Nhật Ký Tuổi Teen

Chương 7


Bạn đang đọc Nhật Ký Tuổi Teen: Chương 7

Vẫn cứ giữ nguyên hiện trường nhưng vắng bóng 4 đứa kia. Len thầm cảm ơn mấy đứa tri kỷ của mình. Ten đơ… 1s… 2s… 3s… TỈNH!
Ten lấy lại vẻ mặt lạnh lùng:
-Buông.
-Đừng lạnh lùng vậy nữa. ANH XIN EM ĐÓ! – Len “gào thét”
Ten vẫn không lung lây dù trong lòng hạnh phúc muốn chết, cũng có hơi thẩn thờ trước câu nói ấy rồi quát lại Len:
-DỪNG TRÒ ĐÙA NÀY LẠI ĐI ĐƯỢC KHÔNG? BIẾT TÔI ĐAU ĐẾN NHƯỜNG NÀO KHI CỨ BỊ ĐEM RA LÀM TRÒ ĐÙA NHƯ THẾ KHÔNG? ĐỪNG BẮT TÔI PHẢI MẠNH MẼ NỮA. – Rồi nước mắt Ten lại chảy dài, giọng nhòa đi – Tôi không thể chịu nỗi đau đó thêm một phút giây nào nữa. Làm ơn đi, dừng cái trò đùa này lại đi được không? Đừng gieo cho tôi hạnh phúc rồi lại cướp đi nó.
Len sững người. tay buông Ten ra. Giờ thì tới lượt Len đau đớn.
-Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy anh nữa. Đau lắm rồi, trái tim tôi đã nát rồi.
Ten nói rồi đi ngang qua mặt Len. Đang định mở cửa thì… “CHỤT” Len quay người lại, đứng sau Ten rồi quay người cô lại… nụ hôn đầu đời của hai người bay đi cùng nhau…

Ten bất ngờ, đẩy nhẹ Len ra, nhưng Len nào để Ten thoát, cậu đè cô vào cửa, hai tay Ten thả dần, rồi buông dọc theo cơ thể, đứng yên mặc cho Len muốn làm gì thì làm (úi giời ạ, mới lớp 8 thôi đấy nhá hai anh chị). Len tấn công Ten một cách nồng nhiệt.
5s… 6s…7s… 8s… 9s… rồi 10s trôi qua, Len mới dừng cái nụ hôn ấy lại.
Ten thở dốc, Len thì vẻ mặt hạnh phúc vô cùng. Và rồi… mắt chạm mắt. Ten vội đẩy Len ra trước khi cậu ta lại cướp đi nụ hôn thứ 2 của cô. (bà này, trong tâm muốn người ta làm vậy gần chết mà bây giờ người ta thực hiện lại trốn tránh nó là sao? hông sao hết, giống tác giả. ^_^). Len hiểu những gì ten đang nghĩ, lùi về phía sau một bước cùng nụ cười hút hồn:
-Anh xin lỗi vì đã để em đau. Có thể em sẽ chẳng chấp nhận tình yêu này từ anh. Nhưng anh muốn em biết, ANH THÍCH EM NHIỀU LẮM!
Ten lại một lần nữa hồn lìa khỏi xác, sững sờ rồi nước mắt lại chực trào.
“Mồ, sao hôm nay lại khóc nhiều thế nhở? Nín đi nào Ten, mất hết cả hình tượng.” – Ten thầm nghĩ mà vẫn cứ đứng như trời trồng
Len tiến lại, ôm Ten vào lòng như lúc nãy:
-Em cứ khóc đi. Em cứ khóc cho hết ấm ức trong lòng đi. Sau đó hãy quên hết và rồi anh sẽ bù đắp lại cho em.
Giờ thì Ten nhắm mắt lại, nãy giờ câm thì giờ vẫn cứ câm. Từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo sơ mi trắng của Len. 5 phút sau nước mắt Ten ngừng rơi. Cậu đẩy Len ra:
-Được rồi, nãy giờ chỉ toàn để anh tự biên tự diễn. Bây giờ tôi cũng sẽ nói. – Mặt Ten đỏ như gấc, nó cúi đầu xuống che đi bộ mặt dễ thương ấy – Tôi… tôi cũng thích anh.
Lòng Len hạnh phúc biết bao, rồi lại cái nụ cười hút hồn, Ten liếc liếc lên nhìn Len, sợ Len phát hiện mặt ngày càng đỏ nên gục xuống ngay. 5 phút sau, mặt Ten mới trở lại bình thường, nhỏ ngẩng đầu lên, nói với giọng bình thường cùng gương mặt như giữa bạn bè với nhau:
-Giải quyết xong chuyện riêng rồi. Giờ tao với mày xuống căn-tin chứ để tụi nó chờ.
-Ờ. – Len gật đầu
Rồi hai đứa đi xuống với 4 đứa kia. Tụi nó nhắn với nhau ở chỗ củ nên biết đường mà tụ lại (bàn tụi nó ngồi hồi giờ ra chơi).
-Yo! Chờ lâu không? – Len đưa tay chà mấy đứa kia

