Đọc truyện Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà – Chương 45: Hài hoà về say rượu
“Người say rượu thật khó hầu hạ” – BY Nguyễn Thần.
***
Nguyễn Thần sau khi tan làm đứng ở ven đường dự định gọi taxi, thấy vậy trên mặt cô giáo Lương đầy bất ngờ.
Dù sao Triệu Thiên Cảnh mỗi ngày đúng giờ có mặt, mưa gió không đổi, lần đầu tiên không thấy người đàn ông yêu vợ như báu vật này xuất hiện, cô thật sự có chút không quen.
“Triệu tiên sinh đâu, không ở nhà sao?” Cô giáo Lương hỏi.
“Tối nay anh ấy có xã giao, không từ chối được.” Nguyễn Thần lắc đầu cười, sắc mặt có chút xấu hổ. Trong phòng làm việc các giáo viên khác cũng thường xuyên đem Triệu Thiên Cảnh ra trêu chọc cô, đến bây giờ Nguyễn Thần còn chưa thấy quen.
Cô giáo Lương nháy mắt: “Triệu tiên sinh không nhờ người khác đến đón em à?”
Nguyễn Thần không biết nên nói cô giáo Lương hiểu rất rõ Triệu Thiên Cảnh, hay là hội chứng của người sắp được làm bố nào đó đã đi sâu vào lòng người: “Anh ấy có nhờ, nhưng người ta cũng có việc, em cũng không muốn làm phiền.”
Lão Cung vốn đã gọi điện thoại chuẩn bị đến đón Nguyễn Thần, thế nhưng Lý Khiết Nhi đột nhiên không khỏe, anh ta phải quay về.
Dù sao Triệu Thiên Cảnh không ở đây, quyền quyết định nằm trong tay Nguyễn Thần, cô đương nhiên để lão Cung quay về chăm sóc Lý Khiết Nhi.
Cô giáo Lương cười cười, còn thay cô gọi taxi, tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thần lên xe mới đi về.
Nếu không Triệu Thiên Cảnh mà biết, xem chừng mai sẽ đến tận cửa gây rắc rối…
Chuyện lần trước Triệu Thiên Cảnh gọi điện cho hiệu trưởng, giáo viên trong vườn trẻ đã cười Nguyễn Thần tròn một tháng, cô giáo Lương có thể nói là ấn tượng khắc sâu.
Nguyễn Thần được đưa lên xe, sắc mặt vừa ngại ngùng vừa buồn bực, biết rõ Triệu Thiên Cảnh chắc chắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
Hiếm khi được ở nhà một mình, Nguyễn Thần ở nhà Ngô Vận ăn cơm, lại uống canh gà do mẹ chồng tự tay hầm xong mới chậm rãi trở về.
Ngô Vận còn muốn đi theo cô, bị Nguyễn Thần vất vả khuyên nhủ một lúc mới chịu quay lại.
Dù sao Triệu Thiên Cảnh cũng đã nói không quá chín giờ sẽ về nhà, cũng còn chưa đến hai tiếng nữa, bọn họ cũng quá lo lắng rồi.
Nguyễn Thần bật ti vi lên xem một lúc, thấy không có gì hay lại lấy tạp chí ra đọc. Đọc không được bao lâu đã chán, nằm trên giường cũng còn sớm, cô đành phải ngồi ở ghế nghe nhạc.
Tiếng đàn dương cầm kỳ ảo vờn quanh căn phòng, Nguyễn Thần nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng.
Ngày hôm nay thời gian sao chép tài liệu không ngắn, cô đứng lâu, thắt lưng đau mỏi, còn có phần khó chịu. Vừa năm tháng, nhưng bụng Nguyễn Thần so với phụ nữ có thai bình thường còn muốn to hơn, buổi tối Ngô Vận kinh ngạc nói cho cô biết, như thế này rất có thể là thai song sinh.
Cũng không biết được một đôi cục cưng là con trai hay con gái.
Nhưng cho dù thế nào, Nguyễn Thần cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sinh con không dễ dàng, một lúc sinh hai đứa, hai đứa nhỏ sẽ làm bạn với nhau, cô cũng không cần đau đớn hai lần, thật vẹn cả đôi đường.
