Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 1: Mỹ Nữ


Đọc truyện Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung – Chương 1: Mỹ Nữ

Edit, Beta: Nhã Hiền Phi

Đại Yến quốc, Thiên Hựu năm thứ năm.

Chiến sự kéo dài nhiều năm giữa Đại Yến quốc và Minh Vũ quốc cuối cùng cũng kết thúc bằng sự bại trận của Minh Vũ quốc. Hoàng đế Minh Vũ quốc chủ động cầu hòa, dâng lên vạn thước lụa bạch, mấy trăm rương mỹ ngọc đồ cổ, sau đó còn có hai mươi mỹ nữ.

Nói đến mỹ nữ của Minh Vũ quốc, mọi người chỉ biết khen không dứt miệng. Tục ngữ nói: “Đại Yến có tuấn nam, Minh Vũ nhiều mỹ nữ”. Lời này cũng không phải giả dối hư ảo.

Minh Vũ quốc tuy chỉ là một tiểu quốc, nhưng lại nằm ở vùng sông nước nam bộ màu mỡ, thổ địa phì nhiêu, vật tư phong phú, phong thủy hữu tình, đương nhiên sinh ra nhiều mỹ nữ. Không chỉ có thế, Minh Vũ quốc còn dựa vào nguồn lực tự nhiên dồi dào của mình để bồi dưỡng nhân khí, trở thành quốc gia cường hãn nhất trong những nước nhỏ xung quanh. Đáng tiếc, hoàng đế Minh Vũ quốc nhất thời hồ đồ, nghe lời sàm ngôn, chủ động tiến đánh Đại Yến quốc, chỉ ngắn ngủi hai năm sau đã bại trận. Cuối cùng bọn họ chỉ đành nuối tiếc cống nạp vô số bảo vật, dùng cách cầu hòa.

Lúc này một chiếc thuyền lớn hoa lệ sang trọng đang dừng giữa dòng. Thuyền chia thành hai tầng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, thoạt nhìn cực kỳ hào hứng nhưng vẫn lộ ra vài phần trang trọng.

Bên ngoài thuyền có quan binh canh gác nghiêm chỉnh, đồng loạt thêu chữ “Vũ” oai phong màu đen ngay chính giữa chiếc áo đỏ sậm.

“Ngô tướng quân.” Trong khoang thuyền, màn cửa bị kéo lên, lộ ra đôi tay ngọc ngà trắng nõn. Sau đó một gương mặt trái xoan thóang ẩn thoáng hiện đằng sau bức lụa mỏng của rèm trân châu, đôi mắt diễm lệ dễ làm người khác chú ý.

Khoảnh khắc lúc đó, quả thực là phong tình vạn chủng.

Ngô Hạo Hiên đến gần vài bước, khẽ cúi đầu, thái độ cung kính: “Không biết cô nương có gì phân phó?”

Mặc dù cô gái mang khăn che mặt, nhưng vẫn có thể khiến người khác nhận ra giờ phút này trên mặt nàng có chút vui vẻ: “Những người bọn ta ở ở trong căn phòng gỗ nhỏ này đã lâu, trong người cảm thấy cực kỳ khó chịu, có thể để bọn ta đến mũi thuyền hóng gió được không?”

“Chuyện này…” Ngô Hạo Hiên hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Không phải là không thể, chỉ cần các cô nương nhớ phải cẩn thận một chút là được.”

Đầu hắn vẫn luôn cúi thấp, chưa từng nhìn thẳng vào nàng. Nàng nhìn hắn thật lâu, bộ dáng yếu đuối kia chỉ có thể khiến nàng thở dài, do dự một chút, rồi xoay người bỏ vào trong. Đợi người đi hồi lâu, Ngô Hạo Hiên mới dám ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt chỉ còn lại bức rèm trân châu sáng lấp lánh.

“Lạc Đan tỷ tỷ, Ngô tướng quân đồng ý rồi?” Thấy Liễu Lạc Đan tiến đến, mấy vị cô nương không thể chờ đợi được nữa, vội vàng bước tới, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Nữ tử kia đi vào nhìn khắp phòng, thật sự là mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là dung mạo khuynh thành.


