Đọc truyện Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung – Chương 45: Vinh dự trở thành Quý tần
Editor: Nhiên Thục tần
Beta: Vy tu nghi
“…” Đại Yến Đế cảm thấy đau nhói, lực cắn rất mạnh.
Lúc này, Diệp Linh Sương tựa hồ đã quên rằng người này chính là Đại Yến quốc Hoàng đế – người nắm trong tay quyền sinh sát. Nàng lập tức giấu hận ý cùng ánh nhìn hung ác ở đáy mắt vào, tựa hồ như chưa có gì xảy ra.
Đợi Đại Yến Đế ngây người chốc lát, Diệp Linh Sương liền té nhào vào lòng hắn, đôi chân thon dài gắt gao quấn lấy hắn, không để cho hắn nhúc nhích, mở to hai mắt giảo hoạt nhìn hắn. Ha ha cười nói: “Người cảm thấy như thế nào? Hoàng Thượng cảm thấy thua thiếp rồi chứ?”
Đại Yến Đế khẽ nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa vết cắn, mơ hồ cảm thấy có máu chảy ra. Nhìn về phía đỉnh đầu cô gái, tiểu nữ nhân này mỉm cười vui vẻ đến cực điểm, còn thỉnh thoảng nhìn hắn chớp chớp mắt, làm cho người ta cảm thấy vừa thương lại vừa hận.
Nhìn theo ngón tay của hắn, Diệp Linh Sương tái mặt, không khỏi hô ra một tiếng: “Hoàng Thượng, thiếp không nghĩ là mình cắn mạnh như thế, thiếp có tội.” Dứt lời định từ trên người hắn đứng lên thì Đại Yến Đế lại đột nhiên cười một tiếng, đưa tay bóp chặt eo nàng, ngăn cản nàng đứng dậy.
“Hiện tại ái phi mới nhận ra lỗi lầm sao, không biết là đã quá muộn rồi hả? Ái phi có biết rằng đả thương long thể phải chịu tội gì không?” Hắn chợt nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc nữ nhân này.
Lời nói của Đại Yến Đế xoay chuyển, bén nhọn vô cùng.
Trong lòng Diệp Linh Sương cả kinh, nhanh chóng thấp giọng cầu xin tha thứ: “Thiếp biết sai rồi, cùng lắm thiếp để Hoàng Thượng cắn lại thiếp là được chứ gì.”
Đại Yến Đế khẽ nheo mắt, thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, trẫm cũng không khách khí.” Tiếng nói vừa dứt, trở mình một cái liền áp Diệp Linh Sương ở dưới thân.
Diệp Linh Sương kêu lên một tiếng, thấy gương mặt tuấn tú của Đại Yến Đế không ngừng phóng đại trước mắt mình, liền vội vàng gắt gao nhắm mắt lại, đôi lông mi dài khẽ run lên vì sợ.
Đại Yến Đế nhìn đôi mắt đang nhắm chặt kia, ánh mắt chợt trở nên tĩnh mịch, cúi đầu vùi sâu vào cổ nàng. Lúc cánh môi chạm nhẹ lên chỗ da thịt trắng như tuyết kia, cô gái dưới thân không khỏi hô lên một tiếng mang theo tiếng khóc: “Hoàng Thượng, thiếp biết sai rồi, xin người cắn thiếp nhẹ một chút.”
Làm như cũng không nhịn được nữa, Đại Yến Đế cười ra tiếng, ở chỗ da thịt trắng như tuyết hôn lên mút vài cái, cảm giác được bên dưới da thịt khẽ run. Há miệng điểm xuống thêm vài dấu hôn, nhàn nhạt như hồng mai.
Diệp Linh Sương nghi ngờ mở mắt, còn chưa mở hết toàn bộ, Đại Yến Đế đã quay đầu hôn lên cánh môi của nàng, một phen cắn chặt mút lấy.
“A… Hoàng Thượng…” Kỳ thật Diệp Linh Sương rất muốn nói rằng có thể chuyển chỗ khác được không, trên mặt đất có chút lạnh.
Lý Phúc Thăng ở ngoài cửa nghe thấy rõ ràng, đầu càng cúi xuống thấp. Thầm nghĩ: Hình tần quả thực là người có bản lĩnh, làm cho Hoàng Thượng sớm như vậy đã cầm giữ không nổi, đã bắt đầu nổi lên hứng thú.
