Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối – Chương 14: Tình Yêu Ở Maldives
Sa Nghị mất vài ngày để lên mạng tra cứu hàng loạt nơi sẽ đi du lịch và lên kế hoạch cụ thể, còn Bối Bối thì liệt kê danh sách hành lý để mang đi Maldives, sau đó cô hào hứng đưa cho Nghị Nghị xem. Sa Nghị đang ở trong phòng làm việc sửa sang lại bảng biểu báo cáo của công ty, nếu muốn nghỉ phép một tuần đi Maldives, thì trước tiên anh thu xếp chuyện công ty cho tốt đã, thấy Bối Bối ùa vào như cơn gió, theo bản năng, anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.
“Không phải em bảo còn phải thu xếp hành lý nên không cho anh quấy rầy em sao?” Miệng Sa Nghị vuốt ve lên mái tóc Bối Bối, anh để cô dựa sát vào lồng ngực mình.
“Dạ, em cho anh xem danh sách mà em đã lên để đề phòng quên thứ gì đó nè” Bối Bối tựa như đang dâng cho Sa Nghị bảo bối vậy.
1.Đồ bơi:
Áo tắm, mũ bơi, kính bơi, chân nhái, kính lặn . Ống thở, dép nhựa, áo phao, gel dưỡng da và kem chống nắng.
2.Vật dụng hằng ngày:
Kem chống muỗi, kính râm, mũ, áo gió chống nắng, máy ảnh, giá máy, pin, sạc pin, máy chụp ảnh dưới nước, pháo hoa không thấm nước, thẻ nhớ, thức ăn cho cá, sạc điện thoại, chứng chỉ lặn, hộ chiếu + vé máy bay, từ điển điện tử, quyển sổ nhỏ, máy tính, thẻ vào phòng chờ VIP ở sân bay, kem đánh răng, khăn mặt, bàn chải, khăn tắm, sữa tắm, dầu gội đầu, dao cạo râu, máy sấy tóc.
Sa Nghị nhìn vào quyển vở chi chít, đầu có chút đau, nhưng vẫn đọc từng mục một.
“Bé à, thức ăn cho cá để làm gì?”
“Em thấy ở đó có nhiều cá cảnh nhiệt đới xinh đẹp lắm, em rất muốn chụp ảnh với bọn nó, đương nhiên nhất định phải gây dựng mối quan hệ với chúng nó chứ, cho chúng nó ăn thì chúng nó sẽ thích em nhỉ”
“Tới đó rồi mua là được, mang từ nhà đi sẽ hỏng đấy, cái này gạch bỏ” Sa Nghị cầm bút gạch mục đó đi.
“Được rồi, vậy anh nhớ đi mua cùng em đấy!”
“Ừ ”
… … …
“Bé yêu, kem đánh răng, bàn chải, máy sấy, mấy thứ đó cũng không cần mang theo ”
“Vì sao?”
” Trong phòng chúng ta ở sẽ có đủ”
“Á…nhưng em muốn dùng đồ của mình”
“Được rồi, tới lúc xếp hành lý, còn chỗ trống thì sẽ mang theo, tạm thời để nó đấy đã”
… … …
“Bối Bối, không cần từ điển điện tử đâu ”
“Nhưng, nhưng mà tiếng Anh của người ta không tốt”
“Em có quyển từ điển sống bên cạnh rồi, cái này gạch”
“Nghị Nghị, lúc nào rảnh chúng ta đi mua đồ lặn nhé, em có thể mang theo ba bộ đồ bơi được không?”
“Ừ, em mang nhiều đồ bơi thế làm gì?”
“Thì mỗi ngày một bộ, lúc bơi càng xinh đẹp hơn”
“Em thích thì mang theo” nhưng chỉ có thể mặc ột mình anh ngắm, Sa Nghị nghĩ thầm.
