Đọc truyện Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà – Chương 42: Hài hoà về triền miên
“Tác dụng của thảm, thật ra có rất nhiều” – By Nguyễn Thần
***
Buổi tối ngày hôm đó Nguyễn Thần khiến Triệu Thiên Cảnh không thỏa mãn, bản thân cô đi ngủ trước cũng có chút áy náy, thế nhưng sau vài giây nghe nhạc nhẹ cô mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Tuy rằng hiện tại cô có thể ăn có thể ngủ, cơ thể rất khỏe mạnh, cục cưng cũng phát triển rất tốt, chỉ khổ thân cho ba của bé thôi, mỗi ngày phải bứt rứt khó chịu muốn chết.
Nguyễn Thần quyết định phải giúp Triệu Thiên Cảnh cải thiện sinh hoạt, ngày hôm nay sau khi tan làm trở về đầu tiên cô ngủ khoảng nửa tiếng đồng hồ, lúc dậy ăn cơm tinh thần rõ ràng tốt hơn bình thường rất nhiều.
Vốn Triệu Thiên Cảnh thấy cô vừa về nhà liền nằm trên giường ngủ, còn tưởng rằng Nguyễn Thần khó chịu ở đâu, anh đứng ở phòng khách thỉnh thoảng vào xem, trong lòng rất lo lắng.
Hiện tại trông thấy sắc mặt của Nguyễn Thần không tệ, làn da ửng hồng, tinh thần so với việc cứ tối đến là buồn ngủ cũng cải thiện hơn nhiều, vì thế anh lén thở phào nhẹ nhõm.
Ăn cơm no đủ, Nguyễn Thần đỡ thắt lưng đi lại trong phòng.
Triệu Thiên Cảnh sợ bên ngoài trời tối, khi Nguyễn Thần đi ra ngoài tản bộ có thể sẽ bị ngã, hoặc là bị người khác đụng vào, vì thế anh không cho cô ra khỏi cửa.
Nguyễn Thần cũng không có gì đáng lo, gần đây thời tiết không tốt, trên bãi cỏ có mấy đôi tình nhân và một vài gia đình đang nói chuyện. Bọn trẻ con vừa chạy loạn khắp nơi vừa la hét ầm ĩ, cô tuy rằng thích trẻ con, thế nhưng cũng sợ dọa đến đứa bé trong bụng mình, nên cô ngoan ngoãn ở trong nhà không đi ra ngoài.
Trong lòng cô đêm nay giấu diếm một chuyện, thỉnh thoảng ngẩn người, chốc chốc lại cười khúc khích, Triệu Thiên Cảnh thấy thú vị nhưng lại không nhịn được mà lắc đầu.
Không biết Nguyễn Thần ngốc nghếch tưởng tượng ra cái gì, lại có thể vui vẻ như vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt không hề biến mất.
Nguyễn Thần len lén chuồn vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Triệu Thiên Cảnh cọ qua cọ lại: “Đợi cùng nhau tắm nha, em xả nước nóng vào bồn tắm rồi.”
Từ lúc Nguyễn Thần mang thai, bọn họ không phải chưa từng xảy ra chuyện gì ở phòng tắm, Triệu Thiên Cảnh lo lắng bên trong trơn trượt, cẩn thận từng li từng tí đỡ Nguyễn Thần đi vào.
Sau này Nguyễn Thần thấy anh chỉ được nhìn mà không được ăn, muốn nhìn mà không dám nhìn, lúc này mới không cho Triệu Thiên Cảnh đi vào.
Đêm nay cô lại tự nhiên chủ động mời anh tắm uyên ương, Triệu Thiên Cảnh nghĩ đến đêm đó không đủ thoải mái, lại nghĩ đến tần suất của hai người không quá cao, mới có một lần, anh liền mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Thần chậm rãi cởi quần áo, luôn luôn xoay người quay đầu hướng về phía Triệu Thiên Cảnh chớp mắt hoặc là cười cười, có chút trêu đùa.
Triệu Thiên Cảnh bị cô cười đến mức trong lòng ngứa ngáy, động tác trên tay lại nhanh hơn, không lâu sau liền bước vào bồn tắm ngồi xuống.
Nguyễn Thần đứng ở bên cạnh bồn tắm, chậm rãi cởi từng món đồ xuống, hơi nghiêng người, lộ ra làn da trắng nõn, đường cong đẹp đẽ, nhưng cũng là nửa che nửa đậy, dụ hoặc không nói nên lời.
