Đọc truyện Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung – Chương 118: Hai người không đứng đắn
Edit: Nhiên Thục tần
Beta: Vy Tu nghi
Ném nàng lên giường, Đại Yến Đế xoay người một chút ôm trọn lấy nàng.
Diệp Linh Sương vội đưa tay chống đỡ thân thể đang hạ xuống của hắn, cười mắng: “Hoàng Thượng, người thật muốn làm sao? Đừng lộn xộn, cùng lắm thì thiếp chịu thiệt thòi một chút lát nữa cho người làm lâu một chút. Chuyện này nên đợi tối làm thì sẽ tốt hơn.”
Lông mày của Đại Yến Đế nháy nháy, tựa hồ tâm trạng vô cùng vui vẻ, hai mắt trừng một chút, khuôn mặt uy nghiêm tuấn kiệt lãng tử nhưng cũng mang vài phần ngang bướng côn đồ, “Trẫm rất thích làm chuyện này vào ban ngày, buổi tối đen như mực trẫm không nhìn rõ hình dáng của ngươi. Bây giờ sắc trời rất đẹp lúc này làm chuyện đó rất hợp.”
Nói xong bàn tay chỉ còn cách một làn váy lót, vuốt ve đôi chân thon dài của Hinh phi, đem giày thêu cùng quần áo cởi xuống. Hai vết chai tay lần theo chân nhỏ tinh xảo, sờ mấy ngón chân nhỏ.
Diệp Linh Sương cười ra tiếng, vội vàng co chân về, “Hoàng Thượng, đừng, đừng có sờ, ta sợ nhột.”
Đột nhiên ý thức được mình trước mặt Hoàng Thượng đại bất kinh xưng hô “ta”, vội vàng sửa lại, “Trong lúc nhất thời thiếp quên mất, Hoàng Thượng đừng trách tội — “
Đại Yến Đế phẫn nộ ngắt lời nàng: “Không cần quan trọng quá về việc xưng hô, ở trước mặt trẫm ngươi nghĩ thế nào thì gọi thế đó. ” hắn để sát mặt vào mặt nàng lè lưỡi liếm liếm cánh môi khiến nó trở nên ửng hồng sang bóng mới trầm thấp cuống họng nói: “Ngươi có thể gọi trẫm như thế nào đều được.”
Cặp mắt sáng trong của Diệp Linh Sương nhìn qua hắn, khẽ chớp chớp, đột nhiên khóe miệng vển lên, đưa tay ôm mặt hắn, đầu ngón tay chơi đùa đến khi gật một cái. Đại Yến Đế nghiêng đầu cọ xát vào lòng bàn tay nàng, tựa hồ cảm thấy có chút nhột, nhưng lại không bỏ được việc cầm chân nhỏ trong bàn tay.
“Hoàng Thượng, người không nói đùa với thiếp đó chứ?” Hai tay của Diệp Linh Sương ôm mặt hắn kéo xuống gần mặt mình hơn. Sau đó cứ như vậy nhìn chằm chằm vào trong mắt hắn, đôi mắt đen nhánh ở giữa quẹt một vệt sáng, mặt mũi trong sáng, xa lạ mà quen thuộc. Nỉ non nói nhỏ cơ hồ là mang theo hương thơm nhàn nhạt đến trên môi hắn.
Đại Yến nhẹ nhàng hít một hơi như muốn nuốt hết tất cả hương thơm của nàng. Lại phát hiện ra bàn tay của nàng chút mồ hôi lạnh không khỏi cúi đầu xuống vài phân, chóp mũi chạm vào mũi của nàng, đôi môi áp vào cánh môi trơn bóng của nàng. Một màu trong suốt hồng phấn hiện lên sau nhiều lần mút. Nghĩ như vậy khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên, thanh âm có chút khàn khàn, trầm thấp rồi lại nhu hòa, “Trẫm không lừa ngươi, ngươi về sau muốn kêu thế nào thì kêu, cho dù có mạo phạm đến trẫm, thì trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi.”
