Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 7: Bị Đánh Thuốc


Đọc truyện Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn – Chương 7: Bị Đánh Thuốc


Tôi nhìn lên những con ma còn lại, tất cả bọn chúng đều lặng lẽ nhìn tôi, tôi chắp tay lại và nói với họ: “Cô ma nữ nhỏ kia đã tan thành mây khói rồi, pháp thuật giam cầm các người sẽ tự động bị mất đi hiệu lực.

Các người yên tâm, tôi nhất định sẽ thuê một pháp sư đến, cùng siêu độ cho các người.”
Những hồn ma kia đều đồng loạt biến mất, Kha Duy Ngôn đi tới, anh ta vẫn còn thở hổn hển: “Cô đang thì thầm cái gì thế?” Tôi liếc anh ta một cái: “Vừa rồi anh có nhìn thấy những người đó không?”
“Tôi thấy một mình cô ở đây chiến đấu với không khí, sau đó cô còn đốt lửa thiêu cháy con búp bê kia nữa” Anh ta nói: “Sao rồi? Mấy hồn ma kia đã giải quyết xong xuôi chưa?”
Tôi hiểu được, bởi vì anh ta không có đôi mắt âm dương cho nên không thể nhìn thấy ma.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Anh ta hỏi.

“Gọi xe cấp cứu trước đi đã” Tôi nhìn vết máu trên mặt đất, bất lực thở dài.
Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng đến hiện trường, trong nhà để xe có camera giám sát.

Sau khi xem xong đoạn video ghi hình thì sắc mặt của đội trưởng Hình càng lúc càng kỳ quái.
Kha Duy Ngôn gọi công nhân tiếp tục đào xuống thì tìm thấy quan tài nhỏ, cách đó năm mét còn đào ra được ổ rắn, bên trong có một chiếc túi vải lớn, sau khi mở túi vải ra bốc ra mùi hôi thối tanh tưởi xộc ra khiến người ta buồn nôn.
Trong túi vải thực chất chỉ là xác những con rắn chết chất đống lên nhau, chúng đã chết từ lâu cho nên đã thối rữa thành một đống thịt nát.
Mặt Kha Duy Ngôn méo xệch, năm đó anh ta đã đặc biệt phải người thả lũ rắn này đi, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra những con rắn bị chôn ở dưới tầng, rõ ràng anh ta đã bị người khác qua mặt rồi.
Tôi vỗ vai anh ta, nói: “Khu đất này được địa long trấn trạch, quả thật là mảnh đất phù trú phong thủy, thế nhưng nếu rắn làm tổ nơi đây thì gia đình cũng tăng gia bại sản thôi.

Vả lại anh không xây nhà ở đây mà là xây văn phòng.

Tuy rằng gia cảnh không sa sút nhưng nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tài lộc của anh.


Đương nhiên, đây cũng chẳng là vấn đề gì to tát, chỉ là ai đó đã giết chết hết lũ rắn đó và chôn chúng ở tầng dưới.

Đụng phải xà linh, âm khí tụ tập, chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện kỳ quái.

Nhưng có lẽ người kia còn sợ anh chưa đủ chết thảm, cho nên đã chôn chặt một con quỷ nhỏ trên hang ổ của con rắn, con quỷ nhỏ hấp thụ âm khí kia quấy quá khắp nơi, cho nên mới xảy ra tình trạng năm nào cũng có người chết”
Vẻ mặt Kha Duy Ngôn tràn đầy tức giận, dường như anh ta đã biết người đứng phía sau thủ đoạn độc địa này là ai, cho nên không nói thêm gì nữa.
Ai cũng muốn được sinh ra trong gia đình giàu có, tiền xài mãi không hết, nhưng trong gia đình giàu có cũng có rất nhiều thứ xấu xa bẩn thỉu, vì lợi ích mà có thể chớp mắt “ăn thịt người không sót lại miếng xương” nào.
Kha Duy Ngôn trả thù lao rất hậu hĩnh, trả những ba trăm triệu bản thẳng vào tài khoản của tôi, tôi nhìn mấy con số không ở phía sau, gương mặt đỏ bừng lên vì hưng phấn.
Nếu không thì sau này tôi không cần phải mở cửa tiệm đặt vòng hoa tang lễ nữa, tôi làm nhà ngoại cảm có khi còn kiếm tiền nhanh hơn nhiều.
Nhưng tôi cũng biết lần này là do tôi may mắn mới có thể đốt xương cho con ma trẻ con kia một cách suôn sẻ, và còn có sự giúp đỡ của những con ma bị hại chết oan uổng kia, nếu không có khi tôi đã bị con ma trẻ con kia bóp cổ đến chết mất rồi.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do hồn ma của Hà Chi và Bạch Thông tìm tôi, nhưng họ không phải muốn hại tôi mà là nhờ tôi giúp đỡ.

