Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 7: Lần đầu được sủng hạnh


Đọc truyện Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung – Chương 7: Lần đầu được sủng hạnh

Edit: Như Sung Dung

Beta: Nguyên Chiêu Nghi

“Hoàng Thượng, người… sao người lại tới đây? Nô tỳ còn… còn chưa chuẩn bị nghênh đón tốt…” Diệp Linh Sương đỏ mặt, không biết là sợ hay là xấu hổ.

Đại Yến Đế ha ha cười một tiếng, “Không sao, trẫm rất thích bộ dáng của ái phi lúc này.” Đặt tay vào bên hông nàng xoa xoa vài cái.

Diệp Linh Sương khẽ run, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, lần trước nô tỳ mạo phạm người, người sẽ không trách tội nô tỳ chứ?” Dứt lời, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn. Gương mặt hắn đang vui vẻ đột nhiên trầm xuống, “Trẫm đương nhiên là muốn phạt nàng.”

Diệp Linh Sương kinh hãi, định thoát khỏi ngực hắn nhận lỗi, lại nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn. Đại Yến Đế ôm nàng vào trong ngực: “Phạt nàng hầu hạ trẫm một đêm.”

Diệp Linh Sương ở trong lòng khẽ liếc mắt nhìn hắn, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra Hoàng Thượng rất bản lĩnh trên phương diện tán tỉnh nữ nhân chứ? Nếu nàng là tiểu cô nương ngây thơ nhẹ dạ cả tin ngày xưa, tin vào cái thứ gọi là tình yêu đầu đời thì nói không chừng đã bị hắn mê hoặc.

“Hoàng Thượng, nô tỳ… nô tỳ còn chưa tắm rửa đâu…” Tất cả phi tần trước khi hầu hạ Hoàng Thượng đều phải tắm rửa một lần, nếu không chính là đại bất kính. Diệp Linh Sương nhắc nhở.

“Trên người ái phi có một mùi hương rất đặc biệt, trẫm rất thích, miễn cho nàng không cần tắm rửa.” Đại Yến Đế cười nói, một tay kéo mành trướng, một tay ôm mỹ nhân như hoa như ngọc đặt lên giường. Cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại, hút hết mật ngọt trong khoang miệng Diệp Linh Sương.

“Hoàng… Hoàng Thượng…” Diệp Linh Sương không thở được khẽ đẩy đẩy hắn ra. Thẹn thùng chỉ chỉ cây nến trên bàn, nào ngờ nghe thấy thanh âm khàn đục của hắn: “Không cần tắt đèn, tiếp tục đi.”

Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân dưới thân đang đỏ bừng, đôi mắt đen láy ngập nước giống nai nhỏ mất phương hướng bị lạc trong bóng đêm. Mắt phượng híp lại, mỉm cười đen tối, khẽ vén màn lên thoáng nhìn qua ngọn đèn, nói: “Không sao, một lát nữa ngọn nến kia sẽ cháy hết.” Thanh âm khàn đục mang theo dục vọng vang lên bên tai Diệp Linh Sương.

“Vậy nô tỳ… nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng cởi áo…” Diệp Linh Sương khẩn trương vươn tay vòng qua bên hông Hoàng đế tìm thắt lưng, nhưng tìm hoài không thấy, có chút nổi giận nói: “Hoàng Thượng, không bằng để nô tỳ gọi Mặc Nguyệt đến giúp người cởi quần áo, sau đó lại tiếp tục?” Diệp Linh Sương dò hỏi.


Đại Yến Đế ha ha cười, lôi kéo tay Diệp Linh Sương đặt lên hông mình, rất mịn màng a, Đại Yến Đế ngưng một lát liền hướng dẫn nàng cởi áo.

Diệp Linh Sương đỏ mặt, tay chân vụng về cởi áo bào cho hắn. Mượn ánh nến, nàng khẽ liếc qua Long bào của hắn, trong lòng có một chút phiền muộn lại nhanh chóng biến mất.

Mà Đại Yến Đế thì ngược lại động tác rất thành thục, sa y trên người Diệp Linh Sương bị Đại Yến Đế lột sạch chỉ trong nháy mắt.

