Đọc truyện Nhật Ký Xem Mắt Chồng Thật Giả – Chương 5
“Ôn Tinh tiểu thư, bây giờ có thể tin tưởng chúng tôi là cảnh sát rồi sao?” Người đàn ông biến thái lúc trước—— ặc, cũng chính là đại đội trưởng đồn cảnh sát Thành Đông —— Lý Minh ngồi đối diện tôi, đôi tay ôm ngực nhìn tôi.
“Tin tưởng, tin tưởng!” Đầu của tôi cũng mau muốn cúi thấp xuống bàn, tôi dám thề, từ nhỏ đến lớn không có xấu hổ lớn như vậy!
Thì ra Lý Minh thật sự là cảnh sát, hơn nữa còn là đại đội trưởng đồn cảnh sát Thành Đông, mà viên cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy là cấp dưới của hắn —— Đổng Vĩ. Trước đó tôi lại nghĩ biến thái tăng một thành hai. Mà hai người bọn họ cơ hồ là kéo mang trói đem tôi bắt về đồn cảnh sát —— bởi vì tôi trên đường đá rồi lại cắn liên tục, vô luận bọn họ nói gì đều không nghe! Cho đến khi tôi thấy bảng viết năm chữ “Đồn cảnh sát Thành Đông” thì mới chính thức mắt choáng váng —— mà lúc này trên cánh tay Lý Minh đã có thêm mấy vết thương mới.
Dĩ nhiên Đổng Vĩ nói hắn là đối tượng hẹn hò của tôi, chỉ là nói giỡn. Chỉ là tôi thật sự là mất thể diện! Lại đem cảnh sát đại nhân nhận thành tên biến thái đánh một trận!
Bất quá tôi cảm thấy càng thêm áy náy! Bởi vì tôi từ đầu tới đuôi nhận định hắn là người xấu, chỉ là bởi vì mặt hắn quá kinh khủng. Chắc hẳn hắn thường vì vậy bị người khác hiểu lầm!
Vết thương như vậy, nhất định là bởi vì một lần nào đó xả thân cứu người tạo thành! Tôi áy náy ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt bình thản không gợn song của hắn.
Lúc này, Đổng Vĩ một bên lại trêu ghẹo nói: “Lão đại, chắc là mặt của anh quá kinh khủng! Ôn Tinh mới có thể hiểu lầm chúng tôi!” Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn tại sao có thể nói như vậy? Tại sao có thể trực tiếp lấy mặt của Lý Minh ra nói giỡn?
Tôi vội nhìn về phía Lý Minh, lại thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên là bình thường đều đùa giỡn như vậy, mà hắn cũng không quan tâm dáng vẻ bề ngoài của mình. Trong lòng không khỏi đối với hắn càng thêm kính nể và thương hại, không tự chủ được trợn mắt nhìn Đổng Vĩ một cái, nghĩa chánh ngôn từ nói: “Là tôi mới vừa rồi quá khẩn trương! Thật ra thì mặt như vậy, rất có cá tính, rất đàn ông!”
Lời này vừa nói ra, hai người cùng trừng to mắt mà nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, thẳng tắp nhìn tôi chằm chằm, đại khái cho là tôi chọc hắn sao? Tôi thản nhiên nhìn thẳng hắn, sợ cái gì, tôi từ trước đến giờ yêu hận rõ ràng! Liền trừng to mắt mà nhìn hắn! Cho đến khi trên mặt của hắn cảnh giác và tức giận từ từ biến mất, từ từ hiện lên nụ cười ôn hòa.
“Lão đại, Ôn tiểu thư. . . . . .” Đổng Vĩ một bên đột nhiên cười, “Hai người các người bộ dáng như vậy, giống như đang phóng điện nha!”
Tôi cảm giác mặt mình lập tức nóng lên, vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được len lén nhìn Lý Minh ngồi đối diện một cái, mà hắn cũng không tự nhiên tằng hắng một cái, cất cao giọng nói: “Ôn tiểu thư, Lý Minh hôm nay xem mắt với cô, chúng tôi hoài nghi là nghi phạm lợi dụng việc xem mắt chiếm đoạt tài sản —— tên thật Lý Trường Tuấn!”
Tôi lại bị chấn động một lần nữa —— không phải chứ! Hôm nay ông trời muốn tôi vận mệnh thảm hại đến đáy sao?
