Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 31: Đỗ Hành biết đánh vợ


Đọc truyện Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu – Chương 31: Đỗ Hành biết đánh vợ

Tô Diệp quyết định cuối tuần này không về nhà nữa, nhưng hôm nay cô cũng không có quan hệ thân mật với bạn học nữ trong trường học nữa. Đúng lúc nhàm chán, cô nhìn thấy tờ quảng cáo bên đường, trên đó viết du lịch hai ngày một đêm. Tô Diệp chưa thử qua cái này, trước kia cô đi chơi nhất định là có Đỗ Hành mang theo, nhưng bây giờ hai mắt Tô Diệp tỏa sáng: không bằng Chủ nhật dứt khoát đi vùng ngoại ô nghỉ phép chơi hai ngày đi?

Hạ quyết tâm, nói làm thì làm ngay, Tô Diệp nhanh chóng lấy tiền ghi danh nộp tiền đặt cọc. Sau khi làm xong, cô tiếp tục đi trở về, giữa đường nhận được hai cuộc điện thoại, một là La Tử Sa, một là Tôn Tĩnh Vũ. Gần đây La Tử Sa và Tô Diệp liên lạc tương đối nhiều, Tô Diệp thường xuyên kể một ít việc phiền lòng gần đây với anh, ví dụ như tự trách mình làm liên lụy tới Thạch Lỗi, ví dụ như hôm nay mình tạm thời không có biện pháp ly hôn. La Tử Sa không có người thân, bởi vì nguyên nhân Tô Mộ Dung nên rất thân thiết với Tô Diệp, hôm nay chung đụng đã lâu phát hiện đây cũng là là một cô gái nhỏ khéo léo hiểu chuyện nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra biểu hiện bị làm hư thôi, rất yêu thương đau lòng vì cô, giống như đối xử với em gái ruột của mình, thường xuyên nhẹ lời khuyên giải an ủi.

Về phần Tôn Tĩnh Vũ, gọi điện thoại tới không phải là thử dò xét quan hệ của Tô Diệp và Đỗ Hành, cùng với lúc nào thì Tô Diệp có thể bắt đầu tiếp quản công ty Tô Mộ Dung để lại.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Tô Diệp sớm có lòng phòng bị đối với người này vô tình hay cố ý ra vẻ bất mãn với Đỗ Hành và hôn nhân cùng với bất đắc dĩ tạm thời không còn kế sách ở trước mặt ông ta. Tôn Tĩnh Vũ nghe thế, lúc này lời nói càng thêm có ý giật giây, ông cho là Đỗ Hành quả thật không tốt bụng, muốn Tô Diệp nhất định phải đề phòng.

Cuối cùng, Tôn Tĩnh Vũ chợt đổi đề tài, nói đến cha con nhà họ Thạch, ông ta nói bạn bè mình ở nước ngoài có một công ty, bây giờ đang tìm quản lý cao cấp giàu kinh nghiệm, ngược lại cha Thạch Lỗi rất thích hợp. Về phần Thạch Lỗi, nếu như cậu ta đồng ý, hoàn toàn có thể cùng đi theo một lúc.

Tô Diệp nghe thế, hai mắt tỏa sáng, đúng là cô lo lắng chuyện cha con nhà họ Thạch, nếu như chuyện này có thể giải quyết, ngược lại cô quả thật muốn cảm ơn Tôn Tĩnh Vũ. Chỉ là suy tính đến trước kia cô nghi ngờ và đề phòng Tôn Tĩnh Vũ, cô không hề dám lập tức đáp ứng, chỉ nói hôm nay mình và nhà họ Thạch cũng không có liên lạc gì, không nên tham dự chuyện như vậy quá nhiều. Tôn Tĩnh Vũ cười ha ha vừa nói: “Chú hiểu, đúng là cháu không tiện ra mặt.” Vì vậy chuyện này thôi.

Thứ sáu đến phòng ăn ăn cơm tối xong, Tô Diệp trở về ký túc xá vừa mới đẩy cửa ra liền thấy một người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách của mình. Tây trang thủ công phẳng phiu, sau lưng rộng rãi, anh đang cúi đầu chuyên tâm nhìn màn hình laptop trên bàn.