-Lâu nỗi gì đâu, mới có dài cổ thôi à. – Ren lại giở trò đâm chọt
-Thôi đi nhá. – Ten lôi cái điện thoại ra coi giờ – Tụi bây chờ mới có 15 phút mà bày đặt
Tụi nó mắt gach ngang.
-MÀY NGHĨ SAO VẬY HẢ CON MỤ KIA? 15 PHÚT MÀY BIẾT ĐỐI VỚI TỤI TAO DÀI LẮM KHÔNG HẢ? – Pu quát Ten, ánh mắt ác quỷ
-Thôi mà thôi mà. Hạ hỏa đi mày, tụi nó có chuyện nên mới xuống trễ cơ mà. – Rin “đổ nước” vào Pu
-Ừ nhỉ. Hí hí hí… – Lại một lần nữa Pu giở nụ cười “tế nhị”
Ten với Len nghe vậy thì nhìn nhau, cười cười rồi ngồi xuống. Ren với Kan thấy hơi lạ nên kéo Len lại hỏi.
-Bộ mày với Ten hồi nãy có chuyện gì hay sao mà không nổi nóng? – Kan hỏi, ánh mắt hình sự
-Đừng nói là hai đứa mày… “chụt” rồi nha? – Ren đoán trúng phóc
-Ờ thì… mày nói đúng rồi đó. – Len lảng mặt sang chỗ khác

Ren với Kan đẩy Len ra một chỗ rồi tụm lại xì xầm như mấy bà tám:
-Thằng Len đã hành động trước tụi mình rồi kìa. – Kan
-Thì cũng phải nắm bắt cơ hội mà thực hiện thôi chứ biết sao giờ. Không lẽ kéo hai đứa nó lại mà hun? – Ren trề môi
-Ờ, mà chắc tao với Rin là sau chót quá. – Kan
-Tại sao? Tao thì đang lo cho tao với nhỏ “mỏ làng” đây. Mày với Rin tao thấy cũng thân, còn tao với “mỏ làng” thì… – Ren thở dài
-Thôi đi mày, Tao thấy con Rin chả có ý gì với tao hết. Lúc nãy thằng Len ôm con Ten, nó nhìn, thở dài (đâu, chỉ hít thở bình thường mà) rồi lắn đầu, bỏ đi đó mày không thấy à? Tao sợ người nó thích không phải là tao. – Kan lo lắng
Ren trầm ngâm nhìn Kan, tự nghĩ thấy mình còn may mắn hơn nó nhiều. Ít ra thì Pu cũng thân với ổng nhất (trong đám con trai), Rin thì lại thân với cả ba nên rất khó đoán. Rồi cả đám lại ăn mà chả đứa nào nói tiếng nào, người trả tiền thì là Ren. Ăn xong, tụi nó mỗi đứa một phòng mà về lại ký túc xá. Trường này là trường nội trú mà lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.