Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Lưu Manh – Chương 15
Đầu tháng ba, Phùng Kiến Vũ càng có lý do ở lại nhà Vương Thanh không về, bởi vì hắn phải dạy cho Vương Thanh học thêm, nói thì nói vậy, thật ra thì thành tích của Vương Thanh bây giờ ở trong lớp cũng là đứng trong top 5, nhưng mà so với Phùng Kiến Vũ luôn luôn nhất lớp, liên tục 5 năm liền thì không cách nào so sánh được.
Cho nên khi Phùng Kiến Vũ thu thập tài sản dời đến nhà với lí do dạy thêm cho Vương Thanh thì không chỉ có Vương Thanh giơ hai tay đồng ý mà Thanh ma cũng làm một bàn thức ăn lớn toàn món Phùng Kiến Vũ thích để chào đón sau tám năm Phùng Kiến Vũ lại lần nữa ở trên giường lớn của Vương Thanh cắm rễ
Thật ra thì Phùng Kiến Vũ tuy mang danh nghĩa dạy học cho Vương Thanh mà dọn tới,bất quá là tìm cho mình một chỗ thoải mái không ai nhắc tới còn có người cưng chìu đến vô pháp vô thiên mà thôi. Nhưng mà Phùng Kiến Vũ dọn tới ở có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là mỗi sáng sớm vừa mở mắt là có thể nhìn thấy Vũ Vũ, mỗi ngày có thể cùng nhau đi học, có thể cùng nhau tan học, còn có thể tắm chung, còn có thể ôm Vũ Vũ ngủ! Còn có thể… hôn Vũ Vũ.
Từ lúc lên trung học, bên cạnh có không ít cô gái bắt đầu trổ mã, thỉnh thoảng cũng có cô gái nhét vào tay Vương Thanh – thân cao đã từ từ giương cao, góc cạnh bắt đầu rõ ràng, đẹp trai ở sân bóng rỗ chạy qua chạy lại – thư tình,thậm chí vào năm ngoái, học trưởng đội bóng rổ mới vừa tốt nghiệp còn len lén đem theo Vương Thanh bọn họ trốn ở nhà xem phim người lớn
Cả người Vương Thanh như được đả thông huyết mạch toàn thân vậy, rất nhiều thứ vô sự tự thông, bởi vì hắn phát hiện hắn đối với người trong phim không có bất kỳ phản ứng gì… Ngược lại khi đối mặt Phùng Kiến Vũ, luôn là…
Vương Thanh len lén lên internet tra rất lâu, hắn biết hai đứa con trai cũng không phải là không thể, chẳng qua là mình còn nhỏ. Điều đó làm cho hắn minh bạch được tình cảm của chính mình nhưng còn Vũ Vũ thì sao? Người nhà thì thế nào? Cho nên Vương Thanh cự tuyệt đề nghị đưa hắn ra nước ngoài du học của Thanh ba, bắt đầu cố gắng nỗ lực, hắn biết chỉ có cố gắng cùng Vũ Vũ thi đậu cao trung, mới có thể làm cho Phùng Kiến Vũ vĩnh viễn ở bên cạnh mình mà trưởng thành, mình mới có thể đem Phùng Kiến Vũ vững vàng cầm ở trong tay.
“Ai nha, bài này làm không đúng! Phải như vậy, như vậy.” Phùng Kiến Vũ đọc manga đồng thời cũng không quên nhìn Vương Thanh đang chiến đấu hăng hái với bài tập. Thỉnh thoảng đưa ra ngón tay út chỉ ra mấy chỗ sai, sau đó lại dời tầm mắt trở về cuốn manga
“Vũ vũ, cậu không làm bài tập sao?” Phùng Kiến Vũ cầm cuốn manga vừa mới xem xong ném qua một bên, uể oải nói: “Ai nói… tinh thần thõa mãn mới có thể làm bài tập.”
Vương Thanh cưng chìu lắc đầu một cái, kéo cái tay đang len lén thò vào trong ngăn kéo của Phùng Kiến VŨ
“Vũ Vũ.”
Phùng Kiến Vũ nhăn mặt đáng thương nhìn Vương Thanh, một đôi mắt to nháy a nháy, làm cho Vương Thanh bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Chỉ có thể ăn một viên, bất quá ăn xong phải đi đánh răng lại lần nữa!