Sau khi Tô Diệp đi vào, anh chỉ ngẩng đầu lên tiếng chào với Tô Diệp, tay vẫn đang bận rộn gõ trên bàn, thỉnh thoảng dừng lại, nhíu lông mày anh khí nhìn màn hình, có lẽ gặp phải vấn đề gì đó cần suy tính.

Tô Diệp để sách xuống, chống cằm yên lặng ngồi ở bên cạnh.

Cô ngưng mắt nhìn Đỗ Hành bận rộn, không thể không thừa nhận, thật ra thì Đỗ Hành rất mê người. Tròng mắt thâm thúy lỗ mũi cao thẳng, môi rất mỏng khẽ mím lại, mân thành giống như lưỡi dao. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, nhíu mày liền lộ ra vẻ hết sức nghiêm nghị và oai phong.

Tô Diệp không nhịn được nhớ đếnThạch Lỗi, Thạch Lỗi và Đỗ Hành thật sự là hai kiểu hoàn toàn khác biệt. Tô Diệp không nhịn được nghĩ, không biết lúc Đỗ Hành còn trẻ, có phải cũng có năm tháng thanh xuân như Thạch Lỗi hay không?

Không, hẳn là không có đi. Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Đỗ Hành, Đỗ Hành cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, khi đó Đỗ Hành đã chững trạc, được người cha đã qua đời của cô tán thưởng rất nhiều.

Lúc này Đỗ Hành đã xử lý xong công việc, động tác của anh nhanh chóng thu lại máy vi tính xách tay của mình, ngẩng đầu cười nhìn Tô Diệp hỏi: “Tối nay đi đâu ăn cơm?”


Tô Diệp vẫn nâng má, lắc đầu một cái nói: “Hiện tại cũng bảy giờ, em đã ăn cơm rồi.”

Đỗ Hành “A” một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian, quả nhiên đã bảy giờ: “Thì ra là đã trễ thế này.”

Tô Diệp không yên lòng “Vâng” tiếng: “Anh đi ra ngoài ăn chút đi.”

Đỗ Hành vừa bỏ Laptop vào trong túi xách, vừa thuận miệng nói: “Em và anh cùng nhau trở về, sau đó anh dẫn em về nhà.”

Tô Diệp từ chối, nhân cơ hội nói rõ tính toán của mình: “Em muốn ở lại chỗ này dọn dẹp hành lý, không đi ra ngoài với anh được.”

Tay Đỗ Hành thu dọn đồ đạc dừng lại, ngẩng đầu cau mày: “Dọn dẹp hành lý?”

Tô Diệp gật đầu, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương bên môi kéo một nụ cười, trong giọng nói mang theo nhẹ nhàng: “Em đã đi ghi danh đi núi Bách Hoa ở vùng ngoại ô hai ngày, cuối tuần này không có cách nào bồi anh oh.”

Đỗ Hành ngưng mắt nhìn nụ cười vui vẻ của cô, mình cũng không nhịn được mà cười: “Kế hoạch này không tệ.”

Tô Diệp nhướng mày gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

Đỗ Hành cười nhìn cô, tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc, cuối tuần này em không đi được.”

Tô Diệp đang muốn kháng nghị, lại nghe được Đỗ Hành nói tiếp: “Ngày mai em cần theo anh trở về gặp vị kia, nghe nói bệnh nhân bị bệnh không dậy nổi.”

Tô Diệp kinh ngạc “A” một tiếng: “Ngày mai anh muốn đi thăm —— cha sao?”


Tô Diệp nhắc tới cái từ “Cha” này thì giọng nói có chút cứng ngắc. Cha cô qua đời, cô cũng không có thói quen dùng từ cha quen thuộc đặc biệt này để gọi đi gọi một người chưa quen thuộc.

Đỗ Hành gật đầu: “Không sai, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương anh và em đề cập qua, dù sao đi thăm ông ấy một chút, hơn nữa không phải em cũng khuyên anh như vậy sao?”

Tô Diệp nghe, cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Tốt, vậy ngày mai em và anh đi thăm cha thôi.”

