn tiên sinh, hiến tế và Cát Trung cũng đã ở chỗ này.
Lúc này Giác đang buộc dây cung cho một phen cung tên khác, đối với việc có thể cùng bạn lữ tự tay tạo ra vũ khí đi săn lợi hại như vậy, hắn khá là tự hào. Loại cảm giác thành tựu này một chút cũng không kém hơn việc bắt giữ được con mồi cỡ lớn.
Mà Văn tiên sinh đang biểu diễn cách sử dụng cung tên cho hiến tế và Cát Trung. Cho dù hai vợ chồng hiến tế hoàn toàn không cần thiết sử dụng loại đồ vật này. _ _
Nhìn thấy Quỳnh và Đinh Tiếu tới, Văn lập tức vẫy tay, lại nói hai ba con này cũng đúng là học trò đắc ý nhất của mình, cho nên ông rất chờ mong nhìn hai người bọn họ sử dụng xem cảm giác như thế nào: “Quỳnh, con thử xem trước đi.”
Đã sớm tưởng tượng qua vài lần thao tác bắn tên trong đầu cuối cùng cũng có tác dụng, cho nên động tác của Quỳnh lộ rõ rất thành thạo, tuy chỉ có mình anh biết, trong lòng khẩn trương vô cùng. Mũi tên bắn ra thật sâu cắm vào thân cây, tuy cũng không phải ở vị trí mà mình ngắm, nhưng loại cảm giác và lực độ này là hết sức kinh người.
“Cung tên này thực không tồi! Nhìn dáng vẻ hoàn toàn có thể bắn thủng đầu dã thú cỡ trung.”
Đinh Tiếu vội vàng không chờ được mà “đoạt” cung tên trong tay ba, lắp lên mũi tên cũng ra ngô ra khoai mà bắn ra một mũi. Kết quả thân cây thì không bắn trúng, mà lại bắn trúng vào giữa khe hở của đống củi phía sau, thật là cố ý cũng không bắn chuẩn được như vậy.
Uy lực của cung tên là vào lúc Văn săn được một con sói xám vừa thành niên mà khiến người toàn thôn bị chấn kinh.
Tuy Văn có Giác làm bạn cùng rời khỏi khu an toàn săn được con sói này, nhưng Giác cùng lắm cũng chỉ cho con sói xám lạc đàn này một chút cảm giác uy hiếp, còn Văn chỉ dùng một mũi tên liền bắn trúng mắt trái của sói, mũi tên trực tiếp cắm thẳng vào hốc mắt xuyên vào đầu sói xám, giãy giụa vài lần liền chết.
Cho dù Văn cảm thấy mình săn được con sói xám này độ chuẩn xác là vừa khéo, vốn dĩ ông muốn bắn gáy, nhưng uy lực của cung tên cũng đã hiện ra. Vì thế tất cả mọi người kích động vạn phần, đặc biệt là nhóm bán thú nhân, phải biết rằng loại động vật như sói này bọn họ chưa từng đơn độc săn giết qua, hơn nữa chỉ cần cách thật xa bắn ra một mũi tên liền thu phục.
Tết năm nay chắc chắn Văn và Giác sẽ không trôi qua trong an tĩnh, người muốn học bắn cung nhiều không đếm xuể, trên cơ bản ngoại trừ Quỳnh ra, mấy vị gia trưởng của đám học trò của Văn hiện tại đều tới tìm ông “cố vấn”, đương nhiên những bán thú nhân và cha mẹ những bán thú nhân khác cũng không cam nguyện tụt lại phía sau. Kết quả vốn dĩ đã tính toán dạy cho 8 đứa đồ đệ của mình trước tiên , Văn tiên sinh cũng ngượng ngùng cùng mọi người nói ra tâm tư của mình, thật sự là quần chúng nhiệt tình quá cao, thật là có chút không đành lòng thương tổn.
Cuối cùng vẫn là hiến tế và thôn trưởng ra mặt mới khiến đám gia trưởng và bán thú nhân đang phấn khởi tạm thời từ bỏ việc “quấy rầy” Văn và Giác. Hơn nữa sau khi dò hỏi ý tứ của Văn, từ hiến tế ra mặt nói cái cung tên này là thứ mới mẻ, ngay cả Văn cũng không không vận dụng quá thuần thục, cho nên đầu xuân sang năm Văn sẽ cùng 8 đồ đệ hiện tại của mình cùng nhau nghiệm chứng cung tên này có dùng được hay không. Chờ tới lúc hoàn thiện, nhất định sẽ dạy cho bán thú nhân trong thôn.
