Đọc truyện Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn – Chương 72
Sách của bà nội đã nói, một khi phiền muộn trong lòng, thời điểm nảy sinh tâm ma quỷ có thể niệm chú “Tâm kinh” giúp phá vỡ tâm ma, loại bỏ ý nghĩ xấu.
Khi còn bé nếu tôi ở trường học đánh nhau với bạn bè thì về nhà sẽ bị bà nội phạt chép tâm kinh, vì vậy tôi cực kỳ nhớ nội dung quen thuộc này.
“Quán tự tại Bồ Tát hành thậm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Sau khi nhớ ra, nội tâm đang nóng nảy của tôi đã bình tĩnh lại một chút.
Bỗng nhiên Cao Thanh Hoàng bắt lấy cánh tay tôi, tôi mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của anh ta đang nhìn chăm chăm tôi, trong mắt là dục vọng nồng nặc.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, tôi toàn muốn tránh thoát nhưng hai tay anh ta như hai gong kìm sắt, tôi cau mày nói: “Cao Thanh Hoàng, anh bình tĩnh lại chút đi, anh đang bị mùi hương kia khống chế đấy!”
“Tôi thích cô.
” Cao Thanh Hoàng nhìn chăm chăm vào mắt tôi, nói: “Tôi muốn cô.
”
Vừa nói anh ta vừa ôm eo đặt tôi lên mặt bàn, khuôn mặt của anh ta cũng dính sát vào tối: “Mỗi ngày tôi đều nhớ cô, Khương Lăng, tôi muốn cô, đừng từ chối tôi.
Nói xong, cả người anh ta cũng ép xuống, vừa vặn tôi lại năm lên chiếc váy cổ thời nhà Thanh đó, hương thơm đậm đà lan tỏa khiến cho tôi choáng vắng hoa mắt.
Trong chốc lát, tôi như thể nghe thấy tiếng cười lẳng lơ của một người phụ nữ.
Anh ta bắt đầu hôn cổ tôi, tôi ngước đầu lên lộ ta cần cổ thon dài trắng nõn, tâm trí có chút mê man, giống như một con thiên nga sắp chết đang bị người thợ săn bắt lấy.
Giây phút đó cái gì tôi cũng quên mất, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể như mềm nhũn ra, mặc cho anh ta kéo khoá dây váy của tôi.
Ngay lúc anh ta đưa tay muốn chạm vào eo của tôi, ngực tôi bỗng nhiên nóng lên, toàn thân tôi cũng
run rẩy, đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn mê.
Tôi cúi đầu nhìn thấy Cao Thanh Hoàng đang chôn mặt vào bụng của tôi, đang định cởi quần lót của tôi, mà trên ngực tôi là hình vẽ sáu ngôi sao đang tỏa một tầng ánh sáng màu vàng.
Thật may mắn có phong ấn này giúp tôi tỉnh lại, nếu không hôm nay tôi sẽ phải thất thân ở nơi này mất.
Tôi dùng hết toàn bộ sức lực đá vào ngực Cao Thanh Hoàng khiến anh ta bay ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy ông Hoắc đang mở cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
Tôi lập tức xông tới ôm eo ông ta kéo lại, sau đó móc ra một bình nhỏ trong túi xách rắc mực đen bên trong lên vảy.
“A!” Tiếng người đàn bà hết chói tai vang lên từ chiếc váy, mùi hương kia cũng đỡ đi rất nhiều, tôi lại rút kiểm gỗ ra đâm vào phía ngực trái của bộ đồ, chính là ở vị trí trái tim.
Kiểm gỗ không có lưỡi dao nhọn nhưng vẫn có thể đâm thủng mọi thứ, cắm xuống tận phía dưới bàn gỗ dài.
Chỗ vết thương ở bộ đồ lại chảy ra máu tươi.
Tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy bộ đồ kia nhô lên, tay áo cùng tà váy bắt đầu đong đưa giống như một người đàn bà đang giãy giụa.
“Bố, bố, cứu con.
Giọng nói người đàn bà truyền đến khác hoàn toàn với âm thanh yêu mị trước kia.