Tất nhiên, ý nghĩ của những hồn ma oan khuất kia không thể được suy xét được bằng suy nghĩ của người bình thường.

Tôi nhờ Kha Duy Ngôn nhất định phải mời cao tăng đến cúng độ siêu vong hồn, anh ta trả lời rằng đồng ý.

Lúc đó tôi không nhận ra rằng bản thân mình đã gây ra rắc rối rất lớn rồi.
Tôi không để cho Kha Duy Ngôn đưa về mà bắt taxi về nhà, bác gái nhà bên cạnh đang ngồi trong quán ăn, mặc áo len, thấy tôi đi ngang qua, bà ấy cười nói: “Khương Lăng đấy à, dạo này cháu càng ngày càng xinh ra đấy”.
Tôi quay sang cười với bà ấy.


Nhà cô Lý này chuyên nấu mì Trương Thống, tuy tính cách bà không xấu nhưng mồm mép quá, cả ngày chỉ thích buôn dưa lê với ba bốn cô trong con phố này.
“Khương Lăng này, tối nay cháu qua đây dùng bữa với cô nhé” Bà ấy nói: “Vừa khéo cháu trai cô mới về nhà, cô nấu rất nhiều món ngon đấy, cháu cũng qua đây nếm thử tay nghề của cô nhé”.
Tôi thuận miệng đồng ý với bà ấy, sau đó buồn ngủ đi về nhà, mãi cho đến bữa cơm tối, có tiếng gõ cửa mới khiến tôi tỉnh giấc.

“Ai đó?” Tôi bực mình hỏi.
“Khương Lăng, cơm nước đã nấu xong rồi, qua nhà cô ăn đi.” Cô Lý đứng ngoài cửa nói: “Còn có món thịt kho tàu yêu thích của cháu đấy”.
Bấy giờ tôi mới nhớ đến chuyện ăn uống, bởi vì cô Lý nhiệt tình quá nên tôi không thể từ chối cô ấy được, nên cũng đi ngay.

Bữa ăn được tổ chức ở trên tầng hai của quán mì Trương Thống, vừa bước vào đã thấy một người đàn ông ngồi vào bàn.

Anh ta trạc tuổi ba mươi.

Trông anh ta có vẻ hơi dung tục, ánh mắt không đoạn chính, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến mức khó chịu nên tìm cớ chuồn, nhưng cô Lý lại nhiệt tình kéo tôi đến ngồi bên cạnh người đàn ông đó: “Ôi chao, Khương Lăng, đây là cháu của cô, tên là Tùng Lâm, đang làm việc ở thành phố Đông Hải.

Cháu cô làm kinh doanh lớn lắm đấy, vất vả lắm nó mới về nhà một chuyển, nào nào, ăn đi ăn đi” .
Tùng Lâm trông có vẻ rất quan tâm đến tôi, anh ta liên tục hỏi han này nọ, thậm chí còn gắp rau cho tôi nữa.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.


Bà cô Lý này không phải là định mời tôi đến đây để xem mắt đấy nhé.
Cô Lý khen ngợi cháu trai mình không ngớt, còn nói rằng cháu trai mình rất giàu có và có bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi.

Tôi liếc nhìn Tùng Lâm.

Anh ta mặc cái áo phông khoảng mấy chục nghìn lướt toàn thân thì cũng chỉ toàn mặc hàng chợ, tóc thì lại bết dầu, nhìn kiểu gì cũng không giống người giàu có.
“Khương Lăng.” Anh ta gọi tôi rất thân thiết: “Mỗi tháng cửa tiệm bán vòng hoa khâm liệm của cô kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi nhoẻn miệng cười: “Cũng không nhiều lắm”.
“Kiểm được chẳng là bao như thế thì còn mở cái tiệm này ra làm gì?” Tùng Lâm nói: “Như vậy đi, cô theo tôi đến Đông Hải đi.

Mỗi ngày làm của cô kiếm được mấy triệu cũng không thành vấn đề”.
Tôi không khói trợn mắt, ngày hôm nay tôi còn kiếm được ba trăm triệu kia kìa, anh tưởng mấy triệu của anh có thể lọt vào mắt tôi chắc.
Anh ta nghĩ rằng tôi bị dụ rồi, cho nên anh ta cúi người, vòng tay khoác qua vai tôi, đùa giỡn nói: “Khương Lăng, một cô gái xinh.

đẹp như cô mà bị vùi dập ở nơi này thật đáng tiếc.

Tôi đã ký hợp đồng với một khách sạn bốn sao nổi tiếng ở Đông Hải rồi, hay là tôi giới thiệu cô vào đấy làm nhân viên phục vụ nhé?”.
Tôi thoát khỏi tay của anh ta, ánh mắt chứa đầy vẻ ghê tởm lườm anh ta một cái.