Đỗ Hành cười, tới đây ôm đầu vai của cô, an ủi nói: “Cuối tuần anh nhất định dành chút thời gian đưa em đến núi Bách Hoa chơi, có được hay không?”

Tô Diệp cũng không hăng hái lắm, lắc đầu nói: “Thôi, sau này hãy nói đi.”

=== ======

Dĩ nhiên Tô Diệp cùng Đỗ Hành đi ăn cơm tối. Đỗ Hành đói bụng, ước chừng muốn phần đồ ăn của hơn một người. Nhưng mà anh được nuôi dạy rất tốt, trên bàn ăn rất văn minh, rõ ràng ăn nhanh, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta có cảm giác ăn như hổ đói.

Tô Diệp nhìn thức ăn trên bàn, không nhịn được hỏi: “Sao anh bị đói thành như vậy?”

Đỗ Hành nuốt xuống một hớp nước trái cây nói: “Chưa ăn cơm trưa.”

Tô Diệp không nhịn được nhắc nhở nói: “Không ăn cơm trưa sẽ không tốt cho thân thể, ăn uống không điều độ càng không tốt cho thân thể.”

Đỗ Hành nghe, cười khẽ một tiếng: “Anh cũng chỉ ăn nhiều hơn bình thường một chút thôi, sao lại thành ăn uống không điều độ rồi? Hôm nay đúng là quá bận rộn, bình thường anh sẽ không như vậy, em yên tâm.” Nói xong, anh không nhịn được mỉm cười đưa tay véo nhẹ gò má trơn mềm của Tô Diệp, hài hước nói: “Có phải em lo lắng cho anh hay không?”


Tô Diệp né tránh, khinh thường nói: “Đâu có đâu, em chỉ nhắc nhở anh mà thôi.”

Đỗ Hành thấy cô không được tự nhiên né tránh mình, bộ dáng xinh đẹp yêu kiều thì trái tim rung động con ngươi tỏa sáng, đưa tay càng muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn và lỗ tai của cô. Tô Diệp tránh không khỏi, bị bàn tay của anh bóp có chút nhột, không nhịn được khẽ cười khanh khách, âm thanh như chuông bạc dễ nghe rải đầy gian phòng này.

Đỗ Hành nhìn cô cười đến thở không ra hơi, ngừng tay lại, thương tiếc vỗ lưng của cô thay cô thuận khí.

=== ===

Đêm đó sau khi trở về, Tô Diệp vẫn còn kinh nguyệt, tắm cũng có chút không tiện, chỉ vội vàng dùng nước ấm tắm xong. Sau khi trở lại trên giường, Đỗ Hành ôm Tô Diệp mềm mại và mát mẻ, không nhịn được không ngừng hôn ở bên má và trên cổ cô.

Dưới nụ hôn tỉ mỉ, Tô Diệp cảm thấy nhột, rên rỉ mấy tiếng bắt đầu trốn tránh Đỗ Hành. Nhưng tiếng hít thở của Đỗ Hành dần dần nặng , tay anh ôm thắt lưng Tô Diệp tăng thêm sức lực, ép buộc Tô Diệp gần sát phía dưới của mình hơn.

Tô Diệp bị làm giật mình, cô có thể cảm giác đến phía dưới Đỗ Hành đã bành trướng, cứng rắn nóng bỏng, đâm phía dưới mềm mại của mình.

Cô lo lắng từ chối, không nhịn được nói: “Không cần, em không tiện lắm!”

Đỗ Hành thở hổn hển, khàn đục nói ở bên tai cô: “Anh biết rõ, tối nay sẽ không động tới em.” Anh nói chuyện thì hơi thở nóng bỏng phun lên bên tai nhạy cảm và gò má mềm mại của Tô Diệp, kích thích Tô Diệp có cảm giác tê dại mềm nóng.

Tô Diệp nhớ lại lúc trước hai người ầm ĩ, xê dịch thân thể, cố gắng tiến lên thân thể mấy phần khỏi trói buộc mạnh mẽ để nhìn thẳng Đỗ Hành. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở lần lượt thay đổi, cô mở mắt to như nước trong veo tò mò hỏi: “Ở bên ngoài anh tìm phải người phụ nữ như thế nào?”