Liễu Lạc Đan thản nhiên cười: “Bọn muội muội yên tâm, Ngô tướng quân đã đáp ứng, chúng ta có thể đi ra ngoài hít thở không khí.”

Nghe xong, mấy vị cô nương vui vẻ ra mặt: “May là Lạc Đan tỷ tỷ có cách.”

Mọi người cười nói, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đi ra ngoài, bước đi uyển chuyển khiến dáng người lại càng đẹp hơn.

Bên cạnh bệ cửa sổ có một nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nụ cười đặc biệt sáng lạn nhưng lại lộ ra một tia quỷ dị. Nha hoàn Mặc Nguyệt bưng nước trà đến bên người nàng, trông thấy nụ cười kia, bàn tay bất giác run lên, trong lòng có chút thấp thỏm.

Kể từ một năm trước, sau khi tiểu thư bệnh nặng tỉnh lại, tính tình biến đổi cực kỳ lớn. Vốn là tiểu thư khuê các kiêu căng ngạo mạn, từ một khoảnh khắc đó, đáy mắt ẩn chứa sự tĩnh mịch vô biên vô tận, còn có cả tuyệt vọng cùng cừu hận mãnh liệt.

Những ngày về sau cũng chính là bộ dáng như hiện tại, cho dù gặp ai cũng tỏ vẻ ôn hòa yên lặng, nhưng ẩn nấp dưới vẻ mặt ôn hòa đó, lại là những tâm tư không hề đơn giản.

“Tiểu thư, không ra ngoài hít thở không khí sao?” Mặc Nguyệt đặt cốc trà vào tay Diệp Linh Sương, tò mò hỏi một câu.

Diệp Linh Sương nghiêng người dựa vào song cửa sổ bên cạnh, bộ dáng lười biếng đến cực điểm, ngoài miệng nhếch lên thành nụ cười dịu dàng mây trôi nước chảy: “Vì sao phải ra ngoài, bên ngoài có quá nhiều phiền toái, chúng ta tránh được thì nên tránh.”

Dứt lời, hai mắt xuyên qua những thanh cửa gỗ, nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn, vui vẻ trong mắt dần dần nhạt đi, đổi lại bộ dáng lạnh lùng quen thuộc.

“Phiền toái?” Mặc Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm tự hỏi một câu.

“Sương tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây thế?” Không khí im lặng xung quanh hai người bỗng dưng bị ai đó phá vỡ. Diệp Linh Sương đưa mắt nhìn lại, cười nói: “Thì ra là Nguyệt muội muội, đến đây ngồi cạnh ta đi, thuận tiện hóng gió một chút.”

Nói rồi, nàng đưa tay kéo nàng ta ngồi xuống cạnh mình một cách vô cùng thân thiết.

Nàng vốn là nữ nhi của một tướng quân, mọi người cũng kính nể vài phần, thường hay được người khác nhường chỗ bên cạnh cửa sổ nơi nhiều gió. Chỉ có điều, quốc gia bại trận, thân phận này cũng biến thành cỏ dại, điển hình là việc bị đưa đến địch quốc cùng nữ nhi của những phú thương tri huyện, thật đúng là buồn cười đến cực điểm. An Nguyệt Nguyệt là con gái của một phú thương bình thường nhưng tướng lại vô cùng xinh đẹp nên mới bị chọn làm một trong hai mươi vị mỹ nữ.

“Sương tỷ tỷ, tỷ có bị say tàu hay không? Ở đây ta có một ít ô mai tự làm, là mẫu thân đưa cho trước khi ta đi, tỷ nếm thử chút xem.”


An Nguyệt Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, lộ ra khuôn mặt mặt trái xoan xinh đẹp, mở khăn lụa giấu trong người ra, bên trong là mấy quả ô mai. Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh cầm một viên đưa tới bên môi Diệp Linh Sương.