Bà cô Lý kia đúng là cái loại ba hoa phét lác, hóa ra người này làm ở “động ngành”, người ta hay gọi mấy người như này là “tú ông”, nghe theo lời cấp trên đi lừa con gái nhà người ta, giả vờ ký hợp đồng khách sạn, sau khi xong việc thì lừa họ đến câu khách.
Nghĩ đến nghề nghiệp của anh ta, tôi cảm thấy buồn nôn và càng thêm bất mãn với Cô Lý, coi như muốn giới thiệu đối tượng với tôi thì cũng đừng nên giới thiệu loại người như thế này chứ, bà ta làm vậy không phải là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?“Cô Lý, cháu no rồi.

Cửa tiệm cháu còn đơn hàng, đêm nay cháu phải giao hàng, cho nên cháu xin phép không làm phiền nhà mình nữa.

Mọi người cứ thong thả ăn uống ạ? Tôi đứng dậy chào tạm biệt, thế mà Tùng Lâm đột nhiên ngăn tôi lại: “Khương Lăng, đừng vội đi như thế chứ.”“Buông ra” Tôi hơi tức giận, sau đó chợt sửng sốt.


Một đứa trẻ con đang bò trên lưng anh ta, đôi bàn tay nhỏ bé màu tím ôm lấy cổ anh ta, nở nụ cười ranh mãnh.

Tôi hít sâu một hơi, lại có một oan hồn trẻ con quấn lấy anh ta.Trong sách có viết, đại ý là thế này, oan hồn trẻ con được hình thành là do đứa bé không được sinh ra hoặc bị chết ngay sau khi được sinh ra, chúng còn chưa kịp sống trên đời mà đã chết như vậy nên oán khí rất lớn, vì vậy những oan hồn trẻ con thường rất mạnh.

Đến cả người bình thường cũng không dám động vào nó.Thường thường thì mấy oan hồn trẻ con hay quấy rầy và muốn ám mẹ của mình, nhưng hiếm khi nó lại ám lấy người đàn ông như thế này.Ở đây có một oan hồn trẻ con, đương nhiên là tôi không muốn ở lâu rồi, cho nên tôi hất mạnh tay anh ta ra và rảo bước thật nhanh ra ngoài.Vừa đi đến hành lang ở bên cạnh, tôi cảm thấy choáng váng đầu óc, Tùng Lâm chạy tới ôm lấy tôi, sau đó kéo tôi sang một bên, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng cô Lý mắng anh ta: “Tùng Lâm, mày đang làm cái gì thế?”
“Không có gì đâu, cháu vừa đánh thuốc có ta”.

“Cái gì? Đánh thuốc á? Mày cũng gan quá nhỉ.

Mày có biết thế này là phạm pháp không”“Cô à, cháu đã thích con ả này từ lâu rồi.

Trước đây, con ả này còn không liếc đến cháu một lần.

Lần này cháu phải cô ta nếm đủ những gì cháu đã trải qua lúc đó.

Ha ha, cô yên tâm đi, đàn bà ấy mà, không phải cũng chỉ đến thế thôi sao? Đợi đến khi nó trở thành con đàn bà của cháu rồi, không phải mọi chuyện sẽ như ý chúng ta sao? Không phải cô cũng thèm khát cái tiệm hoa khâm liệm của cô ta từ lâu rồi sao? Sau này cửa tiệm vòng hoa khâm liệm đó sẽ là của cô”.
Cô Lý dường như đã bị lời nói của anh ta làm cho mê hoặc, do dự một lúc rồi nói: “Vậy thì mày phải làm cẩn thận không được để lại dấu vết, đừng để cho con bé tố cáo chúng ta”
“Cô yên tâm đi, lát nữa cháu sẽ chụp vài tấm hình khỏa thân của cô ta, đảm bảo cô ta không dám hé răng nửa lời đầu” Cô Lý rốt cuộc cũng yên tâm: “Vậy thì tạo đứng ở ngoài canh cho, mày làm gì thì làm nhanh lên” Tùng Lâm đi tới bóp mặt tôi, cười ha hả nói: “Cô em à, cuối cùng thì em cũng thuộc về tay anh rồi” Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn: “Đứa bé này là ai?” Tùng Lâm sững sờ một lúc: “Đứa bé nào?”.
“Có một đứa bé đang cười trên cổ anh” Tôi cảm thấy người mình mềm nhũn ra: “Một đứa trẻ sơ sinh, trên người nó bị bầm tím.

và có một vết bớt đỏ trên cổ.”
Tùng Lâm rùng mình một cái, hoảng loạn không dám tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn tôi: “Cô, làm sao có biết? Làm sao có có thể biết được chuyện này chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.