Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu – Chương 20: Nếm thử
Mấy ngày nay vườn Hải Nhiên bị bao phủ ở trong một không khí cỗ quỷ dị.
Lão quản gia vô sự liền cầm tờ báo nghiên cứu; ngày ngày có hoa đưa vào cho Tâm La, mà người ký tên lại còn khác nhau; Đông Trẫm vì tránh né bánh
xe xem mắt của cha, dứt khoát tiến vào trong vườn Hải Nhiên. Trong
khoảng thời gian ngắn, vườn thường ngày bình tĩnh lại hết sức náo nhiệt.
“Chú Toàn, tờ báo này đến tột cùng có cái gì bất thường? Khiến cho ngài xem
nhiều ngày như vậy.” Đông Trẫm nhìn thấy cụ ông lại tỉ mỉ xem tờ báo,
không nhịn được tò mò hỏi.
“Tâm La và Nhị gia đứng chung, thật sự là xứng đôi, nam tuấn nữ đẹp, thật là trai tài gái sắc, trời đất tạo
nên.” chú Toàn cực kỳ cảm khái. “Lão gia biết, nhất định cũng sẽ cảm
thấy vui mừng. Nhị gia cuối cùng đã suy nghĩ rõ.”
“A? Báo chí
viết như vậy sao?” Đông Trẫm lấy tờ báo ra, đọc tin tức tì mì. Trên tờ
báo đúng là đăng ảnh một đôi người ngọc, nói một số chuyện linh tinh về
người yêu cũ của trưởng công tử Thiên Vương cá mặn trở mình sống lại, từ đó chim sẻ biến Phượng Hoàng. Hắn sớm dự liệu được. Còn tưởng rằng có
cái gì đặc biệt. Hắn bĩu môi. “Chẳng qua không nghĩ tới Tâm La cô nương
thì ra thật là bạn gái Vương Thế Chiêu, thất sách, sớm biết là như thế
này, tôi đã bảo bọn họ trang điểm cho Tâm La đẹp tuyệt nhân gian, để cho bọn họ giành bể đầu.”
Đang nói thầm, Vân Trạch ôm mấy bó lớn hoa tươi đi vào trong phòng khách. Người giúp việc vội vàng nhận lấy, phân
cắm ở trong bình hoa tinh xảo, đặt ở các vị trí trong phòng khách.
“Ha ha, chỉ mới tham gia tiệc thượng lưu một lần, Tâm La đã có nhiều người
theo đuổi như vậy, Nhị gia thật đúng là phải thêm chút sức.” Chú Toàn
cười nheo mắt.
“Cái này kêu là ruộng xấu không người nào cày, vừa cày liền có người tranh.” Đông Trẫm cực kỳ bất mãn. “Bất quá, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, Nhị gia cực kỳ có phần thắng. Huống chi, nếu
hắn có lòng muốn làm thành một chuyện, sẽ không thất thủ.”
Đông
Trẫm cười gian, xem Hải Khiếu mỗi ngày tan việc đúng giờ, luyện võ với
con trai, ở nhà dùng cơm, lúc rãnh rỗi tìm Tâm La uống trà nói chuyện
phiếm, thật sự không nhìn ra hắn là Lãnh Tu La hung ác tuyệt một phương.
“Đông thiếu, còn cậu? Trốn không phải là biện pháp, trị ngọn không trị gốc.” chú Toàn đập vai hắn.
“Nếu như Tâm La bảo bối chịu gật đầu, tôi lập tức cưới cô vào cửa. Dù sao
cha tôi chỉ cầu tôi tìm người có thể nhìn cưới vào, bất kể cô ta già trẻ đẹp xấu. Ông muốn cháu muốn điên rồi.”
“Ngài đoán chắc Mật tiểu thư sẽ không đồng ý, mới dám nói như vậy.” Nhậm thất tuyệt không buông tha cơ hội châm chọc Đông Trẫm.
“. . . . . .” Đông Trẫm lập tức không lên tiếng, đánh không lại Nhậm Thất, gây cũng chưa chắc qua hắn, lại là người ở dưới mái hiên, chỉ có thể
khuất phục nịnh hót, giả trang làm miệng hồ lô.
