Ngày…
Hắn lại tổ chức nhậu nhẹt tại nhà. Lúc rượu phê phê, đọc xong tám bài thơ, hắn vung tay nói với các “chiến hữu”:
– Các chú ơi, các em gái ơi sống trên đời quan trọng ở chữ tình thôi. Tiền bạc chỉ là phù vân như mây như khói.
Mình nghe được bèn gọi hắn vào bếp, hỏi:
– Tiền là phù vân hử? Đưa đây tám chục mua chai nước mắm với gói ô mô đê.
– Hic, người ta đang thăng hoa, mắm cái gì mà mắm – hắn gắt. Xong quay ra đọc tiếp năm bài. Các em gái vỗ tay đôm đốp khen thơ anh hay hơn cả thơ của mấy ông nổi tiếng thế kỷ mười tám nhỉ. Hắn vênh mặt bảo: “Thế mà con khọm già nhà anh chẳng khi nào thừa nhận. Chết tiệt cái con khọm già!”
Ngày…
Sáng nay có cuộc họp xóm bầu tổ phó tổ Vệ sinh môi trường thôn. Hắn nằm dài trên ghế bảo:
– Làm thì làm trưởng luôn cho oách, phó đếch làm.
– Anh chẳng có chí tiến thủ gì cả! Cứ từ từ làm tổ phó tổ quét rác cái đã, phấn đấu dần dần, tích lũy thêm kinh nghiệm chả mấy chốc lên tổ trưởng vệ sinh ấy chớ.
– Hic, trong nhà này tao nói còn chẳng ai nghe nữa là tổ trưởng tổ vệ sinh của xóm – Hắn lừ mắt, rồi giục dọn cơm ăn “để tao còn đi ngủ.”
Ngày…
Hôm nay kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Mình hỏi:
– Anh không mua cái gì tặng em à?
Hắn gãi tai xin ba chục.
– Để làm gì?
– Thì đánh con đề 05, tối trúng hai triệu mốt vợ chồng ta đi làm bữa cho hoành.
Tối đề về 04, hắn chửi: “Định mệnh, số nhọ vãi” rồi lên facebook viết tặng mình bài thơ:
“Hôm nay ngày cưới đôi mình
Lẽ ra ta đã linh đình rượu say
Nhưng mà sổ số nó quay
Như con chuột kẹp bay ba mươi nghìn”
– Thơ gì mà buồn cười thế? – Mình hỏi.
– Nhiều người làm thơ buồn cười hơn anh nhiều – Hắn nhe răng cười – Bài này anh tính gửi báo lá cải lấy nhuận bút mua quà cho em.
Ngày…
Mình đọc được bài báo so sánh chồng Tây và chồng Việt, thấy chồng Tây ga-lăng, hào hoa, lịch thiệp, chăm làm việc nhà và biết chia sẻ… bèn mở lên cho hắn xem mà học hỏi. Hắn ngó qua như chó xem tát ao, rồi làm câu:
– Bọn này chỉ được một cái hơn đàn ông Việt.
– Cái gì?
– Tờ Rim
Ngày…
Hôm nay thằng hàng xóm xây bờ tường lấn sang đất nhà mình nửa mét. Mình nói với hắn, hắn chạy ra nấp sau bụi chuối ngó nghiêng rồi lủi thủi đi vào.
– Sao anh không có ý kiến gì?
– Uầy, thằng đấy xăm trổ kinh vãi. Kệ nhà hắn.
Nói xong hắn vào nhà bật máy tính viết bài đăng sờ ta tút phản đối việc nhà hàng xóm lấn đất, lời lẽ vô cùng đanh thép và quyết liệt. Mình bèn hỏi:
– Sao anh không ra mà chửi hắn, lên viết sờ ta tút chửi thì hắn có nghe được đâu?
– Vì nó không nghe được nên mình mới viết, đếch phải sợ!
Ngày…
Bạn cũ đến chơi, toàn xe ô tô bóng loáng. Hắn ngồi tiếp bạn mà vã mồ hôi trán, chắc căng thẳng. Lúc tụi bạn về, hắn lí nhí hỏi mình:
– Em có khinh anh không? Có so sánh anh với tụi nó không?
– Không.
– Ờm, anh là thằng chồng chẳng ra gì, anh xin lỗi em.
Mình rơm rớm nước mắt. Tự nhiên thấy thương hắn chi lạ …
_