Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 57: Xảy ra chuyện


Đọc truyện Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ – Chương 57: Xảy ra chuyện

Du Yến xem xong tài liệu, lắc đầu, “Cô hai cũng thật đáng thương, con trai mà bà ấy tự tin nhất, đến cuối cùng lại có kết cục như thế này, chẳng qua là sao Lý Quần Sơn lại làm được chuyện này? Danh sách ghi trong tài liệu không ít người đâu, hơn nữa phần lớn đều là người Trung Quốc.”

Cố tiên sinh nói: “Theo điều tra của bọn Triệu Thiêm, anh chuyên môn tìm các cô gái độc thân xuống tay, thủ pháp khá đơn giản, chính là theo đuổi, phát sinh quan hệ, sau đó mượn tiền, trước đó người bị hại vì muốn bảo vệ danh dự nên không tố cáo anh, cuối cùng anh gặp phải phụ nữ da trắng, phát hiện anh không ổn, liền báo cảnh sát, chẳng qua là anh chạy nhanh thôi.”

Bố Du vỗ tay vịn, tức giận nói: “Kết quả là nó vừa về nước, liền dùng danh tiếng của bố để đi tán gái, hôm nào thật sự có người bị nó gạt, còn đổ lên đầu bố nữa?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố tiên sinh gật đầu, “Điểm này thật sự cần phải đề phòng.”

“Thế có thể làm sao đây? Muốn nói gì làm gì đều là tự do của anh ta, chẳng lẽ vẫn phải tìm người chắn chừng ư.” Du Yến cũng không tức giận, quả nhiên vẫn là cây to bóng mát.

“Không cần trông chừng anh, tìm người cảnh cáo anh là được.” Cố tiên sinh nói.

Bố Du gật đầu, tán thành: “Chuyện này giao cho Hành Viễn giải quyết, con làm việc bố rất yên tâm.”

Du Yến về đến nhà phát hiện Cảnh Hân đang theo Dư quản gia pha trà, Cảnh Hân đang thực hiện, Dư quản gia bên cạnh chỉ đạo, hai người đều vô cùng nghiêm túc. Xem ra lời Điền Kì Lễ hôm ấy thật sự là công kích đến cô nàng rồi.

Chẳng qua Cảnh Hân muốn theo Dư quản gia học pha trà thật sự là một quyết định thông minh, Dư quản gia nhà bọn họ quả nhiên là vạn năng, cái gì cũng biết, chỉ trừ cờ tướng Trung Quốc ra thôi.

Điều quan trọng nhất là, tiền lương của ông ấy cao như thế, không tìm nhiều việc cho ông làm thật sự xin lỗi thu nhập hằng năm của ông quá!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Du Yến kéo Cố tiên sinh qua uống trà, Cảnh Hân liền nghiêm túc theo các bước Dư quản gia chỉ cô, cẩn thận thao tác theo, động tác tuy không lưu loát, nhưng căn bản đều có thể hoàn thành, cuối cùng trà pha ra cũng khá ngon, Cố tiên sinh cũng ủng hộ uống hết hai tách nhỏ.


“Vẫn không tệ, càng pha sẽ càng lợi hại, sau này giao cho em nhiệm vụ pha trà trọng đại này đấy.” Du Yến vỗ nhẹ đầu cô cổ vũ.

Cố tiên sinh đặt tách trà xuống, dặn dò Dư quản gia bảo phòng bếp làm vài món đơn giản, anh với Du Yến lúc trưa đều không ăn no.

Dư quản gia liền nghe lệnh vội đi tìm đầu bếp.

Du Yến cười nói với Cố tiên sinh: “Chồng yêu, anh thật tinh tế.”

Cố tiên sinh vỗ nhẹ mặt cô, ôm cô vào lòng, “Cùng đám người em ghét ngồi chung, anh đoán chắc chắn em không ngon miệng.”

Du Yến lè lưỡi nói: “Nào chỉ không ngon miệng, thật sự là buồn nôn, trò hề cũng diễn xuất sắc như thế, em thật sự không muốn anh đi.”

