Bạn đang đọc Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố – Chương 53: Sự phản công của chiếc áo bông thân thiết
Chia xong tiền, mọi người lại quay trở về vị trí, bà Bạch thề phải kiếm lại lì xì của mấy đứa con, nhưng đáng tiếc thần tài đã bị ôm đi, vận cờ bạc của bà lại trở về bình thường. Tiểu Tịnh Trần bị Bạch Hi Cảnh ôm trong lòng, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhóc con đã yêu công việc bắt bài mất rồi. Thế là, vận cờ bạc của Bạch Hi Cảnh đột nhiên tăng lên nhanh như diều gặp gió, tiêu diệt ba người anh, khiến mây đen oán hận bao phủ tràn đầy trên đỉnh đầu họ.
Mấy đứa nhóc nghiện game vẫn tiếp tục với công cuộc giết BOSS của mình, trước đó đã được nhận lì xì cho nên tâm trạng của mấy thiếu niên có thể nói là cực kì tốt, càn quét BOSS đến chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi không biết mệt. Tiểu Lục, Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần tiếp tục đánh tú lơ khơ. Có điều Tiểu Tịnh Trần đã bị cha ngốc mang đi làm gối ôm nên ông Bạch đành thế chỗ bé. Hơn nữa thần tài cũng đã bay đi mất, cho nên vận khí của ông Bạch… khụ… cũng sụt giảm theo mất rồi!
Tiểu Lục, Tiểu Thất cùng tiểu bá vương Bạch Lạc Thần cũng bạo gan hơn, dám dán giấy lên mặt ông Bạch, cái đầu của ông Bạch cũng nhanh chóng trở thành cái đầu chổi lau nhà, hơn nữa còn là một cây lau nhà bằng sắt đông cứng lạnh ngắt. Ba cậu nhóc vô cùng hăng hái, còn sắc mặt của ông Bạch càng ngày càng đen.
Khi tiếng chuông lúc nửa đêm vang lên, năm mới đã đến, cả thành phố tựa hồ cũng trở nên nhộn nhịp hơn. Những tiếng pháo nổ vang bên tai không dứt, khói pháo từng đợt từng đợt bắn lên trời, tạo nên một bức tranh rực rỡ sắc màu, chiếu sáng cả một vùng trời đêm.
Bạch Lạc Cảnh dẫn theo Bạch Húc Thần mở cửa châm ngòi đốt pháo. Sau khi vào trong nhà, mọi người đều nở nụ cười, vui vẻ cùng nhau nói “Chúc mừng năm mới“. Một năm mới lại đến, trong lòng mỗi người đều ngập tràn những hi vọng mới và mong đợi mới.
Trong thời điểm vô cùng náo nhiệt này, mọi người đột nhiên cảm giác hình như thiếu mất cái gì đó. Tất cả đồng loạt cùng quay đầu về hướng Bạch Hi Cảnh thì thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngủ say sưa trong lòng anh, cái mũi còn thổi bóng nước, chẳng còn biết trời đất là gì nữa.
Mọi người không nhịn được cùng bật cười. Tiếng chuông năm mới đã ngừng, ba bà mẹ đồng thời đuổi hết đám thiếu niên nhanh chóng trở về phòng ngủ. Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh bế lên tầng. Bà Bạch cũng không đánh mạt chược nữa, mà cùng ba cô con dâu bắt đầu gói sủi cảo. Những năm trước, sủi cảo đều chỉ có một loại nhân, năm nay có thêm sủi cảo nhân nấm hương và cải trắng. Đây là món đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Tịnh Trần.
Giấc ngủ này, Tiểu Tịnh Trần ngủ rất sâu. Từ trước đến nay bé chưa từng ngủ muộn như vậy, thế nên hôm sau ngủ dậy muộn là điều không có gì bất ngờ cả.
