Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 153: Đoàn Thị Sát Việc Vặt (2)
Vì Thương thiếu niên “thần kỳ” xuất hiện tình trạng hòa, Khôn sửng sốt trong chốc lát liền quyết định không tỉ thí với Uy Hổ nữa. Bằng không một nhà hai anh em đều cùng một người giao thủ, cũng có chút khó nói, giống như là cố ý bắt nạt người ta thì phải.◤(¬‿¬)◥ Hơn nữa so với Uy Hổ, hắn càng muốn cùng nhị đệ giao thủ một hồi, hắn rất muốn biết, dưới sự dạy dỗ của Bạch trưởng lão, năng lực hiện tại của Ảnh như thế nào.
Hai anh em tỉ thí không chịu bất luận tính nguy hiểm gì, Ảnh tuy từ rất nhỏ đã rời khỏi nhà, nhưng ở trong ấn tượng của hắn, đại ca vẫn luôn là tồn tại rất cường đại. Cho nên từ trong lòng luôn có một loại sợ hãi, nhưng đồng thời còn có một loại dục vọng muốn vượt qua. Vì vậy lần tỉ thí này khiến máu trong người hắn như có loại cảm giác sôi trào, cho dù anh em hai người giao thủ đều tránh đi chỗ yếu hại, nhưng hổ hình chi gian đã đấu là thật.
Nhóm giống cái và bán thú nhân ở một bên quan chiến đều khá khẩn trương. Trong lòng bọn họ tự nhiên là cho rằng Khôn tất thắng không thể nghi ngờ, ngoại trừ vì thân phận thần đồng và năng lực cường hãn từ trước tới nay của Khôn ra, còn là vì Khôn là người nối nghiệp thôn trưởng mà bọn họ nhận định. Lại còn thêm một nguyên nhân nữa chính là Ảnh cũng không quen thuộc với họ, cho dù hắn và Khôn là anh em ruột. Kỳ thực từ thực tế mà nói, Khôn đúng là hạnh phúc hơn Ảnh rất nhiều, nhưng là con thứ của nhà thôn trưởng, thân phận giống đực của Ảnh đa phần đều chạy không thoát được vận mệnh này.
Kết quả tỉ thí khiến Khôn rất vừa lòng, ngoại trừ lực lượng trời sinh chiếm ưu thế của mình, trình độ kỹ xảo và linh hoạt của Ảnh đều cực kỳ xuất sắc. Hiện tại đã là một vị thợ săn cực kỳ ưu tú.
Mà đối với Ảnh thì sau khi tỉ thí cùng đại ca, ngoại trừ tự mình cảm nhận được lực lượng mà Thần Thú ban cho ra, hắn còn có một lần tự khẳng định về năng lực của mình.
Cũng vì trận tỉ thí này, cảm giác xa cách của hai anh em dần dần biến mất. Tuy từ đầu vốn là hai người không thích nói chuyện cũng không thể nào lập tức trở nên tâm sự trên trời dưới đất, tâm sự nhân sinh lý tưởng gì đó, nhưng cảm giác về nhau cũng đã có chuyển biến. Chỉ là điểm này người khác cũng không cảm giác được, mà ấu tể Đinh Tiếu có thể cảm giác được thì lại đang hết sức kích động đếm bối mà Bạch trưởng lão đưa qua w(^o^)W
Cùng thôn trưởng đại nhân khéo léo hỏi chuyện một chút về “đoàn thị sát” của Bạch trưởng lão rốt cuộc họ muốn ở đây bao lâu. Khi biết được tin tức không chuẩn xác, Đinh Tiếu hơi hơi buồn bực một chút xíu.
Đương nhiên cậu chủ yếu buồn bực là cho cha và ba nhà mình. Mấy ngày nay, mỗi ngày cha đều bị gọi đi tiếp “lãnh đạo” chuyển động tới lui, tuy thôn trưởng đại nhân cũng không may mắn thoát nạn, nhưng đối diện với tình trạng “thống khổ” của cha và ba ngay cả cơm trưa và cơm chiều cũng không được ăn cùng nhau, Đinh Tiếu cũng thực khó chịu. Cậu rất tò mò, Bạch trưởng lão rốt cuộc là nghĩ gì thế? Đương nhiên đồng thời Đinh Tiếu cũng cảm thấy, thôn trưởng đại nhân chính là để cân bằng nội tâm của mình mới kéo thân đệ đệ vào cuộc. (Chính xác!)
