Bạn đang đọc Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực – Huyền – Chương 11: Vấn Đề Lễ Vật
“Tiếu Tiếu, con nấu món gì vậy, đen như than.” Đem thỏ đuôi dài vừa săn được đặt sang một bên, Quỳnh tiến tới cạnh bình gốm ngửi ngửi, rất là thơm nha.
Đinh Tiếu trả lời: “Chính là hầm cá nheo, có điều con cho hắc nha quả vào trong canh, con cũng không nghĩ tới, mới cho vào năm quả, thế mà khiến cả nồi canh đều đen, hắc hắc”.
Nói xong cậu nhìn về phía con mồi bên cạnh mình, con này rõ ràng là con thỏ thế mà lại có một cái đuôi dài không kém gì chiều cao của nó. Mấu chốt là con thỏ này, nặng tới 20kg đi? Thịt thịt béo béo hình dáng còn to hơn cả chó sói. Dị thế thật khó lường, vốn đang muốn phát triển một chút nghề chăn nuôi, cũng không biết loại thỏ này…có dịu ngoan hay không?
Lục Hi nhìn thấy thỏ đuôi dài, đôi mắt lập tức sáng lên: “Quỳnh thúc thúc, chúng ta buổi trưa cũng ăn con thỏ này sao?” Xin tha thứ y thật sự là không muốn nếm thử canh cá lẫn hắc nha quả. Hơn nữa loại thỏ đuôi dài này đối với bán thú nhân bọn họ mà nói là rất khó bắt, tốc độ rất nhanh, cái đuôi quất còn rất đau. Giống cái chưa bao giờ đi săn, cho nên mẹ y tự nhiên là không có bản lĩnh như vậy, cha y lại khinh thường đối với loại con mồi nhỏ con như này, cho nên cơ hội y được ăn cũng không nhiều lắm.
Quỳnh cười gật đầu: “Đúng rồi, chỉ ăn mỗi cá sợ các con không đủ ăn, ta đi chuẩn bị một chút, sau đó sẽ nướng thịt thỏ cho các con ăn.” Nói xong rút ra cốt đao bên đai lưng, đến bờ sông xử lý con thỏ. Kỳ thật anh rất muốn mượn quân đao của Đinh Tiếu, nhưng nơi này không phải là có người ngoài ở sao.
Hai cái thìa hiện tại có bốn người cần dùng, có điều không sao, người ở thế giới thú nhân không chú ý nhiều như vậy, dù sao ngay từ đầu Lục Hi cũng không tính toán uống canh. Đũa thì tương đối dễ làm, tùy tiện lấy hai nhánh cây rửa sạch đi liền có thể dùng. Gắp thịt cá vẫn là không có vấn đề. Đương nhiên cùng lúc với nướng cá, Đinh Tiếu cũng đem mấy cái bánh bạch đậu nhân thịt xiên qua que nướng lại. Kinh và Lục Hi sau khi ăn bánh bạch đậu nhân thịt xong, liền hô quá tuyệt vời. Nghe nói đây là tay nghề của Quỳnh, hai cái tiểu gia hỏa dùng một đôi mắt sùng bái nhìn Quỳnh đang sát muối vào con thỏ bên bờ sông.
Quỳnh không có vạch trần tiểu xiếc của Đinh Tiếu, nếu tiểu gia hỏa muốn để mình gánh vác công lao này, vậy mình hà tất phải tranh cãi với con trai làm gì. Tiếu Tiếu làm như vậy nhất định là có lý do của cậu.
Cá lớn nướng trên lửa chảy ra nước mỡ nổ lách tách, Đinh Tiếu còn thỉnh thoảng lại dùng cái muỗng hứng mỡ từ con thỏ nướng chảy ra rưới lên trên mình cá. Chỉ chốc lát sau cá nướng liền truyền đến hương vị thơm ngon chưa từng có. Hơn nữa thịt thỏ nướng cũng thơm, hỗn hợp canh cá nheo cùng hắc nha quả, bếp nhỏ bên cạnh bờ sông, bốn người ngồi vây quanh đều nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Đinh Tiếu múc ra một viên trân châu quả trong bình gốm cho vào trong miệng. Vị mềm mại rất giống cơm, nhưng bởi vì trái cây quá lớn nên trong chốc lát không nấu nhừ, bên trong còn sống nên làm mất đi vị ngon, nhưng điều này không trở ngại cậu hưng phấn vì lại một lần được ăn món chính. Có điều cậu cũng phát hiện nguyên nhân các thú nhân không ăn nó. Trân châu quả này đun ở trong nước hơn nửa giờ, ngoài phần lõi không chín, nước canh cư nhiên không thẩm thầu hương vị vào bên trong. Trừ phần ngoài bị mềm ra, thật đúng là khó có thể ăn. Có điều điều này đối với Đinh Tiếu mà nói cũng không có gì, sau khi về nhà cậu có thể nghiền chúng thành bột xem tính kết dính như thế nào, nếu là tốt, thành bột mì là có thể làm được nhiều món ăn. Dù sao món chính vốn không thể nào mang lên hương vị.