Lời này nghe được chính là phá hỏng tình cảm mãnh liệt, Đỗ Hành sửng sốt: “Người phụ nữ nào?”

Tô Diệp vô tội chớp chớp mắt: “Cái đó. . . . . . Chính anh nói qua, anh nói mình có thể đi tìm . . . . . . Anh còn khen em là vợ hiền . . . . . .”

Khi Tô Diệp mở miệng thì Đỗ Hành liền hiểu được ý tứ của cô, vì vậy đột nhiên ánh mắt rét lạnh mấy phần, âm u mà nhìn chằm chằm vào Tô Diệp. Tô Diệp đáng thương bị Đỗ Hành nhìn chằm chằm, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương âm thanh càng ngày càng thấp, mấy chữ cuối cùng kia quả thật nhẹ như muỗi kêu.

Đỗ Hành thật lâu không có lên tiếng, bàn tay ở hông của Tô Diệp bắt đầu mò xuống dưới. Tô Diệp cảm thấy nhột, lại bắt đầu tránh, nhưng đúng lúc ấy thì, bàn tay to kia đặt ở trên mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên của cô.


Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn ở cái mông mượt mà trắng nõn, cuối cùng chợt vỗ một phát.

Tô Diệp bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, cái mông của mình thật là đau rát.

Cô thật là ngốc, không dám tin nhìn Đỗ Hành, nước mắt trong con ngươi nhẹ nhàng ướt át: “Anh lại có thể đánh em?”

Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng, giọng nói cứng rắn: “Anh đánh em sao?”

Tô Diệp siết cánh tay của anh, uất ức tố cáo: “Sao anh có thể đánh em như vậy đây? Thật là đau!”

Đỗ Hành “A” một tiếng, lăn lộn không quan tâm nhíu mày nói: “Rất đau thật sao? Vậy cũng tốt, anh nhận lỗi với em.”

Tô Diệp nhìn Đỗ Hành quang minh chính đại lại có vẻ mặt vô lại như vậy, dáng vẻ kia giống như đang nói anh đánh em thì thế nào? Dù sao đánh thì đánh cùng lắm thì anh nói xin lỗi là được.

Tô Diệp mở miệng đến mấy lần muốn nói gì đó, chỉ là cô tức giận đến một câu nói đều nói không ra lời, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương mắng chửi người thật sự không phải là sở trường của cô, dường như nói rõ lí lẽ với Đỗ Hành cũng không phải lựa chọn khá lắm. Cuối cùng cô không còn kế sách siết quả đấm nhỏ, mặt sung huyết đỏ bừng kìm nén ra một câu: “Anh lại có thể đánh vợ, em…em. . . . . .”

Đỗ Hành nghiêng người, ôm hông của cô lần nữa, khiến toàn bộ dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô đều thu vào trong ngực. Anh giơ tay vỗ nhẹ lưng của cô, để giọng nói mềm nhũn dụ dỗ: “Ngoan, đừng tức giận nữa, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Làm sao có thể không nổi giận, Tô Diệp lớn như vậy, còn chưa bao giờ có người dám chạm qua một ngón tay của cô!

Nhưng. . . . . . Nếu như tiếp tục tức giận, cô nên làm cái gì? Chẳng lẽ muốn đánh Đỗ Hành một trận thật đau sao?

Đỗ Hành lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dụ dỗ vỗ Tô Diệp, mà có lẽ Tô Diệp thật sự mệt mỏi, mà cái mông đau đớn cũng dịu đi rồi, vì vậy ở trong thoải mái và ấm áp giống như khi còn bé còn sót lại trong trí nhớ, tức giận từ từ tiêu mất, ý thức cũng bắt đầu hỗn độn.

Bàn tay Đỗ Hành nhẹ nhàng đến cái mông nhô cao rất tròn của cô lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô cắn răng uy hiếp nói: “Về sau lại không nghe lời, còn có thể đánh em.”

Chỉ tiếc Tô Diệp đã ở trong trạng thái ngủ gật, nghe nói như thế chỉ giật giật thân thể, sau đó tìm một tư thế dễ chịu hơn ngủ tiếp ở trong lòng anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.