Diệp Linh Sương cười lắc lắc đầu: “Ta không có say tàu, ngược lại sắc mặt của Nguyệt muội muội không tốt lắm, cần ăn nhiều một chút.”

Nàng nắm tay nàng ta, đưa miếng ô mai kia tới bên môi. An Nguyệt Nguyệt cười lớn, liền mở miệng ăn vào.

“Thì ra là Sương tỷ tỷ cũng biết.” Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên: “Ngoại trừ Sương tỷ tỷ, những tỷ muội ngoài kia cũng không quá để ý đến ta, lại càng không phát hiện ra ta bị say tàu.”

Diệp Linh Sương cười cười không nói tiếp. Nếu muốn đặt chân vào hậu cung, không dựa vào sắc mặt để nói chuyện thì đừng mong được sống sót. An Nguyệt Nguyệt này quá thiện lương, nhưng một phần là vì thâm cung tàn nhẫn, một phần là vì đế vương vô tình, sự hồn nhiên lương thiện sẽ kéo dài bao lâu cũng không thể biết trước được.

Ác độc cũng tốt, vô tình cũng được, chỉ có lương thiện và hồn nhiên là tuyệt đối không được, nếu không thì thứ chờ đợi ngươi sẽ chỉ là kết cục vạn kiếp bất phục.

Đôi mắt nâu thâm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe được âm thanh vui vẻ của những nữ tử ngoài mũi thuyền, khóe miệng nhếch lên từ từ. Cười đi, tận tình cười đi, đừng chờ đến ngày vào hoàng cung xong mới phát hiện, ngay cả nụ cười thuần khiết như hôm nay, muốn tìm cũng không thể tìm được nữa.

An Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén. Bộ dáng của Diệp Linh Sương cực đẹp, không giống loại xinh đẹp kiều mị của Liễu Lạc Đan nhưng phảng phất như một tiên tử bước ra từ cung trăng. Những lúc trầm mặc thanh nhã như hoa thủy tiên, lúc tươi cười lại ấm áp tựa nắng chiều tháng ba, một đường chiếu sáng tâm hồn người khác.

“Sương tỷ tỷ, tỷ trông thật đẹp.” An Nguyệt Nguyệt khen một câu tự đáy lòng.

Diệp Linh Sương thoáng chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía nàng ấy, cười ôn hòa một tiếng: “Nguyệt muội muội, ngươi cũng rất đẹp.”

Lời nói này không phải là giả. Mặc dù An Nguyệt Nguyệt so ra kém Liễu Lạc Đan và Diệp Linh Sương, nhưng may mắn có một đôi mắt to lấp lánh, linh động hữu thần. Mà trong hậu cung của đế vương, thiếu nhất chính là phần linh động cùng hồn nhiên này. Nàng dự cảm, nếu hông có chuyện gì khác ngoài ý muốn, An Nguyệt Nguyệt sẽ là người đầu tiên trong hai mươi nữ tử lấy được thánh sủng.

“À…” An Nguyệt Nguyệt còn muốn nói điều gì, lại bị một tiếng thét chói tai từ mũi thuyền truyền đến làm kinh hãi, đột ngột đứng dậy, khủng hoảng nhìn Diệp Linh Sương vẫn đang ngồi bất động: “Sương tỷ tỷ, hình như bên ngoài đã phát sinh chuyện gì!”

Ánh mắt Diệp Linh Sương lóe lên, kéo nàng ấy ngồi lại như cũ, ôn nhu nói: “Nguyệt muội muội chớ sợ, bên ngoài có Ngô tướng quân lo liệu, sẽ không có việc gì lớn đâu, có thể là vị muội muội nào đó không cẩn thận ngã xuống.”

Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía bàn nhỏ, một tờ giấy viết thư bị đè dưới vài cuốn sách, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được.


Nghe nàng phân tích như thế, An Nguyệt Nguyệt mới yên tâm một chút. Có điều nàng ấy lại không thấy được trong mắt Diệp Linh Sương chợt lóe một tia lạnh như băng rồi biến mất.