Bữa cơm bốn người ăn thực sự no căng. Một con cá nướng 2.5kg hai cái tiểu gia hỏa quả nhiên là ăn không hết. Lục Hi bởi vì gặm một cái chân con thỏ, Kinh lại là ăn mấy miếng thịt thỏ, sau đó chuyên môn tiến công nồi canh đen kia. Trên thực tế, Đinh Tiếu cũng cảm thấy nồi canh hắc nha quả hầm cá nheo này hương vị không tồi. Vốn dĩ cá nheo không tanh lắm, hơn nữa gừng cùng tỏi điều hòa mùi vị càng thêm xông ra. Muối xanh lại phối hợp hắc nha quả tạo nên hương vị kỳ lạ, liền càng thêm xuất sắc. Mấu chốt là uống canh xong răng cũng không giống như lúc ăn trái cây bị đen.
Cho nên sở dĩ Lục Hi không ăn nồi canh đen kia, không phải bởi vì sợ đen răng, mà là y quá thích thỏ đuôi dài. Hơn nữa Đinh Tiếu nướng cá cho y cũng cực kỳ tươi ngon. Có hai món ăn mỹ thực rất ít ăn hàng ngày khác biệt như vậy, một nồi canh đen còn có hấp dẫn gì nữa.
Ăn uống no đủ xong, bốn người liền bắt đầu tiếp tục tiến hành công tác. Kinh và Lục Hi chạy tới lãnh giáo kỹ thuật bắt thỏ đuôi dài như thế nào từ Quỳnh, chỉ có một mình Đinh Tiếu ngồi ở bờ sông liều mạng hái quả trân châu. Kỳ thật quả trân châu rất to, dùng trân châu để hình dung bất luận là màu sắc hay hình dạng đều rất thích hợp, có điều nếu thật là có viên chân trâu đường kính cỡ 1 cm như này thì thật là đáng giá. Cá đã có thảo mạn (dây cỏ) cực kỳ rắn chắc dẻo dai xuyên qua, rổ liền có thể lấy ra để đựng quả trân châu mà không sợ lây dính mùi tanh. Có điều thứ này tuy rằng một đường chính là một mảnh nhỏ, nhưng mỗi gốc cây chỉ kết một chuỗi quả, khoảng 40 trái. Cho nên Đinh Tiếu một hơi trích bốn bụi, mới xem như có chừng 10kg.
Các loại trái cây cùng rau dại khác cũng có. Bờ sông có một cây quả thanh hồng, chỉ là trái cây bị rơi xuống đất cơ hồ đã không còn nguyên vẹn. Nhưng khi nhìn thấy Đinh Tiếu đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn lên, Kinh vài bước liền chạy tới, chủ động gánh vác nhiệm vụ hái trái cây. Nhìn động tác nhẹ nhàng của Kinh, Đinh Tiếu hơi bội phục. Bản thân có phải hay không cũng cần học trèo cây nhỉ? Có điều cái trò này khi còn nhỏ đã khó, hiện tại…thật không có niềm tin. Chứng bệnh sợ độ cao này hình như không phải dễ dàng trị được đi?
Mang theo thu hoạch cả ngày, Hạ liền sớm tìm thấy bốn người, “Sinh hoạt dã ngoại” tạm thời ngưng hẳn. Có điều mặc dù là ấu tể, không phải đứa nhỏ nhà mình nên giống đực cũng không thể dễ dàng cho bán thú nhân hay giống cái ngồi trên lưng mình, cho nên Hạ chỉ có thể gánh vác công tác lao động. Đi theo bên cạnh bạn lữ của mình, nhìn ấu tể nhà mình cùng hai người bằng hữu đi phía trước đùa giỡn, tốc độ tuy rằng không nhanh nhưng tâm trạng rất vui vẻ. Loại sự tình như thế này Hạ trước kia muốn cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Trọng điểm là khi nghe nói mười con cá mình đang xách trên tay này đều là do ấu tể nhà mình bắt tới, hắn liền cảm thấy tự hào.