Khi mọi người đang hăng máu gà, Đinh Tiếu đang nghiên cứu cung tên phiên bản đơn giản của cậu, được rồi, kỳ thực cái cậu làm là ná. Là một trong những món đồ chơi khi còn nhỏ cậu khá thích nhưng lại không dám tùy ý chơi.
Cũng không biết Văn tiên sinh là làm thế nào đem gân thú biến thành sợi vừa co giãn vừa cứng cỏi rắn chắc như này. Dù sao sau khi Đinh Tiếu nhìn tới dây cũng, cậu lập tức nghĩ tới ná. Tuy rằng thứ này không đánh lại được đại hình dã thú, nhưng chim trên cây gà rừng dưới mặt đất gì đó vẫn là có thể nha. Vì thế cậu liền xin Văn tiên sinh một đoạn gân thú ngắn đã xử lý, khi về đến nhà liền tìm trong đống củi một cái chạc cây hình chữ Y, dùng đao quân dụng gọt sửa vài cái, lại lấy một miếng da thú rắn chắc làm giá để đạn, đem gân thú chia thành hai đoạn, một đầu buộc vào chạc cây, một đầu buộc vào miếng da thú, thế là làm xong ná cao su phiên bản dị thế.
Khôn cầm ná của Tiếu Tiếu chơi một hồi lâu, cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm, đi ra ngoài chuyển động một vòng, cư nhiên dùng ná bắn chết một con ngỗng núi. Nhìn thấy ngông núi bị bắn nát xương cổ, Đinh Tiếu theo bản năng sờ sờ cổ mình, bạn lữ trời sinh thần lực này nhà mình thực sự quá mãnh. Một cái ná mà thôi, thế nhưng có thể tạo ra lực sát thương lớn như vậy, nếu là bắn chim nhỏ, không phải ngay cả thi thể cũng không tìm thấy chứ! (bị bắn nát bét)
Thu thập xong lông ngỗng núi, Đinh Tiếu chuẩn bị xong nước muối cay, đem ngỗng núi Khôn đã xử lý sạch sẽ toàn bộ thả vào. Nước muối cay cậu bỏ thêm vài vị thảo dược ôn bổ, chẳng những có thể tăng thêm hương vị mà còn có thể làm ấm dạ dày tại thời tiết mùa đông này. Kỳ thực mấy ngày đầu có thể là do ăn kem quả tuyết bách và kem củ từ hơi nhiều một chút, Đinh Tiếu từ ngày hôm qua đã bắt đầu cảm thấy dạ dày không thoải mái, uống canh ấm là có thể dễ chịu không ít. Đơn giản cho gia vị vào đồ ăn, thuận tiện cũng đưa cho ba một nửa, thể chất thân thể bán thú nhân bọn họ không thể so sánh được với bếp lò thiên nhiên bằng thịt như giống đực nha!
Lại nói tiếp, mùa đông có giường sưởi cũng thực quá thích ý, buổi tối chui vào lồng ngực nóng hầm hập của bạn lữ, chỉ cần không đi ra ngoài quá lâu, áo lông vũ hộ thân, chống lạnh chống rét vẫn không vấn đề.
Màn thầu ngũ sắc ra đời vào 30 Tết hôm nay. Vì đã có quan hệ đính ước với Khôn, cho nên Đinh Tiếu được cho phép tiến vào phòng bếp làm giúp, vì thế màn thầu ngũ sắc này là toàn bộ tác phẩm của cậu hôm nay.