“Trước đó lão đại còn tưởng rằng sợ cô có thể là đồng bọn của hắn, cho nên đánh cô —— bởi vì chúng tôi cũng nhìn chòng chọc hắn hơn nửa tháng, cô là cô gái đầu tiên hắn tiếp xúc!” Đổng Vĩ ở một bên giải thích.
Quá, quá, quá mất mặt rồi! Tôi chỉ cảm thấy trên mặt như lửa đốt, đối tượng hẹn hò tôi nhìn trúng, lại là một tên lường gạt! Quá xấu hổ rồi! Dáng vẻ làm bộ làm tịch của tôi ở quán cà phê, Lý Minh nhất định đều thấy được! Nghĩ tới đây, tôi vụng trộm nghiêng mắt nhìn hắn một cái, lại phát hiện Lý Minh và Đổng Vĩ trao đổi ánh mắt, tựa hồ đang chần chừ cái gì, mưu đồ cái gì.
Tôi quyết tâm thay đổi hình tượng hoa si trong lòng bọn hắn, vội nói: “Vậy các người dẫn tôi trở về đây làm gì?”
Lý Minh suy nghĩ một chút, nhìn tôi, gằn từng chữ một: “Chúng tôi hi vọng cô có thể hiệp trợ chúng tôi thu thập chứng cớ, đem hắn tầm nã quy án!”
“Lý Trường Tuấn đã lừa ba nữ nhân viên văn phòng gần trăm vạn, nhưng mà bởi vì vẫn không có chứng cớ, mà mấy cô gái bị lừa cũng không nguyện ra tòa làm chứng, chúng tôi không có biện pháp bắt hắn!” Một bên Đổng Vĩ giải thích, “Tin rằng cô là con mồi gần đây để mắt tới của hắn, nếu như cô giúp một tay, tin tưởng lần này chúng tôi có thể nắm chặt quyền chủ động!”
Tôi trừng to mắt mà nhìn hai người bọn họ, không phải chứ! Để cho tôi nằm vùng? Bọn họ thật đúng là cảm tưởng. . . . . .
“Nhưng mà loại công việc này không phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa dường như rất chuyên nghiệp . . . . .” Tôi nói thật, tôi hình như không giống loại con gái thông minh đó . . . . . .
“Ôn Tinh tiểu thư, nếu như lo lắng an toàn, có thể không chấp nhận. Nhưng chúng tôi hi vọng cô không lui tới với hắn nữa.” Thái độ Lý Minh chợt có chút nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói.
Tôi đang muốn biện bạch mình không phải là bởi vì nhát gan, Đổng Vĩ lại cười: “Ôn Tinh tiểu thư mới không phải người nhát gan! Tôi cảm thấy người rất can đảm!” Nói xong hắn cười hì hì với tôi, “Huống chi, Lý Trường Tuấn vẫn dùng cái tên giả Lý Minh này, làm đội trưởng chúng tôi—— Lý Minh chân chính giận quá chừng! Ôn tiểu thư, xin cô giúp đội trưởng chúng tôi rửa nhục đi!”
“Đổng Vĩ! Tôn trọng sự lựa chọn của Ôn tiểu thư!” Lý Minh chợt quát lên, lạnh lùng nhìn Đổng Vĩ một cái. Đổng Vĩ le lưỡi, không nói nữa. Ngay cả tôi cũng kinh ngạc, Lý Minh có khí thế tốt như vậy, hàng lông mày rậm vặn lại, ánh mắt như điện nhìn Đổng Vĩ, tin tưởng Đổng Vĩ hiện tại nhất định là mồ hôi lạnh toàn thân —— bởi vì người đứng xem là tôi cũng có chút phát run. . . . . .
Nhưng tại sao, trong lòng của tôi có chút nhao nhao muốn thử? Tôi mặc dù vẫn tuân theo kỷ cương tuân theo luật pháp, nhưng hình như cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng? Tại sao đáy lòng của tôi nơi nào đó, giống như có cảm giác rất mềm lòng vậy?
“Tôi nguyện ý!” Máu đang nhanh chóng chảy xuôi, lại để cho tôi có dục vọng manh động nào đó—— mạo hiểm kích động. Mà sâu trong tâm linh, lại càng cảm thấy ấm áp. Tôi ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh, ánh mắt vui mừng của Đổng Vĩ.
Không biết sao, vết sẹo đỏ dài trên mặt Lý Minh, lại càng nhìn càng thuận mắt, càng có cá tính.