Triệu Thiên Cảnh dựa vào bồn tắm lớn lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, ánh đèn màu trắng ấm áp chiếu sáng khắp phòng khiến người nào đó ở cách không xa lộ rõ mồn một.
Hết lần này tới lần khác cô không hề vội vàng, trái lại khiến cho Triệu Thiên cảm thấy trong bụng đầy lửa.
Nguyễn Thần thấy có hiệu quả rồi, lúc này mới trộm cười chậm rì rì bước vào bồn tắm.
Khi cô ngồi xuống, nước nóng từ bồn tắm tràn ra, “ầm” một tiếng, cô bị Triệu ThiênCảnh ôm vào lòng.
Nguyễn Thần quay đầu cười: “Em gội đầu giúp anh nhé.”
“Được.” Triệu Thiên Cảnh đã lâu không được cô phục vụ, anh xoay người gối đầu lên bồn tắm lớn.
Nguyễn Thần xoa vòng quanh đầu anh, vụng về bắt chước lại những gì trong trí nhớ thay Triệu Thiên Cảnh xoa bóp mấy huyệt vị.
Triệu Thiên Cảnh thoải mái mà nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, lâu rồi không có cảm giác thoải mái như vậy.
Nguyễn Thần cẩn thận giúp anh xả nước, dùng khăn mặt lau vài cái, cô cảm thấy mỹ mãn mà đưa bàn tay lên nhẹ nhàng để lên trước ngực Triệu Thiên Cảnh mà lau nhẹ.
Triệu Thiên Cảnh vốn đang nhắm mắt bị dọa đến mức mở mắt ra, bị cô vươn tay ấn lên bờ vai nằm lại: “Đừng nhúc nhích, đêm nay có phục vụ đặc biệt, anh phải nghe em.”
Nguyễn Thần cười tít mắt, Triệu Thiên Cảnh thấy cô hào hứng như vậy cũng tốt, liền theo ý cô, vui vẻ lên tiếng “Được. Tất cả đều nghe lời em.”
Kỳ thực, Triệu Thiên Cảnh cũng rất ít khi không nghe theo Nguyễn Thần, ai bảo vợ là lớn nhất chứ?
Nguyễn Thần đắc ý nhếch môi, hai tay chà xát để sữa tắm nổi bọt, rồi xoa nhẹ trên người Triệu Thiên Cảnh.
Từ bên gáy xuống tới xương quai xanh, từ trong ngực nhẹ nhàng lau qua lau lại mấy lần, rỗi chậm rãi trượt dần xuống bụng dưới.
Hai tay cô đầy bọt sữa tắm, thuận tiện bôi một chút lên mặt Triệu Thiên Cảnh, đùa nghịch đến mức không biết gì.
Nguyễn Thần chơi đùa đến nghiện, Triệu Thiên Cảnh lại cảm thấy khó chịu.
Anh nhắm mắt lại, cảm giác Nguyễn Thần ở trên người mình lại càng rõ ràng, nhẹ nhàng, không biết là vô tình hay cố ý hướng về chỗ nhạy cảm trên người…
Không lâu sau Triệu Thiên Cảnh đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, mà nước trong bồn tắm cũng bắt đầu nguội lạnh.
Nguyễn Thần cảm thấy chơi đùa đủ rồi, thấy Triệu Thiên Cảnh vẫn không nhúc nhích, không có biểu hiện gì, cô không còn cách nào khác là chủ động đến gần hôn lên môi anh.
Thế nhưng vừa chạm đến, Triệu Thiên Cảnh liền biến bị động thành chủ động, đưa tay đỡ lấy phía sau đầu cô, hôn một cái thật sâu.
Nụ hôn dây dưa triền miên, dần dần xâm nhập sâu hơn, hai người rời nhau ra khe khẽ thở gấp.
Nguyễn Thần dựa trên bờ vai anh, hai mắt ướt át, trên đôi môi hồng phấn hiện lên ánh nước lấp loáng, vô cùng cám dỗ.
Triệu Thiên Cảnh bây giờ vẫn còn không hiểu rõ ý của cô, thực sự đúng là đầu gỗ.
Anh rút khăn tắm, trước tiên giúp Nguyễn Thần lau khô người, sau đó mặc áo choàng tắm cho cô, rồi lúc này mới bắt đầu lo cho mình.
Triệu Thiên Cảnh ngay cả áo choàng tắm cũng lười mặc, kéo Nguyễn Thần ra khỏi phòng tắm, bên hông chỉ quấn tạm bằng một cái khăn lông ngắn.