Đến cửa thôn chia tay, Đinh Tiếu chọn sáu con cá to béo nhất giao cho Kinh và Lục Hi. Đương nhiên hai con cá nướng lúc trưa bọn họ không ăn hết cũng dùng lá cây lớn bọc lại đưa luôn. Hơn nữa đồng ý với hai người bọn họ tùy thời có thể đến nhà tìm mình chơi, hai người lúc này mới xách theo cá hưng phấn mà hướng về phía nhà mình chạy đi.
Đương nhiên đám cá này cũng hấp dẫn chú ý của những thôn dân khác, đặc biệt là thủ vệ cửa thôn, nhìn thấy liền rất hiếu kỳ. Trong đó Kỳ là người có quan hệ không tồi với Hạ đi tới dò hỏi: “Hạ, cá này đều là ngươi bắt tới sao? Ngươi lúc nào thì luyện ra tay nghề như vậy?” Tuy rằng đối với giống đực bọn họ có ăn cá hay không cũng không sao, nhưng là bán thú nhân và giống cái đều tương đối thích. Lấy lòng bạn lữ là việc ai cũng muốn làm không phải sao.
Hạ cười lắc đầu: “À không, là con trai ta bắt được, lợi hại chứ!” Nói xong vẻ mặt khoe khoang mà nhìn về phía Đinh Tiếu.
Nghe được cá là do bán thú nhân ấu tể Hạ gia mới nhặt được bắt đến, ba người thủ vệ còn lại cũng vây quanh lại đây. Trong đó có một tiểu giống đực mới thành niên cách đây hai năm, ánh mắt nhìn Đinh Tiếu mang theo một cỗ bội phục cùng ái mộ. Nhìn đi, thú nhân giống đực đối với phản ứng cảm xúc của mình rất trực quan. Kỳ thật không riêng gì giống đực, phần lớn người ở thế giới thú nhân tính cách đều rất thẳng thắn. Cho nên Ương chán ghét Quỳnh cũng không sử dụng những biện pháp lén lút gì. Điểm này thật ra so với người địa cầu tốt hơn nhiều. Đương nhiên cảm giác của tiểu thú nhân này cũng không truyền đạt được tới ánh mắt của Đinh Tiếu, chính xác mà nói Đinh Tiếu căn bản liền không nhìn thấy hắn.
Kỳ cẩn thận nhìn nhìn Đinh Tiếu, cuối cùng tấm tắc cảm thán: “Tiểu gia hỏa tuy rằng lợi hại, nhưng là quá gầy yếu. Bắt cá chính là cần thể lực.” Toàn thân sẽ khó chịu.
Đinh Tiếu cười cười: “Ta sẽ nỗ lực ăn thật nhiều! Ba nấu ăn phi thường ngon! Có điều ngốc ở nhà rất buồn, ta muốn bắt cá cho ba và cha nếm thử đồ ăn mới mẻ.” Thích hợp biểu hiện ra vẻ “ấu trĩ” này không khó, đặc biệt là đối mặt với những thú nhân giống đực trưởng bối, cậu hiểu phải cho ba và cha không đến mức không xuống đài được. Thân thể của bản thân không tốt chỉ sợ toàn thôn đều biết, cho nên việc ba và cha còn để cho mình tự đi bắt cá, nói không chừng sẽ có người thêu dệt nói xấu.
Hạ đối với hành động của tiểu gia hỏa nhà mình ở cửa thôn khá vừa lòng. Chính là đối với việc tự dưng mất đi bốn con cá trong lòng tức giận. Hắn đương nhiên sẽ không tức giận Đinh Tiếu, Tiếu Tiếu tâm địa tốt muốn cùng mọi người chia sẻ đồ ăn là phẩm chất tốt, hắn tức là tức mấy cái thú nhân giống đực kia. Sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp nhận đồ ấu tể bán thú nhân tặng như vậy? Hơn nữa mấy người Kỳ và Tiếu bọn họ quả thực là đối địch với mình! Rõ ràng bản thân đều trừng mắt với bọn họ, bọn họ còn dám duỗi tay nhận cá. Thật là tức mà! Hừ! Xem ra thật lâu không có cùng bọn họ luận bàn một chút, ngày mai! Nhất định phải đánh cho bọn họ một trận mới được!
Đinh Tiếu nhìn cha thở phì phì tức giận, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Mấy con cá mà thôi, cho dù thú nhân tộc Dực Hổ không am hiểu bắt cá lại không phải không bắt được cá, có gì đâu. Có điều loại cảm giác được quý trọng này thật không tồi, cho nên cậu quyết định, hôm nay buổi tối đem ba con cá còn lại đều làm hết. Kỳ thật suy nghĩ một chút, bản thân đứng lâu trong nước như vậy bắt mười tám con cá. Ở bờ sông ăn năm con, cho Kinh và Lục Hi tổng cộng sáu con, cửa thôn đưa ra bốn con, về đến nhà còn dư lại ba con đúng là ít đến đáng thương. Nhưng không sao, dù sao ba cũng không có làm ra biểu tình tiếc hận.