Nói xong lời này, lại vuốt môi mỏng phấn đào của nàng, trong mắt tựa hồ mang theo sự mong chờ cái gì đó, so với lúc trước còn muốn sáng hơn vài phần.
Lúc nói chuyện chóp mũi hô hấp nói ướt khiến hắn cùng nàng tận lực đè nén hơi thở triền miên. Chóp mũi đẩy nhẹ cái mũi cao của nàng nhẹ nhàng cọ sát hai cái, giống như một đứa bé đang làm nũng. Khóe miệng thở ra một hơi thở nóng cơ hồ hơn phân nửa khí bay vào trong miệng nàng, mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt sạch sẽ dễ ngửi của hắn.
Trong mắt Diệp Linh Sương mang ý cười, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ nhếch lên. Vuốt phẳng môi mỏng hắn hồi lâu rồi ngậm lấy một nửa, hút gặm cắn hồi lâu, khiến hắn chết lặng mới buông môi ra, nhìn đôi mắt hắn có chút si ngốc, nàng cười một tiếng, nhàn nhạt kêu: “Thiên Hựu…”
Con ngươi Đại Yến Đế đột nhiên co lại, sững sờ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu. Khi nói hai chữ kia khiến trong lòng hắn tê dại, nhộn nhạo dâng lên một tầng rung động. Dừng lại một chút, nháy mắt hắn liền buông lỏng chân nhỏ của nàng trong tay ra, hai tay ôm lấy mặt nàng, hung hăng, điên cuồng hôn lên môi nàng. Hắn triền miên khuấy đảo, tinh tế quét khắp mọi nơi, dao thoa vào nhau, gắn bó dây dưa, một vòng lại một vòng càn quét, lần lượt bọc lại cái lưỡi đang muốn tránh né của nàng không biết mệt mỏi quấn quanh.
Cánh môi của nàng bị hắn thôn tính toàn bộ, bị hắn mút đến khi trở nên sáng bóng.
“Sương Nhi…” Hắn hơi thở của hắn gấp gáp, đục ngầu gọi nàng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, sung sướng cười ha ha một tiếng, mất đi vẻ cởi mở ngày thường, có vẻ trầm thấp mất tiếng.
Diệp Linh Sương hô hấp dồn dập, vừa rồi trong lúc bất tri bất giác cánh tay đã ôm lấy cổ hắn nhẹ nhàng phập phồng theo hô hấp của nàng. “Hoàng Thượng, nếu
như người lâu một chút nữa mới buông ra, chắc chắn là thiếp sẽ chết mất.”
“Không đâu, trẫm có chừng mực mà.” Đại Yến Đế nói nhỏ, trong mắt vui vẻ nồng đậm, “Vừa rồi tại sao gọi trẫm vậy, về sau lúc không có ai bên cạnh thì đều gọi như vậy đi, trẫm thích nghe.” Nói, một bàn tay chậm rãi đi xuống tìm kiếm, đưa vào làn váy trong.
Diệp Linh Sương quay đầu, trên mặt đỏ bừng, lẩm bẩm gọi hắn: “Thiên Hựu…” Đại Yến Đế hôn lên khuôn mặt đỏ thắm của nàng, dụ dỗ: “Sương Nhi, giơ một chân lên.”
Diệp Linh Sương trừng mắt nhìn hắn, khẽ nhấc mông lên, hắn lập tức cởi quần lót của nàng ra, thanh âm cười trầm thấp mà đắc ý. Hắn nhanh chóng trút bỏ hết xiêm y của mình. Đúng là, đợi đến lúc cởi bỏ quần áo của chính mình lại không sao cởi được cái áo choàng. Trán Đại Yến Đế đổ mồ hôi, động tác cởi áo bào càng thêm luống cuống.
Diệp Linh Sương nhìn động tác vội vã như khỉ của hắn thì liền đẩy thân thể hắn ra, ngồi dậy cúi đầu tỉ mỉ giải quyết dây lưng.