Rạng sáng, Bạch Hi Cảnh mới ngủ, vốn dĩ lúc này nên là lúc ngủ ngon nhất thì anh lại không thể nào mà ngủ tiếp được vì chiếc gối ôm đã rời khỏi lòng của anh rồi. Đợi một lúc lâu cũng không thấy có tiếng động nào, Bạch Hi Cảnh mở đôi mắt mông lung ngái ngủ ra, liền nhìn thấy bộ dạng chẳng khác gì giáo chủ tà giáo của Tiểu Tịnh Trần. Bé ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu xuống, biểu cảm trên mặt nghiêm túc tới nỗi có thể so sánh với những phần tử khủng bố. Anh ngồi dậy, trong lòng hơi chột dạ. “Sao… làm sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu, đáng thương nhìn Bạch Hi Cảnh, méo miệng rưng rưng. “Con ngủ quên, đang sám hối với Phật Tổ.”
Bạch Hi Cảnh: “…”
“Phịch” một cái ngã trở về gối. Nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức mới chỉ bảy giờ, cả khuôn mặt của anh lập tức đen sì, bất lực xoay người ôm chăn đạp loạn. Ngủ đến bảy giờ thì đã phải sám hối với Phật Tổ, thế thì người lười dậy thâm niên như anh, đặt đồng hồ báo thức lúc mười giờ cũng không chịu dậy thì phải làm thế nào?… Xuống địa ngục đi lau giày cho ác quỷ sao? Lật bàn!
Sáng sớm đầu năm, Bạch Hi Cảnh đã được lĩnh giáo hình thức tư duy kì dị của bé con, anh rất sáng suốt không tiếp tục suy nghĩ cái vấn đề rối rắm này nữa. Anh lục lấy một bộ quần áo mới mặc vào cho Tiểu Tịnh Trần, sau đó cười híp cả mắt. “Chúc mừng năm mới!”
Tiểu Tịnh Trần mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền. “Ba, chúc mừng năm mới!”
Xuống dưới lầu, phòng khách vô cùng im lặng, mọi người có lẽ vẫn còn đang ngủ. Có đứa trẻ nào được nghỉ lễ sẽ chịu dậy trước tám giờ? Có người lớn nào vào ngày nghỉ lại chịu rời giường trước tám giờ?
Cho nên mới nói, Tiểu Tịnh Trần là đứa trẻ không bình thường!
Đảo đôi mắt to long lanh xem xét một vòng, quả nhiên đến một bóng người cũng không có. Tiểu Tịnh Trần thờ dài, tỏ vẻ thất vọng. Đột nhiên, bé động đậy cái tai, nghe thấy có âm thanh từ trong phòng bếp, ánh mắt bé sáng lên, lập tức chạy vào. Nhìn bác ba Hạ Linh Chi mặc tạp dề với đôi mắt mông lung ngái ngủ đang uống nước, Tiểu Tịnh Trần lập tức cười tươi như trăng rằm. “Chúc mừng năm mới, bác ba!”
Hạ Linh Chi theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Tịnh Trần, phun hết cả nước trong miệng ra ngoài!
Cái hứng thú ác độc của cha ngốc dường như càng lúc càng nghiêm trọng. Anh cho Tiểu Tịnh Trần mặc bộ đồ con gấu, con mèo đã đành. Hôm nay là mùng một Tết, ngày đầu tiên của năm mới, thế mà anh… lại cho Tiểu Tịnh Trần mặc long bào…!
Đúng vậy, long bào, thật sự là long bào, không phải long bào thêu đầy hình rồng của các hoàng đế thời xưa mặc, mà là một bộ đồ hình con rồng.
Trên cái trán trắng nõn được đeo hai cái sừng thú bằng bông mềm, cái đầu nhẵn bóng thì đeo bím tóc đuôi sam giả màu xanh lá cây, hai bên sườn mặt thậm chí có vài sợi râu rồng màu xanh rủ xuống dưới, trên sống lưng có từng khối gai hình tam giác kéo dài xuống đến tận mông. Sau mông được may chiếc đuôi rồng vừa dài lại vừa thô. Trên cái bụng rỗng không có những đường hoa văn hình cơ bắp của rồng, cùng với đó là những chiếc chân rồng màu trắng đan xen vào nhau rắn chắc như những cây củ cải. Trên chân bé còn mang giày móng rồng dày bịch, chắc nịch, hơn nữa trên tay còn lộ ra găng tay hình móng vuốt của rồng…
Chú rồng con phiên bản chibi được sinh ra một cách vô cùng hào nhoáng. Mặc dù người chú rồng này có da có thịt hơn một chút, nhưng lại làm cho thuộc tính đáng yêu ngơ ngác trong nháy mắt tăng lên vài cấp bậc. Chớp mắt, bác ba đã hi sinh tại trận trước ánh mắt trong suốt, thuần khiết ngây thơ của bé con.