Nếu là hai đứa con trai, nuôi lớn cũng không dễ dàng gì.
Nguyễn Thần suy nghĩ tối nay làm thế nào nói cho Triệu Thiên Cảnh nghe tin tốt này, cô trở mình trên ghế dựa, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Cô nên trực tiếp nói: Em mang thai song sinh, cũng chưa biết được là trai hay gái.
Hay nên khéo léo nói: May quá, bụng em mua một tặng một.
Hay có lẽ nên khéo léo hơn chút nữa: Ông trời không muốn em quá đau đớn lúc sinh con, vì thế một lần tặng luôn hai đứa, không cần phải chịu hai lần đau đớn.
Nguyễn Thần còn đang suy nghĩ, cửa chính truyền đến tiếng động, Triệu Thiên Cảnh đã về.
Cô vừa mới ngồi dậy, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, làm Nguyễn Thần lập tức che mặt, tức giận trừng mắt nhìn người nào đó.
“Thật hôi… anh rốt cuộc uống bao nhiêu rượu?”
Triệu Thiên Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay giơ một hai ngón, dừng một chút lại giơ ra ba ngón… chính anh cũng không phân biệt rõ ràng, cuối cùng là uống nhiều hay uống ít.
“Dự án rất thuận lợi, mọi người nhất thời vui vẻ uống hơi nhiều một chút.”
Anh nheo mắt, hai ngón tay mở ra một chút đại khái khoảng hơn một cm, giống như làm vậy càng có sức thuyết phục.
Nguyễn Thần không nói gì, say thành như thế, không biết một chút là bao nhiêu…
Cô đứng dậy, đỡ lấy người đang say rượu lắc lư ngồi trên ghế dựa, chợt nhớ đến một việc, cô lập tức tra hỏi Triệu Thiên Cảnh: “Anh tự mình lái xe trở về à?”
“Ừ…” Triệu Thiên Cảnh mơ màng nói, vẻ mặt vô tội nhìn lại: “Bọn họ còn muốn tiếp tục hát hò, anh lén chạy ra ngoài, không để cho mấy tên bợm nhậu kia biết!”
Chết tiệt! Say thành như vậy lại còn có thể lái xe, anh không muốn sống nữa sao?!
Nguyễn Thần không biết nên ngạc nhiên Triệu Thiên Cảnh say khướt còn lái xe, an toàn trở về, hay là tình hình giao thông quá tốt, người đi đường rất may mắn…
Không làm bị thương người vô tội!
“Anh, anh, hừ…!” Nguyễn Thần nhìn bộ dáng con sâu rượu không biết gì mà tức đến đòi mạng, chờ đến ngày mai Triệu Thiên Cảnh tỉnh rượu, cô sẽ tính sổ!
Nguyễn Thần bị mùi rượu trên người Triệu Thiên Cảnh khiến cho cô không chịu nổi, bịt mũi, một tay cởi khuy áo âu phục của anh.
Triệu Thiên Cảnh cười híp mắt nghe theo cô, anh nằm thẳng, bộ dạng mặc người ta chà đạp.
Nguyễn Thần thở dài, cởi áo khoác và áo sơ mi, kéo người vào phòng tắm.
Mở nước nóng, cô vừa đỡ Triệu Thiên Cảnh vào bồn tắm lớn, người phía sau đột nhiên vươn tay ôm lấy cô.
“Ùm” một tiếng, cả hai người cùng ngã vào bốn tắm, toàn thân ướt nhẹp.
Nguyễn Thần vốn còn chưa tắm, cô ngoại trừ thở dài thì không biết nên nói gì, đem quần áo mặc ở nhà đã ướt cởi ra, ném lên trên bồn tắm, quay lại nhìn thấy Triệu Thiên Cảnh hai mắt đen thẫm đang chăm chú nhìn mình.
Nguyễn Thần mặt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt lại.
Kẻ đầu sỏ lại ôm lấy vai cô, ở trên mặt Nguyễn Thần hôn một cái, nở nụ cười: “Cùng tắm…”
Nguyễn Thần đánh lên bàn tay đang vuốt ve bờ vai mình, tiện thể bỏ rơi bàn tay đang không an phận trên lưng mình, nghiêm mặt thay Triệu Thiên Cảnh xoa bóp cơ thể.