Nói thật, hương vị màn thầu ngũ sắc ăn từng tầng còn được, nhưng một ngụm lập tức ăn cả 5 tầng màu sắc với nhau hương vị có chút kỳ quái, cũng may nhiều nhất vẫn là mùi vị của quả trân châu, tóm lại còn không coi là thất bại. Nhìn thấy màn thầu xinh đẹp như vậy, vui vẻ nhất chính là Miêu Miêu. Màn thầu mới ra lò còn nóng hôi hổi, nhóc liền cầm một cái màn thầu lớn chạy ra ngoài khoe khoang với đám tiểu giống cái, tiểu giống đực, tiểu bán thú nhân trong thôn.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên 30 Tết, năm nay tất cả mọi người từ sớm đã tụ tập ở gần tế đàn, đèn lồng của mỗi gia đình được mang ra ngoài từ buổi sáng, lúc này trời tối xuống, hơn nữa thời tiết âm u lại không có ánh sao, sau khi bật đem đèn lồng thắp lên, có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Năm nay Hạ cha làm bốn loại đèn, trong đó có hai cái là đèn lồng hình chữ nhật tương đối bình thường, lồng đèn là dùng da Quỳnh tỉ mỉ chế tác, vừa mỏng vừa rắn chắc, tính thấu quang rất tốt. Bên trên có đồ án Đinh Tiếu tỉ mỉ vẽ. Một cái đèn lồng là hoa sen nở màu đen, một cái đèn lồng khác là dùng chu sa vẽ thành hàn mai đồ. Cho dù dùng bút lông vẽ khó một chút, tạo nghệ của cậu đối quốc họa cũng có hạn, nhưng ở thế giới này, Đinh Tiếu tuyệt đối tin tưởng năng lực hội họa của mình là đứng đầu.
So với hai cái đèn lồng vẽ tranh bên ngoài này, hai cái đèn lồng khác hoành tráng hơn nhiều. Hạ cha thần kì dùng trúc bôi trát ra một cái đầu hổ, cho dù rất trừu tượng, nhưng mọi người vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là tạo hình cái gì. Còn một cái đèn khác là một con cá, cũng dùng trúc đan thành, làm ra cái này cũng đơn giản hơn nhiều. Nhưng kích cỡ hai cái đèn lồng này cũng không nhỏ, thật sự là nếu không làm như vậy, rất dễ dàng bị bén lửa, đặc biệt là cái đèn lồng cá chép kia.
Giống đực thành niên năm nay ít hơn rất nhiều so với 18 vị năm ngoái, chỉ có 6 người. Nhưng hiển nhiên không khí đón năm mới năm nay sinh động hơn năm trước rất nhiều.
Sau khi hiến tế nói xong phần thưởng đèn lồng xinh đẹp nhất, tất cả mọi người đều thèm nhỏ dãi. Chỉ là cứ như vậy cũng liền chú định nỗ lực của Hạ cha uổng phí, vì phần thưởng chính là tương thịt nướng ngũ vị con trai nhà mình chế tác ra.
Nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Hạ cha, Đinh Tiếu nhịn không được bật cười. Kỳ thật vừa rồi khi hiến tế tìm mình nói ra chuyện này cậu thực không ngờ tới, nhưng vì để mọi người vui vui vẻ vẻ, cũng là để càng nhiều người sang năm có hứng thú tham gia hoạt động làm đèn lồng này, cậu cảm thấy cung cấp một vò tương thịt nướng gì đó hoàn toàn không thành vấn đề, huống chi hiến tế còn nói nguyên liệu là Thôn Bộ chi trả mà.
Đèn này là “sáng ý” mà mình mang tới, là tập tục của đất nước mình. Ở dị thế…hoặc nói đúng hơn là không biết địa cầu ở thời kỳ nào bảo tồn xuống, đây là kỷ niệm thậm chí là tế điển đối với quá khứ đi.
Mặc dù đèn lồng của Hạ cha không ở trong phạm trù bình chọn, nhưng lại được toàn thân công nhận là đẹp nhất. Đèn lồng của hắn cũng khiến rất nhiều thôn dân khéo tay tìm ra con đường của mình. Các thú nhân không thiếu nhất chính là tính hiếu thắng, sao có thể chuyện gì tốt đều rơi vào đầu tên Hạ này được chứ!
Khi hội hoa đăng sắp kết thúc, tuyết rơi đầy trời.
Mọi người hoan hô nhảy nhót, đám người vốn dĩ muốn tản đi đột nhiên đều trở nên hưng phấn, không hề có chút buồn ngủ nào.
Đinh Tiếu ngửa đầu nhìn bầu trời tuyết bay, đột nhiên nhớ tới “đèn tuyết”. Cho dù không phải là 15 tháng giêng, nhưng loại ngắm đèn dưới trời tuyết rơi này cảm giác không tồi. Cảnh đẹp như thế, tựa hồ thực sự khiến người hưng phấn.
Năm mới qua đi, nhưng tháng Giêng năm nay chú định rất bận rộn. Vì trong thôn quy hoạch ruộng đã tới giai đoạn phân phối.
Ruộng được phân phối cho Hạ cha và Quỳnh ba ở phía đối diện với lạch nước cạnh ruộng của Đinh Tiếu và Khôn. Nói cách khác không tính cái lạch nước kia, ruộng hai nhà trên cơ bản là gần nhau.