Từ sau khi tỉ thí, Uy Hổ và Tuấn lại trở nên quen thuộc với một số thiếu niên nhi đồng trong thôn hơn. Tuy Uy Hổ vẫn như cũ có đôi lúc hay ghen tị, nhưng đối với thiết bị rèn luyện “thần kỳ” vẫn hơi có hứng thú. Hơn nữa trầm mê với đồ ăn xào nấu nơi này, khiến cho vị ấu tể giống đực ngạo kiều này ý thức được, không làm tốt quan hệ với những người biết nấu ăn ngon, đồ vật ăn ngon sẽ biến mất. Dù sao hắn đối với những việc Bạch trưởng lão bọn họ quan tâm không có hứng thú quá lớn, cho rằng thôn xóm của mình nếu muốn càng trở nên cường đại thì phải dựa vào trí tuệ của chính mình. Cho nên trong “đoàn thị sát” này hắn là người có nội tâm đơn thuần nhất.
Ngày thứ năm, lại rơi một hồi tuyết lớn, lúc này cách năm mới còn 17 ngày. Bạch trưởng lão vẫn như cũ không có ý tứ muốn đi, nhưng hắn mới không nói cho người khác, hắn cảm thấy ở tại thôn Thiên Hà so với ở thành Hổ Thần còn thích hơn, ít nhất vào buổi tối trong phòng không có đèn chói mắt nhưng lại càng sáng ngời, còn có giường đất ấm áp. Càng có những món ăn tuy chế biến kỳ quái nhưng hương vị lại cực kỳ ngon. Đương nhiên, hắn còn quan sát mấy đưa học trò của mình cùng nhóm thiếu niên nhi đồng của thôn Thiên Hà ở chung rốt cuộc ra sao. Hắn không hi vọng đồ đệ của mình quá thiển cận, tầm mắt chỉ giới hạn trong chủ thành.
Đương nhiên Bạch trưởng lão dụng tâm lương khổ cũng không phải những người khác có thể hiểu được. Nhưng đối với Liễu Đại mà nói, con thứ hai có thể ở bên mình tự nhiên càng khiến nàng vui vẻ. Cho nên mấy ngày nay nàng biến đổi đủ loại phương pháp nấu ăn cho con trai, đương nhiên trong đó công lao của Đinh Tiếu là lớn nhất.
Trong mấy ngày này quan sát nhị ca nhà mình một phen, Thương đánh giá là: So đại ca có trách nhiệm hơn nhiều. Sau đó liền tiếp tục phun tào năng lượng buồn tao của nhóc, chờ tới khi nào có thể tìm được cơ hội, lại phóng thích một lần với Uy Hổ và Tuấn. Đây là một trò chơi mà gần đây nhóc cảm thấy thú vị nhất ( đây mới chân chính là BOSS! )
Thời gian trôi qua, Đinh Tiếu cũng không hề cân nhắc tới chuyện này, chỉ là mỗi ngày đều cùng ba ăn bữa cơm trưa, lại để phần cho cha một chút để tối về nếm thử hương vị. Ngày qua ngày cũng coi như không tồi.
“Người lãnh đạo” không xuất hiện ở trước mặt mình, Đinh Tiếu mừng rỡ ở nhà ngủ đông.
Trận tuyết này khiến cho rừng rậm và thôn trang vốn là bị tuyết trắng bao trùm càng trở nên trắng xóa, tính ra khí hậu hẳn là ngày tam cửu ( là ngày lạnh nhất trong năm), cũng khó trách sẽ lạnh đến tận xương. Cũng may cửa sổ làm từ nhựa cánh kiến hiệu quả phòng chống rét là số 1, tuy mỗi ngày cũng sẽ ngưng kết ra không ít sương hoa xinh đẹp nhưng cũng không có bất cứ tình trạng muốn nứt vỡ ra gì cả. Nhìn thấy tình huống như vậy, Đinh Tiếu hoàn toàn yên tâm, vốn dĩ cậu còn đang lo lắng trong lòng một chút. Dù sao loại hỗn hợp bùn đất các loại này ở bên nhau cũng tác dụng không giống nhau.