Trước hôm đi Maldives một ngày thì hành lý mới được soạn xong xuôi, Bối Bối mang 2 cái vali lớn cộng thêm một vali của Sa Nghị, mỗi người còn mang thêm một chiếc balo đằng sau lưng và một túi máy ảnh, Bối Bối cầm tờ danh sách hành lý, so sánh lại hai lần để chắc chắn đã mang đầy đủ mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, vì ông Đồng và ông Sa bận việc nên chỉ có hai bà mẹ cộng thêm tài xe tiễn Bỗi Bối, Sa Nghị tới sân bay. Trước tiên, bọn họ ngồi máy bay từ thành phố S tới Srilanka rồi chuyển máy bay tới Male. Đây là lần dầu tiên Bối Bối rời xa bố mẹ, lần đầu tiên con ra nước ngoài nên Dương Tiểu Phàn rất lo lắng, bà không ngừng dặn đi dặn lại Sa Nghị phải luôn chú ý tới Bối Bối. Bối Bối đồng ý với mẹ và mẹ nuôi rằng mỗi ngày sẽ chụp một bức ảnh gửi về cho bọn họ xem và sẽ mua quà về cho họ.
*Male: thủ đô của Maldives
Khi sắp bước qua khu kiểm tra an ninh, Ngô Thiến kéo Sa Nghị qua một bên rồi đưa cho anh một gói đồ. Lúc trở lại, gương mặt Sa Nghị rất quái lạ, giống như vừa ngượng lại vừa có chút phiền muộn.
Lên máy bay, Bối Bối cao hứng đến phát rồ, quần áo của tiếp viên hàng không Srilanka đẹp thật đấy, giống như chim khổng tước vậy, đó là màu sắc mà Bối Bối thích nhất, cô nhìn chằm chằm cô tiếp viên hàng không không rời, tới nỗi mà Sa Nghị còn phải cảm thấy xấu hổ thay cô, anh bèn vươn tay che đôi mắt cô lại.
“Anh không thấy đẹp à, so với quần áo của tiếp viên hàng không nước mình còn đặc sắc hơn nhỉ, theo em, tiếp viên hàng không nên mặc sườn xám” Bối Bối bị ai đó che mắt, bất mãn lẩm bẩm.
Vừa lên máy bay thì tiếp viên hàng không lập tức đi phát khăn ướt và menu, Bối Bối cầm quyển menu lật vài trang, không tệ, có cả món ăn Trung quốc. Menu phân ra thành đồ ăn nguội, món chính và đồ ngọt.
Trên máy bay có bật điều hòa, sợ Bối Bối lạnh nên Sa Nghị lấy chiếc áo khoác mình cầm theo đưa cho cô mặc vào. 4 giờ hơn bắt đầu dùng bữa trưa, Bối Bối lấy ình chút salad dưa chuột trộn ngô với thịt bò xào nấm, món ngọt trong thực đơn chỉ có bánh pudding gạo nếp đen. Cô ăn được một ít thì nhường hết cho Sa Nghị, rồi quay ra chơi video games trên máy bay, trong đó có phim, có cả trò chơi, còn có cả hai kênh camera quay phía trước và phía sau máy bay, hành khách có thể trực tiếp quan sát tình hình thực tế khi máy bay cất cánh, hạ cánh. Thứ này khiến Bối Bối bị hút hồn, liên tục đổi kênh qua đổi kênh lại.
Chơi một lúc thì Bối Bối thấy mệt, cô kéo tay vịn của ghế lên, vùi vào lòng Sa Nghị rồi ngủ thiếp đi. 10 giờ hơn, máy bay đã tới Srilanka, Sa Nghị rút cánh tay tê dại của mình ra, rồi hôn lên môi Bối Bối để đánh thức cô dậy chuyển máy bay, tại sân bay, anh mua cho Bối Bối vài món đồ thủ công mỹ nghệ địa phương. Tới Male là đã 4 giờ sáng, nhưng tinh thần Bối Bối lại rất hưng phấn, cô không hề ầm ĩ đòi đi ngủ, Sa Nghị khuyến khích, hôn thưởng cô một cái.