Bên trong tiếng động ân ái vang lên một hồi liền nghe thấy tiếng khàn khàn của Đại Yến Đế truyền ra: “Lý Phúc Thăng đem nước tắm rửa vào đây.”
Lý Phúc Thăng vội vàng thưa, khoát tay nháy mắt với hai tên thái giám của Trường Nhạc cung ở gần đấy cùng nha hoàn Vân Kiều đi chuẩn bị đồ. Những người còn lại thì tiếp tục chờ ở ngoài cửa.
Lúc An Đức Tử và Ngô Đoàn mang bồn tắm đi vào, ánh mắt không dám nhìn loạn, cúi thấp đầu đem bồn tắm đặt ở giữa phòng xong nhanh chóng lui ra ngoài. Vân Kiều đem cánh hoa nhài dùng để tắm đặt ở một bên, quay đầu lại, mang ánh mắt vẫn còn vẻ lơ đãng nhìn hai người, trong lòng cả kinh.
Đại Yến Đế đứng đưa lưng về phía cửa điện, Hinh tần cúi đầu vùi ở trong ngực hắn. Mặc dù chỉ thấy được bóng lưng thôi, nhưng cũng có thể thấy được quần áo hai người có chút xộc xệch. Vân Kiều lập tức đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, coi như chưa nhìn thấy gì. Sợ rằng Đại Yến Đế cũng không muốn để cho người khác trông thấy cảnh ngày. Nếu như đem chuyện Đại Yến Đế quần áo không chỉnh tề truyền ra ngoài, thì một cái đầu của nàng cũng không đủ chém.
“Hoàng Thượng, đều là tại người hết, về sau thiếp còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.” Diệp Linh Sương sắc mặt đỏ bừng, đầu ngon tay đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn oán trách nói.
“Ha ha, không sao, hôm nay trẫm cũng rất mất thể diện.” Đại Yến Đế cười nhẹ, cầm lấy ngón tay mảnh mai đang tác quái ở lồng ngực lên hôn. “Quả thực không thể coi thường ái phí, chỗ nàng cắn đến bây giờ vẫn còn đau đây, không ngờ đầu ngón út cũng thật lợi hại đâm vào làm tim trẫm cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.”
Diệp Linh Sương mặt càng đỏ nhìn sang thăm dò, phát hiện đúng là trên cổ hắn có một hàng dấu răng cắn thật sâu, liền nằm trên bờ vai hắn giấu mặt đi. Sau đó lại nhẹ nhàng đặt môi hôn lên dấu răng đó, ngẩng đầu nhìn hắn: “Như vậy có phải sẽ đỡ hơi một chút?”
Hắn hơi ngẩn người một chút liền cười nhạt, đưa tay ôm eo nàng, tay kia đưa lên đánh nhẹ hai cái: “Đánh ngươi để sau này ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi không được vô lễ như vậy nữa. Cho dù trẫm không trị tội ngươi nhưng nếu chuyện này để người khác nhìn thấy, ái phi chắc chắn không thể thoát khỏi tội chết, hiểu không?”
Diệp Linh Sương thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, không giống như muốn trêu chọc cũng không giống như muốn đe dọa liền vội vàng gật đầu. “Về sau thiếp sẽ chú ý hơn.”
Đột nhiên con ngươi chuyển động một cái, nghĩ đến điều gì đó nhìn hắn gian trá cười một tiếng: “Hoàng Thượng, trước mặt người khác không được làm như vậy. Nhưng nếu chỉ còn lại hai người là Hoàng Thượng và thiếp thì có thể làm vậy không?”
Đại Yến Đế dở khóc dở cười: “Ngươi nha, lần sau sao trẫm có thể lại có sơ hở để ngươi lợi dụng chứ. Mỗi lần như vậy trẫm cũng không thể để yên cho ngươi muốn làm gì thì làm được.”
“Lợi dụng sơ hở không được sao? Bởi như vậy nên người khác cũng không thể bắt được yếu điểm của thiếp.”
Đại Yến Đế mắt híp lại, thanh âm bỗng dưng lạnh xuống: “Chẳng lẽ có người tìm ái phi gây phiền toái?”
Diệp Linh Sương vừa nghe lời này liền nở nụ cười, đem đầu gối lên cần cổ hắn: “Hoàng Thượng yên tâm, thiếp thông minh như vậy, người khác muốn khi dễ liền có thể khi dễ được sao? Hoàng Thượng không phải là quên vừa rồi người vừa thua trên tay thiếp đấy.”