Vào trời lạnh, hầm chứa lương thực là ấm nhất. Hôm nay Đinh Tiếu quyết định dùng thịt heo ba chỉ mà Khôn săn được hôm trước chế tác thịt heo nấu miến.
Thịt ba chỉ rửa sạch cho hết máu, sau đó cắt thành miếng to, không cần cho gì cả, trực tiếp cho vào nồi xào. Nhưng giống đực đối với mỡ động vật thực yêu thích, cho nên Đinh Tiếu không xào thịt ba chỉ quá khô, bên ngoài xuất hiện màu khô vàng liền bắt đầu cho hành vào phi thơm.
Mùi hành phi bốc lên, cho thêm nước tương vào nồi đảo, xào đến khi thịt ba chỉ ngấm màu rồi tiếp tục hầm. Lại cho gừng, bát giác, tiêu cùng vỏ cây đều cho vào, bắt đầu đun sôi~!
Vì miến là mình tự làm, cho nên Đinh Tiếu rất hiểu biết trình độ miến như nào. Đại khái là tay nghề nhà mình kém, cho nên miến không thể nấu lâu, chỉ có thể chờ thịt heo hầm đến tương đối rồi đem miến bỏ vào. Lại nấu đến khi miến chín, trước khi bắc xuống cho chút muối vào là được.
Chỉ có heo nấu miến là không đủ thỏa mãn hai người ăn uống, chủ yếu là Đinh Tiếu tuy đã quen với cuộc sống ăn thịt là chính ở nơi này, nhưng cũng vẫn cảm thấy ngấy. Vì thế cắt một cây dưa chua, xào một nồi thịt xào dưa chua. Lại lấy ra đồ chua và dưa muối, chay mặn phối hợp mới tốt.
Hôm nay món chính của Khôn là thịt hầm miến cộng thêm màn thầu song sắc Đinh Tiếu đặc chế. Màn thầu màu trắng gạo có màu cam vàng xoắn ốc giữa tâm. Kỳ thực đó là dùng nước cà rốt ép ra trộn bột. Hai khối bột một trắng một khối màu cam bị cán ra lại cuộn với nhau cắt thành viên nhỏ. Sau đó hấp lên, lập tức thành màn thầu song sắc giao nhau. Đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu nếm thử mì phở có màu. Nhìn thấy màn thầu song sắc còn coi như thành công, cậu liền nghĩ tới hầm lương thực còn có cải trắng và dưa tím. Đến lúc đó lại dùng bột quả hắc nha trộn thành cục bột màu đen, đó chẳng phải là màn thầu ngũ sắc sao? Thật là nghĩ thôi cũng thấy nóng lòng muốn thử.
Vì hôm nay thôn trưởng đại nhân thả em trai một ngày “nghỉ phép”, cho nên bữa tối hôm nay Quỳnh ba chắc chắn là không thể lại đây cùng con trai và “con rể” cùng nhau ăn.
Vì thế đem màn thầu và thịt nấu miến đưa qua xong, vợ chồng son mỹ mỹ mà ăn đến căng bụng, no đến nỗi Tiếu Tiếu khom lưng cũng có chút lao lực. Sức chiến đấu của Khôn là phi thường, chẳng những thịt heo nấu miến bị ăn sạch trơn, sau khi Tiếu Tiếu điên cuồng càn quét hết miến, lão nhân gia hắn đem nước canh cũng trực tiếp tiêu diệt sạch sẽ, cuối cùng còn dùng màn thầu lau nồi đến khô khô mát mát.
Uống trà táo mèo mật ong, Đinh Tiếu một bên dựa vào chăn hừ hừ hát, một bên viết thực đơn của cậu. Đây là cậu ghi vào <Sưu thực ký> cách làm những thứ cậu phát hiện. Cậu đem tất cả những món ăn mà cậu và người ở đây biết làm đều ghi cả vào. Mà mỗi một lần thí nghiệm món ăn mới thành công, cậu đều sẽ đem quá trình chế biến gì đó đều ghi lại lại trong cuốn nhật ký dày cộp của mình kia, hiện tại đã viết được năm sáu mươi trang.
