Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh – Chương 17
·
Ngày tựu trường, Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ, khiêng hành lý cá nhân của hai người đi báo danh.
Tại lúc đăng kí dự thi, Thanh ba Thanh ma liền bại dưới sự kiên quyết dứt khoát chọn trường trên tỉnh của Vương Thanh, mà Vũ ba Vũ ma nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dưới sự kiên trì của Phùng Kiến Vũ cùng sự đảm bảo của Vương Thanh để cho hai người được như ý nguyện cùng nhau học chung trường nội trú.
Vương Thanh đem hành lý để xuống đất xong, nhiều lần dặn dò Phùng Kiến Vũ: “Vũ Vũ, cậu ở chỗ này không được đi đâu hết, tớ đi ghi danh, chờ một chút trở lại chúng ta cùng đến ký túc xá.”
Phùng Kiến Vũ dùng sức gật đầu một cái, đứng bên cạnh một đống hành lý ngoan ngoãn chờ Vương Thanh trở lại. Hắn dáng dấp đẹp mắt, rất nhiều người qua lại đều quay đầu lại nhìn hắn, Phùng Kiến Vũ nhàm chán đánh giá chung quanh, căn bản không chú ý có người nhìn hắn.
Phùng Kiến Vũ đứng chờ quá nhàm chán liền khom lưng đưa tay từ trong rương hành lý lấy thanh sô cô la ra ăn.
Chờ Vương Thanh làm xong thủ tục trở lại đón, Phùng Kiến Vũ đang phồng má híp mắt to đứng đó thỏa mãn ăn sô cô la.
“Thanh nhi, chúng ta ở ban mấy?” Vương Thanh đưa tay đem lau đi socola còn dính ở khóe miệng Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ hỏi: “Sao cậu không hỏi chúng ta có ở chung phòng kí túc xá không?”
Vương Thanh vừa nhắc tới, Phùng Kiến Vũ lập tức khẩn trương nhìn Vương Thanh, Vương Thanh cười gật đầu một cái trả lời hắn: “Ở ban hai, chung một phòng kí túc a.”
Phùng Kiến Vũ vừa nghe cùng lớp cùng ngủ chung mới thở phào nhẹ nhõm,để mặc cho Vương Thanh kéo đến kí túc xá, vừa đi theo Vương Thanh vừa trả giá muốn đi siêu thị nhỏ mua cà rem ăn.
Hai người tới sớm, kí túc mới có một người đến, một cái phòng ngủ tám người, mỗi bên hai cái giường tầng, người bạn học tới trước đã chiếm giường dưới bên kia, Vương Thanh vội vàng nhanh tay chiếm hai cái giường dưới bên này
Vương Thanh chiếm giường xong liền không nói tiếng nào bắt đầu trải giường chiếu, một mình trải cho hai người. Phùng Kiến Vũ ngồi ở một bên nhìn Vương Thanh một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Thanh nhi, có muốn tớ giúp hay không?”
Vương Thanh khoát tay chặn lại, từ trong cặp móc ra một hộp sữa bò đưa cho Phùng Kiến Vũ, tỏ ý ngươi chỉ cần ngồi ở chỗ đó uống sữa bò là được rồi, Phùng Kiến Vũ nghe lời đâm mở sữa bò, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh vừa uống sữa vừa đọc manga
Vương Thanh vội vàng nói: “Vũ vũ, chỉ có thể uống một nửa, nếu không buổi trưa sẽ ăn không nổi cơm đâu.” Ánh mắt Phùng Kiến Vũ không rời manga gật đầu một cái coi như là đáp lại Vương Thanh, Vương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái tiếp tục thu dọn hành lý của hai người
Vương Thanh thu dọn đồ đạc không xem chừng một cái, Phùng Kiến Vũ liền đem cả hộp sữa bò uống sạch. Lúc ăn cơm trưa, đúng như dự đoán không có khẩu vị, chỉ có thể ngồi đối diện Vương Thanh trơ mắt nhìn hắn ăn cơm, một mình ngẩn người.
“Thanh nhi, lát nữa cơm nước xong, chúng ta đi siêu thị nhỏ có được hay không?”
“Đến đó làm gì?” Thật ra thì Vương Thanh không hỏi cũng biết người này đi mua quà vặt ăn, nhưng vẫn ung dung hỏi Phùng Kiến Vũ đang ngẩn người nhìn mình
“À, đi mua văn phòng phẩm..”
“Không cần, tớ đã chuẩn bị xong cho cậu rồi.”
“Vậy, đồ dùng hàng ngày!”
“Cũng đã chuẩn bị xong.”
“Mua sữa bò!”
“Quên đi, cậu uống sữa bò cơm trưa cũng không ăn, đến lúc đó cơm tối lại không ăn!”
“…” Phùng Kiến Vũ đô đô miệng, nằm ở trên bàn ăn không nói gì.
Chờ Vương Thanh ăn xong rồi, mới đứng lên vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ thấp giọng nói: “Đi thôi, buổi chiều cậu sẽ đói bụng, chúng ta đi mua quà vặt nào.” Vương Thanh vừa dứt lời liền thấy Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên rất vui vẻ nhìn hắn.
“Thanh nhi, cậu nói chúng ta bây giờ học nội trú rồi, có phải có nghĩa là chúng ta đã trưởng thành hay không?”
“Có phải nghĩa là chúng ta phải tách ra ngủ ở hai giường khác nhau…”
“Thanh nhi, có phải chỉ có cuối tuần chúng ta mới được ngủ chung không?”
“Có phải là sau này đi tắm cũng không chỉ có hai người chúng ta, mà sẽ còn có người khác!”
“Thanh nhi.”
” Hử?”
“Tớ không muốn ở nội trú nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trường học một chút cũng không tốt.” Phùng Kiến Vũ rất không vui, vừa nghĩ tới không thể tự tại giống như ở nhà , Phùng Kiến Vũ lại đột nhiên không muốn ở nội trú nữa. Vương Thanh sờ đầu Phùng Kiến Vũ, thấp giọng nói: “Tớ cũng không muốn ở nội trú, nhưng mà không có biện pháp.”
“Tại sao a?”
“Bởi vì ở nội trú lại không thể cùng Vũ Vũ hai người đơn độc ở cùng một chỗ.” Vương Thanh cười giải thích cho Phùng Kiến Vũ, ở đáy lòng yên lặng nghĩ: Ở nội trú lại không thể hôn hôn…
“Không phải, là tại sao không có biện pháp… ban đầu cậu không chọn cái trường này là tốt rồi.” Đều tại cậu, tại cậu chọn trường này, làm hại tớ chỉ có thể đi theo!!
“Bởi vì tớ muốn lớn lên nhanh một chút,muốn có năng lực bảo vệ thật tốt người tớ muốn bảo vệ.”
“Sao?”
“Không có gì, đi mua cho cậu đồ ăn cậu thích.” Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đang nghiêm túc đứng ở trước quầy chọn quà vặt, nhàn nhạt cười một tiếng. Đại Vũ, tớ chỉ muốn dùng thời gian ngắn nhất nhanh lớn lên một chút, như vậy mới có thể bảo vệ thât tốt nụ cười của cậu bây giờ