Phùng Kiến Vũ vừa nghe có thể ăn, lập tức đưa tay đào một viên sô cô la nhét vào trong miệng, một bên híp mắt to thỏa mãn gật đầu với Vương Thanh
Vương Thanh vẫn nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, cho đến khi Phùng Kiến Vũ ăn xong socola, Vương Thanh liền thúc giục Phùng Kiến Vũ đi đánh răng. Phùng Kiến Vũ không động đậy cứ nhìn socola trong ngăn kéo.
Phùng Kiến Vũ rất ủy khuất hỏi: “Thanh nhi…”
” Sao?” Vương Thanh rất ôn nhu nhìn Phùng Kiến Vũ.
“Tớ không thể ăn thêm một viên nữa sao?” Vừa dứt lời, Vương Thanh lập tức sa sầm mặt, thanh âm nghiêm túc nói: “Không được!” Nói xong liền đem socola trong ngăn kéo ném vào ngăn kéo duy nhất có khóa,khóa kỹ, hơn nữa còn rút chìa khóa ra nhét vào trong túi quần của mình
“Thanh nhi…”
“Đã phá lệ cho cậu ăn một viên rồi!” Vương Thanh một chút mềm lòng cũng không có
“Không phải cái này…”
Vương Thanh sắc mặt có chút hòa hoãn, hấc cằm tỏ ý muốn Phùng Kiến Vũ nói.
Phùng Kiến Vũ cười sáng lạng nói: “Thanh nhi, tớ có thể không đánh răng không?” Vương Thanh sắc mặt lần nữa lạnh lẻo, không nói hai lời kéo Phùng Kiến Vũ đi tới phòng tắm
Phùng Kiến Vũ ủy ủy khuất khuất đi theo sau lưng Vương Thanh nói: “Nhất định phải đánh răng sao? Vậy đợi lát nữa, tớ trở về phòng một chút…” Lời còn chưa nói hết Vương Thanh đã nặn xong kem đánh răng vào bàn chải nhét vào miệng Phùng Kiến Vũ
Chờ Phùng Kiến Vũ bỉu môi bắt đầu đánh răng, Vương Thanh mới rời khỏi phòng tắm đi trải giường
Vương Thanh trải giường xong thì Phùng Kiến Vũ từ phòng tắm trở lại, giống như khi còn bé vậy đá dép đổ nhào lên giường, sau đó không quá một giây liền lại bò dậy, quỳ xuống mép giường cong cái mông nhỏ đem dép lúc nãy mới đá loạn sắp xếp ngay ngắn lúc này mới nằm lại trên giường
Kéo chăn không thèm nhìn Vương Thanh, một mình ở nơi đó hờn dỗi. Vương Thanh buồn cười tiến tới bên tai Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng hỏi: ” Sao vậy? Còn tức giận hả?”
Phùng Kiến Vũ có chút nhột, lỗ tai nhỏ hồng hồng ừ một tiếng
Vương Thanh bất đắc dĩ sờ lỗ tai Phùng Kiến Vũ, nói: “Không phải là không cho cậu ăn, là sợ cậu đau răng, khi còn bé cậu đã bị một lần rồi!”
Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng cãi lại: “Đó là khi còn bé, khi đó có con sâu răng.”
Vương Thanh nhẹ nhàng hôn lỗ tai hồng hồng của Phùng Kiến Vũ, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, lúc trở lại trong tay bưng một ly sữa bò. Vương Thanh cười đem sữa bò tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ
Phùng Kiến Vũ hừ hừ hai tiếng cũng không khách khí nhận lấy liền mỹ mãn uống. Sữa bò uống xong, tâm tình cũng tốt lên, Phùng Kiến Vũ ly để xuống một cái, trở mình lại đôi mắt to nhìn Vương Thanh.
” Lại làm sao vậy?” Vương Thanh tắt đèn bò lên giường thấp giọng hỏi Phùng Kiến Vũ đang nhìn mình không rời mắt
“Không có gì, có Thanh nhi ở đây thật tốt.” Nói xong liền kéo tay Vương Thanh chuẩn bị ngủ. Vương Thanh giống như thường ngày đem cả người Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, hơn nữa lại ở trên môi Phùng Kiến Vũ hôn một cái, nói một câu ngủ ngon.
Mùi sữa thơm nhàn nhạt vương vấn ở môi hai người. Vương Thanh trong lòng căng thẳng, tay ôm Phùng Kiến Vũ cũng không khỏi xiết chặc. Mà Phùng Kiến Vũ đã sớm nhu thuận vùi ở trong ngực Vương Thanh hẹn hò với Chu công