Đây đương nhiên là có “cửa sau” của Bằng Giáp và hiến tế, nhưng trên thực tế ruộng được phân cho mỗi gia đình cũng không cách xa nhà mình. Vì sau khi bình quân phân phối xuống, diện tích ruộng dựa theo gia đình phân chia lớn hơn một chút. Cho nên mặc dù Hạ và Quỳnh được phân tới là cấp bậc định mức loại hai, giống nhau có hơn bốn mẫu. Đây chính là ba con hai người hoàn toàn không nghĩ tới.
Gần sáu mẫu đất nhà Đinh Tiếu so với nhà người được phân nhiều nhất còn hơn nửa mẫu, không thể nói không có người đối với điều này bất mãn, nhưng mặc dù bất mãn cũng không có ai dám can đảm nói ra. Trừ khi bọn họ không muốn học trồng trọt như thế nào. Huống chi không đề cập tới uy vọng của Khôn trong thôn, chỉ mỗi bán thú nhân ấu tể Đinh Tiếu này, hiện tại cũng không mấy người dám công khai nói ra hai chữ “không tốt”. Đối với Thú Thế đồ tham ăn khắp nơi mà nói, Đinh Tiếu mới chân chính là nhân tài.
Các gia các hộ được phân tới ruộng đều dùng hàng rào vây quanh, lúc này cuối cùng Đinh Tiếu có thể danh chính ngôn thuận mà tiến hành hoạt động vây ruộng. Năm trước mảnh ruộng này là ruộng thôn thí nghiệm, năm nay chính là sở hữu tư nhân, ai dám tiến vào ta liền đóng cửa thả hắc lão hổ!
Ruộng phân cho thôn dân xong, tháng Giêng cũng trôi qua. Tuy trời vẫn rét lạnh, nền đất vẫn đóng băng kiên cố như cũ, nhưng ruộng Thôn Bộ nhất định phải được quy hoạch ngay từ bây giờ.
Đinh Tiếu nhất định phải đứng trong hàng ngũ “mũi tên đi đầu” trong việc chọn ruộng cho Thôn bộ. Vì thế các “lãnh đạo” liên quan cùng đi, bọn họ ở khu an toàn tìm được một khu vực núi có rất ít người sẽ đi săn.
Phiến núi này cây cối tương đối ít, cho nên ngoại trừ động vật đào động sinh sống ra, không có những dã thú khác ở chỗ này sinh sống. Hơn nữa sườn núi này cũng cực thoải, chất đất nghe nói rất tơi xốp, Đinh Tiếu nhìn trúng nơi này nguyên nhân chính là chỗ này bụi cây thấp bé tương đối nhiều, muốn trồng cây gạo, lọai hoàn cảnh không có cây cối cao lớn che phủ liền tương đối tốt. Còn đối với cây quả trân châu không sợ bị cây cối che có thể gieo trồng dưới gốc cây gạo, như vậy vừa có thể duy trì hoàn cảnh sinh trưởng tương đối nguyên thủy, cũng có thể tiết kiệm diện tích đề cao sản lượng. Dù sao Thôn Bộ cũng không cần trồng trọt rau củ quả, bởi vậy nơi này tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Bằng Giáp nghe xong ý kiến của Đinh Tiếu,liền quyết định dùng miếng đất này. Vì thế nhóm giống đực dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng, bắt đầu dùng cọc gỗ khoảnh vòng mảnh đất mà bọn họ lựa chọn này, hơn nữa quyết định ở bên cạnh hàng rào dựng một cái sân rộng. Mà Đinh Tiếu đề nghị sân phơi lương thực liền ngay tại giữa sân.
Cuối tháng ba, tuy mọi người vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu ấm áp như cũ, nhưng tuyết đọng ở mùa đông đã bắt đầu tan ra một chút, lớp băng thật dầy trên mặt sông cũng đã dần dần mỏng hơn. Cũng may ở Thú Thế không có bọn nhỏ đi chơi ở mặt sông băng, bằng không thật đúng là nguy hiểm.
Khi tuyết tan, trong không khí đều là hơi ẩm lạnh băng. Kinh vào lúc này bị cảm, có điều cái này cũng không có gì ghê gớm, không phát sốt không đau đầu chỉ có chút ho khan chảy nước mũi mà thôi. Có thể nhìn thấy bộ dáng ấp a ấp úng này của Kinh, bệnh này làm sao tới khiến cho người ta không thể không suy nghĩ vặn vẹo.