Nguyễn Thần ngồi trên người anh, Triệu Thiên Cảnh đỡ lấy thắt lưng cô, động tác vừa chậm lại vừa cẩn thận.
Thế nhưng Nguyễn Thần lại nhẹ nhàng chuyển động, hại anh lo lắng cô sẽ bị ngã xuống sàn nhà, không dám động đậy, cũng không dùng sức.
Nguyễn Thần cảm thấy chưa thỏa mãn, cúi đầu ở trên vai Triệu Thiên Cảnh không nặng không nhẹ cắn một cái.
Triệu Thiên Cảnh vốn nhịn đến khó chịu, lại bị cô khiêu khích vài lần, anh đã sắp không kìm chế nổi.
Một cái cắn này của cô, Triệu Thiên Cảnh gắng gượng kiềm chế lửa nóng chỉ chờ dâng lên, anh nhấc mình một cái, đem người ôm lấy, ngồi lên tấm thảm trong phòng ngủ.
Nguyễn Thần tò mò khẽ dịch một cái, tấm thảm dẫm lên mềm mại, ngồi lên cũng rất thoải mái. Bây giờ trần trụi, những sợi lông tơ nho nhỏ của tấm thảm trực tiếp dính lên da, hơi ngứa một chút, cảm giác cũng rất tốt.
Chờ đến lúc cô bị Triệu Thiên Cảnh nhấn ngã, lúc cả người nằm trên thảm, Nguyễn Thần muốn cười cũng không cười nổi.
Thảm mềm mại thoải mái, thế nhưng cô nằm bên trên khẽ cử động, phía sau lưng liền bị lông tơ khẽ lướt qua, cảm thấy rất ngứa.
Động tác của Triệu Thiên Cảnh quả thực rất nhẹ nhàng, lại không dám xâm nhập quá sâu, sức lực so với lúc trước cũng nhiều hơn.
Nguyễn Thần chỉ duy trì một tư thế, vừa chịu đựng cảm giác ngứa ngáy ở sau lưng, cơ thể nhạy cảm còn cảm nhận được động tác của Triệu Thiên Cảnh phía trước, trong cảm xúc mãnh liệt còn mang theo một chút đắc ý, trên mặt muốn cười cũng không cười nổi, cảm giác được bộ dạng chắc cũng đang vặn vẹo của mình.
Triệu Thiên Cảnh thấy sắc mặt cổ quái của Nguyễn Thần, lo sợ làm đau cô, động tác càng thêm nhẹ, thỉnh thoảng còn không tập trung mà để ý đến nét mặt và cảm giác của cô.
Nguyễn Thần cảm giác như đang ở tận cùng của cực hình, vừa thoải mái đến phát run, lại ngứa ngáy đến mức muốn đưa tay mà gãi vài cái —— cô đúng là sắp phát điên mất.
“Dừng, dừng một chút ——”, cô thực sự không chịu nổi, thở hổn hển xin tha thứ, nếu tiếp tục bản thân cô thật không biết có thể bật cười hay không.
Triệu Thiên cảnh vội vàng dừng lại, cũng không để ý đến việc bị cắt ngang: “Làm sao vậy, em khó chịu ở chỗ nào?”
“Không phải thế, ở sau lưng rất ngứa, giúp em gãi đi.” Nguyễn Thần chỉ chỉ phía sau lưng, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ.
Triệu Thiên Cảnh nghe xong, sắc mặt lại trở nên cổ quái.
“Sau lưng ngứa sao? Ở đây? Hay ở đây?”
Nguyễn Thần nằm nghiêng trên mặt thảm, lại sợ đè lên bụng, không thể xoay người, một tay Triệu Thiên Cảnh đỡ lấy thắt lưng cô, lòng bàn tay ở trên lưng cô
xoa nhẹ, một bên nhỏ giọng hỏi cô.
“Bên trái một chút… Đúng rồi… A… Bên phái một chút…” Nguyễn Thần phát hiện Triệu Thiên Cảnh càng gãi càng ngứa hơn, xung quanh còn nóng rực, trêu chọc khiến trong lòng cô cảm giác ngứa ngáy đến mức không nhịn được.
“Được rồi, chúng mình tiếp tục đi.” Nguyễn Thần khẽ động, tiếp tục quay lưng về phía tấm thảm, duỗi chân cọ xát ngang thắt lưng Triệu Thiên Cảnh.
Triệu Thiên Cảnh thực sự sợ mình đang làm được một nửa, Nguyễn Thần lại bảo dừng lại, anh sửng sốt một chút rồi không nhúc nhích.