Chốc lát sau, từ phía mũi thuyền bên kia lại truyền đến âm thanh ồn ào và tiếng khóc của mấy vị cô nương.

“Uống chén trà cũng không còn ngon.” Diệp Linh Sương thở dài một hơi, đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Lúc này nàng này mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói với An Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt muội muội theo ta đến xem một chút, không biết ngoài kia vị muội muội nào lại đang ồn ào.”

An Nguyệt Nguyệt tất nhiên là vội vàng gật đầu, đi sau lưng nàng ra khỏi phòng, không quên bịt kín bằng khăn che mặt.

Trước mũi thuyền, mấy vị nữ tử đều đang hoảng hốt trợn to mắt nhìn nước sông bên dưới, có người sợ hãi khóc lên tiếng. Vẻ mặt Ngô Hạo Hiên âm trầm nhìn hai tên lính đang lặn xuống nước.

“Chuyện này… Là thế nào đây…?” An Nguyệt Nguyệt nắm chặt ống tay áo của Diệp Linh Sương, khẩn trương hỏi, tay khẽ phát run.

Diệp Linh Sương cầm tay của nàng ấy, vỗ nhẹ, thấp giọng nói: “Nguyệt muội muội chớ sợ, Ngô tướng quân còn ở đây, sẽ không có việc gì.” Dứt lời liếc mắt nhìn lướt qua Ngô Hạo Hiên.

Thật lâu sau đó, hai tên binh lính mới mang một thân thể nữ tử lên trên mặt nước. An Nguyệt Nguyệt vừa thấy dung mạo của nàng ta, hô nhỏ một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào người đang tái nhợt kia: “Sương tỷ tỷ, đó là… Đó là Mi Nhi muội muội!”

Nghe tiếng khóc xung quanh mình, Diệp Linh Sương có chút bực bội nhíu mày, nhưng vẫn vỗ nhẹ lên tay An Nguyệt Nguyệt khuyên nhủ: “Có lẽ còn có thở, Nguyệt muội muội chớ hoảng sợ.”

Thuyền của thái y rất nhanh đã đến, kịp thời cứu sống nên vị Triệu Mi Nhi này mới không gặp Diêm vương.

Đôi mắt bén nhọn của Ngô Hạo Hiên quét qua những mỹ nhân với dáng vẻ khác nhau, dừng lại trên người Liễu Lạc Đan lâu hơn một chút rồi thản nhiên nói: “Các vị cô nương cứ an tâm trở về phòng đi, lỡ như xảy ra chuyện gì, bản tướng cũng không đảm đương nổi.”

Đám người mất hứng trở về phòng trong, nhìn Triệu Mi Nhi yếu ớt nằm trên giường. Có phẫn hận, có lo lắng, cũng có cười trên nỗi đau của người khác.

Ngô tướng quân lục soát bàn của Triệu Mi Nhi, tìm được một tờ giấy viết thư. Trước đây hắn tuyệt đối không nghĩ tới chuyện vị Triệu Mi Nhi này để lại một phong di thư sau đó liền tìm cái chết. Cũng may từ việc này, không ai dám đến cầu xin ra ngoài hóng mát.

Liễu Lạc Đan có chút suy tư về vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Linh Sương, một lúc lâu vẫn thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa sổ, an tĩnh đến đáng sợ. Trong lòng Lạc Đan có cảm giác, Diệp Linh Sương này giống như đã sớm biết Triệu Mi Nhi sẽ nhảy sông.

Thiên Hựu năm thứ sáu, vốn không phải là năm tuyển tú định kỳ, nhưng vẫn tổ chức đại yến trong cung để nghênh đón hai mươi vị mỹ nữ dung mạo khuynh thành. Điều kỳ quái là, Đại Yến quốc Thiên Hựu đế không thấy mặt đâu, chỉ ra lệnh phong tất cả hai mươi mỹ nữ của Minh Vũ quốc làm mạt đẳng canh y. Còn phân cho họ vị trí hẻo lánh nhất hành cung, suốt cả một tháng cũng không gặp, không ban thưởng hoặc sủng hạnh bất kỳ người nào.