Hạ Linh Chi phun sạch sẽ nước trong miệng ra ngoài, cơn ngái ngủ đã sớm bay đến vùng trời nào đó rồi. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ cái sừng trên trán Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng co rút, rút từ trong túi áo ngủ ra một bao lì xì: “Tiểu Tịnh Trần, chúc mừng năm mới!”
Tiểu Tịnh Trần cầm lấy bao lì xì, hai tay chắp lại đáp lễ, cảm ơn bác ba. Nhưng mà, vì bé vẫn chưa thích ứng được chiếc sừng thú và bộ tóc giả trên đầu, cùng với việc tính sai trọng lượng của cái đầu nên thiếu chút nữa ngã đâm đầu xuống đất. Sự hiểu biết của Hạ Linh Chi về sở thích biến thái của cậu em trai lại được tăng lên một bậc.
“Có đói bụng không, con muốn ăn gì? Bác gái làm cho con!” Hạ Linh Chi dịu dàng hỏi. Mặc dù bây giờ cô thật sự rất buồn ngủ, rất muốn trở về phòng ngủ một giấc, nhưng lúc này mọi người đều chưa ngủ dậy, để một đứa trẻ năm tuổi rưỡi… Ồ, không đúng, bảy tiếng trước, Tiểu Tịnh Trần vừa tiến vào hàng ngũ của trẻ con sáu tuổi… Để một đứa trẻ sáu tuổi ở một mình trong căn phòng lớn như thế này, cô thật sự không thể yên tâm. Thế là, Hạ Linh Chi chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc mau chóng có người thức dậy xuống lầu mang đứa trẻ này đi.
Tiểu Tịnh Trần sờ sờ chiếc bụng xẹp lép. “Đói, bác gái làm cái gì thì con ăn cái đó!”
Hạ Linh Chi thấy trong lòng ấm áp, xoa cái đầu rồng của Tiểu Tịnh Trần, thật là một cái áo bông nhỏ thân thiết.
Hạ Linh Chi quyết định hấp sủi cảo cho Tịnh Trần, là sủi cảo nhân nấm hương và cải trắng mới làm. Sủi cảo nóng hổi được bưng lên, hai con ngươi của Tịnh Trần như sắp rơi xuống bát. Bé thổi phù phù, ăn vô cùng vui vẻ, cắn hai cái xong một miếng sủi cảo, chẳng khác nào một con quỷ đói đầu thai.
Xét theo sức ăn của bé ngày hôm qua, Hạ Linh Chi đặc biệt làm nhiều hơn vài cái. Kết quả không ngờ, một đĩa sủi cảo bị bé rồng gặm sạch sẽ trong vòng chưa đầy mười phút, đến canh cũng uống cạn không còn sót lại giọt nào. Tiểu Tịnh Trần liếm liếm cái miệng, hai mắt trong suốt phát sáng nhìn Hạ Linh Chi.
Khóe mắt Hạ Linh Chi khẽ giật, lắp bắp hỏi. “Còn… còn muốn ăn nữa không?”
Đáy mắt Tiểu Tịnh Trần lúc đó sáng rực như những vì sao, vội vàng gật đầu như giã tỏi, đôi đũa cũng sắp bị bé gặm thành tăm.
Thế là, Hạ Linh Chi đi vào phòng bếpvới đôi mắt trống rỗng, tiếp tục hấp sủi cảo. Nếu mỗi một áo bông tri kỉ đều có sức ăn như thế này, vậy trong thiên hạ sẽ phải có bao nhiêu cha ngốc chăm chỉ cật lực kiếm tiền đây? Chỉ sợ quốc gia không thể hưng thịnh nổi mà!!!