“Tâm La đâu?” Một lát sau, hắn vẫn nhịn không được mở miệng.
“Thời gian này, hơn phân nửa là đọc sách.” chú Toàn phất tay một cái. “Chưa
từng thấy người thích vùi ở một chỗ, chỉ cần xem một quyển sách là có
thể qua một ngày như vậy.”
“Tổng quản, một vị Vương Thế Chiêu tiên sinh tới chơi.” Trong tai nghe báo cáo phòng quan sát truyền đến. Nhậm Thất trầm ngâm.
“Tiểu Thất, chuyện gì?” Chú Toàn hỏi, rất ít thấy Nhậm Thất có vẻ mặt trầm tư này.
“Vương Thế Chiêu tới chơi. Nhị gia còn ở công ty. Hắn chọn lúc này tới chơi,
chỉ sợ là muốn gặp Mật tiểu thư.” Đây mới là vấn đề hắn so đo, chàng Lưu thuở trước trở về đây[1], sẽ là đối thủ mạnh mẽ của Nhị gia. Mà “Mật
tiểu thư chưa chắc muốn gặp hắn.”
“Người tới là khách, tổng không thể đuổi hắn đi, hãy để cho hắn đi vào.” chú Toàn không tán thành. “Tâm La không gặp hắn, còn có chúng ta. Để cho hắn chếttâm, hắn tự nhiên sẽ
đi về.”
“Cái chủ ý này tốt.” Đông Trẫm vỗ tay như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nếu Nhị gia ở đây thì tốt? Nói không chừng tình địch gặp
mặt hết sức đỏ mắt, không một lời liền trình diễn toàn vũ hành (nói về
hành động bạo lực).
Nhậm Thất lạnh lùng hừ một tiếng, cảnh cáo hắn đừng quá phận, mới chuyển sang Vân Trạch.
“Vân Trạch, cậu đi đónVương tiên sinh.”
“Vâng” Vân Trạch lập tức xoay người đi ra ngoài.
Một lát, Vương Thế Chiêu được đón vào Sướng Thúy cư.
“Ha ha, Vương công tử, Nhị gia chưa trở lại, có chuyện gì không ngại nói
với tôi. Không biết ngài đại giá quang lâm có gì muốn làm?” Đông Trẫm
không khách khí đảm đương chủ nhân.
Thế Chiêu sững sờ một chút.
Nhậm Hải Khiếu không có ở đây cũng không bất ngờ, dù sao hắn đoán chắc
Nhậm Hải Khiếu ở công ty mới đến. Nhưng, Đông Trẫm ở đây, thật khiến
người đắn đo.
“Tôi tới, là muốn gặp Cindy.” Hắn tỉnh táo nói. Đây là mục đích của hắn hôm nay, những thứ khác, đều là thứ yếu.
“Cindy?” Đông Trẫm cố ý nhíu mày, giả bộ ngu. Hắn không phải chủ nhân chân
chánh, cũng không phải là người ở Nhậm gia, không cảm thấy thất lễ, cho
nên càng thêm không cố kỵ gì.
“Tôi muốn gặp Tâm La.” Thế Chiêu cũng không tức giận.
“A – muốn gặp Tâm La bảo bối a.” Đông Trẫm cực kỳ mập mờ nở nụ cười, đưa
tay chỉ tất cả bình hoa trong phòng khách. “Nhìn, những thứ hoa này đều
là người ngưỡng mộ đưa tới, Tâm La cô nương của chúng ta đều chẳng thèm
ngó tới. Mà tôi, Đông Trẫm, trước mắt là bạn trai dự bị thứ hai của Tâm
La. Càng không cần phải nói các nam sĩ chưa thành hôn trong ngoài vườn
Hải Nhiên, tất cả đều đứng xếp hàng chờ Mật Đại Tiểu Thư hẹn gặp. Ai, cô gái xuất sắc thế này, trước kia không biết bị giấu ở địa phương nào?
Lậu thất minh quyên (chỉ phụ nữ ở tầng chót xã hội) trân châu bị long
đong a. Người bỏ qua cô nhất định là ngu ngốc nhất.”