Hai người quên đi ngượng ngùng, mây mưa một hồi. Diệp Linh Sương chịu sự đau đớn lần đầu tiên hầu hạ nam nhân, vô lực nằm trên người Đại Yến Đế, bàn tay trắng nõn vòng qua gáy hắn, đôi chân thon dài quấn ngang hông, không quên vuốt ve vài cái. Đang lúc cao trào Diệp Linh Sương đột nhiên cười khẽ một tiếng, hắn vẫn không ngừng ra vào hành lang nhỏ hẹp kia, nắm chặt vòng eo mảnh mai của nàng, thở nhẹ hỏi: “Ái phi nghĩ tới điều gì buồn cười sao?”

Diệp Linh Sương dùng đôi chân dài ôm chặt vòng eo hắn, áp sát vào thân Đại Yến Đế, thở gấp nói: “Nô tỳ nhớ tới tên một chiêu kiếm thuật.”

“A? Nàng nói thử xem.” Đại Yến Đế tâm tình rất tốt.

Diệp Linh Sương len lén liếc tư thế hai người một cái, hạ giọng nói: “Chiêu kiếm thuật này gọi là con khỉ leo cây.”

Đại Yến Đế cũng không dừng động tác, nghe xong sững sờ trong chốc lát, rồi cười ra tiếng, “Ái phi nói trẫm là cây, vậy ái phi chẳng phải sẽ thành con khỉ?” Động tác càng ngày càng dũng mãnh.

Diệp Linh Sương nhịn không được rên rỉ lên, thanh âm động lòng người.

Một đêm này, phong cảnh mập mờ vô hạn, trong phòng tiếng thở dốc yêu kiều không ngừng, chốc lát lại vang lên tiếng cười khẽ. Ngoài cửa Lý Phúc Thăng nhìn về phía mấy bụi rậm ngoài cửa chính, những cảnh tượng này đối với hắn đã quá quen thuộc. Điều làm cho hắn bất ngờ chính là, trong lúc chiến đấu không những có âm thanh ma mị mà còn có mấy tiếng cười xen kẽ phát ra. Lý Phúc Thăng thầm nghĩ: Diệp Canh Y này sợ là sẽ một bước lên mây, theo tình hình này cho thấy việc tấn vị là không tránh khỏi. Về phần Thúy Hà điện, mấy ngày này có lẽ sẽ phong quang không ít. Cách Thúy Hà điện không xa cũng có một Liễu Tài Tử dung mạo như hoa như nguyệt, nhưng Hoàng Thượng cũng chỉ sủng hạnh nàng ta hai ngày. Trong hậu cung này, thứ duy nhất không thiếu chính là mỹ nữ.

Mặc Nguyệt đã sớm lui khỏi nội điện, giờ phút này đang cùng Lý Phúc Thăng đợi ở cửa, nghe âm thanh trong phòng phát ra, gương mặt nàng đã sớm đỏ như máu, đồng thời lại cao hứng thay chủ tử, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở mình.


Nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng, cảm thấy không sai biệt lắm, Lý Phúc Thăng không nghĩ nhiều bước nhanh vào đại điện, phân phó hai cung nữ chuẩn bị nước nóng, đợi lát nữa Hoàng Thượng cùng Diệp Canh Y nhất định là muốn tắm rửa.

“Lý Phúc Thăng.” Chốc lát sau thanh âm trầm thấp của Đại Yến đế trong phòng truyền đến, giọng nói có chút khàn.

Lý Phúc Thăng vội vàng đi vào, đứng bên cửa nói: “Hoàng Thượng, nô tài đã sai người chuẩn bị nước nóng, đợi lát nữa là có thể tắm rửa.”

Trong màn giường, Đại Yến Đế ngồi dậy khẽ gật đầu, “Sai người mang nước tắm vào đây, sau đó lui ra.”

“Vâng!” Đang muốn lui ra ngoài cửa, lại nghe được Đại Yến Đế nói, “Đợi lát nữa thắp một cây nến mới.”

“Vâng.” Lý Phúc Thăng tuân mệnh, từ từ lui ra ngoài.

Ôm Diệp Linh Sương đang ngủ vào thùng tắm. Đại Yến Đế hài lòng thưởng thức những vết hôn xanh tím do mình tạo ra. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, khóe miệng nâng lên một đường cong tuyệt mĩ. Không thể không nói, nữ tử Minh Vũ quốc đúng là rất đẹp, mà Diệp canh y này lại là người đẹp nhất trong tất cả những người còn lại. Sủng ái nàng nhiều một chút thì có làm sao.