Sa Nghị nói với Bối Bối rằng còn phải ngồi một chuyến Floatplane nữa mới tới được hòn đảo Diva, nơi bọn họ sẽ ở. Bối Bối rất thích biển, vì thế trước khi đi, Sa Nghị đã lựa chọn một hòn đảo có môi trường bơi lặn xung quanh tốt nhất, anh định ở một căn nhà thiên nhiên, cạnh bờ biển, bốn bề là nước, để cho Bối Bối có thể chơi đùa thỏa thích. Lên Floatplane, Bối Bối cực kỳ hưng phấn, ở trên phi cơ có thể nhìn thấy hết từng tiểu đảo bên dưới, màu xanh là cát, màu đen kịt chính là đá san hô.
*Floatplane: Máy bay có thể hạ cánh trên mặt nước.
Lái phi cơ là một người đàn ông da đen đi chân trần, Bối Bối thầm cười trộm một hồi lâu. Có một cậu bé sau khi lên phi cơ thì bèn nhìn lén Bối Bối, Sa Nghị phát hiện ra, anh lập tức trợn mắt lườm cậu ta, cơ thể anh lặng lẽ nghiêng về phía trước che chắn Bối Bối vào trong lòng mình. Bối Bối bắt đầu cầm máy ảnh cơ liên tục chụp, mồm không ngừng ca ngợi, “Trời ạ, đẹp quá đi”
Bối Bối và Sa Nghị ở trong một căn phòng hướng về phía nam tại một biệt thự cạnh bờ biển, phía nam của đảo là hàng cây cọ dừa, mỗi nhà có một cây cầu nhỏ, cây cầu này thông thẳng ra bãi cát và biển, có thể trực tiếp từ đó xuống biển lặn. Còn ở phía Bắc của ngôi nhà là một bãi biển cực kỳ rộng lớn, biển ở đó tương đối nguy hiểm, bởi vì nó nối liền với biển bên ngoài, mực nước khá sâu.
Ở ven đường chính là một con đường nhỏ rợp bóng cây, trông nó giống hình thập tự giá, tựa như chữ “phi” trong tiếng Trung vậy. Mỗi một đường mòn tương ứng với một biệt thự bãi biển, du khách có thể đạp trên những hạt cát mềm mại, đi dưới bóng cây, với những cơn gió biển phảng phất thổi tới sẽ không hề có cảm giác nóng nực. Ven đường có một cây cọc gỗ, trên đó viết “228”, đó chính là biệt thự bãi biển của bọn họ.
*chữ phi: “非“
Bối Bối không đợi nổi nữa, cô chạy vào nhà, vừa bước qua cửa, một chiếc giường hoa thật lớn đập thẳng vào tầm mắt, Bối Bối vội vàng muốn nhảy lên đó, giường 1m8, rất mềm mại, rất sạch sẽ, Bối Bối nằm trên giường hỏi Sa Nghị đang dọn dẹp đồ, “Nghị Nghị, ở nơi này thật là hạnh phúc” Sa Nghị đang thu xếp đồ đạc, anh ngẩng đầu lên nở một nụ cười cưng chiều với cô.
Nghỉ ngơi một lát rồi Bối Bối chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa, ở trên máy bay lâu nên cô cảm thấy cả người không được thoải mái, phòng vệ sinh rất lớn, trang bị cực kỳ đầy đủ, khăn tắm dùng một lần, urgo, muối tắm, bông gạc, bông tẩy trang đủ cả.
Trên bệ đặt bốn cái bình thủy tinh đậy nắp, nhìn giống hệt mấy cái bình hóa học trong phòng thí nghiệm. Theo thứ tự là dầu gội, dầu xả, kem dưỡng da, sữa tắm, tất cả đều mang theo hương vị bạc hà, Bối Bối cảm giác cực kỳ dễ chịu và lành lạnh.