Đông Trẫm
giả bộ không biết chuyện hát làm đều đủ, hung hăng đâm vào chỗ đau của
Vương Thế Chiêu. Hắn không phải là quân tử khiêm nhường, chú ý công
bằng. Cái thế giới này vốn đã không công bằng. Tâm La yên lặng yêu nhiều năm, người mắt mọc trên đầu này phải mất đi mới phát giác được cô quan
trọng đối với hắn, muốn tìm người về. Trong thiên hạ nào có chuyện dễ
dàng như vậy? !
Lần này Nhậm Thất không có làm trái với Đông
Trẫm. Mật tiểu thư là cái loại người bị ủy khuất cũng yên lặng nhịn
xuống, những thứ cô phải thừa nhận ở Vương gia, chỉ sợ còn không chỉ là
một chút xíu ủy khuất. Nhưng hắn cuối cùng là tổng quản vườn Hải Nhiên,
không tiện nhúng tay chuyện của của Nhị gia, cũng không thể quá mức thất lễ với khách. Để cho Đông Trẫm thay Mật tiểu thư ra một hơi cũng tốt,
hôm nay hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt a.
Kinh ngạc nổi lên đáy mắt Vương Thế Chiêu, thì ra Tâm La hấp dẫn người như vậy, Nhậm
Hải Khiếu, Đông Trẫm, cùng với những người chỉ gặp cô một lần liền theo
đuổi. Là hắn làm khỏ cô, khiến cho mỹ lệ không màng danh lợi nhã nhặn
lịch sự của cô bị đè nén ở trong khu nhà cao cấp to. Nhưng cô rời hắn mà đi, phát tán vẻ đẹp của cô, quyến rũ những người đàn ông mắt cao hơn
đầu (bị cái đẹp che lý trí). Tâm La được Nhậm Hải Khiếu công khai thừa
nhận, liền như là bảo thạch sáng chói rực rỡ dưới ánh mặt trờ. Hắn cũng
không biết. Duy nhất có thể xác định, tìm về Tâm La, sẽ cực kỳ khó khăn. Hoặc là, đã căn bản không có cơ hội. Hắn khổ khổ cười.
“Tôi chỉ muốn gặp cô ấy.”
“Bây giờ là thời gian ngủ trưa, Mật tiểu thư không tiếp khách.” Nhậm Thất nhàn nhạt từ chối.
“Tâm La thường ngủ trễ, cho nên buổi chiều sẽ ngủ bù.” Chú Toàn bổ sung.
Thế Chiêu gật đầu, người trong nhà này, vô luận già trẻ, cũng đoàn kết lại
bảo vệ Tâm La, phòng ngừa cô bị người tổn thương. Mà hắn yêu Tâm La, lại chưa từng chân chính bảo vệ cô, đúng như Tâm La nói, người thương cô
sâu nhất, là hắn.
“Được. Xin chuyển cáo cô sau khi cô dậy, tôi
thật sự hi vọng có thể gặp cô một lần. Vậy trước tiên tạm biệt.” Hắn
xoay người đi ra ngoài. Nhậm gia không ai mời hắn ngồi, cho hắn trà khi
hắn tới, càng không người tiễn hắn lúc hắn rời đi, chỉ có người đàn ông
như hung thần đó đưa hắn ra cửa lớn theo đường cũ. Rất rõ ràng, không ai hoan nghênh hắn.
Mà đám người trong Sướng Thúy cư cùng một ý chí quyết định, bọn họ trí nhớ kém, đã quên có khách viếng thăm hay không.
“Cô Tâm, tặng cho cô.” Anh Nhất tan học trở về mang bó Ngu Mỹ Nhân[2] nho nhỏ trong tay đến trước mặt Tâm La.
Tâm La cười nhận lấy bó hoa, hỏi:
“Hôm nay là ngày lễ sao? Tặng hoa đẹp như vậy cho cô.” cô ôm cả đứa bé rõ
ràng sáng sủa, sắc mặt đỏ thắm cùng nhau ngồi vào trên sô pha.
“. . . . Cháu nghe đồng học nói, nam sinh phải tặng hoa cho nữ sinh mình
thích.” Tiểu Anh Nhất đỏ mặt xấu hổ nói. “Cháu thích cô Tâm, cho nên
tặng hoa cho cô. Đây là cháu tự trồng. Cháu, cháu, cháu không muốn cô
Tâm gả cho người đàn ông khác.”