Diệp Linh Sương mơ mơ màng màng, đôi môi khẽ động, không biết đang lẩm bẩm cái gì. Thân thể cọ cọ vào người đang ôm mình, rồi chui vào trong ngực Đại Yến Đế, giống như con mèo nhỏ nhu thuận.

Đồng tử Đại Yến Đế trầm xuống, dục vọng vừa tan biến lại bị khơi dậy. Bàn tay như rắn nước lượn quanh eo thon, chậm rãi tiến công, hai người lại một phen cá nước thân mật.

Diệp Linh Sương mơ mơ màng màng, âm thầm khinh bỉ. Ngày xưa, hai người bọn họ tương kính như tân*, ngay cả hoan ái cũng theo quy củ, giống như thi hành một loại nghi thức trang trọng, tư thế ngủ cũng rất gò bó, chưa bao giờ vượt qua khuôn khổ dù chỉ một bước, làm sao giống như hiện tại. Diệp Linh Sương khoác tay lên hông Đại Yến Đế, đầu cũng khẽ để sát vào, cơ hồ muốn gối đầu lên khuỷu tay hắn. Diệp Linh Sương không biết là có phải ngoài nàng ra thì những phi tử khác cũng có thể hưởng thụ được vinh hạnh như vậy hay không. Diệp Linh Sương thoáng nhìn qua Đại Yến Đế, trong mắt hiện lên một tia hận ý, rất nhanh lại đổi thành thẹn thùng cùng hâm mộ.

(*Tương kính như tân: kính trọng như khách).


Đại Yến Đế chậm rãi mở mắt, “Sao ái phi còn chưa ngủ?”

“Hoàng Thượng, nô tỳ không ngủ được.” Con ngươi sáng ngời như sao nhìn hắn, “Hoàng Thượng không cần để ý nô tỳ, người mau ngủ đi, sáng mai còn phải thượng triều.” Diệp Linh Sương cười, vươn tay che mắt hắn lại, ngăn trở tầm mắt của hắn.

Đại Yến Đế nhếch môi cười, nâng bàn tay trắng nõn đưa lên môi hôn một cái, “Ái phi cũng đi ngủ sớm đi.” Dứt lời liền nắm tay Diệp Linh Sương đi vào giấc nồng.

Diệp Linh Sương nhìn đỉnh màn, suy nghĩ mông lung. Bàn tay to dày ấm áp bao lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, nhưng trong lòng nàng lại là một mảnh lạnh lẽo, sự ấm áp nhất thời này sao có thể xua đi được cái lạnh giá kia. Tình yêu đồ chơi này, trước kia có lẽ Diệp Linh Sương sẽ tin tưởng, nhưng từ lúc nàng trọng sinh, nàng lại coi khinh nó. Hoa Lê Nguyệt có lẽ là nữ nhân ngu ngốc, nhưng vẫn ra đi vì một bình rượu độc. Chuyện cũ đã bị thời gian vùi lấp, không có một tia quyến luyến, chỉ còn thù hận lưu lại. Diệp Linh Sương thầm cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt đi vào mộng.

Ngày kế, nếu không phải Lý Phúc Thăng ở ngoài cửa gọi, Đại Yến Đế có lẽ là thật không muốn lâm triều.

“Hoàng Thượng, đều là nô tỳ sai, là nô tỳ không gọi Hoàng Thượng dậy đúng lúc, làm Hoàng thượng trễ giờ lâm triều.” Diệp Linh Sương vẻ mặt hối lỗi, nhanh chóng hầu hạ Đại Yến Đế thay quần áo.

Đại Yến Đế cười nhẹ một tiếng, phủ xuống môi Diệp Linh Sương một nụ hôn, “Không oán ái phi, là trẫm tự mình dậy trễ, ái phi không có lỗi.”

Lý Phúc Thăng đem áo bào hôm qua Hoàng Thượng thay cẩn thận thu dọn, đám người theo thứ tự cao thấp rời đi. Vì để tiết kiệm thời gian, Đại Yến Đế ngồi xe lên triều.

Đợi người đã đi xa, lúc này Mặc Nguyệt mới giúp Diệp Linh Sương thay quần áo. Mặc chỉnh tề, Diệp Linh Sương ngồi trước gương đồng, tùy ý để Mặc Nguyệt vấn tóc cài trâm ngọc, Mặc Nguyệt có chút kích động nhìn nữ tử trong gương.

