Gái xinh có sướng không?
Tất nhiên sướng. “Đàn bà xấu thì không có quà”, nhà văn Y Ban hình như có tiểu thuyết tên rứa (mặc dù Y Ban ngoài đời cũng… cá sấu và hay xưng hô với chồng là mày – tao, hehe, mình chứng kiến rồi).
Nhưng hôm nay có vụ này khiến mình suy nghĩ mãi, vì thấy kể ra gái xinh cũng có nỗi khổ riêng.
Xe đường dài từ tây Nghệ về Vinh. Trên xe có hai em xinh, một em áo sơ mi trắng, quần vải đen bó sát; một em áo kẻ ca rô, tóc nâu, mắt sắc như dao câu. Em ca rô ngồi cạnh mình, em áo trắng thiên thần ngồi băng ghế sau (đen vãi mình lại mặc quần ngố, áo ba lỗ, tông Thái…. nên tất nhiên là không đủ tư cách nói lời hay ý đẹp với hai em, vì đếch hợp bối cảnh, hehe).
Xe chạy êm ru, máy lạnh phà phà trên đầu.
Nhưng bi kịch bắt đầu từ đây. Em ca rô có 2 cái điện thoại, một em 1202 chuyên “giao dịch”, một em cảm ứng để lướt lướt. Cứ 5 – 10 phút đều như vắt chanh, ca rô có một cuộc gọi đến. Ở ghế sau chắc thiên thần áo trắng cụng rứa. A lô, em à, mần chi rứa? – Mở màn là giọng một giai khê khê, nói ríu vào lưỡi chắc vì ngái ngủ. Loa 1202 thì ai cũng biết rồi, một người nghe chính cả xe nghe ké, vui vãi.
– Em đang trên xe, có việc chi rứa anh? – giọng ca rô hơi đanh. Nhẽ không ưng cái bụng với giai khê này lắm, nhưng giai khê thì biết đếch đâu được (hoặc biết nhưng đang mải tán gái nên kệ).
– Rứa à. Mà nỏ lẹ có việc chi mới gọi cho em à? Nỏ có việc chi thì không được gọi à? Bla bla…Xe chật không em? Đi có say xe, có mệt không? Xuống đến nơi thì sau đó em đi mô? Bla bla…
Ca rô không nhiệt tình tiếp chuyện lắm, ậm ừ cho qua. Nhưng giai kia vẫn hót như khướu. Mình nghe ké mà cũng thấy ức chế.
– Thôi nha em tắt máy đây… em đang nghe nhạc…
– Nghe nhạc mần chi đau tai, rứa em không muốn nói chuyện với anh à?
– Đi xe nghe điện thoại mệt lắm, em tắt đây.
Tút tút tút…
Sau cái tút tút ấy chừng mười phút, chuông điện thoại lại ngân lên khiêu khích.
– A lô – Em ca rô mắt sắc như dao liếc vào chiếc điện thoại cục gạch khẽ nhíu mày.
– Xuống đến nơi chưa em? Đi xe có chật không? Có say xe, có ói không, có mỏi lưng không? – Lần này là giọng một giai khác.
Ca rô tiếp tục ậm ừ, xong nhấm nhẳng đại khái:
– Em không ói, xe không đông, lưng không mỏi, bla bla…
Mình nghe xong phì cười. Ca rô tắt máy, quay sang hỏi:
– Anh cười chi?
Mình mở chai nước đưa cho em nó, rồi cười tiếp không nói gì (uống đi em, uống cho ngọt giọng rồi diễn tiếp anh nghe cho vui, đường còn xa.)
– A lô… – Bỏ mẹ rồi, đến lượt thiên thần áo trắng ngồi ghế sau lên tiếng. Chắc lại các giai “thả dê”. Nhưng mình kịch liệt phê phán áo trắng vì loa em nó bé quá, chả nghe ké được gì, chỉ nghe một chiều đi.
– Anh gà công nghiệp à… em đang trên xe… (mình thêm tên gà công nghiệp vào, vì đếch nghe rõ tên thật)
– Răng lại nói rứa… máy em hết xèng…. em ngủ sớm nên nỏ biết anh nhắn tin….dạ, em vừa ói xong… ói nhiều…
Đôi co thêm vài phút, thiên thần đòi tắt máy, nhưng có vẻ bên kia đang câu giờ một cách quyết liệt.
Mười phút sau.
– Em nghe… dạ… xe đông anh ạ… em không say nhưng ói, chắc mùi điều hòa…Em tắt máy đây, em mệt….
Thiên thần vừa tắt máy thì ca rô lập tức lên tiếng:
– Em sắp xuống Vinh… xe đông, em say… không ói… có đau đầu…. em tắt máy nha.
Bây chừ thì đến lượt mình say đến nơi. Vì nghe mãi một điệp khúc như cái đĩa CD vấp lời, loanh quanh mãi cũng chỉ mấy câu từ quen thuộc “say, ói, mệt, xe đông… tắt máy nha”. Định quay sang bảo không muốn nhận điện thoại thì tắt nguồn đi, nhưng thôi, ai bảo đẹp cho lắm vào. Cho chết!
Tổng cộng hơn hai tiếng đồng hồ, mỗi nàng nhận khoảng mười lăm cuộc điện thoại. Cuộc dài nhất chừng hai mươi phút (chắc gặp đúng cạ), cuộc ngắn nhất vài phút, chưa kể reply sms cho các đối tượng khác.
Hai tiếng đồng hồ cho một giấc ngủ, như cái con bé béo tròn một cục, bàn tay như nải chuối ngự ngồi ghế giữa có phải ngon không. Nó chả có cuộc điện thoại nào. Lên xe là cắm mặt ngủ, nước dãi có ngoằn ngoèo trên cằm nó cũng chả ai quan tâm. Nó sướng vì xấu, hehe. Xấu, nhiều khi là một đặc ân không cần nói nhiều, ít ra là lúc này.
Xuống xe, nhìn theo hai bóng hồng đang khuất dần giữa đám đông, mình liên tưởng đến hình ảnh các giai từng gọi điện cho hai người đẹp trong suốt chuyến xe. Các chú có biết tới cảm giác và suy nghĩ của các người đẹp khi được (hay bị) gọi điện tới để “thả dê” không? Các chú thì nghĩ đang quan tâm đến gái, đang lấy lòng gái, trong khi với gái thì các chú chỉ là những đứa quấy rối vừa đáng thương vừa lố bịch.
Hôm nay đi xe về, mình quyết định thương gái đẹp!
_