Tâm tư trằn trọc một lúc sau lại nghe Diệp Linh Sương nói như vậy, Đại Yến Đế liếc ánh mắt đầy thâm ý, lắc đầu cười: “Không phải là thua ở trên tay ái phi mà là thua ở cái miệng của ái phi.” Dứt lời ngón tay vuốt mấy cái trên môi nàng, định cúi đầu hôn lên lại nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh liền ngừng lại.
“Hoàng Thượng, người có cần thêm nước nóng không ạ?” Lý Phúc Thăng đột nhiên hỏi, thanh âm có vài phần do dự. Theo lý mà nói, Đại Yến Đế cùng Hinh tần nên tắm rửa để tẩy sạch tàn sư sau khi ân ái. Nhưng Lý Phúc Thăng lại chỉ nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện qua lại nên sợ rằng nước lúc nãy chuẩn bị đã nguội lạnh đi rồi, liền đúng lúc lên tiếng nhắc nhở một chút.
“Không cần.” Âm thanh không có chút mệt mỏi từ trong điện truyền ra, nhưng lại có vài phần bất mãn vì bị quấy nhiễu.
Thân thể Lý Phúc Thăng run lên, không nói gì nữa. Nghĩ rằng có lẽ mình đã hỏi không đúng lúc rồi.
Chỉ trong chốt lát nội điện liền truyền ra tiếng vỗ nhè nhẹ bọt nước xem ra là đang tắm. Theo như kinh nghiệm của Lý Phúc Thăng về chuyện ân ái, trong quá trình tắm rửa này thể nào cũng phát sinh thêm chút chuyện.
Quả nhiên không qua bao lâu, âm thanh va chạm vào nước dần dần thay đổi. Là âm thanh của thân thể kịch liệt đập vào trong nước theo tiết tấu. Thỉnh thoảng trong lúc đó có xen lẫn tiếng thở gấp của nam nhân và tiếng ngâm khẽ mập mờ của nữ nhân. Âm thanh nhanh chóng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
“Hoàng Thượng, nước lạnh rồi.” Diệp Linh Sương thở gấp lấy hơi nhắc nhở, sít sao bấu víu vào vai hắn. Nếu như Đại Yến Đế vì ngủ lại Trường Nhạc cung mà bị phong hàn, tội này nàng chịu không nổi.
Đại Yến Đế còn chưa hết hứng, đầu dựa vào vai nàng hôn lên da thịt mềm mại, hai tay thì dứt khoát bóp vòng eo mảnh mai của nàng, mơn trớn trên da thịt nàng một hồi, như bị rơi vào vòng cuồng dã. Hắn giống như con thú lâu ngày chưa được ăn thịt.
Diệp Linh Sương không khỏi thở gấp liên tục, vòng cánh tay chặt chẽ ôm lấy hắn, hai chân cũng gắt gao quấn lấy ngang hông của hắn. Nàng theo từng chuyển động của hắn mà phập phồng, vòng eo cũng vô thức lên xuống theo nhịp của hắn, lúc này động tác đó vô tình như đang câu dẫn người khác đến cực điểm. Con ngươi Đại Yến Đế càng thêm tĩnh mịch, động tác lại mãnh liệt thêm vài phần.
Lý Phúc Thăng nghe trong phòng ào ào tiếng nước chảy khẽ nhăn mày lại. Mấy ngày trước lúc sủng ái phi tần khác, Đại Yến Đế chỉ vội vã vài cái liền xong việc. Hắn còn nghĩ là sẽ bồi bổ thêm cho thân thể của Đại Yến Đế. Không ngờ hiện tại… chỗ nào cần dùng đến thuốc bổ chứ, Đại Yến Đế vẫn sinh long hoạt hổ* lắm.
(*Sinh long hoạt hổ: mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào)
Nghĩ đến đúng là mấy ngày vừa rồi mệt nhọc rất nhiều, hôm nay có một chút nhàn rỗi cho nên là “đánh đâu thắng đó”, không người nào có thể so sánh.
Một lúc lâu sau tiếng nước chảy cũng ngừng lại, Lý Phúc Thăng đoán rằng hai người cũng đã tắm rửa xong và trở lại giường rồi, liền dẫn mấy người An Đức Tử đi vào nội điện. Trong phòng hương vị của trận mây mưa vẫn còn lưu lại, thập chí là thập phần nồng nặc. Ba người nâng thùng nước tắm ra ngoài, trên mặt đất đọng lại một vũng nước lớn liền dọn dẹp một chút sau đó cũng rón rén đi ra ngoài.