“Người nào nói cho cháu biết cô
Tâm muốn gả cho người đàn ông khác?” Tâm La kinh ngạc, không biết thằng
bé lấy tin tức sai từ đâu.
“San Mễ nói nữ sinh tiếp nhận hoa nam
sinh tặng, sẽ gả cho hắn. Mấy ngày nay cô Tâm đã nhận rất nhiều hoa từ
những người đàn ông khác!” Anh Nhất mặt hồng tai đỏ, lo lắng mình sắp
mất đi một người hắn yêu.
Tâm La ôm chầm Anh Nhất, đau lòng hôn lên đỉnh đầu hắn.
“Bạn của cháu nói sai rồi nha. Nếu như người đàn ông cầu hôn một người phụ
nữ, mà người phụ nữ lại đáp ứng, như vậy nhận lấy hoa hắn tặng mới có
thể gả cho hắn. Nhưng, mọi người tặng hoa cho cô Tâm không có cầu hôn
với cô. Cho nên, cô Tâm sẽ không gả cho họ. Cháu không cần lo lắng.”
“Vậy, cô Tâm sẽ gả cho cháu chứ?” Bé trai khát vọng hỏi.
À? Tâm La sửng sốt. Cô bị một bé trai tám tuổi mười tháng cầu hôn sao?
“Phì!” Đông Trẫm ở một bên xem cuộc vui nghe, cười lăn lộn, vội vàng bấu víu
cánh tay Nhậm Thất, lắc đầu với Nhậm Hải Khiếu lẳng lặng nhìn chăm chú
con trai và cô gái yêu mến. “Nhị gia, lần này tốt lắm, hai cha con giành một cô gái, đủ bạo. Em thấy phần thắng của Anh Nhất lớn hơn một chút
đấy.”
“Tránh ra! Chớ giống một cục xương gà không có đầu quấn ở
trên người tôi!” Nhậm Thất phản ứng kịch liệt hất tat Đông Trẫm ra, trên mặt thật nhanh xẹt qua kinh hoảng không người nào có thể hiểu.
“Ha ha, Nhậm Thất, cậu cũng biết xấu hổ à?” Đông Trẫm tựa như phát hiện một vùng đất mới, lại dựa lên, thề phải khiến Nhậm Thất trước sau như một
tỉnh táo biến sắc.
“Nhị gia, ngài quản lý Đông thiếu, phiền toái
cái tay cao quý của hắn, không cần cả ngày lẫn đêm trêu người!” Sắc mặt
Nhậm Thất trầm xuống, vừa kháng nghị với Hải Khiếu khoanh tay bàng quan, vừa mau tránh ra tựa như tránh ôn dịch.
Trò chơi bổ nhào và tránh triển khai.
Hải Khiếu lắc đầu, một quá mức láu cá, một người khác quá mức thành thục,
trung hòa mới tốt. Hắn vô lực ngăn cản Đông Trẫm đùa giỡn với Nhậm Thất, cũng vô ý ngăn cản, xoay người hướng Tâm La và con trai. “Đi thôi, đến
thư phòng của ta.”
Thừa dịp con trai vùi đầu đánh máy vi tính,
Hải Khiếu ngồi bên cạnh Tâm La, nhẹ nhàng rút đi sách trong tay cô, rồi
sau đó đè lại tay của cô.
“Em còn chưa xem xong.” Tâm La nhỏ giọng kháng nghị, muốn lấy sách của mình trở về.
Hải Khiếu đè tay không cam lòng của cô lại. “Nói chuyện phiếm với anh.”
“Anh Nhất đang làm bài.” Tâm La hạ thấp giọng, không phải sợ ảnh hưởng Anh
Nhất, chẳng qua là, không quen quá mức thân cận với cha của một đứa bé
trước mặt đứa bé đó.
“Nó không phải là đứa trẻ dễ dàng phân tâm,
định lực rất tốt.” Mặc dù Hải Khiếu rất xem thường, vẫn xuống thấp âm
lượng phối hợp cô. “Em không cần quá mức cẩn thận, nói chuyện phiếm bình thường không tốt sao?”