“Tiểu thư, nước trà đây.” Mặc Nguyệt đưa nước trà vừa được nấu đến tay Diệp Linh Sương.

Thấy thần sắc Diệp Linh Sương nhàn nhạt, bản thân liền không khỏi lo lắng. Bọn họ là nô tài đi theo chủ tử, vinh cùng vinh mà hại cùng hại. Những ngày qua, chỉ là sắc mặt khinh bỉ của vài nha đầu đưa cơm cũng làm cho Mặc Nguyệt nàng bốc hỏa toàn thân.

Trước kia lúc còn ở tại phủ tướng quân, nàng tự cho mình là nha hoàn của Đại phu nhân, chưa từng chịu oan ức như vậy!


Diệp Linh Sương nhẹ nhàng thổi chén trà, nhấp một miếng, sau đó đặt lên trên bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, môi hồng khẽ mở: “Mặc Nguyệt, ngươi đang định nói cái gì?”

Mặc Nguyệt thấy nàng mặc dù nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lại nói những lời này với mình, vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ chỉ là… Chẳng qua là cảm thấy… Những ngày này, Hoàng Thượng…”

Diệp Linh Sương thấy bộ dạng muốn nhưng không thể nói của nàng ấy, nhếch môi cười: “Ngươi muốn nói, vì sao Hoàng Thượng không đến sủng hạnh những mỹ nữ bọn ta? Vì sao ta không nóng nảy?” Nói đến hai chữ mỹ nữ, âm thanh lại mang theo vài phần tự giễu.

“Nô tỳ không dám.” Mặc Nguyệt vội vàng cúi đầu nói. Trước đây mặc dù tính tình chủ tử ngang ngược một chút, nhưng tâm tư chưa bao giờ khó phỏng đoán như hiện tại.

Hai mươi nữ tử này do nữ nhi của Đại tướng quân – Diệp Linh Sương và nữ nhi của Thái sư – Liễu Lạc Đan dẫn đầu, tướng mạo vô cùng khuynh thành. Mặc Nguyệt không hiểu vì sao Hoàng đế Đại Yến quốc này lại không sủng hạnh bất kỳ ai trong đó. Không chỉ như vậy, hắn còn muốn ném bọn họ đến nơi vắng vẻ này.

Diệp Linh Sương thu hồi ánh mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhắm mắt, hưởng thụ những ngày tháng an nhàn mà sau này khó có thể có được.

Mặc Nguyệt thấy nàng nhắm mắt tĩnh dưỡng, rón rén đóng cửa sổ, sau đó lặng lẽ lui đi ra ngoài.

Diệp Linh Sương khẽ mím đôi môi mỏng câu dẫn, lộ ra một đường cong.

Ông trời cũng thật trêu người.

Trước đây không nghĩ tới ngươi là kẻ đa nghi như vậy, cũng không nghĩ tới ngươi lại là một người lãnh huyết vô tình… Đức phi, có phải ngươi trước sau vẫn lòng dạ rắn rết hay không? Hiền phi, ngươi luôn bày ra vẻ mặt khéo léo, hiện tại không biết có thay đổi hay không? Còn có Quan Tiệp dư cùng Tôn Dung hoa, không biết các ngươi bỏ đá xuống giếng hãm hại người khác, bây giờ đã thế nào…

Hậu cung Đại Yến quốc vốn đầy ganh đua, trong vườn hoa lại có thêm mỹ nữ, tuyệt đối sẽ không nhường nhau.

Đã như vậy, để cho bản cung xem một chút, các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!

Trong mắt Diệp Linh Sương chợt lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó lập tức lại khôi phục bộ dáng thanh cao kia, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên nụ cười thản nhiên.

Có vài người có lẽ đã ngồi không yên…

_________________

Các bạn hãy đón đọc Preview tiếp theo trên facebook LÃNH CUNG nhé^^

Mọi thắc mắc về truyện cũng sẽ được giải đáp trên facebook nè 😘😘😘


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.