Lục Hi cảm thán: “Dưỡng một mùa đông, đại gia hỏa nhà ngươi đều sắp béo tròn cư nhiên cảm mạo! Ngươi nhìn Tiếu Tiếu, gầy như vậy cũng không bị bệnh.”
Kinh xoa nước mũi, đầy mặt khó chịu: “Cái này không thể trách ta! Thân thể ta rất tốt!”
Đinh Tiếu trêu chọc nói: “Vậy kỳ lại nha? Nói nghe một chút xem nào?”
Kinh lập tức liền lấp liếm: “Dù sao không trách ta là được! Hai người các ngươi là tới xem ta hay là tới bắt nạt ta đấy?!”
Đinh Tiếu uống ngụm nước ấm: “Bắt nạt ngươi còn có thể mang cho ngươi nhiều đồ ngon như vậy sao? Nồi chim hầm gừng già kia chính là hầm suốt một buổi sáng đấy.”
Nghe tới ăn ngon, Kinh lập tức liền thay đổi biểu tình: “Ta liền biết các ngươi đối ta tốt nhất!”
Lục Hi bĩu môi: “Được rồi, ngươi mau đi nằm đi. Ta nói giường đất này nhà ngươi cũng rất nóng, sao còn có thể bị cảm lạnh, thật là kỳ quái.” Chẳng lẽ hai người này có giường đất nóng hầm hập không cần, lại đi ra bên ngoài ngủ? Nghĩ đến đây, trong lòng y liền tự phỉ nhổ bản thân một phen.
Đối với loại nói chuyện tùy thời có thể tạo thành nội dung không hài hòa này, Đinh Tiếu quyết định dừng tại đây: “Đừng nói cái này nữa, hai người các ngươi nghĩ ra mùa xuân trồng cái gì chưa?”
Kinh nghi hoặc: “Không phải hạt giống Thôn Bộ cấp phát sao?”
Đinh Tiếu run run khóe miệng: “Cũng không phải cái gì cũng trồng chứ? Các ngươi xem cần nhất thứ gì, nếu chủ yếu muốn tồn trữ lương thực, liền trồng nhiều quả trân châu, ở chỗ ta còn một ít hạt giống quả trân châu, các ngươi có thể trồng một ít trong ruộng và trong sân vườn. Có thể trồng chút ớt cay, những thứ khác ta thấy vẫn là thôi đi, các ngươi nghĩ sao?”
Lục Hi gật đầu: “Ta cũng không tính toán trồng nhiều thứ như vậy. Chúng ta cũng không giống như ngươi, cái gì cũng có thể làm ra hương vị thơm ngon, hơn nữa trong rừng cũng có. Nhưng ta muốn trồng nhiều bí đỏ một chút, ta rất thích hương vị của bí đỏ, hơn nữa một cây có thể kết nhiều quả như vậy, thật tốt!”
Kinh cũng gật đầu theo: “Đúng đúng đúng! Ta cũng muốn trồng nhiều bí đỏ một chút, nhưng ta còn muốn lấy một nửa ruộng để trồng quả trân châu. Đúng rồi, ta rất thích ăn dưa cứng, Tiếu Tiếu, ngươi có thể đổi cho ta ít hạt giống dưa cứng được không?”
Dưa cứng là trồng trong sân vườn nhà mình, cho nên quả và hạt giống là thuộc sở hữu riêng. Người khác không nói, nhưng Kinh và Lục Hi là hai vị bạn tốt đương nhiên cậu sẽ không bủn xỉn.
“Chuyện nhỏ, cần gì phải đổi chứ. Cho hai người các ngươi mỗi người một bọc nhỏ, trồng ở bên ngoài tường sân là được.” Thật là ngẫm lại nhiều ruộng như vậy chỉ có hai người làm cậu liền cảm thấy mệt đến sợ, may là đại lão hổ nhà mình rất vạn năng, bằng không chỉ quốc với xẻng xúc đất thôi cũng lao lực, muốn trồng vài mẫu ruộng không phải viển vông sao.
Đúng vậy, xẻng thì không cần nhưng cuốc vẫn là đồ vật quan trọng. Trở về bảo Khôn dùng cục đá làm thành hai cái cuốc nhỏ, tương lai đào rau cỏ gì đó cũng thuận tay hơn dùng móng vuốt, còn không bị tổn hại đến rễ.