Triệu Thiên Cảnh cũng nhận ra cô đang tức giận, anh ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía Nguyễn Thần, vẫn không động đậy, thường quay đâu lại len lén liếc mắt nhìn cô.
Lúc Nguyễn Thần quay lại tắm, Triệu Thiên Cảnh xoay người cọ cọ lấy người cô.
“Bảo bối, anh sai rồi…”
Nguyễn Thần vừa lau người vừa không thèm để ý hỏi: “Sai ở đâu?”
Triệu Thiên Cảnh mơ màng nhăn mày, anh vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi say rượu, hơn nữa suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu.
“À, anh đáng lẽ nên trốn về sớm hơn?”
Nguyễn Thần cúi đầu không nhìn anh.
Triệu Thiên Cảnh lại hỏi: “Anh nên tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới về?”
Nguyễn Thần vẫn như cũ không nhìn anh.
Triệu Thiên Cảnh nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nháy mắt, bộ dạng giống như đã hiểu: “Anh biết rồi, hóa ra tối nay về nhà còn chưa chào cục cưng…”
Anh nghiêng người nằm úp sấp lại, hai tay đỡ lấy hai bên hông Nguyễn Thần, cẩn thận tránh đè lên bụng cô, môi như dán lên bụng: “Cục cưng, ba đã về, hôm nay nhớ ba không?”
Khóe miệng Nguyễn Thần giật giật, lúc say rượu triệu chứng người sắp được làm bố vẫn còn sao?
Quả đúng là ăn sâu vào máu, cục cưng biết trả lời anh mới là lạ!
Triệu Thiên Cảnh không nghe được câu trả lời, sắc mặt anh có chút thất vọng, một lần nữa ngồi xuống lắc đầu.
Nguyễn Thần động tác nhanh hơn đem người sắp làm bố đang mơ màng tắm sạch sẽ, lôi ra ngoài mặc đồ ngủ, khiến cho cả người cô đầy mồ hôi —— xem ra cô lại phải tắm thêm lần nữa.
Bình thường đều là Triệu Thiên Cảnh vây quanh cô, chăm sóc cô cẩn thận.
Bây giờ đúng là phong thủy thay đổi, đến lượt cô chăm sóc con sâu rượu Triệu Thiên Cảnh, vất vả đến mức thắt lưng đau nhức.
Thế nhưng người nào đó tắm xong, không có say như chết mà ngược lại càng tỉnh táo.
Nguyễn Thần nghe nói tửu lượng của Triệu Thiên Cảnh vô cùng tốt, ở tiệc rượu là thiên hạ vô địch, vậy mà đêm nay lại say thành như vậy…
Rốt cuộc đêm nay anh uống bao nhiêu rượu?
Nguyễn Thần vào phòng tắm, tắm thật nhanh rồi đi ra, phát hiện Triệu Thiên Cảnh đang ở phòng nhỏ sát vách đi tới đi lui, trong miệng lầm bầm nói màu sơn trên tường quá đậm, cục cưng mỗi ngày đều nhìn thấy tâm trạng sẽ không tốt.
Một lúc sau lại nói quần áo không xếp cẩn thận, đồ chơi cất không gọn gàng, sau này cục cưng sẽ không tìm được hoặc sẽ bị vấp ngã.
Nói xong liền làm, Triệu Thiên Cảnh khom lưng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng nhỏ.
Thật ra trước đó Nguyễn Thần đã dọn dẹp sơ qua, nhưng cục cưng còn chưa sinh ra, phần lớn đồ đạc cô để ở góc phòng cũng coi như là không quá lộn xộn.
Bây giờ Triệu Thiên Cảnh nửa đêm muốn thu dọn căn phòng này, đem từng cái một cất gọn. Thỉnh thoảng cảm thấy không hài lòng, một món đồ thôi mà loay hoay ba bốn lần mới ngừng.
Nhìn bộ dạng này của anh, trước khi tỉnh rượu chắc sẽ không dừng tay.
Nguyễn Thần ngáp hai cái, buồn ngủ đứng dựa vào một bên cửa.
Cô chỉ sợ ông chồng sâu rượu dọn xong căn phòng này, sẽ tiếp tục sang phòng ngủ mà dọn tiếp, mà ai biết được anh còn muốn làm cái gì?