Nguyễn Thần lại tiếp tục thúc giục, không thấy anh có động tĩnh gì, cô dứt khoát ngồi lên người Triệu Thiên Cảnh.
Cũng để cho anh thử cảm giác ở bên dưới, phía sau lưng lại cọ xát với tấm thảm kia có bao nhiêu khó chịu…
Triệu Thiên Cảnh lúc mới bắt đầu cũng không để ý, một lúc sau mới hiểu được Nguyễn Thần vì sao lại bị ngứa, anh cũng cảm thấy ở sau lưng giống như có trăm
nghìn con kiến đang bò, vừa mềm lại vừa ngứa, khiến cho cả người căng cứng.
Nguyễn Thần nhíu mày, nhìn bộ dáng của anh như thế cô lại làm càn hơn, không để Triệu Thiên Cảnh đứng lên, tiếp tục ngồi phía trên mà chuyển động.
Triệu Thiên Cảnh lúc này không chỉ toàn thân kéo căng, mà còn cứng đờ.
Trong mắt Nguyễn Thần thoáng có ý xấu, cô cúi người lưu lại mấy vết hồng ở trên ngực anh, dùng sức mút vào, “bẹp” một tiếng cực kỳ to.
Triệu Thiên Cảnh không nhịn được, bị cô giày vò khiến cả người cũng sắp bốc khói, động tác anh càng thêm nhanh, không còn gò bó như lúc trước.
Nguyễn Thần lúc này mới cảm thấy hài lòng, cứ cẩn thận gò bó như thế đâu thoải mái được?
Hai người một đêm triền miên, ngày hôm sau Nguyễn Thần thiếu chút nữa không dậy nổi, cả người mềm nhũn, cô vừa đánh răng vừa trừng mắt nhìn Triệu Thiên
Cảnh đang đứng một bên.
Triệu Thiên Cảnh bất đắc dĩ nhún vai, nếu như không phải tối qua Nguyễn Thần trêu chọc anh lợi hại như vậy, chính anh sao lại không thể kiềm chế được?
Đến vườn trẻ, vết hồng trên cổ Nguyễn Thần quá rõ, bị cô giáo Lương lén giễu cợt đến tận buổi trưa, ngay cả Tiểu Quế cũng trêu đùa ầm ĩ, làm hại Nguyễn Thần
đỏ mặt cả buổi, không ngẩng đầu lên nổi.
Ai ngờ đến lúc nghỉ trưa, cô giáo Trương ít khi cùng cô tiếp xúc bỗng nhiên gọi cô lại, hai gò má đỏ rực, ấp úng muốn nói lại thôi.
“Cô giáo Trương có việc sao?” Nguyễn Thần thấy khó hiểu, lại nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh đang ở bên ngoài chờ mình, sắc mặt có chút lo lắng.
Cô giáo Trương kéo cô lại ấp úng nói một hồi lâu, Nguyễn Thần mới hiểu được, hóa ra mấy hôm trước Triệu Thiên Cảnh có việc không thể đến, nhờ một nhân
viên mới đến trong công ty đến vườn trẻ đưa cơm, vừa lúc gặp được cô giáo Trương.
Thế là, cô giáo Trương ưng ý người ta.
Nguyễn Thần đương nhiên hy vọng những người có tình có thể yêu nhau, vấn đề là hình như cô không phát hiện nhân viên kia có cùng ý với cô giáo Trương, đối
phương chỉ là đúng lúc gặp được cô giáo Trương nên hỏi đường một chút.
Thực ra cô giáo Trương coi trọng người này, thế nhưng lại ngại mất thể diện, không muốn nói cho Nguyễn Thần là mình chủ động, chỉ nói đã làm mất số điện
thoại người kia để lại, muốn hỏi cô xin thêm lần nữa.
Nguyễn Thần cũng không suy nghĩ nhiều, vừa lúc lần trước danh thiếp của nhân viên kia để lại có trong ngăn kéo, cô liền trực tiếp đưa cho cô giáo Trương.
Cô giáo Trương mừng rỡ nói cảm ơn, rồi vui vẻ rời đi.
Lúc Nguyễn Thần đi ra ngoài cùng Triệu Thiên Cảnh ăn cơm, cô có nhắc đến chuyện này, nhìn anh híp mắt cười cô mới kịp nhận ra.
Thì ra cô giáo Trương muốn nảy sinh tình yêu chị em, hay là chị gái theo đuổi em trai?
Đúng là không nhìn ra, cô giáo Trương thật can đảm!