Nhìn Tiếu Tiếu lại viết chi chít chữ, Khôn đi tới, dưới sự ảnh hưởng của Đinh Tiếu, trình độ nhận biết của Khôn đối với chữ giản thể đã đạt tới bậc tiểu học. Nói cách khác những chữ cơ bản thường dùng có thể đọc tự nhiên. Chỉ là còn chưa quen lắm với việc viết. Mà đối với chữ phồn thể mà tộc Dực Hổ dùng, thứ lỗi cho hắn có chút mê mang. Đương nhiên đây cũng là vì bọn họ ở nơi này ngoại trừ thần điển và y cuốn chỉ có hiến tế mới có thể đọc ra không còn thư tịch gì khác, cho nên hắn cũng không có cơ hội đi học và công nhận.
“Viết về màn thầu hai màu hôm nay sao?”
Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, em còn muốn dùng dưa tím, cải trắng và bột hắc nha và bí đỏ cùng nhau làm thành màn thầu ngũ sắc.”
Khôn đầy mặt sủng nịnh mà nhìn bộ dáng hưng phấn của Đinh Tiếu, tâm tình rất là thoải mái.
Mấy ngày nay, hắn đã dần quen vời việc Bạch trưởng lão ở trong thôn. Tuy hắn còn không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, nhưng trải qua vài lần nói chuyện riêng, hắn ít nhiều cũng hiểu dụng ý của Bạch trưởng lão. So với việc kiếm chác chỗ tốt ở thôn, Bạch trưởng lão càng để ý tới bốn tên học trò mà mình nhìn trúng, tương lai người nối nghiệp trưởng lão cũng không thể là người có ánh mắt thiển cận. Vì hiểu được điểm này, Khôn tự nhiên cũng thay đổi thái độ.
“Vậy đem thịt và mì xoa chung với nhau thì sao?”
Đinh Tiếu hai mắt sáng ngời: “Em sao không nghĩ ra nhỉ!!! Nhưng hình như không được thì phải? Bằng không ngày mai làm thử xem?”
Khôn sờ sờ tóc Tiếu Tiếu: “Ừ, ta giúp em xoa.” Nói xong một bàn tay to khác rơi xuống hông bạn lữ, hơn nữa thực thi động tác “xoa” này vừa đơn giản mà lại “nguy hiểm”.
Đinh Tiếu lập tức nổi đầy da gà : “Này! Đừng chạm vào em ngứa lắm!!!”
Còn chuyện xảy ra tiếp theo…chắc chắn lại có một phen vận động tiêu thực. Mọi người tự bổ não là được rồi~~~
Vào đông thời tiết vạn dặm không mây là thường thấy nhất, cho dù lúc này mặt trời đang ở vị trí cao nhất cũng không thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp bao nhiêu, nhưng tuyết đọng vẫn sẽ có một chút cảm giác.
Xem hiện tượng máng băng bên ngoài mái hiên, Đinh Tiếu đột nhiên nở nụ cười, nhớ tới khi còn nhỏ mình còn liếm qua ngoạn ý này nữa. Quả nhiên người chỉ có trong ký ức, mới có thể cảm thấy qua đi tốt đẹp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cổng, Đinh Tiếu phục hồi lại tinh thần từ trong ký ức, hô một tiếng: “Tới đây! Ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói không quá quen thuộc nhưng cũng không thể nói là xa lạ: “Là ta.”
Mở ra cửa cổng, nhìn thấy Bạch trưởng lão một mình tiến đến, Đinh Tiếu lập tức liền ngốc: “Bạch …Bạch trưởng lão?” Ông ta tới? Tuy không mặt mũi nói thẳng ra miệng, nhưng ánh mắt trái phải dò xét hướng về phía sau Bạch trưởng lão vẫn bán đứng suy nghĩ chân thật trong đầu cậu.
Bạch trưởng lão cười: “Như thế nào, không chào đón ta?”