Cố tiên sinh không tán đồng nói: “Chúng ta là vợ chồng, gặp chuyện phải cùng nhau đối mặt, biết không? Sau này em lại tùy tiện gạt anh sang một bên nữa, anh sẽ trừng phạt em đấy.”

Du Yến nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: “Trừng phạt em? Phạt thế nào, đánh mông sao?”

Cố tiên sinh bị cô chọc cười, nói: “Cái này được đấy.”

Du Yến vặn vẹo làm nũng nói: “Không muốn, em sợ đau, anh có thể dùng phương thức khác trừng phạt em không.”

Cảnh Hân lẳng lặng ở một bên nghe đối thoại của bọn họ, trong lòng nhảy dựng lên, mẹ nó, tai muốn cắt đi luôn rồi! Người phụ nữ không biết xấu hổ, không có tiết tháo này thật sự là chị Yến mà cô sùng bái ư? Cô không tin!!!!

Cố tiên sinh so với Du Yến biết tiết chế hơn nhiều, tuy trong lòng rất muốn làm vài hành động thân mật với cô, nhưng bên cạnh vẫn còn có người, cuối cùng chỉ ôm cô chặt một chút, hôn lên tóc cô.

Hương thơm nhàn nhạt quen thuộc là mùi anh thích nhất, Cố tiên sinh bất giác có chút say đắm.


“Chờ sau khi em gỡ thạch cao, chúng ta sẽ đi Úc tránh đông.” Cố tiên sinh đề nghị.

Mắt Du Yến lập tức sáng lên, tránh đông ư, từ lúc cô và Cố tiên sinh yêu nhau, hai người vẫn chưa đi du lịch ở đâu để trải qua kì nghỉ dài, mùa hè, ánh nắng, bãi biển, Cố tiên sinh,…Thật sự là quá tuyệt rồi.

Cảnh Hân vừa nghe, tay liền run run, trong lòng thầm gào thét: Yeahhh, có thể đi du lịch chùa rồi.

Dư quản gia rất nhanh liền bưng vài món ăn lên bàn, Du Yến ngồi trước bàn ăn, cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ Cố tiên sinh đút cô ăn, sau khi ăn được vài miếng, cô lại sến sẩm nói, “Cố tiên sinh, nếu không có anh, chắc chắn em sống không nổi, đói cũng sẽ làm em đói chết mất.”

Cố tiên sinh liền đút một thìa cơm to vào miệng cô, sẵn tiện chặn lại những lời nói nhảm nhí của cô.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, phần lớn thời gian Du Yến đều trốn trong nhà chơi với Cảnh Hân, cô phát hiện ra người thật sự không thể nhàn rỗi quá lâu, càng nhàn rỗi sẽ càng không muốn làm việc, suy nghĩ đầu tiên sau buổi sáng rời giường chính là giải nghệ cho rồi, ngày ngày nhàn rỗi qua ngày, thật tốt!

Suy nghĩ này suýt dọa chết cô!

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là vì rảnh rỗi quá lâu, tự khiến mình mắc bệnh lười rồi, may mà cuối tuần này có thể gỡ thạch cao, sau đó chắc sẽ không rảnh như thế này nữa, hơn nữa cô chuẩn bị trải qua kì nghỉ lễ dài với Cố tiên sinh, kì nghỉ tươi đẹp đang chờ đợi cô.

Vừa nghĩ đến đây cả người cô liền tràn đầy năng lượng, cũng không nằm ì trên giường nữa, ăn xong sáng liền bảo tài xế đưa cô đến Du Thị. Gần đây bố Du cũng đang nghỉ dưỡng, mỗi ngày cô sẽ đến công ty một chuyến, nghe trợ lý Đàm báo cáo công việc, nghe riết, cô thật sự nghe hiểu công việc.

“Nhóm mới?” Du Yến nhìn tài liệu, đây là kế hoạch đề xuất thành lập nhóm nhạc mới, tùy ý lật vài trang, cô bất giác nhíu mày, hỏi lão Đàm: “Đây là lối đi mô phỏng nhóm Tinh Tinh Boy?”