Tròng mắt Đại Yến Đế nhìn thấy bộ dáng vừa nghiêm túc vừa ngại ngùng của nàng, khóe miệng dào dạt câu dẫn, ánh mắt chuyên chú và sung sướng. Đợi nàng cởi bỏ xong dây lưng, đầu liề vùi sâu vào lồng ngực hắn, hai tay ôm eo hắn bất động.
Đại Yến Đế vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, “Sương Nhi, Sương Nhi tiếp tục.”
Diệp Linh Sương ôm eo hắn, ở trong lồng ngực buồn bực lắc đầu nói: “Thiên Hựu, ta có chút đói bụng, làm sao bây giờ? Chúng ta dùng xong bữa tối rồi lại tiếp tục có được không?”
Lông mày Đại Yến Đế khẽ động đậy, kì quái nói: “Đói bụng sao? Không được, trẫm không cho phép ngươi đói bây giờ, muốn đói cũng phải chờ tới lúc trẫm ăn no đủ thì ngươi mới được đói,” Giọng điệu nói chuyện như là hài tử không được ăn no, bá đạo nhưng cũng giống như làm nũng.
Tiếng nói vừa xong thì đã không thể chờ đợi thêm được cầm bàn tay của nàng đặt lên thắt lưng, mặt nghiêm nghị, “Sương Nhi, chỗ này rất khó chịu.”
Diệp Linh Sương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra, động tác tay cũng trở nên nhanh chóng làm cho Đại Yến Đế hài lòng.
Đại Yến Đế kề sát vào tai nàng trêu ghẹo: “Sương Nhi, thì ra ngươi cũng không thể chờ đợi thêm được nữa.”
Diệp Linh Sương im lặng không nói, liếc xuống thân dưới của hắn một cái sau đó vội nằm sấp ở trên giường giả chết. Tay len lén duỗi ra kéo chăm đệm được gấp chỉnh tề về phía mình giũ ra, đắm kín, ngay cả đầu cũng ở bên trong, động tác lưu loát liền mạch.
Đại Yến Đế đổi thư thế Quan Âm Tọa Liên*, cả thân thể lõa lồ tiến tới, vật hình trụ ở giữa hai chân đã dựng đứng thẳng, có chút hùng tráng. Thấy nàng che giấu kín đến mức không có khe hở, vật thể trơn bóng của mình ở bên ngoài đã không thể chịu nổi nữa, sắc mặt Đại Yến Đế lập tức từ trắng chuyển sang đen xì, hướng về phía nàng tức giận nói: “Ngươi không có lương tâm với vật nhỏ như vậy sao, mình thì đi trốn, không trông nom gì trẫm cả, ngươi ra mà xem cái nào đó trơn bóng của trẫm bị bỏ rơi ở bên ngoài này.” Mới vừa dứt lời liền hắt xì một cái vang dội.
*Tư thế Quan Âm Tọa Liên: tư thế Phật Quân Âm ngồi trên đài sen.
Chăn mềm khẽ run run, truyền ra tiếng cười trầm thấp bị đè nén của cô gái bên trong. Hai cánh tay nhỏ bé thò ra rồi tiếp theo là đến đôi mắt có hai con ngươi đen nhánh sáng tinh, giờ phút này bởi vì vui vẻ mà cười híp lại thành một đường thẳng.
Diệp Linh Sương bọc chăn mềm ngồi dậy, sau đó ngồi dịch lại bên cạnh Đại Yến Đế, vén chăn lên đem cả thân thể hắn bọc lại. Sau đó lại che kín, chỉ lộ ra đầu hai người.
Mặt Đại Yến Đế bình tĩnh thì lúc này liền ngay lập tức thay đổi nét mặt tươi cười. lập tức tiến lại gần. Một tay bắt đầu tru du ở trên người nàng.
Diệp Linh Sương hừ một tiếng, “Không cần phải đắc ý, thiếp là sợ thân thể người bị lạnh. Nếu không, thiếp mặc kệ người.”
“Trẫm biết rõ ngươi đang khẩu thị tâm phi**, không sao, trẫm không ngại. Sương Nhi có thể tiếp tục khẩu thị tâm phi.” Đại Yến Đế gật gật đầu phân tích, mặt trưng ra vẻ rất đứng đắn.
**Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Thiên Hựu, tiểu muội ta thực sự rất đói bụng.” Diệp Linh Sương năn nỉ nói.
Đại Yến Đế cười, cắn một cái lên đôi môi hồng của nàng, “Trẫm biết rõ, nhưng bởi vì… Trẫm cũng đói bụng đến muốn ngất đi rồi, nếu không ăn thì bụng nhất định sẽ bị nổ mất.”
Đại Yến Đế: “Sương Nhi đến đây ngồi lên đùi trẫm.”
Diệp Linh Sương: “…” Nhấc mông ngồi lên người hắn.
Đại Yến Đế: “Nha đầu ngốc. hai chân móc vào ngang hông trẫm, như vậy sẽ không sợ bị xê dịch.” Hắn trực tiếp kéo chân nàng để mắt cá chân sát thân người mình, cọ xát hồi lâu trên u cốc, cảm thấy đã đến lúc liền dò xét một chút đi thằng vào.
Diệp Linh Sương không thoải mái vặn vẹo uốn éo thân thể. Sắc mặt Đại Yến Đế sung huyết đỏ bừng, không do dự bóp eo mềm không an phận của nàng hung hăng trêu
ghẹo chuyển động ra vào.
Diệp Linh Sương than nhẹ vài tiếng bị động tác kịch liệt của hắn làm cho đầu choáng váng, cuối cùng dứt khoát gối lên vai hắn, tay vuốt ve lung tung lưng hắn, đầu loạn thành một đống mơ hồ.
“Ừ… Thiên Hựu, ta thật sự rất đói bụng.”
Đại Yến Đế cầm lấy mông của nàng mạnh bạo xoa nắn, siết chặt lấy, giữ lấy eo của nàng hung hăng nâng lên hạ xuống, eo thon cử động. Thở gấp nói: “Sương Nhi ngoan ngoãn, nhịn một chút nữa. Ngươi biểu hiện ngoan đợt lát nữa trẫm sẽ cho ngươi ăn cơm.”
Hai người thoải mái ở trên chăn lụa chơi trò uyên ương nghịch nước nâng lên hạ xuống phập phồng. Không biết qua bao lâu một hồi run run xen lẫn với sự ngâm nga ẩn nhẫn của cô gái cùng tiếng rống to của nam nhân, cuối cùng đã trở lại bình thường. Tất cả cảnh tượng đều được hai người che giấu dưới lớp chăn mềm, ngay cả mồ hôi cung hương vị của dục tình cũng đều được lưu lại bên trong.
Đợi đến khi Đại Yến Đế sảng khoái tinh thần ngồi vào trước bàn gỗ còn Hinh phi thì đang mềm rũ nằm sấp lại với sắc mặt đỏ thắm đi ra ngoài, lúc đó đã là nửa canh giờ sau.
Vân Kiều gắt gao cúi đầu thay đổi giương đệm sạch sẽ, sau đó ôm chăn đệm cùng đồ tắm từ trong điện đi ra.
“Hoàng Thượng, hôm nay người dùng bữa ở Trường Nhạc cung luôn, phòng bếp nhỏ đã làm nhiều thêm vài món, Hoàng Thượng cùng nương nương nếu cảm thấy không hợp khẩu vị xin cứ nói, nô tỳ sẽ cho phòng bếp nhỏ làm lại lần nữa.” Bội Hoàn cùng An Đức Tử dọn ra vài món ăn rồi lui ra ngoài.
“Trẫm thấy mấy món ăn này rất ngon. Sương Nhi, về sau trẫm sẽ đến chỗ của ngươi dùng bữa tối được chứ?” Thanh âm Đại Yến Đế lanh lảnh, cũng không cần hạ nhân gắp thức ăn cho mà tự mình bưng bát đũa lên bắt đầu ăn. Thấy thế nào cũng như là đang đòi những thứ tốt của người ta rồi còn quay ra khoe mẽ. —