Ông Hoắc lập tức nhảy cẫng lên: “Mộ Mộ Mộ Mộ của bố, bố đến cứu con đây!
Ông ta chợt xông lên, cũng không biết một ông giả lại lấy đâu ra sức lực lớn như vậy đụng tôi ngã vào cái ghế lùi về sau mấy bước, cả người đều đau.
Ông Hoặc lấy kiểm gỗ của tôi, dùng sức rút ra, bộ đồ kia bay lên đứng ở trước mặt ông ta tạo thành một hình dáng của một người đàn bà nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có gì cả.
“Mộ Mộ” Ông Hoắc đã hoàn toàn bị mê hoặc, đưa tay ra muốn ôm lấy bộ váy kia, tôi bò dậy kéo ông ta: “Không được, ông Hoắc, ông tỉnh táo lại đi, đó không phải là con gái ông, đó chính là quỷ nữ”
“Cút ngay!” Ông Hoắc dùng cùi chỏ đánh vào ngực tôi khiến tôi thiếu chút nữa hộc máu, chắc hẳn hồi trẻ ông ta từng luyện võ cho nên mới có sức lực lớn như vậy.
Ngay tại lúc này, Cao Thanh Hoàng lao vào bắt lấy tay ông Hoắc, dùng mấy chiêu quật ngã chế ngự được ông Hoắc.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Thật xin lỗi”
Anh ta đã tỉnh lại rồi.
Con quỷ quần áo này lợi hại như vậy mà anh ta có thể tỉnh táo nhanh như thế sao?
Đúng rồi, từ nhỏ anh ta đã tập võ, lại đang là thời kỳ trai trẻ nên trên người dương khí thịnh vượng, quỷ hồn cấp thấp đối phó với người như vậy đều phải đi đường vòng
“Cao Thanh Hoàng, cầm cái này đi.
” Tôi ném thanh kiếm gỗ cho anh ta: “Dùng máu của anh nhỏ vào thanh kiểm, sau đó đâm vào tim của nó”
Nói xong, tôi xông tới ôm lấy cái váy kia, âm khí lạnh lẽo lập tức chui vào thân thể của tôi, lạnh đến mức cả xương cũng nhói đau.
Tôi cần chặt răng chịu đựng, từ trong quần áo lấy ra bùa chú trấn giữ tà ma, lớn tiếng nói: “Thiên có thiên can, địa có địa chỉ, thông minh chính trực, chí công vô tư, trảm tà trừ ác, giải vây an nguy, làm như thần giận, tan thành tro cốt.
Bùa chú sáng lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, tôi dùng sức vỗ nó vào sau lưng nó, chiếc váy không ngừng giãy giụa, tôi gắt gao ôm nó, lớn giọng nói: “Cao Thanh Hoàng, nhanh lên!”
Cao Thanh Hoàng cần đầu lưỡi nhỏ ra máu tươi lên trên kiếm gỗ, sau đó một bước giảm lên ghế nhảy lên, thanh kiếm trong tay đâm về phía chiếc váy.
“Phụt!” Thanh kiếm gỗ đâm chính xác vào vị trí tôi từng để lại vết thương, đâm xuyên qua bộ váy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, giữa khe hở của bộ váy chảy ra máu tươi, máu ngày càng nhiều lên, cuối cùng bộ váy bị nhuộm thành màu đỏ.
“Ầm!” Âm thanh máu thịt mơ hồ vang lên, bộ váy bị nổ tung biến thành vải vụn trên mặt đất.
Thân thể tôi mềm nhũn, ngã ngồi trên đất, Cao Thanh Hoàng nhìn tôi, vẻ mặt anh ta có chút lúng túng.
Tôi cười khổ, nói: “Mới vừa rồi chúng ta đều trúng quỷ độc, anh không cần giữ chuyện đó ở trong lòng đấu.
Anh ta gật đầu, tôi cũng không phản đối, quỷ độc này khơi lên dục vọng sâu trong đáy lòng của con người, nên ông Hoắc mới muốn tự sát, mà anh ta…
Dục vọng sâu thẳm trong tim của anh ta, lại là tôi.