Lão Đàm gật đầu nói:”Giải trí Tinh Tinh ra mắt Tinh Tinh Boy khá thành công, công ty chúng ta có người đề nghị cũng ra mắt một nhóm nhạc mới, đây là kế hoạch phương án.”


Du Yến ném tài liệu lên bàn nói: “Không duyệt, bắt chước người khác thì có ý gì chứ, chỉ khiến cho người ta cười chê, để người mới của công ty tham gia các chương trình thực tế còn hơn.”

Lão Đàm không nói gì, im lặng cầm kế hoạch về.

Du Yến biết lão Đàm chắc chắn là lúc đi báo cáo với bố Du, cũng sẽ nhắc đến chuyện này, nhưng không sao, mặc kệ quyết định cuối cùng của bố Du là gì, cô cũng đã đưa ra ý kiến của mình, bố Du cũng có thể nhìn thấy năng lực quyết định của cô.

Bận xong chuyện, Du Yến liền nhận được điện thoại của Tề Điềm Điềm, cô ta ở đầu dây bên kia rất vui nói cho Du Yến biết, đoàn phim của phim truyền hình kia hôm nay đã thông báo cô ta vào đoàn, cô ta rất hài lòng về vai diễn này cho nên gọi điện cảm ơn Du Yến.

Du Yến cười chúc mừng cô ta được như ý nguyện, những chuyện này đối với cô mà nói chỉ là cử động khóe môi một chút mà thôi, Đỗ Phi Phi khá thân với đạo diễn của đoàn phim kia, cho nên chuyện đi cửa sau này tương đối dễ dàng.

“Đúng rồi, Lý Quần Sơn kia gần đây không đến quán bar nữa, nghe nói hai hôm trước bị đánh rồi.” Tề Điềm Điềm ở đầu dây bên kia nói tin tức về Lý Quần Sơn.

Du Yến cảm thấy thú vị nên ngồi thẳng người dậy, hỏi “Thật ư? Tại sao lại bị đánh.”

Tề Điềm Điềm nói: “Tớ đặc biệt đi hỏi thăm, bọn họ nói Lý Quần Sơn nói với một cô gái bảo sẽ giới thiệu cô ta vào Du Thị, kết quả còn nhận tiền của người ta, nhưng cô gái kia chờ mãi không thấy tin của anh, cảm thấy anh lừa đảo, nổi giận liền gọi anh mình dẫn người đến đánh anh.”

“Anh ta thật sự có lừa tiền không? Hay chỉ đơn thuần là tán gái?” Du Yến kinh ngạc hỏi.

“Có lừa tiền, tớ nghe nói có vài người bị gạt rồi.”

Du Yến bĩu môi, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, về nước còn không quên chuyện gạt người, bị đánh là đáng đời.

Chẳng qua cuối cùng Du Yến vẫn là nói với Tề Điềm Điềm: “Loại người này, cậu vẫn nên cách anh ta xa một chút.”

“Tớ sớm đã không thèm để ý đến anh rồi, chuyện đêm đó, tớ xem như là bị chó cắn một phát. Chẳng qua trước đây anh dùng danh tiếng bố cậu đi tuyên truyền, chắc có không ít người tin rồi, tớ cảm thấy sau này sẽ rất khó lường.”

“Ừ, chuyện này cậu để ý chút.”

Gác điện thoại, Du Yến liền gác Lý Quần Sơn sang một bên vì Cố tiên sinh nói sẽ xử lý anh, cô cũng không hỏi đến nữa.


Chỉ là không ngờ, Lý Quần Sơn vẫn là rất nhanh liền xảy ra chuyện rồi.

Cuối tuần này, Du Yến được Cố tiên sinh đi cùng đưa cô đến bệnh viện, cuối cùng cô cũng có thể gỡ thạch cao ra rồi, lại chụp CT, xương của cô hồi phục rất tốt, bác sĩ dặn dò phải tập luyện vừa sức để phục hồi, dù sao đi nữa lâu như thế không cử động, cơ thịt ít nhiều có chút cứng ngắc và sưng lên.