“Tán gẫu cái gì?” Tâm La thỏa hiệp, sách
bị lấy đi, tay bị bắt chặt rồi, nhất thời rất khó an tĩnh thoát thân,
vậy thì rảnh rang nói chút chuyện đi.
“Em thích quốc gia gì?” Hải Khiếu cười, cao hứng thỏa hiệp với cô. Bàn tay đặt trên tay cô nắm bàn
tay trắng nõn của cô ở trong lòng bàn tay, ngón cái vô tình hay cố ý,
như có như không xoa mu bàn tay cô.
“Trừ Liên Quân tám nước (Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung) ra là bất luận quốc gia gì đều tốt.” Cô nhàn nhạt cười, không có biện pháp, tình ý dân tộc của
cô quá mạnh mẽ, không nhịn được những quốc gia đã từng mang đến khuất
nhục tạo thành thống khổ cho dân tộc Trung Hoa. Bây giờ nghĩ lại, cô
cũng thật có chút ngông nghênh thà gãy không cong.
“Như vậy à?” Hắn nhíu lông mày trầm ngâm một lát lại buông lỏng chân mày. “Em cảm thấy Tây Ban Nha như thế nào?”
Tâm La liếc nhìn hắn một cái, có chút không rõ thế nào, nhưng mà vẫn trả lời.
“Rất tốt a. Tây Ban Nha nhiệt tình, Tây Ban Nha lãng mạn, Tây Ban Nha cuồng
dã. Người đấu trâu anh tuấn, ca múa Phất Lạp Minh[3] tuyệt hảo.” Đây là
ấn tượng đầu tiên mà ba chữ Tây Ban Nha này cho cô. “Còn có nghệ thuật
Tây Ban Nha, giống nhau Dalits và Picasso.”
“Như vậy, sẽ đi Tây
Ban Nha.” Hải Khiếu làm ra quyết định. Trải qua hình dung của cô, Tây
Ban Nha trong hắn, trở nên cụ thể mà có sức quyến rũ. “Nửa tháng nữa,
trường học Anh Nhất nghỉ rồi, chúng ta đi Tây Ban Nha du lịch, em nói có được hay không?”
Tâm La bừng tỉnh hiểu ra ngẩng mắt nhìn hắn.
Hắn đang trưng cầu ý kiến của cô. Bởi vì cô nói không thích tám nước
Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung, cho nên hắn hỏi cô
đi Tây Ban Nha như thế nào. Cô cười, không thể không cảm động.
“Tại sao anh cũng muốn đi?”
“Có nhớ không?” Hắn hôntóc của côm không ngoài ý ngửi thấy mùi hương táo
nhàn nhạt, cô quả nhiên dùng dầu gội như Anh Nhất. “Em là bảo mẫu của
Anh Nhất.”
“Nhưng –” Tâm La khẽ ngửa thân thể ra sau, không để
cho hơi thở thân mật của hắn bao vây cô. “Loại thời điểm này, trẻ con
nên ở chung cùng cha mẹ, cả nhà du lịch mới đúng. Mang theo bảo mẫu, rất lúng túng.”
Hải Khiếu sửng sốt. Hắn tuyệt không nghĩ đến, cô sẽ
nói lên vấn đề này ở vào giờ phút này. Lấy hiểu rõ của hắn đối với Tâm
La, cô sẽ không hỏi. Trừ phi – cô quan tâm!
Mắt của hắn sáng lên. Đúng vậy, trừ phi cô bắt đầu quan tâm hắn, nếu không cô sẽ không quan tâm chuyện mẹ của Anh Nhất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là câu cuối trong bài Tái du Huyền Đô quán (Trở lại quán Huyền Đô) của Lưu Vũ Tích.
Bản gốc:
Bách mẫu đình trung bán thị đài,
Đào hoa tịnh tận thái hoa khai.
Chủng đào đạo sĩ quy hà xứ ?
Tiền độ Lưu lang kim hựu lai.
–Bản dịch của Lâm trung Phú —
Nửa vườn trăm mẫu rêu phủ dầy
Đào rụi, hoa rau lại nở đầy !
Đạo sĩ trồng đào đâu vắng nhỉ ?
Chàng Lưu thuở trước trở về đây !!