Đem hai con cá dùng dao mổ thành hai nửa, lại dùng mỡ của thử thú chiên đến hai mặt khô vàng. Dư lại một con cá chuối, Đinh Tiếu vẫn như cũ quyết định dùng hắc nha quả để hầm. Cậu cảm thấy hương vị cá nheo thực không tồi, cá chuối cũng sẽ không kém. Dù sao giữa trưa bởi vì Kinh quá thích, ba cũng không ăn được nhiều, hơn nữa cha cũng chưa được hưởng qua, cũng nên lại làm một lần nữa.
Uống một ngụm canh cá cuối cùng, Hạ đem bình gốm để trên bàn đá lớn, đánh cái ợ no, sau đó cười: “Tiếu Tiếu, về sau không nên dễ dàng đem thu hoạch của mình cho giống đực, đặc biệt là giống đực chưa thành thân, bọn họ đều là những kẻ không có lý trí.”
“Ách…” Đinh Tiếu nhìn thoáng qua Quỳnh, một bộ dò hỏi.
Quỳnh cười nói: “Ý của cha con là, con đưa đồ vật cho thú nhân giống đực độc thân như vậy, rất dễ làm giống đực cảm thấy con ái mộ hắn. Có giống đực tính tình có chút hỏa bạo có lẽ sẽ đến trong nhà cướp người.”
Đinh Tiếu nhai đuôi cá xốp giòn cuối cùng bị rơi xuống đất: “Cướp…cướp người?”
Đây là cái trò khỉ gì? Chẳng lẽ nơi này thú nhân thành thân không phải là tự nguyện sao?
Hạ trả lời: “Tuy rằng thú nhân thành thân đều cần hai bên yêu nhau. Nhưng chính là con tự tặng đồ cho người ta, người ta sẽ liền cho rằng con rất thích hắn, có chút vội không chờ nổi liền sẽ tới trong nhà đoạt người, nghi thức thành thân có thể bù sau.”
Ách…cmn đây là muốn nói trước cướp người để gạo sống thành cơm sau lại mua vé bổ sung sao? No!!! Đối với chuyện này Đinh Tiếu tuyệt đối không thể bình tĩnh tiếp nhận. Ngoại trừ bản thân không sống được lâu như vậy, không muốn khiến người khác thương tâm ra, thì cho dù có một ngày không có cách nào phải thành thân, vậy cũng nhất định phải là hai bên yêu nhau mới được! Hiểu lầm gì đó hoàn toàn không thể chấp nhận được! “Vậy…con có thể đi đem cá đòi về không?”
“Phốc” Quỳnh bật cười: “Tiểu tử ngốc, tình huống hôm nay không giống vậy, Kỳ và Tiếu là anh em tốt của cha con, đều đã có bạn lữ. Hôi Hổ và Sơn tuy rằng không có bạn lữ, nhưng là con đưa cho mỗi người một con, bọn họ sẽ không hiểu lầm. Có điều ta thấy tiểu gia hỏa Hôi Hổ kia hình như rất thích con.”
Bởi vì ta đưa một con cá liền thích ta? Cái này có phải quá rẻ mạt hay không! Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy. Có điều không hiểu lầm là được rồi, bằng không lấy thể chất của bản thân, vẫn là khó bảo toàn tính mạng.
“Vậy con an tâm rồi, về sau con sẽ không bao giờ đưa đồ vật cho giống đực nữa, à không, ngoại trừ cha.”
Hạ vui sướng nở nụ cười: “Tiếu Tiếu thật nghe lời! Yên tâm, về sau nếu con thích giống đực nào đó, nói cho cha, cha sẽ thay con đi đánh hắn!”
Đinh Tiếu thiếu chút nữa bị nghẹn chết bởi nước bọt của chính mình: “Vì sao con thích thì cha lại thay con đi đánh hắn?” Chẳng lẽ không phải là không thích mới đánh sao?
Quỳnh mau chóng giải thích, Hạ cái tên này luôn không nói rõ: “Ý của cha con là muốn thay con đi kiểm tra giống đực con thích có đủ lợi hại hay không, Tiếu Tiếu nhà chúng ta chính là xứng đáng với dũng sĩ mạnh nhất!”
Đinh Tiếu không thể cười khổ một cái: “Ba, cha, hai người nói chuyện này quá sớm rồi, thời gian con thành niên còn sáu năm nữa mà.” Hiện tại cảm thấy, vị thành niên gì đó thật đúng là không tồi.