Cho dù là không còn thạch cao nhưng Du Yến vẫn không dám động cánh tay quá nhiều, dù sao vẫn cảm thấy vừa cử động liền rất đau, bác sĩ nói là tác dụng tâm lý cần khắc phục nó.

Kết quả là vẫn chưa ra ngoài bệnh viện, Du Yến liền nhận được điện thoại của bố Du nói Du Chính Mỹ đến nhà họ làm ầm ĩ, bảo cô và Cố tiên sinh qua đó một chuyến.

Du Yến gác máy, không nói hai lời liền cùng Cố tiên sinh qua nhà bố Du.

Vừa vào cổng lớn, liền nghe thấy tiếng gào khóc sang sảng của Du Chính mỹ, “Làm sao đây! Quần Sơn đáng thương của tôi a…”

Du Yến và Cố tiến sinh tiến vào, nhìn thấy Du Chính Mỹ đang ngồi trên sô pha, nước mắt nước mũi tèm lem, một chút hình tượng cũng không có, cả người lộ rõ sự tiều tụy, già hơn rất nhiều, so với trước kia thật sự nhìn như hai người khác nhau.

Du Yến bước đến, ngồi xuống bên cạnh bố Du, “Xảy ra chuyện gì vậy bố?”

Bố Du thở dài nói, “Quần Sơn vì tội lừa đảo nên bị bắt rồi, sau đó còn phát hiện nó có quốc tịch Mỹ, mà nước Mỹ bên kia cũng có lệnh truy nã nó, cho nên chuẩn bị đưa nó về Mỹ.”

“Sao lại bị bắt rồi, anh ta lừa rất nhiều người ư” Du Yến đột nhiên cảm thấy Lý Quần Sơn vẫn là khá có bản lĩnh, còn rất cố chấp, ở bên Mỹ lừa người ta đã bị báo án, lén lút về nước còn không biết yên phận, sự bạo gan này cũng không được mấy người.

Du Chính Mỹ càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa nói với bố Du: “Chính Thiên, mặc kệ trước kia Quần Sơn đã làm gì sio, nhưng nó bị bắt giam rồi, nếu bị dẫn về thì nó xong đời, chú giúp chị cứu nó ra ngoài đi…Hu hu.”

Du Yến kéo Cố tiên sinh ngồi xuống, nghe lời Du Chính Mỹ liền cười nói: “Tự mình làm sai tự mình gánh, hơn nữa đã nói phải dẫn về Mỹ rồi, chúng tôi còn có thể làm gì chứ?” Cô cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể giúp.

Du Chính Mỹ bỗng trừng to mắt, hung dữ nhìn cô, đột nhiên cao giọng mắng: “Du Yến, cô có lương tâm không, sao cô lại ác độc như vậy, người đó là anh họ của cô, nó xảy ra chuyện cô không chỉ không lo lắng còn nói lời mỉa mai, cô còn là người không?!”

Du Yến tự nhiên lại bị mắng cũng rất giận, đáp: “Anh họ? Tôi nào có họ hàng này, lúc bố tôi cần giúp đỡ, các người ai cũng từ chối giúp ông, cuối cùng thậm chí còn không thèm qua lại, nhiều năm như thế này, các người vừa về nước liền sai sử bắt bố tôi làm này làm nọ, anh họ kia còn hay hơn, lấy danh tiếng bố tôi đi khắp nơi lừa tiền của người ta, làm người có thể mặt dày đến trình độ này, tôi cũng là vừa gặp đấy. Rốt cuộc là ai quá đáng, theo tôi, loại họ hàng này vốn dĩ không nên có.” Du Yến một hơi nói dài như thế, cảm thấy vẫn chưa hết bực, lại nói: “Hôm nay bà đến đây là nhờ bố tôi, bà thế này cũng xem như là thái độ nhờ vả người khác ư?”

Du Chính Mỹ bị nói đến nghẹn họng, thất hồn lạc phách ngồi ở đấy, đến khóc cũng quên mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.