Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh – Chương 5: Năm tuổi: Không ôm cậu tớ không ngủ được
Hai người rốt cuộc lên tới lớp lá trường mẫu giáo, thật ra thì người bạn nhỏ Phùng Kiến Vũ của chúng ta đã có thể lên lớp lá lâu rồi, mà nay năm, Phùng Kiến Vũ cũng xem như là đủ tuổi vào lớp một.
Trường tiểu học thu nhận học sinh có ngày sinh trước tháng 9 năm 1992, Phùng Kiến Vũ vừa vặn sinh vào ngày 27 tháng 8 năm 1992
Nhưng mà Vương Thanh vừa nghe Phùng Kiến Vũ phải ném hắn lại mà lên tiểu học, lập tức ném chén cơm nhỏ yêu quý của mình xuống đất, giống như một hỏa tiễn nhỏ vậy liền xông ra ngoài, Thanh ma nhìn cơm đổ đầy đất, có chút ngẩn ra, không cần suy nghĩ đứa nhỏ này chính xác là chạy qua nhà Phùng Kiến Vũ
Phùng Kiến Vũ đang ngồi ở trước bàn an tĩnh ăn cà rốt trong chén cơm nhỏ, liền nghe thấy cửa nhà mình truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập vang dội. Vũ ma vừa nghe liền cười, không cần suy nghĩ, có thể gõ cửa như vậy cũng chỉ có tên tiểu tử thúi Vương Thanh kia thôi
“Thanh nhi, đến rồi?” Vũ ma vừa mở cửa đã nhìn thấy Vương Thanh vịn tường thở dốc, bàn tay nhỏ bé bởi vì dùng sức gõ cửa mà đỏ bừng, nhưng vẫn lễ phép:” Con chào dì ạ.”
Lời còn chưa dứt, người cũng đã xuyên qua phòng khách quen thuộc tìm được Phùng Kiến Vũ đang ở nơi đó cầm nửa củ cà rốt dùng răng cửa nhỏ gặm từng chút từng chút.
“Thanh Thanh, cậu tới rồi.” Phùng Kiến Vũ mừng rỡ, quá tốt, Thanh Thanh tới, thì có người giúp mình ăn củ cà rốt đáng sợ này rồi!! Vương Thanh còn chưa kịp nói chuyện với Phùng Kiến Vũ, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cầm củ cà rốt trong tay, không nói hai lời liền tiến lên, cầm lấy củ cà rốt trong tay Phùng Kiến Vũ nhét vào miệng mình
Nhai hai cái liền giải quyết xong nửa củ cà rốt mà Phùng Kiến Vũ phải gặm thật lâu. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh ăn miệng phồng phồng, cười cong mắt to, Vũ ma đi theo sau lưng Vương Thanh nhìn thấy một màn này, không biết mình là nên khóc hay nên cười
Vương Thanh đứa nhỏ này từ nhỏ đã che chở Phùng Kiến Vũ, nhưng mà… tiếp tục như vậy, Vũ Vũ có thể ngày càng kén ăn hay không? Quên đi, chờ buổi tối trước khi ngủ lại để cho hắn ăn một lần nữa.
“Vũ Vũ, con mang Thanh Thanh trở về phòng con chơi, ma ma đi làm nước trái cây cho các con.”
“Đi thôi, Thanh Thanh, đi lên phòng tớ.” Phùng Kiến Vũ cầm tay Vương Thanh muốn kéo người này trở về phòng, nhưng phát hiện Vương Thanh đứng ở đó không nhúc nhích, một đôi mắt to ngậm lệ hết nhìn Phùng Kiến Vũ lại nhìn Vũ ma, bộ đáng thương cắn môi của mình.
“Thanh Thanh, sao vậy? Nói cho dì nghe.”
Phùng Kiến Vũ có chút luống cuống nhìn Vương Thanh, tựa hồ một khắc sau cũng muốn khóc theo vậy.
“Dì, Vũ Vũ muốn đi học sao? Không muốn Thanh Thanh nữa sao?”
Vũ ma vừa nghe liền thấy buồn cười, nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vương Thanh,vẫn đưa tay sờ Vương Thanh đang lông xù, an ủi: “Vũ Vũ chẳng qua là đi học thôi mà, không phải không muốn Thanh Thanh, các con vẫn có thể chơi với nhau mà.”
“Nhưng mà, nhưng mà Thanh Thanh không thể học chung với Vũ Vũ!!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc cùng ủy khuất.
Vương Thanh suy nghĩ một chút, quay mặt sang nhìn chăm chú Phùng Kiến Vũ bất an hỏi: “Vũ Vũ cũng không cần Thanh Thanh nữa sao? Vũ Vũ muốn đi học một mình sao?”
“Ma ma, con không đi học, trường học không có Thanh Thanh.” Mặt Phùng Kiến Vũ đầy kiên định, nắm bàn tay nhỏ của Vương Thanh xiết chặt, tựa hồ chứng minh nói lời của mình.
Vũ ma đau đầu nhìn hai đứa bé, suy nghĩ một chút,Vũ Vũ đi học trễ một năm cũng không có gì, cùng Vương Thanh học chung cũng xem như là có bạn, có người chiếu cố lẫn nhau. Nghĩ tới đây, Vũ ma liền bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nhìn hai cái mặt đầy mong đợi nhìn mình, giống như nếu mình nói ra lời cự tuyệt, một giây kế tiếp hai đứa liền khóc lên vậy, Vũ ma buồn cười quyết định: ” Vậy thì Vũ Vũ đi học trễ một năm vậy”
Nhìn hai đứa con nít nín khóc mỉm cười vui vẻ, Vũ ma cười chuẩn bị vào phòng bếp lấy nước trái cây cho hai đứa, lại thấy Vương Thanh mặt đầy hưng phấn kéo Phùng Kiến Vũ đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Vũ Vũ, ba tớ mới mua cho tớ xe lửa nhỏ chơi rất vui, đi qua nhà tớ chơi, tớ đều đưa cho cậu.”
“Ma ma, con qua nhà Thanh Thanh chơi.”
“Đi đi, buổi tối nhớ về sớm.”
“Dì, Vũ Vũ hôm nay ở lại nhà con có được hay không?” Nhìn Vương Thanh đang mong đợi, Vũ ma gật đầu. Ngay khi Vũ ma gật đầu, Vương Thanh liền kéo Phùng Kiến Vũ mới vừa mang giày xong mở cửa xông ra ngoài, giống như sợ chậm một giây Vũ ma sẽ đổi ý vậy.
“Thanh Thanh, không chạy.” Vương Thanh quay đầu nhìn một chút, như đã chạy trốn ra khỏi phạm vi của Vũ ma, lúc này mới chậm chân lại, lẳng lặng kéo tay nhỏ của Phùng Kiến Vũ, đi đến nhà mình.
“Vũ Vũ, sang năm, chúng ta cùng học chung.”
” Ừ.”
“Vũ Vũ, sao cậu không hỏi tớ lý do?”
“Lý do gì cơ?” Phùng Kiến Vũ rất không hiểu.
“Tại sao nhất định phải cùng cậu học chung a.”
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, còn vì cái gì sao? Vốn là cùng học chung a. Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đành phối hợp hỏi một câu.
“Tại sao a?”
“Bởi vì, nếu như không cùng Vũ Vũ học chung, thì không thể cùng nhau ngủ trưa, không ngủ chung, tớ liền không ngủ được!” Một bộ dáng vẻ đương nhiên
Phùng Kiến Vũ lại ngoẹo đầu len lén nghĩ: Không cùng học chung, thức ăn mình không thích sẽ không có người giúp mình ăn a!