Về phần chính mình, lại là muốn huỷ diệt?
Chẳng lẽ tôi là thành phần cuồng bạo lực ư?
Anh ta đi tới đỡ tôi, tôi nằm tay anh ta đứng lên, trêu đùa nói: “Bát tự của tôi rất tệ hại, đi đến chỗ nào đều có thể gặp sự kiện kinh dị, làm bạn với tôi phải bị liên lụy, xem ra tôi là mạng thiên sát cô tinh, nhất định phải cô đơn cả đời rồi.
”
“Ngược lại tôi cảm thấy cô khá may mắn.
Cao Thanh Hoàng nói: “Cho dù gặp phải quỷ quái lợi hại như thế nào, cô vẫn có thể biến nguy hiểm thành an toàn, không phải may mắn thì là gì? Tôi còn phải gần cô thêm một chút để lấy may mắn của cô mới được.
Tôi hoàn toàn phục rồi, người đàn ông bình thường nếu gặp loại chuyện này không phải nên xoay người rời đi sao? Thật đúng là không sợ quỷ, không sợ chết ?
Tôi sở lên mặt mình, sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy ả?
Ông Hoắc ở bên kia cũng tỉnh táo lại, chúng tôi đỡ ông lên ghế ngôi, nước mặt ông lại chảy xuống: “Để hai người phải chế cười rồi.
Bạn già tôi đã sớm qua đời, chỉ còn lại một đứa con gái, sau khi Mộ Mộ ra đi thì tôi không chỉ một lần nghĩ tới ý định tự sát, đi theo hai mẹ con bà ấy.
”
Cao Thanh Hoàng an ủi ông một lúc lâu, tâm trạng của ông ta mới khá hơn một chút, hỏi tôi: “Cô nhóc này, rốt cuộc bộ váy đó là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do tuổi đời lâu nên thành tinh?
Tôi nhặt mấy miếng vải vụn từ dưới đất lên, nói: “Ông Hoắc, tôi nói thật với ông, bộ váy này làm bằng da người.
”
Ông Hoắc giật mình, sắc mặt nhất thời lạnh run, ông ta lại giữ một bộ váy làm bằng da người ở trong tiệm lâu như vậy.
“Ông nói bộ váy này thành tinh cũng không sai, bộ váy này làm bằng da người, lưu lại oán khí của người chết nồng nặc, lại bị chôn ở dưới đất nhiều năm như vậy nên hấp thu rất nhiều âm khí, hình thành nên Mị.
”
Mị chính là một loại yêu quái hầu như do đồ cũ biến thành, cũng không phải mỗi loại Mị đều sẽ hại người, nhưng chỉ sợ là Mị hại người chiếm số đông nhiều hơn.
Ông Hoặc cắn răng nghiến lợi nói: “Mộ Mộ của tôi cũng là bị Mị hại chết sao?” Tôi nói: “Mười phần thì có tám đến chín phần do nó hại.
”
Ông Hoắc lau nước mắt nói: “Đều là tôi sai, nếu như năm đó tôi không cho con bé nghiên cứu quân áo trang sức cổ đại thì cũng không xảy ra chuyện như thế này.
”
Cao Thanh Hoàng lại tiếp tục khuyên ông, nhưng người đàn ông chịu tang vợ lại phải chịu tang con thì làm sao có thể dễ dàng dùng mấy câu nói mà có thể khuyên bảo được.
Tôi thu hết lại tất cả những mảnh vụn kia, sau đó cầm ra ngoài thiêu huỷ, khi đốt có mùi vị cực kỳ thối, đến mức hàng xóm còn định báo cảnh sát.
Tôi nhìn ngọn lửa trước mắt, trong lòng thầm thở dài, không biết da người trong bộ quần áo này đã phải chịu câu chuyện bi thảm gì?
Buổi tối hôm đó, trong giấc mơ của tôi, tôi mơ thấy một gia tộc lớn cuối thời nhà Thanh, gia tộc này có con trai trưởng là ma bệnh, hàng năm đều bị bệnh, người nhà muốn anh ta vui vẻ nên cưới cho anh ta một người phụ nữ hợp bát tự vào cửa.