Đọc truyện Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Ác Độc – Chương 13
Nghe được lời nói của Tô Lăng vang lên sau lưng, hơn nữa lại là yêu cầu như vậy, không ít người tức giận xoay người trừng mắt nhìn Tô Lăng, số còn lại không biết làm sao nhìn sang phía Tiêu Vũ Đồng.
Diêu Gia Minh vốn không phải một người dễ nổi giận nhưng Tô Lăng cũng xem thường bọn họ quá, đồ đều chất lên xe rồi, với lại đồ nhiều như vậy cô ta dùng hết sao?
“Tô Lăng, cô quá đáng rồi đó!” Ngô Kiều thật sự nhịn không được lên tiếng: “Mọi người cũng từng là một nhóm, cô có cần tuyệt tình như vậy không?”
“Nói đúng lắm, chúng ta dù gì cũng quen biết nhau!“ Tô Lăng nhìn Ngô Kiều, đúng là dịp hiếm có thấy cô ta nổi giận.
Nhưng cho dù là nổi giận thì cũng phải nói chuyện có lý lẽ chứ.
Đồ trong cửa hàng này họ có tư cách gì mà tự tiện lấy, lại còn không thèm hỏi Tô Lăng một tiếng.
“Thật ra tôi cũng là người thấu tình đạt lý.” Cô quay sang dẫn tiểu quái đi về phía xe của bọn họ, không chút khách sáo nói:
“Vậy cái nào tôi cần thì tôi tự lấy xuống vậy.”
“Tô Lăng!” Nghiêm Cảnh Phong thấy Tô Lăng nhanh nhẹn đẩy ra đồng đội của mình, sau đó nhảy lên xe tải, trong lúc mọi người chưa hiểu Tô Lăng định làm gì thì các bao đồ đã lần lượt bị ném ra khỏi xe, tên tiểu quái phía dưới còn cực kỳ ăn ý tiếp từng bao đồ.
Hành động này như một cái tát vào mặt của cả nhóm người.
Huống chi trên xe còn có chút đồ riêng và vài món vũ khí của họ, Nghiêm Cảnh Phong tất nhiên không thể để yên.
“Thế nào? Các người tức giận cái gì? Lúc trước không phải các người cũng đoạt đồ của tôi như thế sao? Tôi chỉ “học hỏi” theo các người mà thôi.”
Tô Lăng cũng không định trả lời nhưng bởi vì Nghiêm Cảnh Phong quá lớn tiếng, Tô Lăng muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.
Tiêu Vũ Đồng tức giận nắm chặt hai tay, nếu không phải cô ta sợ cha của Tô Lăng và bận tâm cái nhìn của mọi người trong nhóm thì có lẽ lúc này cô ta đã lao ra giết Tô Lăng.
“Cô Tô à, để chúng tôi chuyển lại chỗ cũ, đảm bảo không lấy món nào của cô hết!” Cô cứ ôm cái đống đồ này tới chết luôn đi!
“Vũ Đồng!” Bọn họ là đồng đội đi cùng nhau vượt qua mưa to gió lớn, có thể ở Tận thế dẫn dắt cả nhóm người trong tình trạng thiếu thốn thực phẩm và vật dụng mà vẫn an toàn là một việc cực khó khăn, tất nhiên họ cũng có bản lĩnh riêng, cả bọn chưa bao giờ bị nhục nhã như lúc này.
Nói thật, nếu người con gái điêu ngoa, vô lý trước mặt họ không mang họ Tô, không phải con gái của người mà họ kính nể thì họ đã không nương tay.
“Anh Diêu, chúng ta không cần lấy đồ của cô ta nữa!“ Khuôn mặt vốn dịu dàng của Tiêu Vũ Đồng lúc này cũng hiện lên vẻ giận dữ, nhưng cô ta không hề bộc phát ra mà chỉ cười mỉa mai nói.
Sau đó quay sang đám người đang đứng, cho họ một cái liếc mắt ý bảo họ cùng dỡ hết đồ đã lấy của Tô Lăng xuống.
Tô Lăng thấy không ít người tức đỏ cả mặt, bất mãn đi tới cửa xe tải.
Bọn họ còn chưa tới gần, Tô Lăng liền nhô đầu ra khỏi xe nhìn về hướng nhóm của Tiêu Vũ Đồng, nhìn vẻ mặt của họ Tô Lăng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Vì thế cô cũng vui vẻ nhảy xuống xe, vỗ vỗ vai của tiểu quái:“Tiểu quái, đem đồ của bọn họ trả lại đi!“ Sau đó Tô Lăng liếc nhìn cả nhóm người đang nắm tay tức giận kế bên, cô cũng không sợ hãi mà thong thả đi về phía Tiêu Vũ Đồng cùng Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh, nói: “Chắc bây giờ các người đã cảm nhận được cái cảm giác tôi từng chịu! Lúc trước các người lấy đồ đạc của tôi, tôi không có nổi giận như các người lúc này!”
Nói xong Tô Lăng còn làm bộ phủi bụi bám trên vai Tiêu Vũ Đồng, phủi một cách rất nhiệt tình khiến cho cả bọn cảnh giác, dù sao trước đây Tô Lăng đã dùng loại dị năng bí ẩn nào đó làm Tiêu Vũ Đồng bị thương hai lần, có trời mới biết cô ta có muốn làm Tiêu Vũ Đồng bị thương nữa không.
“Cô Tiêu à, cô được giáo dục rất tốt, thật sự rất tốt!“ Vài giây sau Tô Lăng thu tay lại, ánh mắt vẫn mang theo ý cười, thật sự so với trước đây như hai người khác nhau hoàn toàn nhưng nụ cười của cô lại làm cho người ta lạnh sống lưng, bất an lo lắng.