“Ách…… Sao có thể! Mời ngài vào.” Nói xong đem người dẫn tới phòng khách phía Tây. Trong lòng liên tiếp thình thịch, sợ mình không cẩn thận đem điều gì đó nói lỡ miệng. Vì thế cẩn thận mà đổ một ly nước ấm đi vào, đây đúng là không có chuẩn bị gì đó mà.
Bạch trưởng lão năm nay hơn 300 tuổi, kỳ thực tuổi tác cũng không tính quá lớn. Mà trên thực tế thú nhân hơn 300 tuổi liền tương đương với nhân loại xã hội hiện đại 40 tuổi, hơn nữa thú nhân giống đực trường kỳ đi săn rèn luyện ra thể năng cùng cơ bắp, cùng với thân thể thong thả sinh trưởng. Khiến Bạch trưởng lão càng có vẻ trẻ tuổi một chút, so sánh với Bằng Giáp bá bá chưa tới 200 tuổi, cũng chỉ già hơn một chút mà thôi.
Một vị đại thúc bộ dáng tương đối anh tuấn tới nhà, tươi cười đầy mặt nhìn mình, khiến cho Đinh Tiếu chẳng những lạnh cả sống lưng, mà còn có chút run rẩy khóe miệng: “Bạch trưởng lão, ngài lại đây…là có việc gì sao?”
Kỳ thực từ lúc bắt đầu Bạch trưởng lão liền có chút lưu ý đến bán thú nhân ấu tể gầy gầy nho nhỏ này. Khi nghe nói đây là bạn lữ Khôn, hắn liền càng thêm để ý tới Đinh Tiếu. Phải biết là tất cả mọi người xem trọng Khôn là người thừa kế vị trí thôn trưởng thôn Thiên Hà đời kế tiếp, hơn nữa Khôn lại có thân phận là thần đồng, cho nên mọi người vẫn luôn cho rằng ánh mắt Khôn rất cao, tương lai nói không chừng sẽ tìm một giống cái thập cực kỳ xinh đẹp lại thiện lương. Kết quả không nghĩ tới cư nhiên là một bán thú nhân ấu tể đáng yêu như vậy.
Trải qua mấy ngày “điều tra cẩn thận”, hắn cũng có rất nhiều đổi mới về Đinh Tiếu. Ví dụ như ấu tể này thoạt nhìn thân thể không cường tráng, nghe nói năng lực săn thú tương đối không tồi, là học trò mà Văn thưởng thức nhất, lại còn có không gì sánh nổi. Quan trọng nhất chính là người của mấy thôn phụ cận đều biết Đinh Tiếu chế tác tương thịt nướng và thịt heo khô cực hạn mỹ vị. Cho nên sau khi da mặt dày muốn một chút, cuối cùng quyết định tự mình đi chợ, thứ nhất có thể xem chợ này rốt cuộc vận hành thế nào, vì tộc trưởng tính toán sang năm cũng mở một cái chợ cỡ lớn ở gần chủ thành. Thứ hai cũng có thể mua một ít tương thịt nướng về thử xem. Hắn không hi vọng khiến một ấu tể đáng yêu cảm thấy mình là người luôn muốn ăn uống. (Hình tượng của ngươi ở trong mắt Tiếu Tiếu đã định hình rồi, đại thúc đáng thương –)
Đương nhiên hôm nay tới là có việc quan trọng.
“Ừ, đúng là có việc. Cháu đừng cần trương, cứ coi ta là trưởng bối như Bằng Giáp là được. Nếu cháu đồng ý, cũng có thể gọi ta là Bạch bá bá.”
Đinh Tiếu có chút ngoài cười nhưng trong không cười, cậu còn không đơn thuần đến nỗi đối phương bảo mình gọi là bá bá liền thật sự coi mình trở thành cháu trai. Nhưng cậu cũng không đến mức không biết tốt xấu: “Vậy xin hỏi Bạch bá bá, ngài tìm cháu hoặc Khôn có việc gì sao?”
Bạch trưởng lão hơi hơi mỉm cười: “Ta muốn mời cháu sang năm có thể đi tới thành Hổ Thần bán tương thịt nướng và thịt heo khô, cháu cảm thấy thế nào?”