Diệp Linh Sương được sủng hạnh, Mặc Nguyệt là người cao hứng nhất, một khuôn mặt nhỏ nhắn không che được nét vui mừng.

“Mặc Nguyệt, hôm qua lúc Hoàng Thượng đến, sao ngươi không báo cho ta biết?” Diệp Linh Sương nhìn Mặc Nguyệt đang cười tủm tỉm trong gương, làm bộ tức giận nói.

“Chủ tử, nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ vừa đi đến đã phát hiện Hoàng thượng đang đứng ngoài cửa, nô tỳ định thông báo cho người biết nhưng bị Hoàng Thượng ngăn cản, nô tỳ nào dám không theo.” Mặc Nguyệt có chút ủy khuất nói.

“Thôi thôi, lần này tha cho ngươi, về sau nếu Hoàng Thượng đến, ngươi nhất định phải bẩm báo, có biết không.”

“Nô tỳ ghi nhớ.” Mặc Nguyệt cười đáp.


Đức Sang cung

Một nữ tử kiều mị bộ dáng ung dung chỉ tay vào cung nữ đang quỳ trên mặt đất, tức giận nói: “Ngươi lập lại lần nữa cho bản cung.”

Bích Hà run rẩy quỳ trên mặt đất, hít một hơi thật sâu nói, “Hồi nương nương, nô tỳ thăm dò được Hoàng Thượng sau khi rời khỏi Đức Sang cung không có trở về Long Khuyết điện, mà đi đến Thúy Hà điện của Diệp Canh Y. Mãi cho đến buổi sáng, Lý công công sai người đem long bào đưa qua, Hoàng Thượng mặt long bào xong liền thượng triều.”

“Tiện nhân!” Đức phi trong cơn tức giận, quơ tay nắm lấy chiếc bình ngọc phỉ thúy ném xuống mặt đất.

“Nương nương bớt giận, thứ ti tiện phẩm vị thấp hèn kia làm sao so được với nương nương?” Cung nữ Hồng Y đứng bên cạnh Đức phi vội vàng khuyên nhủ.

“Bớt giận? Bản cung làm sao có thể bớt giận đây? Ngay cả một tiện nhân Minh Vũ quốc bị coi là cống phẩm cũng có thể leo lên trên đầu bản cung. Sợ là Hiền Phi và Kỳ Quý Phi còn đang chờ xem bản cung bị người ta chê cười.” Hồng Y ngày thường bày ra không ít kế sách hữu dụng, Đức Phi cũng nguôi giận một chút, có điều tức giận vẫn không thể tiêu trừ.

“Hồng Y, ngươi nói xem bản cung rốt cuộc thua kém tiện nhân kia chỗ nào?!” Đức phi ngồi trở lại ghế quý phi, nhìn cung nữ bên cạnh hỏi, bộ ngực phập phồng, cơn tức này không hề nhẹ.

Hồng Y ánh mắt hơi đổi, cúi đầu nói: “Nương nương, nô tỳ nghĩ, Hoàng Thượng vẫn yêu thích nương nương như trước, bất quá…” Hơi dừng một chút, nhìn sắc mặt Đức phi không đổi, mới tiếp tục nói: “Chỉ sợ đại nhân làm việc gì đó không thỏa đáng.”

Nghe Hồng Y nói như vậy, Đức Phi bình tĩnh lại, buồn bã nói: “Ngày mai, đúng lúc mẫu thân vào cung thăm bản cung, chuyện tình này bản cung nhất định phải nói tỉ mỉ cho mẫu thân biết.”

“Nương nương có thể nghĩ như vậy, nô tỳ an tâm rồi.”

Đức phi thu hồi thái độ kiêu căng, ôn nhu cười một tiếng, “Hồng Y nói phải, bản cung không nên vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tức giận. Bích Hà!”

“Có nô tỳ.” Cung nữ quỳ trên mặt đất vội vàng đáp.

Đức phi liếc nàng ta một cái, nói: “Đợi lát nữa Hoàng Thượng ban thưởng, ngươi lấy trâm hồ điệp vàng ròng khảm hồng ngọc trong khố phòng đưa tới cho Diệp Canh Y ở Thúy Hà điện đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.