Nguyễn Thần thực sự sợ hơn nửa đêm Triệu Thiên Cảnh lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, một chút cũng không dám đi ngủ trước.
Triệu Thiên Cảnh thu dọn được hơn một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyễn Thần, anh vội vàng đi đến đỡ cô ngồi xuống giường.
Anh quỳ một chân trên sàn nhà, tai ghé vào cái bụng đang dần to lên của Nguyễn Thần im lặng lắng nghe.
Nguyễn Thần bị hai tay của Triệu Thiên Cảnh ôm lấy, quyết định ngồi im, nhìn xem con sâu rượu nào đó muốn làm cái gì.
Đợi một lúc, Triệu Thiên Cảnh vui vẻ ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng mừng rỡ: “Cục cưng động đậy, lại động đậy tiếp, hình như đang chào hỏi anh!”
Nguyễn Thần hơi ngẩn người, cảm giác được bụng mình không có chút động tĩnh gì…
Cục cưng vừa mới được năm tháng, sao có thể động đậy?
Quả nhiên sâu rượu đã đạt đến cảnh giới, ngay cả say khướt cũng không quên trạng thái của người sắp được làm bố.
“Đúng, cục cưng động đậy.” Nguyễn Thần tức giận nói qua loa một câu, kéo Triệu Thiên Cảnh lên nằm trên giường: “Anh nên đi ngủ rồi.”
“Anh muốn nghe nữa…” Triệu Thiên Cảnh không chịu ngủ, sống chết muốn dựa vào bụng của Nguyễn Thần, cô không còn cách nào khác đành nghiêm mặt mắng.
“Không còn sớm nữa, cục cưng cũng phải đi ngủ!”
“Đúng rồi, lúc này cục cưng nên đi ngủ.” Triệu Thiên Cảnh gật đầu, ngoan ngoãn nằm im trên giường không lộn xộn.
Nguyễn Thần tắt đèn trong phòng ngủ, nghe âm thanh xê dịch của người không an phận nằm bên cạnh dần yên tĩnh lại, lúc này cô mới thở phào một hơi, rất
nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, sắc mặt của Triệu Thiên Cảnh không tốt lắm, lại nhìn ánh mắt của Nguyễn Thần có chút chột dạ.
Nguyễn Thần biết chuyện ngày hôm qua sâu rượu này còn nhớ rất rõ, không khỏi nhìn anh lầm bầm mấy tiếng.
Triệu Thiên Cảnh cúi đầu, niềm nở đưa lên bữa sáng nóng hổi.
Nguyễn Thần vừa ăn, thỉnh thoảng lại xoa bóp thắt lưng.
Tối hôm qua làm việc vất vả, vốn thắt lưng hơi đau, bây giờ lại càng thêm khó chịu.
Triệu Thiên Cảnh ngồi xổm bên người cô, đưa tay chậm chạp thay Nguyễn Thần xoa bóp mấy cái, còn hỏi: “Mạnh như thế này có được không?”
“Ừ, dịch xuống một chút.” Nguyễn Thần thoải mái thở hắt ra, bụng ngày càng lớn, gánh nặng lên lưng ngày càng nặng.
Cô đột nhiên nhớ lại tin tức tốt tối hôm qua muốn nói cho Triệu Thiên Cảnh, đáng tiếc lại bị người này say xỉn cắt ngang: “Mẹ nói trong bụng em có thể là thai
sinh đôi…”
Tay Triệu Thiên Cảnh dừng một chút, bỗng nhảy dựng lên, tròn mắt nhìn Nguyễn Thần: “Thai đôi sao?”
Nguyễn Thần bị anh dọa sợ, ngơ ngác gật đầu: “Đứng, là thai song sinh, anh làm sao thế?”
Triệu Thiên Cảnh đưa tay cẩn thận chạm lên bụng cô, vừa xoa bóp thắt lưng, nhíu mày buồn bực một lúc.
“Thế tối hôm qua động đậy là lão đại hay lão nhị?”
Khóe miệng Nguyễn Thần giật giật một cái, nhớ lại tối hôm qua say rượu, anh còn nhớ rõ chuyện này sao?