Trong màn lụa nhẹ, hai người nằm bất động cho đến khi đám người Lý Phúc Thăng ra ngoài hết lại dần dần quấn quít lấy nhau. Ánh nến ảm đạm phản chiếu rõ ràng bóng dáng hai người đang dây dưa với nhau lên màn mỏng.
Bên trong hai người nhẹ nhàng mút môi, đem môi mình với môi đối phương dán vào nhau. Hai chân nàng quấn chặt lấy eo hắn. Những ngón tay thon dài của hắn không ngừng vuốt ve từ eo nàng xuống cặp đùi trắng ngọc.
Một đêm vô cùng triền miên.
Rất lâu sau đó, phải đến khi Lý Phúc Thăng bắt đầu buồn bực ngủ gà ngủ gật, ngọn đèn trong nội điện mới tắt.
“Nhớ kỹ buổi tối hôm qua ở Trường Nhạc cung đã nghe được gì, nhìn thấy gì đều không được phép nói ra. Nếu ai có gan đem chuyện tối nay nói huyên thuyên, về sau không cần đi theo tạp gia học hỏi nữa! Đầu lưỡi cũng không cần giữ lại nữa!” Trước khi Lý Phúc Thăng rời đi không quên dặn dò mấy tên thái giám, cung nữ đi theo mình. Ánh mắt khôn khéo và bén nhọn quét qua một lượt những người có mặt, thấy mọi người ai nấy đều nơm nớp lo sợ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mới hài lòng gật đầu bước đi.
Trường Nhạc cung chỉ để lại thái giám An Đức Tử gác đêm, những người còn lại cũng đều đi nghỉ ngơi. Mấy người Vân Kiều khuôn mặt nhỏ nhắn đến bây giờ vẫn liên tục đỏ lên, cúi đầu nhanh chóng đi xa, không dám dừng lại.
Ngày kế lúc Đại Yến Đế tỉnh dậy, Diệp Linh Sương vẫn còn đang ngủ say. Hắn cười nhạt một tiếng, hôn nhẹ lên khóe miệng một cái. Dứt khoát gọi Lý Phúc Thăng vào thay quần áo trước.
Lý Phúc Thăng len lén liếc nhìn cô gái trên giường một cái, thấy sắc đỏ thắm trên mặt nàng, cánh môi trắng mịn ướt át, quả nhiên trong trẻo như một giọt nước, là một mỹ nhân nũng nịu chiều lòng người.
Sau khi Diệp Linh Sương rời giường liền vội vã rửa mặt, rồi đi tới Đan Nguyệt cung cùng Lưu Vân cung thỉnh an. Khi tới nơi cũng không thể thiếu đi được vài lời châm chọc mang theo sự ghen ghét của những phi tần khác, cùng với thần thái rộng lượng của Kỳ Quý phi và Hiền phi.
Những cái đó đều ở trong dự liệu của Diệp Linh Sương, chỉ là nàng nghĩ được rằng khi trở về Trường Nhạc cung lại phát sinh sự việc.
Đối với những phi tần đang ở Tần vị mà nói, được phong Phi vị giống là từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng vậy, hoặc là trong vòng một năm sẽ không được thăng phân vị nữa. Như Quan Tiệp dư kia kìa suốt cả năm nay vẫn chưa thấy được thăng phân vị.
Vậy mà giờ phút này, tay Lý Phúc Thăng đang cầm thánh chỉ, từng chữ từng câu rõ ràng đọc:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đến chiếu viết: Trường Nhạc cung Hinh tần, xinh đẹp ôn nhu, đoan trang nhẹ nhàng, tao nhã ôn hòa, tính cách hiền thuận, vì Nhu gia khai chi tán diệp, an ủi tâm trẫm. Tiếp tục sắc phong làm từ tam phẩm Quý tần, vẫn giữ lại phong hào Hinh, khâm thử!”
Diệp Linh Sương ngu ngơ một lúc, Lý Phúc Thăng không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Hinh Quý tần còn không mau mau tiếp chỉ?”
Diệp Linh Sương vội vàng đứng lên, cười nói: “Đa tạ Lý công công.”
Đợi Lý Phúc Thăng đi rồi, Diệp Linh Sương mới ung dung nhìn thánh chỉ trong tay, mắt lóe sáng. Hoàng Thượng, người làm ra hành động lần này là có ý gì đây? Như vậy ta sợ rằng mình sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác mất, không muốn làm chim đầu đàn cũng không được!