Đọc truyện Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn – Chương 740
Cũng không biết qua bao lâu, tôi nghe được tiếng người nói chuyện, vừa mở mắt nhìn, phát hiện mình đang ở trong một hẻm nhỏ, sâu trong ngõ nhỏ tản ra mùi hôi thối của phân và nước tiểu khiến người ta buồn nôn.
Tôi đi ra hẻm nhỏ, khuôn mặt mờ mịt nhìn xe cộ cùng đám người đi đi lại lại ở trên đường, giống với thế giới trước đó của tôi, chẳng lẽ tôi lại trở về thế giới cũ rồi hay sao? Không phải chứ.
Tôi đi về phía trước hai bước, trông thấy cột mốc bên đường viết địa danh: Thành phố Kim Hoàng.
Thành phố Kim Hoàng? Hoa Quốc hình như không có nơi này, thế nhưng nhìn chữ viết cùng người đi trên đường lại không khác gì với Hoa Quốc cả.
Ở giữa công viên có một màn hình lớn, tôi nhìn bất kể là người dẫn chương trình đài truyền hình, tôi cũng đều chưa từng thấy qua.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, đây có phải thế giới song song mà trong truyền thuyết nhắc đến hay không?
Tôi từ thế giới trong gương tới, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ Chu Nguyên Hạo cũng ở thế giới này.
Vậy mà anh ấy không bị rơi vào khe hở của không gian, ngược lại tới thế giới song song, vận may này quả thật là trái với ý trời.
Tôi lấy từ trong ngực ra một tờ bùa chú, tờ bùa chú này giống với tờ bùa chú phá hư trận, phía trên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, nếu như tờ bùa chú này toàn bộ biến thành màu đen, chính là khi tám ngọn nến bị dập tắt.
Đến lúc đó, chúng tôi không một ai có thể trở về được nữa.
Tôi đem bùa chú giấu kỹ trong người, tôi đi dạo một vòng trên đường, phát hiện nơi này dùng tiền khác với Hoa Quốc, tôi có chút buồn rầu, thế giới lớn như vậy, đừng nói tìm người, chính là ăn, mặc, ngủ, nghỉ đều cần đến tiền, tôi phải đến đâu để kiếm tiềm đây? Chẳng lẽ lại bày bùa chú ra vỉa hè để bán hay sao?
Có thể bị người ta xem như người mê tín rồi bị bắt lại không?
Tôi sờ soạng ở trên người một chút, cuối cùng đem bông tai làm bằng kim cương tháo xuống.
Đôi bông tai này là khi một lần tôi đi dạo phố, cửa hàng vàng bạc có hoạt động giảm giá lớn, mới mua được, phía trên nạm một viên kim cương năm cara, lúc trước mua nó cũng là bởi vì kim cương tương đối lớn, lại còn rẻ, bây giờ chỉ có thể dùng nó để đổi lấy tiền.
Thế nhưng, hiện tại tôi chỉ là một người không có hộ khẩu, bây giờ đi bán đồ trang sức, đoán chừng sẽ gây ra phiền phức, vẫn là đi đăng ký hộ khẩu trước rồi tính.
Tôi tìm được một đồn cảnh sát, sau đó tôi đi vào trước quầy, một phụ nữ trung niên mặc đồng phục cảnh sát ngẩng đầu nhìn tôi một chút, nói: “Cô muốn xử lý nghiệp vụ gì?”
“Tôi đến làm hộ khẩu.” Nói xong, tôi lấy ra một tấm bùa mê hồn giấu ở trong tay áo để một cách thần không biết quỷ không hay ở sau lưng cô ấy, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt của cô ấy, ánh sáng màu đỏ nhạt ở mắt lóe sáng, đôi mắt của người phụ nữ trung niên này lập tức mê man rồi bừng tỉnh.
Bằng thần lực của tôi, lại thêm bùa mê hồn, muốn điều khiển ý thức của một người là quá dễ dàng.
Chỉ là, việc này cũng không chính đáng gì, không đến lúc bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn làm như thế.
Tôi điều khiển cô ấy ghi tên mình vào hộ khẩu, còn làm một cái thẻ căn cước, ở thế giới song song hiệu suất làm việc vô cùng cao, trong vòng một ngày có thể lấy được sổ hộ khẩu cùng thẻ căn cước luôn.
“Cảm ơn chị gái.” Tôi nháy mắt với cô ấy, quay người rời đi, từ lúc tôi bắt đầu đi ra khỏi cửa của đồn cảnh sát, cô ấy sẽ quên hết toàn bộ chuyện vừa rồi.
Tôi tìm một cửa hàng vàng bạc tương đối lớn rồi đi vào, yên lặng nhìn một vòng, kỳ lạ thật, nơi này thế mà không bán kim cương, cũng không có trang sức bạch kim, chỉ có vàng cùng ngọc thạch, đặc biệt là ngọc thạch, vô cùng rẻ, một vòng tay bằng pha lê xanh biếc thế mà chỉ bán được hơn ba triệu.
Chẳng lẽ nơi này mệnh giá tiền tương đối cao sao?
“Chào cô, xin hỏi cô muốn mua gì?” Một nhân viên nữ với khuôn mặt có chút ngây ngô đi tới, lễ phép nói.
Tôi cười với cô ấy cười, nói: “Tôi muốn xem một chút trước.”
Tôi xoay người đi, chỉ nghe thấy giọng nói nho nhỏ của một người phụ nữ tuổi tác tương đối lớn mắng cô ấy: “Cô còn đi hỏi cô ta làm cái gì? Cô nhìn quần áo của cô ta đi, chính là hàng ở ngoài vỉa hè, lại còn bẩn thỉu nữa, cô ta có thể có bao nhiêu tiền? Cô ăn no rửng mỡ đấy à?”