Quả nhiên ngay sau đó, mọi người liền cảm giác được trên người Tô Lăng đột nhiên phát ra một luồng năng lượng bí ẩn khiến cho họ như bị tê liệt toàn thân.
Tiểu quái phía sau Tô Lăng lại đang giương nanh múa vuốt, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào xé xác bọn họ, cái này… Nỗi sợ hãi bao trùm lấy bọn họ, vài người chịu không nổi chân mềm nhũn!
Giọng nói của Tô Lăng bỗng lạnh lùng đến đáng sợ: “Mấy thứ đồ dùng hôm nay các người lấy, coi như tôi không cần, dù sao mấy thứ các người lấy cũng không quan trọng đối với tôi.
Chỉ hy vọng các người nhớ kỹ đây là lần cuối cùng, nếu còn tái diễn chuyện như hôm nay… Thật ra… tôi là người văn minh, thật sự không thích động tay động chân! Nhưng mà tên tiểu quái này lại thích mấy vụ máu me lắm!”
Sau khi cảm thán xong, Tô Lăng thu hồị dị năng, mọi người lập tức cảm thấy thân thể của chính mình có thể cử động trở lại.
Nhưng lời Tô Lăng nói cứ quanh quẩn bên tai làm cho họ không thể quên, lần này không còn ai dám xem thường Tô Lăng vì Tô Lăng đã trở nên quá lợi hại và ngoan độc.
Bọn họ thật sự không phải đối thủ của cô ta, khó trách Tiêu Vũ Đồng cũng không dám động vào một sợi tóc của Tô Lăng.
Uy hiếp! Tiêu Vũ Đồng, Nghiêm Cảnh Phong, Diêu Gia Minh và Ngô Kiều sau khi nghe xong lời Tô Lăng thì đông loạt nghĩ ngay đến đây là lời uy hiếp.
Đúng vậy, Tô Lăng thích dùng dị năng của bản thân uy hiếp bọn họ thì sao nào? Nhưng Tô Lăng cũng chỉ muốn làm người bình thường, tuy rằng vì bản thân có thể một lúc nào đó cô phải làm những điều trái với lương tâm mình nhưng bảo cô lập tức giết người, cô làm không được, ít nhất cũng cho cô một tí thời gian để thích nghi trước đã! Huống hồ nếu bây giờ Tô Lăng không nương tay với bọn họ, về sau không biết họ còn gây thêm phiền phức gì nữa.
Đây không phải là chuyện Tô Lăng muốn, để đạt nhiều lợi ích nhất, đầu tiên là giúp nguyên chủ thực hiện nguyện vọng bảo vệ cha mẹ của nguyên chủ, sau đó sống thật tốt.
Về phần người khác, cô không muốn quan tâm tới.
Nhưng Tô Lăng đã từng nói sự nhẫn nại của cô là có giới hạn, nếu họ khiến cô vượt qua cái giới hạn đó, vậy cô không khách sáo với họ làm gì.
Bởi vì trên đời này có câu “Được voi đòi tiên“ và một câu thành ngữ là “Lòng tham không đáy”!
Bởi vậy, Tô Lăng không muốn làm một người yếu đuối, lại càng không muốn làm người nhu nhược, ngu ngốc bị kẻ khác lợi dụng.
Lấy xuống bao quần áo đã chuẩn bị lúc đầu, Tô Lăng mang theo tên tiểu quái định leo lên sofa ngủ, nhưng khi đến gần cửa đột nhiên quay người lại hướng về nhóm người đang chuẩn bị khởi động xe nói: “Tôi cũng không phải người không biết lý lẽ! Đây…“.
Cô chỉ tay sang trạm xăng bên cạnh: “Nếu không chê thì các người vào đó ngủ lại một đêm đi! Dù sao chúng ta cũng coi như từng quen biết!”
“Trơ trẽn!“ Người có chỉ số thông minh thấp như Diêu Mỹ Mỹ thấy khuôn mặt tươi cười tốt bụng của Tô Lăng còn thốt lên như thế, những người khác không cần phải nói.
Đúng vậy, lúc này Tô Lăng thật trơ trẽn.
Chính cô ta đuổi bọn họ ra ngoài, nói tất cả đồ đạc đều là của cô ta, còn lấy lại hết, cũng chính cô ta uy hiếp, tuyệt tình phủi sạch quan hệ đội nhóm với bọn họ.
Bây giờ, cô ta lại bảo nể tình người quen mà ban phát chút thương hại cho bọn họ, tính đóng vai người tốt à?
“Đi thôi!“ Tiêu Vũ Đồng nghiến răng tránh thốt lên lời thô tục làm mất phẩm giá của mình.
Kỳ thật căn bản là không cần Tiêu Vũ Đồng nói, cả nhóm Nghiêm Cảnh Phong sẽ không quăng chút sĩ diện còn sót lại mà ở lại chỗ này.
Nghe thấy tiếng khởi động xe không tắt đi, Tô Lăng nhíu mày: “Này, tôi có lòng tốt nhắc nhở, ban đêm mà đi như vậy là nguy hiểm lắm đó!”
Đáng tiếc Tô Lăng càng nói, bọn họ sẽ càng không chịu nghe, coi Tô Lăng như một con vẹt đang nói nhảm.
Nhìn bọn họ rời đi, Tô Lăng lắc đầu:“Xem sĩ diện còn lớn hơn tính mạng sao?”
Tô Lăng biết bọn họ vì sao phải đi, nhưng… cô đều có thể chịu được bọn họ sỉ nhục, chẳng lẽ bọn họ liền chịu không được nỗi nhục nhã mà bọn họ tự chuốc lấy? Tô Lăng chỉ có thể tặng họ một câu: “Làm màu!“.